Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Phác Xán Liệt đứng trước một bãi đất trống, phía xa là mấy hàng bia đỡ đạn với những vòng tròn trắng đỏ đan xen.

Đã được một tuần kể từ khi hắn gia nhập tổ chức, nhất cử nhất động của hắn từ sinh hoạt đến luyện tập đều do Biện Bạch Hiền giám sát chặt chẽ. Cũng tỉ như sân tập này cũng chỉ có hai người bọn họ ngày ngày lui đến.

Sân tập riêng của Biện Bạch Hiền.

Biện Bạch Hiền đứng phía sau Phác Xán Liệt quan sát. Từ động tác cầm súng, cách ngắm bắn hay thái độ nghiêm túc của đối phương đều khiến cậu cảm thán.

Không phải vì ngưỡng mộ, mà nhiều hơn chính là tự hào.

Cậu tự cười mỉa bản thân, dù biết công lao rèn dũa của mình đối với Phác Xán Liệt gần như là số không. Ngay từ ngày đầu tiên dẫn người kia đến đây tập luyện, không cần hướng dẫn nhiều thì hắn vẫn có thể thành thục mà sử dụng súng hay những chiêu thức đối đầu khác mà một hội Viên tổ chức cần có, lại vượt xa năng lực người thường.

Thế nhưng, Biện Bạch Hiền vẫn tự hào. Cấp dưới của cậu ít ra phải siêu phàm như thế.

Đúng vậy, cấp dưới của một sát thủ, có khả năng sẽ là một sát thủ kế nhiệm không?

Cất bước tiến lại gần, từ phía sau ôm lấy tấm lưng rộng lớn của Phác Xán Liệt, vòng tay siết chặt hơn một chút, còn cố ý phả ra hơi thở hương cỏ thuần khiết vào sau gáy đối phương.
Cảm nhận được Phác Xán Liệt khẽ run lên, bàn tay cầm súng khẩn trương mấy phần.

' Đoàng' một tiếng, Viên đạn lệch tâm hai vòng.

Phác Xán Liệt xoay người lại đối diện với Biện Bạch Hiền, chỉ thấy đối phương trưng ra nụ cười tiêu chuẩn thường ngày, tư thế ôm hắn ban nãy vì động tác xoay người làm hai người mặt đối mặt.

" Điều cấm kỵ nhất trong lúc bắn súng là gì, có biết không? "

Biện Bạch Hiền hơi nhích người lại, hai thân thể dán chặt vào nhau, có thể nghe rõ từng nhịp thở, nhịp đập của đối phương. Cậu biết, lúc này Phác Xán Liệt đang khẩn trương.

" Không được để bị phân tâm. "

Gần như là ngay sau đó, câu trả lời được bật ra từ hai đôi môi đang kề sát.

Cơn gió thổi lướt qua, vì không gian vắng vẻ không vật cản nên làm tóc mái Biện Bạch Hiền bị thổi tung, lộ ra vầng trán trắng và đôi mắt tinh anh sáng ngời. Ánh sáng buổi chiều chiếu ngược làm Phác Xán Liệt cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của đối phương lúc này có hơi hồng. Lướt xuống một chút, đôi môi mỏng nho nhỏ đang căng ra vì nụ cười nồng đậm. Cảnh tượng này phút chốc có lực sát thương cực lớn.

Lúc Biện Bạch Hiền buông Phác Xán Liệt ra, không quên tặng cho đối phương nụ cười hài lòng vì câu trả lời vừa nãy, rồi lặng lẽ xoay lưng rời đi.

Phác Xán Liệt vẫn đứng ngây ngốc ở đó. Trong đầu là một mảng hỗn độn. Đâu đó phảng phất tư vị quen thuộc qua giọng điệu lời nói khiến hắn ban nãy gần như là ngay lập tức trả lời câu hỏi kia theo thói quen, lại bị hình ảnh của người trước mặt làm cho ngỡ ngàng.

Lắc đầu vài cái mong tìm kiếm sự thanh tỉnh, hắn biết bản thân cần dẹp mớ suy nghĩ không an phận trong đầu. Có trời mới biết Phó đội trưởng đội Hình sự ngày thường tinh anh chính trực, làm việc hiệu quả phi thường giờ đây lại bị xao nhãng tâm trí bởi một sát thủ trong tổ chức.
Cười khổ một tiếng, hắn đặt súng vào hộp rồi nối gót thân ảnh sớm khuất bóng kia trở về nhà.

.

.

Biện Bạch Hiền tắm xong thì ra phòng khách xem ti vi. Trong phòng tắm ở nhà chính vang lên tiếng nước chảy, xem ra là Phác Xán Liệt cũng đang tắm.

Xoa xoa mái tóc còn vương chút ẩm, Biện Bạch Hiền sẵn tay với cầm lon bia trên bàn ngửa cổ tu một hơi. Vài giọt bia không kịp nuốt xuống cổ họng theo khoé môi màu hồng nhạt chảy ra ngoài, thuận theo lực hút mà dần xuống tới cằm rồi dọc một đường vàng nhạt xuống chiếc cổ trắng tinh tế, cuối cùng khuất hẳn trong chiếc áo ngủ rộng thùng thình.
Mà con người đang cầm bia uống ngon lành đó đang ngửa đầu nhắm mắt, yết hầu mờ nhạt khẽ chuyển động lên xuống, nuốt vào bụng thứ chất lỏng lành lạnh mà đăng đắng. Dáng vẻ thực sự rất mê người.

Lúc Phác Xán Liệt tắm ra thì đập vào mắt chính là cảnh tượng như vậy. Hắn nhất thời không biết làm gì, tay chân luống cuống cầm khăn tắm xoa qua loa mái tóc đen ướt sủng.

" Cậu còn chưa nghỉ ngơi sao? "

Thấy người ngồi sừng sững tại đó thì chắc chắn là ý tứ chưa muốn đi ngủ rồi. Phác Xán Liệt thầm mắng mình ngu ngốc một tiếng nhưng cũng cắn răng chịu đựng, để phá tan bầu không khí ngượng ngùng này thì dù có hỏi câu nhạt nhẽo thế nào cũng được.

" Lại đây. "

Biện Bạch Hiền vẫy vẫy tay với hắn, bộ dạng đơn thuần không hề biết mình vừa bị nhìn đến mòn rồi.
Phác Xán Liệt ho khan vài tiếng, tự dặn lòng cố trưng ra vẻ mặt trầm ổn đi lại sô pha ngồi xuống.

Chiếc khăn lông trên tay bị đoạt lấy, Biện Bạch Hiền đứng đối diện với hắn, bàn tay thon dài luồn vào khăn giúp hắn lau khô tóc, cử chỉ ôn nhu không gì sánh được.

" Tóc ướt mà đi ngủ sẽ ảnh hưởng đến thần kinh, sau này mỗi lần làm nhiệm vụ sẽ không dễ tập trung được. "

Trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói trong trẻo dễ nghe, những ngón tay đang lau tóc cho Phác Xán Liệt còn nhẹ nhàng vuốt vuốt vài cái khiến sự phòng bị của ai đó 'bùm' một tiếng vỡ tan tành.

Cổ tay bất ngờ bị người bên dưới nắm chặt, Biện Bạch Hiền cảm giác bản thân chao đảo một chút liền ngồi gọn trong lòng đối phương, cánh tay rắn chắt của hắn đang vòng qua eo cậu giam chặt.

Cả căn phòng chỉ còn tiếng hít thở đều đặn. Phác Xán Liệt nhìn người trước mặt đang tròn mắt nhìn mình, trong lòng dâng lên một cỗ đáng yêu.
Nói Biện Bạch Hiền là sát thủ số một của tổ chức 88 làm Cục cảnh sát rối rắm, ai tin?

Sự thật cũng chỉ là một cậu con trai trắng trắng mềm mềm làm tâm Phác Xán Liệt ngứa ngáy, tim cũng đập loạn xạ. Thay vì là sát thủ, nói Biện Bạch Hiền là chuyên gia thôi miên có lẽ dễ tin hơn.

Cậu thôi miên hắn rồi.

Ngay từ lần đầu tiên gặp ánh mắt sáng như ánh mặt trời đó trong phòng giam tối tăm, hắn đã bị cậu thôi miên.

Ngay từ lúc cậu cất giọng nói với hắn những câu từ đầu tiên, hắn đã bị cậu thôi miên.

Ngay từ khi cậu dịu dàng cười với hắn, hắn đã nghĩ thế gian này không còn gì chói chang hơn bộ dáng đó của cậu.

Ngay từ khi cậu đối với hắn quan tâm, chăm sóc, mặc dù là lúc thường ngày hay trên sân tập, hắn đều cảm thấy mọi thứ nhẹ bẫng.

Hành động, cử chỉ, dáng dấp, giọng nói, ánh mắt...tất cả thuộc về Biện Bạch Hiền đều đã thôi miên Phác Xán Liệt.

" Em...là ai? "

Giữa những hơi thở ngày càng dồn dập của hai người, câu hỏi đó bật lên một cách tự nhiên, cũng không chờ đợi câu trả lời.

Phác Xán Liệt siết chặt cánh tay, thân thể hai người dính sát hơn một chút. Hắn dừng ở môi Biện Bạch Hiền khoảng 2cm, hít một hơi mùi hương hắn đã sớm yêu thích, sớm quen thuộc kia rồi lại tham lam tiến tới đôi môi hoa đào mê người kia.

Không phải sự mềm mại hay ngọt ngào, đôi môi đầy đặn của Phác Xán Liệt bị mảnh vải trắng ẩm ướt bao trùm. Lấy chiếc khăn lông bị trùm lên mặt ra, hắn hoàng hồn nhìn theo bóng người đang phóng lên lầu với tốc độ ánh sáng, cười khẽ một tiếng.
Sát thủ số một của tổ chức, đang..thẹn?

Bước vào phòng, đóng cửa, khoá chốt. Biện Bạch Hiền vùi đầu vào chăn, nghe rõ tiếng tim mình đang biểu tình như muốn bay ra khỏi lồng ngực.

Khoảnh khắc nhận ra Phác Xán Liệt định hôn mình, cậu đã hốt hoảng vì ý tứ muốn đáp lại đang gào thét trong nội tâm. Rất nhanh, dùng hết phần lý trí còn lại lấy khăn lông trên tay phủ lên đôi môi đối phương rồi nhân lúc hắn bị bất ngờ mà chạy thoát.

Thực chất đối với thân thủ của cậu, một cước là đủ cho đối phương lộn nhào ra sau sô pha, nhưng lý do cậu không động thủ chắc chỉ có bản thân cậu hiểu rõ nhất.

Mà thủ phạm mém chiếm tiện nghi của cậu bên phòng bên cạnh cũng không an ổn gì, thiếu bước cho bản thân vài đấm để hả giận.Thân là một cảnh sát đang làm nhiệm vụ ngầm, dạo gần đây không tìm thông tin mật báo cáo với đội đã là vấn đề khiến Phác Xán Liệt đau đầu. Mà hơn nữa là hắn nhận ra bản thân đang có thứ cảm tình không an phận với Biện Bạch Hiền. Có tình cảm với phạm nhân trong lúc thi hành nhiệm vụ, chưa đợi bản thân tự ngược thì hắn cũng biết Đội trưởng Kim của hắn sẽ băm hắn ra bao nhiêu mảnh khi biết chuyện.

Ban nãy Phác Xán Liệt cảm giác được trong lòng đang dâng lên một khát vọng chiếm hữu. Muốn được sở hữu trái tim của sát thủ nhỏ bé, muốn phá bỏ vỏ bọc bất cần, ôn hoà của cậu ấy, muốn được bảo vệ cậu ấy bằng tất cả năng lực của mình.

Thật nực cười.

Một cảnh sát muốn bảo vệ một phạm nhân.

Nhưng điều đáng nói là, hắn chưa hề có cảm giác bài xích khi nhận ra tình cảm đang nhen nhóm của mình, cũng chưa hề sinh ra ghét bỏ đối với thân phận sát thủ của Biện Bạch Hiền.

Điều này mấy phần là tốt mấy phần là xấu, bản thân Phác Xán Liệt không dám suy đoán. Nhưng hắn còn đủ tỉnh táo để nhận ra nhiệm vụ cấp thiết bây giờ là gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com