Chương 45
Trước giờ Phác Xán Liệt luôn khinh thường những người mượn rượu mà sống qua ngày, nói thẳng ra là những tên bợm nhậu. Thân là một Cảnh sát ưu tú, đương nhiên Phác Xán Liệt chưa bao giờ trải qua cái thời la cà đây đó chung ly với bạn bè, thậm chí là đồng nghiệp. Bất đắc dĩ lắm hắn mới đồng ý một cuộc hẹn ở quán rượu với điều kiện đó là cấp trên. Đây là lần đầu tiên hắn tự đặt chân vào chốn xa hoa tửu vị này, cũng ngay tức khắc hiểu ra vì sao nhiều người lại tìm tới nó như vậy.
Đa số con người khi gặp phải vấn đề phiền muộn, họ đều mong mau chóng quên đi cảm giác nặng nề, thế nên sự mơ màng mà cơn say đem đến luôn dễ dàng đánh gục những người có ý chí yếu ớt. Lúc Phác Xán Liệt dần rơi vào cơn say, cũng là lúc quầy bar trước mặt hắn bị lấp đầy bởi các chai rượu rỗng.
Bóng lưng đơn bạc gục trên mặt bàn, vừa đơn côi, vừa câu người.
Ban đầu khi mới bước vào, Phác Xán Liệt thực không thích mùi hương trong nơi này. Khói thuốc trộn lẫn với vô vàn hương thơm nước hoa khác nhau, cả mùi cồn khiến hắn cực kỳ chán ghét. Nhưng bây giờ khi các giác quan từ từ thu lại, thính giác hắn nhạy bén hơn bao giờ hết.
Hắn thích như vậy.
Thích cảm giác thành tựu khi trong vô số mùi hương, hắn dường như lại có thể nghe ra mùi hương quen thuộc mà bản thân nhớ nhung bấy lâu.
" Bạch Hiền.."
Phác Xán Liệt cố gắng nâng thân trên nặng trịch do tác dụng của cồn lên, đưa mắt nhìn xung quanh cố tìm kiếm hình bóng của cậu ấy. Thị lực giờ phút này lại trở nên mơ màng hơn bao giờ hết, hắn thậm chí không nghe được gì, bên tai là tiếng màn nhĩ kịch liệt biểu tình, hắn nhất thời loạng choạng, mất thăng bằng ngã xuống cạnh quầy bar.
Cảm giác được một bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy hông mình rồi ôm lấy, Phác Xán Liệt trong cơn say mừng rơn như đứa trẻ được quà, vội vàng ghì chặt người trước mặt, hơi nhíu mày nhưng rồi cũng ôm trọn đối phương vào lòng mình.
Là Biện Bạch Hiền.
" Bạch Hiền? "
" Bạch Hiền, em đây rồi..Cuối cùng em cũng xuất hiện..Anh nhớ em, thật sự anh rất nhớ em. "
Giọng nói bình thường đã trầm, nay vì men rượu lại càng tăng thêm từ tính pha chút ấm áp, chui thẳng vào tai người nào đó. Bàn tay giữ bên hông Phác Xán Liệt sau chốc lát cũng từ từ nâng lên, vòng ra sau ôm siết lấy hắn.
" Bạch Hiền..Biện Bạch Hiền.."
" Anh say rồi, để tôi đưa anh lên phòng nghỉ ngơi. "
Bartender nhận được cái ngoắc tay, tiến lại đưa chìa khóa phòng.
" Không, anh không muốn ở đây! Bạch Hiền....chúng ta về nhà..đ...được không..?"
" Không thể. "
" Được..nếu em muốn ở đây cũng được..Miễn là em ở cạnh anh, chỗ nào cũng được. "
.
.
Vừa vào phòng, Biện Bạch Hiền bị ép sát lên cửa, tiếp đến là một trận mưa hôn như nước trút lên cổ, xương quai xanh, ngực.
" Này, khoan đã... "
Nút áo bị người trước mặt gấp gáp giựt phăng ra, để lộ trong ánh sáng vàng nhạt của đèn phòng nước da trắng láng mịn cũng khối cơ rắn chắt thoắt ẩn thoắt hiện. Dấu hôn mờ nhạt trên xương cổ quyến rủ lại lần nữa được người kia mút mát mỗi lúc một đậm.
Đẩy người xuống giường, Biện Bạch Hiền nửa thân trên nửa kín nửa hở, đối phương lại gấp đến độ cởi phăng chiếc áo phông và quần đen dài, mỉm cười nhìn người đang ngồi trên người mình đến mê mệt.
" Em rất đẹp. "
Nụ cười trên môi Biện Bạch Hiền càng nồng. Cậu cúi người xuống, cố định lại tay đối phương, cần cổ thơm mịn phơi bày trước mắt người bên dưới, hoàn hảo nghe thấy nhịp thở hắn thêm nhanh.
" Anh thực sự không nhịn được nữa. "
Cảm nhận cổ bị người bên dưới mút lấy, ướt át khiến Biện Bạch Hiền lần nữa nhếch khóe môi.
" Được, là anh nói đấy nhé. Tôi cũng không nhịn nữa. "
' Cạch '
Súng đã lên nòng.
Người bị ghì lại đang mân mê hương vị ngọt lịm bỗng bị âm thanh sắt lạnh này làm tỉnh táo. Hắn nhếch miệng.
" Em thích kiểu này sao? Thích bạo lực? "
" Chắc anh chưa hiểu rõ con người tôi nhỉ? "
Biện Bạch Hiền mỉm cười ghé sát bên tai người đã tê liệt toàn thân bên dưới, phả ra một câu.
" Anh có thấy Sát thủ nào không thích bạo lực chưa? "
Tiếng cười nhẹ của Biện Bạch Hiền vang lên trong căn phòng tĩnh lặng chưa phai mùi sắc tình, át đi tiếng kêu của chiếc súng giảm thanh vừa được bóp cò.
Người trên giường hai mắt mở trừng, miệng há hốc nằm bất động, cứ như vậy mà chết không một ai hay biết.
" Thật phiền phức. Một tên như anh mà đáng để Biện Bạch Hiền này dùng súng à? Nếu không phải vì Hội trưởng yêu cầu, anh nào có được hưởng cái phúc lợi ấy. "
Đa số các nhiệm vụ Tổ chức 88 giao cho, Biện Bạch Hiền đều hạn chế sử dụng súng, việc đó quá nguy hiểm vì bên điều tra sẽ biết đây là ám sát. Dàn xếp nhiều vụ, tự sát là cái cớ hoàn hảo tránh khỏi nhiều rắc rối. Nhưng lần này Kim Chung Nhân lại yêu cầu cậu đem theo súng...nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu tại sao. Do người này từng giúp Tổ chức kiếm mối sao?
Tuy có khuất mắc nhưng Biện Bạch Hiền không nghĩ sâu xa, còn có tâm tình vào nhà vệ sinh tẩy rửa một lượt, thay quần áo mới. Sạch sẽ bước ra khỏi căn phòng, cậu đắc ý nhìn quét qua các camera bị mình phá hư từ sớm ở dọc hành lang dài, nhởn nhơ sải bước khoan thai trên thảm, không một tiếng động, không chút sơ hở.
Lâu lắm rồi mới làm nhiệm vụ, vẫn là cái cảm giác sảng khoái ấy..
Bước chân tự tin của Biện Bạch Hiền bỗng chốc thả chậm lại, rồi dừng hẳn. Bàn tay đang đút túi quần cũng bất giác rút ra, hạ thấp mũ lưỡi trai che kín mặt.
Trước mắt cậu là hình ảnh Phác Xán Liệt được một cậu trai ôm lấy, nhìn sơ qua cũng biết là MB của quán bar này, vóc người nhỏ nhắn, có chút nhan sắc. Mà người được ôm kia hình như cũng không phản kháng, ngược lại rất hợp tác cho cậu ta mở khóa phòng, tay còn vòng qua hông ôm chặt như sợ người bên cạnh chạy mất.
Mắt Phác Xán Liệt khép hờ, gương mặt hơi hồng nhìn ra nét tiều tụy nhưng vẫn đầy khí chất. Thực chưa bao giờ..chưa bao giờ Biện Bạch Hiền thấy qua dáng vẻ say khướt này của hắn.
Dưới chân như có ai đó ghì lại, dù muốn nhấc lên nhưng vẫn không tài nào cất bước được. Tâm trí Biện Bạch Hiền gào thét rằng mau rời khỏi nơi này, quay về Tổ chức báo cáo lại với Kim Chung Nhân, trả lại cho Phác Xán Liệt một cuộc sống bình thường. Đã quyết định tránh xa hắn thì tuyệt không được mềm lòng.
Thế nhưng mà...
Trái tim vẫn như bị ai đó thâu tóm, giác quan như bị ai đó điều khiển, đôi mắt ánh buồn của Biện Bạch Hiền vẫn dán lên người của người nào đó chỉ cách mấy bước chân, bàn tay chỉ muốn thật nhanh chạm vào hắn, ôm lấy hắn.
Sâu trong thâm tâm, Biện Bạch Hiền hiểu, " ai đó " mà cậu đang tự nhủ, chính là Phác Xán Liệt.
Lực hút của hắn đối với cậu quá lớn. Hắn bao vây trái tim cậu, luôn hiện diện trong từng suy nghĩ, từng hơi thở và nhịp đập của cậu. Chỉ là cậu kìm hãm nó, đè ép nó, cậu đã làm được, nhưng không thể triệt để tiêu diệt nó.
Cánh cửa phòng từ từ khép lại, Biện Bạch Hiền siết chặt bàn tay thành nắm đấm đến run rẩy, mím môi bước đi.
Cũng phải, không có cậu ở cạnh, Phác Xán Liệt vẫn có thể tìm người khác.
Không nhìn thấy, không nghe thấy, không nghĩ đến. Cứ tưởng như vậy sẽ quên được. Nhưng ông trời lại dùng đủ mọi cách đẩy hai người lại gần nhau. Giống như hai cực của nam châm, sức hút ấy liệu có lớn đến nổi xóa bỏ ranh giới về thân phận của hai người hay không?
Thân phận..Đôi khi lại là cái gì đó rất quan trọng, cũng thực đáng sợ..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com