Chương 51
Phác Xán Liệt thong thả ngồi trước bàn ăn dùng cơm vệ sĩ mua về. Vì tốp người này vừa đến thay ca, không nhận ra rằng Phác Xán Liệt đã thay một bộ quần áo khác.
Quét mắt một lượt, hắn nhíu mày buông đũa xuống.
" Sao chỉ có ba người các cậu? "
Một người đứng gần cửa nghe vậy nhanh chóng bước lại, cúi người trả lời.
" Anh ta đi mua chè đậu đỏ theo lời cậu chủ. Đến giờ có lẽ đang trên đường đến rồi, cậu chịu khó đợi một lát. "
" Tôi ăn xong rồi, khi nào có thì lên gọi tôi. "
Phác Xán Liệt liếc nhìn dĩa cơm mới vơi phân nửa, không do dự xoay lưng bước về phòng. Ước chừng thời gian, từ chỗ bán chè đậu đỏ đến nhà hắn tính cả lúc chen chúc xếp hàng mua, tắc đường thì ít nhất phải một giờ đồng hồ nữa tên kia mới có mặt ở đây.
Cũng hay, vừa kịp lúc.
Hắn nhếch môi, nếu mọi chuyện suôn sẻ thì khuya nay hắn sẽ có cơ hội thả đám người vận hàng bên Indo đi. Tốt nhất nên hành động nhanh gọn, còn kéo dài thêm thì thực không còn cách nào có thể trở lại Tổ chức 88, gỡ chướng ngại điều tra cho phía Kim Mân Thạc.
Phác Xán Liệt biết Kim Mân Thạc vẫn có ý muốn giúp hắn. Chỉ là không biết vì điều gì mà người kia cứ phải úp mở, khi cứng khi mềm khiến hắn muốn thuận theo không được, làm trái cũng không xong. Rõ ràng việc Ngô Diệc Phong lùng sục hắn đã làm Kim Mân Thạc đình trệ biết bao nhiêu bước điều tra, sợ bứt dây động rừng, vậy nên phía người của Indo mới kéo dài chưa bị xử trí.
Bản thân Phác Xán Liệt thực sự không hiểu tại sao Phác Sang Sinh nhất quyết điều hắn về, gây ra thêm cả tá phiền phức. Ngay từ đầu nếu không phải vì như vậy, Biện Bạch Hiền cũng không có cơ hội bắt tay với Kim Mân Thạc, hoàn hảo đẩy hắn ra khỏi Tổ chức.
Nằm trên giường, đắp kín chăn lại, Phác Xán Liệt cẩn thận sắp xếp các bước đi sắp tới, trong đầu vạch ra sẵn tất thảy rủi ro giữa chừng hi vọng có thể đánh nhanh thắng nhanh. Chỉ cần xong vụ này, hắn không những có thể thoát khỏi sự giam lỏng đầy bứt rứt, khó chịu mà còn gặp lại được Biện Bạch Hiền, hỏi rõ mọi chuyện.
Tôi hao tâm vì em như vậy, chỉ hi vọng đổi lại được sự thành thật từ em.
Không biết qua bao nhiêu lâu, ngoài cửa rốt cuộc cũng có tiếng gọi.
" Cậu chủ, chè đậu đỏ có rồi. Trễ như vậy, cũng may vẫn mua được. "
Đồ đần, tiệm chè ấy căn bản là đến gần khuya mới mở bán.
Phác Xán Liệt khẽ nhếch miệng, đám vệ sĩ đứng đắn không rành hàng quán, chỉ một câu thôi cũng lừa được người ta chạy mấy tiếng ngoài đường mua chè về. Cũng xem như các người thành thật, không ghé đại quán nào đó mua về cho có.
Tên vệ sĩ đứng kêu một hồi, trong phòng im phăng phắc không một tiếng động, nhất thời sốt sắng hẳn. Hắn gọi thêm vài phút nữa, thậm chí đập mạnh vào cửa vẫn không thấy phản ứng, vội vã chạy xuống lầu gọi những người còn lại lên.
Ba, bốn người loay hoay mãi, sau khi xác nhận quả thực có điều gì không ổn bèn cả gan tông cửa vào.
Trong phòng, Phác Xán Liệt vẫn nằm đó, trùm kín chăn, vẻ mặt xanh lét đến dọa người, toàn thân mồ hôi lạnh túa ra như tắm. Lay cũng không tỉnh, môi còn hơi run, cả người vô lực đến gần ngất đi.
Đám người bước vào chứng kiến cảnh này mặt cắt không còn giọt máu, lúng ta lúng túng kiểm tra người Phác Xán Liệt một lượt.
" Sao..sao lại thành ra thế này? "
Một người trong số đó lắp bắp vừa nhìn Phác Xán Liệt vừa quay đầu hỏi những người còn lại.
" Mới ban nãy khi đến thay ca cậu chủ còn khỏe mạnh ngồi dùng cơm. Mới qua chưa tới mấy tiếng..có phải..phát sốt rồi? "
" Nhanh như vậy thì sốt làm sao được? Chắc chắn là do ăn nhầm cái gì! Nhìn đi, người cậu ấy không nóng, lại còn ôm bụng. Khả năng cao là trúng thực rồi! "
Cả đám túm tụm lại, tình trạng thể lực suy yếu của Phác Xán Liệt càng khiến họ thêm lo lắng. Được cái đám người này không hề lề mề, chuyện mình giải quyết không xong tức khắc khiêng người bất tỉnh nhân sự lên xe, đến bệnh viện.
Phác Xán Liệt mơ màng hé mắt, mấp máy môi, giao chìa khóa xe cho một người trong số đó.
" Hai cậu..ở lại..trông nhà đi.. "
Kèm theo một cái phẫy tay đầy yếu ớt, hai người kia cũng không thể không nghe theo. Với tình trạng của Phác Xán Liệt hiện giờ, làm gì có ai nghĩ hắn còn khả năng để chạy trốn.
Con xe màu đen phóng như bay từ căn hộ rộng lớn hướng về phía bệnh viện. Ban đêm, tuyết bắt đầu rơi lất phất, cũng không nhanh bằng tốc độ xé gió của chiếc xe.
Chấm đỏ nháy liên tục trên màn hình máy tính, bản đồ thành phố trong nháy mắt hiện ra chằng chịt những ngõ ngách nhìn hoa cả mắt.
Ngô Diệc Phong mở trừng mắt, từ trên ghế bật dậy vội thu dọn đồ đạc làm Ngô Diệc Phàm hốt hoảng, tưởng Tổ chức xảy ra biến cố gì.
" Đang đêm, giấy tờ còn chưa xử lý xong, anh vội đi gặp ma à? "
Đáp lại chỉ là một nụ cười đầy tự đắc của Ngô Diệc Phong kèm theo câu nói không đầu không đuôi.
" Đi bắt cá. "
.
.
Phác Xán Liệt xoa xoa bả vai, nhìn hai người vừa bị mình đánh ngất, lại còn cột chặt vào nhau bằng dây thừng mà thở ra một hơi nhẹ nhõm. Giải quyết hai tên vệ sĩ to xác tuy không quá khó khăn nhưng cũng tốn không ít thời gian. Chiếc xe dừng lại tại một đoạn đường cao tốc vắng vẻ, hắn nhanh tay soạn tin nhắn gửi cho Kim Mân Thạc, ít nhiều gì cũng phải để anh ta đến đón người. Đương nhiên đã tính luôn cả việc đối phương không có khả năng đuổi theo hắn bắt ngược trở về.
Phác Xán Liệt sau khi thu xếp xong liền nhanh chóng lên xe, vị trí của bên Indo hắn đã sớm biết. Tuy nói là thả người, thực chất là nằm trong kế hoạch cả, không thể quang minh chính đại mà tự dưng xá tội. Nói gì thì nói, bắt cũng đã bắt rồi, tuy không bắt tại trận nhưng ít nhiều cũng là nhập cảnh bất hợp pháp, chủ động thả hết cũng không thõa đáng, nhất định sẽ bị lộ sơ hở.
Vậy nên lần này hắn đến thả đám người kia về nước với thân phận là Phác Xán Liệt của Tổ chức 88, không phải Trung tá Phác.
Hắn tính toán kỹ như vậy, nếu còn không thể lần nữa chen chân trở về bên cạnh Biện Bạch Hiền thì thật là mất mặt quá rồi.
Lái xe đến nơi tạm giam cũng mất gần một tiếng đồng hồ, Phác Xán Liệt cẩn thận đậu xe ở nơi cách đó một khoảng vừa xa vừa khuất, chỉnh lại mũ lưỡi trai và trang bị trên người rồi mới tiến vào.
Nơi này đối với hắn mà nói tuy không quá thân thuộc đường đi nước bước nhưng số lần tiếp xúc ra vào cũng đủ nhiều để dễ dàng vào được bên trong mà không bị phát giác. Lần theo vị trí căn phòng đã được biết từ sớm, qua khe cửa sổ nhỏ xíu vừa vặn thấy được một toán khá đông. Mặc dù chưa từng gặp qua họ ở những lần chuyển hàng trước đây, nhưng sự nhạy bén và trực giác của hắn đủ tốt để thầm tính đường lui cho số người thế này.
Chỉ cần thuận lợi qua được cửa này, về sau Phác Xán Liệt tiếp tục nằm vùng thì chuyện hôm nay sẽ không bị truy cứu.
Hắn thuận tay châm một mồi lửa, chưa đầy nửa tiếng, khói đen dày đặc bốc lên nghi ngút. Tiếng người la hét, tiếng chuông báo động kêu lên inh ỏi, khác hẳn với bầu không khí tĩnh lặng mới đó. Cả trại giam sáng rực cả lên, khỏi phải nói cũng biết náo loạn thế nào. Số cảnh sát trực đêm bị vụ hỏa hoạn bất ngờ làm cho ngỡ ngàng, lửa lan nhanh như ai đó đổ thêm dầu, tiếng thúc giục, chửi bới loạn xạ nghe mà chói tai. Các phòng giam khẩn trương được huy động dập lửa, sơ tán, toàn người và người chạy qua chạy lại không phân biệt được trái phải ngược xuôi.
Lúc Phác Xán Liệt cùng đám người kia thoát ra được, đám lửa vẫn chưa hết cháy. Không biết vì vụ cháy quá đột ngột hay hắn hành động kín kẽ, dường như chưa có ai phát giác ra trại giam thiếu đi sự hiện diện của gần hai mươi người. Thuyết phục được những người này tin tưởng và đi theo hắn cũng là cả một vấn đề. Số người biết đến khu sản xuất ngầm không nhiều, ngoài Hội trưởng Kim ra thì cũng phải là những người thân cận, giữ vị trí quan trọng. Huống hồ Phác Xán Liệt trong thời gian nằm vùng nắm rõ được rất nhiều thứ, cũng lấy ra làm cái cớ đẩy mình lên vị trí cánh tay đắc lực của Kim Chung Nhân.
Mà đám người này cũng không lấy làm lạ với sự xuất hiện của Phác Xán Liệt. Vốn dĩ họ bị tóm ngay trên địa bàn của Tổ chức 88, đối phương cử người sang cứu ra cũng là lẽ thường tình. Dù trước giờ, đây là lần đầu tiên bị cớm giữ lại, không tránh khỏi lo sợ một phen.
" Chúng tôi nhất định sẽ cảm ơn Hội trưởng Kim thật chu đáo. "
" Không dám. "
Phác Xán Liệt cười nhẹ, trên mặt vẫn không chút gợn sóng. Nhìn đám người kia thuận lợi đi được một quãng xa mới thở phào chạy nước rút về phía chỗ đậu xe.
Giờ chỉ cần chờ cho Kim Chung Nhân nhận được tin báo an toàn của đám người kia, lựa chọn thời gian thích hợp đến căn cứ một chuyến, tìm lý do vắng mặt nào đấy thật thuyết phục. Hắn không tin Kim Chung Nhân sẽ nghi ngờ đến mức phủ nhận ngần ấy tâm sức của hắn.
Chỉ là trước mắt, không thể về nhà. Đành lánh mặt vài ngày bên ngoài chờ cơ hội vậy.
Phác Xán Liệt ngồi vào xe, gạt thắng tay chuẩn bị rời khỏi. Dù gì cũng là hắn phóng hỏa, tuy không có khả năng một phen ' bóc lịch ' nhưng ở lại lâu sẽ gây ra nhiều phiền phức.
Tay gài dây an toàn, động tác bất ngờ đình trệ. Ngay sát cổ là nòng súng ấm nóng được ấn chặt, bên tai vang lên rõ tiếng gạt chốt an toàn. Cả người Phác Xán Liệt cứng đờ, hơi thở bị đè nén cực hạn. Giọng nói phía sau lưng truyền đến làm hắn nhíu mày.
" Phác Xán Liệt, đã lâu không gặp. "
Hắn cắn chặt môi, trong lòng chửi thầm một tiếng.
Mẹ kiếp, trúng kế rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com