Chap 33 - Part 1
Sân bay Incheon
Ngồi một mình ở hàng ghế đợi, trang phục đơn giản với quần Jean, áo sơ mi cách điệu và áo khoác da. Nhẹ nhàng mà cá tính. Tai nghe giấu trong mái tóc dài xoăn nhẹ, Yuri lặng ngắm dòng người qua lại. Yoona, Taeyeon và YooJung đã về từ nửa tiếng trước. Sau màn chia đẫm nước mắt và kèm theo một danh sách dặn dò, Yoona cuối cùng cũng chịu về vì cô và Taeyeon phải đi gặp khách hàng. Yuri mỉm cười vẫy tay cho đến khi bóng dáng ba người đã hòa khuất vào dòng người. Đâu phải đi rồi sẽ không trở lại, cô chắc chắn sẽ lại quay về mà. Có thể là một năm, hai năm…năm năm hay mười năm đi nữa nhưng chắc chắn là sẽ còn quay lại. Cô về Mĩ lần này là để trốn tránh ư ? Hay là để quên người đó ? Đã quyết định buông tay rồi mà…mắt không ngừng lướt xung quanh, cô đang chờ đợi điều gì...?
Hằng đêm, em cố kìm chặt đôi môi
Em ghét anh, người đã nhẫn tâm rời bỏ em
Nhưng thật khôi hài, quả là 1 điều khôi hài làm sao
Khi nỗi khát khao về anh còn lớn hơn cả niềm căm phẫn
1 ngày rồi 2 ngày, dù bao đêm dài đã trôi qua
Dẫu cho em đã nói với bản thân hãy quên đi tất cả
Em vẫn không thể nào xóa nhòa hình bóng anh
Em vẫn cố giữ lấy quá khứ đã qua...
Chỉ là dốí gian...
Đưa tay bấm chuyển bài, ngón tay rảnh rỗi vô thức chạm vào…quá khứ. Những tưởng chỉ cần khóa lại thì quá khứ sẽ ngủ yên, nhưng khôi hài làm sao…Chìa khóa để mở quá khứ lại là tên người nào đó được mã hóa bằng những con số bí mật. Từng chút, từng chút một khuấy động vào những hạnh phúc xa vời. Dừng lại đi, dừng ngay lại đi. Đừng ngu ngốc thế nữa Yuri à ! Lí trí gào thét trong đầu nhưng những ngón tay vẫn không hề dừng lại. Xem…và xóa. Đến cuối cùng cô vẫn không thể tự lừa dối bản thân mình thêm. Nói là quên nhưng thật ra cô chưa hề, chưa từng một lần thử quên. Cô chỉ đang chạy trốn và ép trái tim mình hét to rằng Tôi đang quên . Có cần phải đợi đến lúc này mới nói ra không ? Chúa ơi ! Tại sao ngài lại không thể cho ai đó bình yên mà ra đi. Hay ít là đừng nhận ra mình đang tự lừa dối bản thân lâu nay…
Nước mắt nhạt nhoà cùng những hạt mưa đang rơi
Tất cả những ký ức của chúng ta liệu có phai nhạt đi không?
Nếu em xoá đi tên của anh, người em luôn mong nhớ
Liệu em có thể xoá bỏ được hình bóng của anh?
Những con người yêu hết mình đến khi hận thì cũng nên là hận đến chết. Nhưng trớ trêu thay, ông trời sinh ra một Kwon Yuri. Dám yêu nhưng cuối cùng lại không có can đảm để hận. Nói rằng hận anh nhưng thật ra chỉ đang tự làm mình đau. Đau nhưng lại không dám nói, đau nhưng lại vờ như không. Cố tỏ ra kiên cường để rồi cuối cùng lại tự biến mình thành con ngốc. Và con ngốc ấy lúc này đang mong ngóng một niềm an ủi, chỉ cần anh xuất hiện thì trái tim cô sẽ được giải phóng. Cô sẽ buông tay, thật sự buông tay…
" Chuyến bay đi từ Seoul đi New York sẽ khởi hành trong ít phút nữa, xin mời các hành khách…"
Tiếng thông báo vang lên như thể tiếng chuông báo kéo Yuri về thực tại. Khẽ đeo chiếc kính râm to lên mặt, cô gái này hẳn là đang muốn giấu đi đôi mắt chất chứa nỗi đau và thất vọng ngập tràn. Hoặc cũng có thể là đôi mắt sưng húp vì khóc nãy giờ chăng ? Đến cuối cùng anh vẫn không xuất hiện… Đứng dậy kéo chiếc vali đỏ đi về phía quầy check in, Yuri không hề quay nhìn lại lấy một lần. Bởi lẽ sau lưng ai đó lúc này, là cả một khoảng trời đã sụp đổ…
Ở một nơi nào đó trong sân bay, hai con người một trai một gái đang nắm chặt tay nhau ( như sợ lạc ) đang mải miết tìm kiếm ai đó. Mắt cả hai không ngừng lướt qua từng khuôn mặt, đôi bàn tay đang nắm lại càng siết chặt nhau hơn…Chỉ cần đôi tay này không rời nhau là được rồi. Bất giác mắt cả hai cùng tìm thấy một dáng người. Cô gái có dáng người như người mẫu, mái tóc dài xoăn nhẹ và chiếc vali đỏ. Dáng đi và bước chân hằn lên sự cô độc. Vì cô độc nên muốn bước nhanh để rời khỏi. Lại một lần nữa hai cái miệng không hẹn mà cùng cất tiếng gọi " YURI "
---------------------------
Tô lại son, Qri ngắm thật lâu cô gái phản chiếu trong gương. Là cô mà, là Lee Qri…à không, là Lee Ji Hyun đây mà. Nhưng tại sao cô lại có cảm giác con người trong gương đó không phải là mình. Cô bất giác run lên, không phải do đang mặc chiếc váy hở vai gợi cảm mà ai-đó-nhất-quyết-ép-cô-phải-mặc. Cô run vì ánh lạnh lẽo toát ra từ cái nhìn của cô gái trong gương kia. Cô rút cuộc đã thay đổi thế nào rồi ? Alex…cái tên đó đang định giở trò gì đây. Hôm đó vì một phút dao động cô đã đồng ý hợp tác với hắn. Cơ mà lúc này cô lại lung lay ý chí. Vì sợ hãi với ánh nhìn của chính mình sao ? Đành rằng cô không muốn phải rời khỏi T-Ara Đó là ước mơ, là cuộc sống, là gia đình thứ hai của cô. Chẳng lẽ sau chừng ấy năm, dốc hết sức mình cùng các chị em đưa nhóm lên đến đỉnh cao của ngày hôm nay, cô lại cam chịu uất ức bị người ta đá ra không thương tiếc sao ? Dù sao cô cũng không phục. Chẳng phải các Queen's đã nói mỗi người là một mảnh ghép, nếu thiếu một thì T-Ara sẽ không hoàn hảo. Không phải là như thế sao ? Tại sao, có phải các thành viên khác – người mà cô xem như chị em, cũng muốn cô ra đi ? Tại sao họ không ai lên tiếng? Tại sao họ có thể vui vẻ xuất hiện cùng nhau mà không có cô ? Tại sao không một ai hỏi thăm cô khi nhìn vào cái lịch trình cá nhân dày đặc, và chết tiệt đó khi nó không có tên Qri. Hay thậm chí là như bây giờ, lịch trình của Lee Qri kín đến chóng mặt cũng không ai có một lời phản pháo. Họ có phải chị em của cô không ? Thật là mỉa mai làm sao…Tâm trí Qri nhanh chóng bị chiếm lấy bởi những điều tên phó giám đốc Alex nói với cô - khi " tốt bụng " đưa cô về tận nhà – bằng chất giọng giễu cợt mỉa mai không che giấu. Cơ hội không phải lúc nào cũng đến, nhất là với những người thường xuyên " bị lãng quên " và mờ nhạt như cô. Nên, Qri đã làm điều mà cô cho là đúng đắn – hợp tác với tên Alex đó để nắm giữ cơ hội của mình.
Bầu trời trong xanh, gió thổi từng gợn nhẹ. Ngắm lại mình lần cuối trong gương, đôi mắt chợt lướt ngang khung hình trên bàn, là hình cả nhóm T-Ara chụp cùng nhau lần đầu tiên đạt cúp no.1 Music Bank. Qri khẽ mỉm cười nhẹ - Nụ cười chua chát và khinh bỉ… đôi tay thon dài ấn khung hình úp xuống mặt bàn, Qri cầm lấy túi xách và bước đi. Từ bây giờ, Qri này sẽ đấu tranh cho chính bản thân mình. Xin lỗi…
_Flashback _
Bước chân ra khỏi cửa đã thấy một chiếc xe đậu sẵn. Một người đàn ông cao to mặc đồ đen tiến lại gần cô và cúi chào
- " Chào cô, cô là Lee Qri ? "
- " Vâng, là tôi. Anh là…"
- " Tôi được lệnh của ngài Alex đến đón cô. Tôi là Wilhem, từ nay tôi là tài xế riêng của cô. Cần gì cô cứ gọi tôi " – Lục tung trí nhớ tìm xem cái tên Alex đã được thu nạp vào đầu mình lúc nào, Qri chợt à lên trong đầu – là tên của tên đó.
- " Alex…À, không cần phải thế này đâu. Hắn ta tưởng tôi là con ngốc chắc. Muốn kiểm soát tôi sao ?"
- " Thưa cô, ngài Alex chỉ muốn cô được an toàn. Mời cô lên xe "
- " Ok. Bây giờ chúng ta đi đâu ? "
- " Ngài ấy nói đến nơi cô sẽ biết "
- " Tên đó thật lắm chuyện "
Chiếc xe dừng tại một khách sạn tên là STARLONE, Qri mặc dù có chút hoài nghi và cảnh giác với nơi mình vừa đặt chân đến nhưng cũng đi theo Wilhem. Vừa đi cô vừa hỏi anh ta ( và cầu cho đừng ai nhận ra cô )
- " Tại sao tên đó lại đưa tôi đến đây? Hắn ta muốn gì ? "
- " Tôi thật sự không biết, ngài Alex chỉ lệnh cho tôi đưa cô đến đây. A chúng ta tới kia rồi, phòng 302 "
Sau hai tiếng gõ cửa thì cánh cửa phòng bật mở, Alex chỉ gật đầu ra hiệu và anh chàng vệ sĩ kiêm tài xế Wilhem nhanh chóng rời đi. Xong hắn quay sang cươi với cơn giận đang trực trào trên mặt Qri
- " Cô không vào đứng đây một lát sẽ có người thấy đó. Biết đâu sáng mai báo chí lại…" – Chưa nói hết câu hắn đã bị Qri cắt ngang bằng việc đẩy người hắn sang một bên và bước vào. Với tay đóng cửa phòng Alex không giấu được nụ cười hài lòng
- " Tại sao lại đưa tôi đến đây ? Anh muốn làm gì ? Nói biết trước nếu anh dám đụng đến tôi dù chỉ một sợi tóc tôi sẽ…" – Câu nói của Qri nhanh chóng bị chặn lại bởi…một nụ hôn. Chính xác là vậy. Tên Alex đó đang hôn Qri và toàn thân cô lúc này đã hóa đá. 5s sau đó, ý thức dần trở lại và Qri ( tất nhiên ) đẩy hắn ra và tặng cho hắn một cái bạt tai nảy lửa.
Bốp
- " Tên khốn này ! "
Nhưng hắn không những không tức giận mà còn cười…thỏa mãn. Xoa xoa tay lên chỗ vừa bị tát, hắn thản nhiên nhìn Qri lúc này đang bừng bừng phát hỏa
- " Đồ biến thái, tại sao tôi lại ngu ngốc thế này chứ. Chấm dứt đi, tôi thà bị đuổi chứ không bao giờ muốn hợp tác với loại người dê xồm biến thái như anh " – Nói rồi Qri toan xách giỏ đứng dậy đi, nhưng hắn đã nhanh chóng chộp được tay cô kéo lại. Cú giật của hắn tuy không mạnh lắm nhưng cũng đủ để Qri ( với đôi giày cao gót 10 phân ) loạng choạng ngã bật xuống sofa.
- " Bình tĩnh nào, cô em thật là nóng nảy quá. Đó chỉ là một nụ hôn chào hỏi xã giao kiểu phương Tây thôi mà "
- " Anh đừng hòng ngụy biện. Tôi nói rồi tôi không làm nữa "
- " Cô em chắc chứ ? Tiếc thật, hôm nay tôi đã sắp xếp cho cô em tham gia bữa tiệc của Rovol "
- " Rovol ? Ý anh là Rovol Chang ? Người vừa đạt 3 giải Grammy tuần trước sao ? "
- " Đúng đấy, và tôi nghĩ bữa tiệc của anh ta sẽ không thiếu các nhà tài trợ, hay các đạo diễn…và các bản hợp đồng béo bởnếu - cô - khôn - ngoan " – Hắn ta nhấn mạnh bốn chữ cuối và nhếch miệng cười ( tên này bộ quảng cáo răng hay sao mà cười lắm thế không biết )
- " Tôi…Nhưng tôi không thích kiểu chào hỏi phương Tây đáng nguyền rủa đó "
- " Ok. Tôi sẽ không làm nữa, chỉ là muốn đùa với cô em tí thôi. Thú thực tôi bắt đầu nghiện những cơn cáu gắt của cô em lúc nào không hay. Tệ thật "
- " Vậy thì chúc anh vui vẻ với sở thích quái dị của mình. Nhưng tại sao anh lại gặp tôi ở đây, chúng ta có thể đến công ty chứ không phải khách – sạn "
- " Cô em không biết sao, bữa tiệc của R sẽ được tổ chức ở tầng 34 của tòa nhà này. "
- " Nhưng tại sao anh không nói cho tôi biết trước, tôi cần phải chuẩn bị…"
- " Tôi đã lo xong rồi. "
_Endflash_
---------------------------------
Máy bay đã cất cánh cách đây 5 phút nhưng có hai con người vẫn đứng đó, và nhìn theo dấu may bay đã mất hút vào bầu trời. Đôi tay vòng qua vai Ji Yeon khẽ bóp nhẹ, bật giác cả hai quay sang nhìn nhau và trao nhau một nụ cười nhẹ. Phải, mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc. Tất cả đều đã được giải quyết ổn thỏa nhờ vào thứ hi sinh cao cả gọi là buông tay. Khoảnh khắc Yuri choàng tay ôm lấy Nichkhun lần cuối thực sự Ji Yeon không hề cảm thấy khó chịu tẹo nào. Thậm chí cô còn mỉm cười – nụ cười thật lòng không mang chút mỉa mai hay giả tạo. Có lẽ sau bao ngày tháng " yêu khổ , con người ta cuối cùng cũng học được cái gọi là " yêu với trái tim rộng mở " và " đối xử tốt cả với tình địch một thời của mình ( khi người đó đã chịu từ bỏ ) ". Và điều thú vị vẫn chưa dừng lại ở đó. Khi Yuri quay người chuẩn bị đi thì Ji Yeon đã nói với theo
- " Chúng ta có thể làm bạn không ? "
Chậm rãi quay đầu lại, Yuri nhìn Ji Yeon khó hiểu – " Chúng ta…có thể sao ? "
Đáp lại Yuri, Ji Yeon bước đến gần và nhét vào tay Yuri một mảnh giấy nhỏ – " Nếu cô không chê, tôi thực sự rất muốn chúng ta có thể làm bạn. Email hay bất cứ điều gì cho tôi nếu cô muốn. Và…cám ơn cô, Yuri "
Yuri mặc dù vẫn chưa tin được những gì mình vừa trải qua nhưng cũng bất giác nở một nụ cười rồi kéo vali đi vào. Nichkhun đằng sau cảm thấy khó hiểu với những hành động vừa rồi của Ji Yeon nhưng anh chỉ im lặng và mỉm cười khi Ji Yeon quay lại nắm lấy tay anh
- " Oppa, chúng ta đợi máy bay của cô ấy đi khuất đã nhé ! "- Nichkhun không đáp chỉ khẽ gật và siết chặt đôi tay bé nhỏ của bạn gái.
Nhìn ra bên ngoài cửa sổ máy bay một cách vô thức, Yuri nhớ lại tất cả những kỉ niệm. Như một cuốn phim quay chậm, từng chút một chớp tắt. Tuy nhiên, đã không còn rơi nước mắt hay tim nhói đau nhiều như khi ở sân bay. Tâm nguyện cuối cùng cô đã được đáp ứng, còn trông mong gì hơn. Hơn nữa, cô biết chắc chắn một điều rằng, dù cho bây giờ hay mai kia đi nữa, người trong trái tim anh là Ji Yeon. Nhưng…anh chắc rằng đã từng yêu cô. Thật lòng. Bởi anh nói cô là định mệnh của anh, thì cô chính là định mệnh của anh. Chiếc khăn ngày nào được cô âu yếm và xem như báu vật bỗng dưng tuột khỏi tay và bay sang bên cạnh, rớt ngay vào giữa cuốn tạp chí đang để mở của ai đó. Chàng trai ngồi cạnh hốt nhiên đưa tay cầm lấy " vật thể lạ " và bất giác như bị thôi miên bởi chính chủ của nó. ( Cái này quen quen, chắc lại sắp dính sét rùi ). Có lẽ đây là những gì mà người ta hay nói " Bắt đầu bằng một kết thúc "…( Mà có lẽ câu này cũng chưa đúng lắm nhưng thôi kệ, dù gì cũng được coi là HE cho tam giác này ha )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com