Chương 22
- Trung Quốc thân yêu, ta sắp về rồi đây ! Tôi sung sướng reo lên khi đang ở trên máy bay.
- Trật tự giùm đi, xấu hổ quá,nhóc nói cái gì mà to thế?- Jong In hỏi tôi.
- Em nói bằng tiếng mẹ đẻ thì sao mà anh biết được cơ chứ ! Tôi cười.
- Lâu lắm mới trở lại Bắc Kinh. Anh Mẫn Hiền tựa vào ghế,mắt nhắm hờ,cảm nhận từng phút một đang dần đưa anh em tôi về với quê hương...
- Không biết Trung Quốc như nào nhưng thấy thái độ của hai người tôi đoán nó rất thú vị.- Jong In nhận xét.
- Cũng giỏi quá ha !- Tôi trêu.
- Sehun không về thật đáng tiếc. - Jong In chép miệng.
- Kệ anh ta !- Tôi nói vậy nhưng tự nhiên trong lòng lại thấy hụt hẫng vô cùng. Anh ta ở lại Hàn Quốc một mình như vậy có buồn không? Vậy là cả một tháng tôi sẽ không được gặp Sehun! Cứ như đến lại thấy chán nản. Sao thế này? "Mình điên thật rồi !"
...
( Tối hôm trước )
- Này ! Ngủ sớm đi,mai bay rồi !- Sehun đứng ở cửa phòng Lộc Hàm nói.
- Anh không muốn đi cùng chúng tôi sao? Cậu không hiểu tại sao mình lại hỏi anh như vậy? Chỉ biết tâm trạng cậu khi biết anh quyết định không cùng đi thì rất không bình thường.
- Không, tôi không đi ! Tôi còn có việc ở đây. Anh nói rồi khẽ cười...nhưng nụ cười có gì đó không đành lòng. Lộc Hàm biết trước thế nào Sehun cũng không đi nhưng suy nghĩ của cậu mơ hồ rất muốn anh đi...
- Vậy thì anh cứ ở luôn đây đi ! - Cậu chạy ra đóng sầm cửa vào không nhìn anh đến một lần... Sehun đứng bên ngoài thẫn thờ nhìn vào cánh cửa phòng...
- Ngốc ! Anh khẽ chạm tay lên cửa rồi quay về phòng mình...
Vậy là sáng hôm sau cậu lên máy bay mà không chào anh...cứ thế đi thẳng.
...
Chuyến bay đã hạ cánh : -
Lộc Hàm! Ở đây. Vừa mới bước gần ra ngoài tôi đã nghe thấy tiếng gọi của Tử Thao, Bạch Hiền và Nghệ Hưng
- Ê ! Nhìn thấy rồi. Tôi nhảy lên khua tay loạn xạ chào ba người kia làm náo cả sân bay.Bao nhiêu đồ đạc đang cầm trên tay tôi ném hết cho Jong In và anh Mẫn Hiền để chạy ra trước.
- A~!! - Cả bốn đứa cùng hét lên nhảy vòng tròn. Công nhận là lúc đấy mình điên thật.
- Tôi nhớ cậu quá ! - Bọn tôi nhớ cậu sắp chết rồi. Nói rồi cả bọn ôm lấy nhau. Nhưng chợt thấy thiếu cái gì đó tôi lên tiếng :
- Mân Thạc đâu? - Cậu ta phải ở lại để giữ chân ông thầy. – Bạch Hiền nói.
- À !- Tôi nhớ ra là buổi chiều mấy cậu phải học. - Cậu trông trắng ra nhiều đấy nhỉ !- Tử Thao cười khen tôi.
- Ừ! Khí hậu bên đấy mà,ai ai cũng trắng.
- Anh Mẫn Hiền đâu? - Nghệ Hưng nhìn đằng sau.
- Biết ngay mà, chưa hội ngộ được bao lâu mà đã đi tìm anh tôi rồi - Tôi trêu Nghệ Hưng.
- Ở sau đây,tôi chạy lên đây trước mà.
- Ừ, nhìn thấy rồi.- Nghệ Hưng cười thích thú.
- Này thằng nhóc kia,chạy gì mà nhanh thế?- Jong In vừa lại gần vừa mắng tôi.
- Cái anh này ở đâu ra thế? Ở cùng nhà đây hả?- Bạch Hiền giật áo tôi.
- Không hẳn, tên này cũng ở cùng nhà tên là Kim Jong In,còn người mà tôi kể với mấy cậu không về cùng đâu.
- Đẹp trai a.- Tử Thao giật giật áo tôi.
- Cậu không sợ Phàm nhà cậu nghe thấy hả? - Tôi quay sang ngắm nó.
- Kệ chứ. Có người người đẹp trai phải ngắm.
Quay ra thì đã thấy anh Mẫn Hiền và Jong In đứng bên cạnh.
- Em chào anh, lâu lắm không gặp. Nghệ Hưng cười chào anh tôi.
- Ừ, chào em, thế hai đứa khoẻ không?- Anh Mẫn Hiền khá vui khi được gặp lại ba khỉ này.
- Có, tụi em nhớ hai người nhiều lắm a. Tử Thao chen vào nói trêu. - Haha ! Chưa tin được. Ca ca cười.
...
Sau một hồi giới thiệu Jong In đã làm quen được với Bạch Hiền, Tử Thao và Nghệ Hưng.
- Bây giờ ba người ở đâu? Bạch Hiền hỏi khi chúng tôi vừa lên taxi. - Về khách sạn. - Tôi nói.
...
- Haiz,cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Tôi nhảy lên giường. Anh Mẫn Hiền thuê hai phòng,tôi một phòng, anh và Jong In chung một phòng.Haha thoải mái vô cùng.
- Bao giờ mấy cậu tan học thế? Tôi hỏi Bạch Hiền
- 5 giờ, còn một tiếng nữa. Hôm nay tôi hi sinh một buổi học để đi đón cậu đấy. Nghệ Hưng nhìn đồng hồ và nói.
- Cậu đón tôi hay là anh tôi? Tôi hỏi đểu,ngó xem mặt cậu ấy như thế nào.
- Cậu đừng có mà trêu tôi ! Nghệ Hưng đánh tôi,mặt hơi ửng hồng lên.
" Nhóc này cũng biết ngượng đấy chứ !"
- Mà Phác Xán Liệt cũng biết cậu về đây. Bạch Hiền nói làm tôi giật mình, từ lúc về đây đến giờ tôi chưa hề nghĩ đến cậu ấy lần nào. Lạ thật ! Nhưng chắc tại vui quá thôi.
- Sao Phác Xán Liệt không đến đón tôi? Chắc quên luôn đứa bạn này rồi.
- Thôi không phải lo đâu,chắc nó quên thôi mà.
- A ! Hay là lát nữa lớp tan học tôi đến đó nhé. Làm cho bọn nó ngã ngửa ra mới được.- Tôi nói,trong lòng vui sướng vì sắp được gặp lại lũ bạn.
- Cậu không nghỉ ngơi à?
- Không cần đâu, tôi khoẻ lắm. Nói rồi tôi lôi Tử Thao, Nghệ Hưng và Bạch Hiền sang phòng ca ca để xin phép :
- Sao vừa mới xuống sân bay đã đòi đi rồi? Ca ca giãy nảy lên.
- Thôi mà,em đi một chút thôi,không ốm đâu mà lo,ca ca nhé ! - Tôi giở giọng năn nỉ.
- 7 giờ về ăn cơm đấy,muộn thì cứ liệu hồn.
- Ok anh ! Tôi nhảy lên vỗ vai anh rồi chạy về phòng thay quần áo. Mặc nguyên một bộ đồng phục trường cũ : quần bò, áo đồng phục sơ mi và áo khoác đồng phục .Tôi bước ra khỏi phòng trước sự ngạc nhiên của hai đứa bạn.
- Cậu...cậu vẫn giữ bộ đồng phục này hả? Tử Thao lắp ba lắp bắp.
- Ừ, tôi biết là sẽ có lúc cần dùng mà.
- Tôi phục cậu rồi đó nha. Bạch Hiền hẩy tôi vài phát.
- Thôi ! 4h30 rồi mau đi thôi. Tôi nói và kéo cả lũ đi đến chỗ học thêm. Đi bon bon trên chiếc xe của Tử Thao của và chiếc xe đạp màu bạc của Bạch Hiền, bốn đứa chúng tôi lại cùng nhau lượn phố. Thật sự cảm giác này này quá thân quen, dễ chịu. Đã lâu lắm rồi tôi không được đi trên con đường này...quê hương của tôi...
- Sắp tan chưa thế?- Tôi suốt ruột hỏi. Đứng đợi ở ngoài này hơn 10 phút rồi.
- Đợi thêm một chút nữa đi, tôi vì cậu mà đau cả đầu.- Nghệ Hưng càu nhàu.
- Kìa,ra rồi !- Tử Thao chỉ cho tôi thấy.
- Trốn đi !- Bạch Hiền cúi đầu xuống.
Haha ! Đã nhìn thấy Diệc Phàm này, Chung Đại này, Mân Thạc này, Tuấn Miên này... sao không thấy Phác Xán Liệt?
- Bây giờ cả ba giả vờ ra lấy xe đạp nhé. Còn Lộc Hàm, cậu đeo khẩu trang vào. Nói rồi Bạch Hiền đưa cho tôi chiếc khẩu trang màu đen.
- Cứ như bình thường nhé ! Ok? - Tôi nói.
- Ok !
- Ok ! Tôi và ba đứa từ đi ra chỗ gửi xe coi như không có chuyện gì xảy ra cả.
"Hay thật, không có ai nào để ý đến mình !"
- Ơ hay, Bạch Hiền, Tử Thao, Nghệ Hưng mấy cậu không đi đón Lộc Hàm hả? - Mân Thạc hỏi.
- Cậu ta không về nữa rồi,làm mất công bọn tôi đến sân bay. Công nhận Nghệ Hưng diễn giỏi thật.
- Trời ! Cái thằng này đùa ai vậy?- Diệc Phàm thốt lên.
- Thế mà Tử Thao nói với tôi là hôm nay cậu ta về.
- Tôi cũng có biết đâu. Nghệ Hưng tiếp tục giả bộ ngây thơ. Trong lúc chúng nó đang chán nản mừng hụt thì tôi bỏ khẩu trang ra nói to. - Đói quá, đi ăn thôi mấy đứa a. Ngay lập tức bọn nó nhận ra giọng tôi và quay ra nhìn kinh ngạc.
- Cậu...cậu ở đây từ khi nào thế? - Mân Thạc réo lên ôm chầm lấy tôi. Cái thằng này vẫn mít ướt như xưa vậy.
- "Chân Ngắn" về từ khi nào thế? Diệc Phàm lớn tiếng hỏi.
- Cậu về sao không không khai báo thành thật với bọn tôi để hai người này tung tin giả hả? Chung Đại cùng cả lũ nhao nhao hết cả lên.
- Trật tự cái nào ! - Tôi hét to. - Tôi mới về thôi, mấy cậu để từ từ tôi mới nói được chứ...
Sau một hồi ôm nhau hò hét tôi mới sực nhớ ra :
- À,thế Xán Liệt đâu rồi? Từ hồi về tới giờ tôi chưa thấy. Tôi hỏi mấy đứa
- Thôi chết rồi ! - Tuấn Miên hoảng hốt kêu lên.
- Cậu ta bảo với tôi là cũng đi đón cậu sau khi Bạch Hiền, Tử Thao với Nghệ Hưng đi đấy. Tuấn Miên nói làm cho mấy đứa phát hoảng.
- Cái gì? - Thế bây giờ vẫn ở đấy hả?
- Tôi cũng không biết - Tuấn Miên lắc đầu.
- ... Phác Xán Liệt đi đón tôi từ lúc đấy đến giờ mấy tiếng rồi. Làm sao đây, biết cậu ấy ở đâu mà tìm? Đầu óc tôi đang dần rối loạn lên. "Không đón được mình chắc Phác Xán Liệt sẽ lo,cứ ra sân bay đi xem sao đã."
- Tôi phải ra sân bay. Tôi quay vào nói với Nghệ Hưng và chạy ra đường đón taxi luôn.
- Bác ơi,cho cháu đến sân bay.
Nhưng bây giờ đến sân bay liệu Phác Xán Liệt còn ở đó không? Mấy tiếng như vậy chắc gì đã còn đợi.
- Khoan đã bác ơi,cho cháu tới Phố Vương Phủ Tỉnh đi ạ. Tôi đổi ý. Có lần Phác Xán Liệt nói với tôi rằng nếu muốn tìm cậu ấy hãy đến quán kem ở gần Phố Vương Phủ Tỉnh. Mong rằng sẽ gặp cậu ấy ở đó
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com