Chap 43
Đệ tứ thập tam chương
Vương Nguyên mơ màng màng màng vượt qua cả buổi sáng. Lúc nghỉ trưa, cậu đi tới phòng bệnh của đứa con Hữu Dực. Cậu phát hiện Tuấn Khải và Thiên Tỉ sớm bị hai đứa nhóc phái ra ngoài làm nhiệm vụ, mà những người khác hình như cũng chưa tới. Vì vậy, cậu bắt đầu cùng với con trai bảo bối, cũng gọt hoa quả cho bọn chúng.
“Cha, con muốn ăn là táo, không phải cam, cũng không phải chuối tiêu, lại càng không phải là lê. cha đã lấy sai đến ba lần rồi!” - Tiếng Hữu Dực không kiên nhẫn lại vang lên.
“Cha, con cũng muốn nói một câu. Cha xem xem quả lê của con! Phân lượng quả lê này sao càng gọt càng ít vậy! Con phải ăn như thế nào đây!” - Tả Dực ở một bên cầm một nửa quả lê so với hột lê lớn hơn không được bao nhiêu phàn nàn nói.
“Xin lỗi, xin lỗi! Cha phân tâm, lần này nhất định sẽ gọt được, cam đoan không sai nữa!” - Vương Nguyên giơ tay phải lên thề.
Thấy bộ dáng cha mất hồn mất vía, Tả Dực và Hữu Dực liếc mắt nhìn nhau, lắc lắc đầu nhỏ, trăm miệng một lời nói: “Quên đi, chúng con không ăn nữa!”. Trong lòng bọn chúng lại nghĩ: Cha, cha nếu như lại gọt tiếp nữa, không đem tay của mình gọt luôn mới là lạ nha!
Mà lúc này hai người lớn đi mua sắm trở về ở ngoài cửa, đang sau khi nghe thấy cuộc trò chuyện của Vương Nguyên cùng mấy đứa con, âm thầm cười trộm. Trong lòng bọn họ đồng thời nghĩ, Nguyên vậy thật đúng là một tiểu mơ hồ. Sau đó, bọn họ bất đắc dĩ nhìn nhau cười một cái, đang muốn đẩy cửa mà vào. Bên trong phòng bệnh truyền đến tiếng Tả Dực, mà lời của bé lại thành công ngăn trở cử động kế tiếp của bọn họ.
“Cha, cha là gặp phải chuyện gì khó khăn sao? Có thể nói cho con nghe không?”
“Cha… không có việc gì đâu! Các con còn nhỏ. Cho dù là cha nói cho các con nghe, các con cũng không giúp được cha. Vẫn là cha tự mình nghĩ biện pháp đi!” - Vương Nguyên suy tư một hồi, lắc đầu từ chối ý tốt của Tả Dực.
Hữu Dực ở một bên giơ đầu nhỏ lên, giơ tay phải còn đang băng bó lên, kiêu ngạo nói tiếp: “Cha, con và Tả Dực chính là IQ200 nha! Làm sao có thể không giúp được chuyện của cha chứ! Nói mau đi! Ba người chúng ta cùng nhau phân tích phân tích, có lẽ có thể tìm được phương pháp giải quyết tốt nhất nha! Hơn nữa, ba ông thợ giày thối thắng cả Gia Cát Lượng. Huống chi con và Tả Dực chính là hai Gia Cát Lượng nha! Chúng con nhất định có thể làm được!”
“Phì! Hì hì hì… Ừ, ừ, các con là hai Gia Cát Lượng thông minh!” - Nhìn đến Hữu Dực băng bó thật dày, bày ra một bộ khổng tước kiêu ngạo, Vương Nguyên nhịn không được cười ra tiếng.
“Cha, nói mau đi! Đừng có thử nói lấy lệ nhé! Bọn con cũng không có dễ dàng đối phó giống như cha nghĩ vậy đâu nha!” - Tả Dực ở một bên thúc giục.
Nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhắn tràn trề tò mò, Vương Nguyên không đành lòng lại gạt chúng nó, dù sao bọn chúng cũng có quyền được biết, không phải sao? Vì thế, cậu định nói thẳng ra.
“Cái kia, cái kia… Chú Giang của các con… Hắn, sáng hôm nay nói một tràng lời nói rất kỳ quái, thực làm cho cha khó xử… Các con thông minh như vậy, hẳn có thể đoán được là nội dung gì đi! Cha cũng không cần phải nhắc lại lần nữa…”
“Cha, chú Giang rốt cuộc cũng thổ lộ với cha sao!” - Hữu Dực vẻ mặt biểu tình tất nhiên.
“Bịch – bịch -“Ngoài cửa truyền đến hai tiếng đồ vật rơi xuống đất, mặc dù âm lượng bị kiềm chế tương đối nhỏ, nhưng Tả Dực cùng Hữu Dực tai thính, đã cùng lộ ra một tia mỉm cười quỷ dị.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com