Chap 51
Đệ ngũ thập nhất chương
Hữu Dực chịu đựng được đến lúc xuất viện. Về lời đồn đại giữa hai đứa nhóc cùng Tuấn Khải và Thiên Tỉ, tựa hồ cũng nhạt đi rất nhiều. Tình huống thực tế căn bản không có nghiêm trọng như Vương Nguyên tưởng tượng lúc đầu. Trong bệnh viện, ngoại trừ những nữ y tá lửa nóng như trước kia ra, người khác căn bản không bình luận, mỗi người duy trì trái tim bình thường không thay đổi. Với lại bọn họ đều giữ một nguyên tắc cơ bản: Dù sao chỉ cần bọn họ hạnh phúc là tốt rồi, những thứ khác căn bản không quan trọng.
Ngay trong bầu không khí ôn hoà này, kế hoạch truy thê của Tuấn Khải và Thiên Tỉ cũng chính thức triển khai toàn diện.
Vì thế, trên hành lang trước cửa phòng khám của Vương Nguyên, liền xuất hiện một màn phi thường kỳ quái. Một đám cha mẹ mang theo trẻ con xếp hàng trong hàng khám bệnh, lẫn vào một ông chú cao to cầm số khám. Tiếp đấy, liền truyền đến tiếng nghị luận hiếu kỳ của mấy đứa bé.
“Mẹ! Lúc lần trước con đến khám bệnh, chú đó hình như từng xuất hiện trong phòng bệnh kia nha! Nhưng mà, vì sao chú ấy đến khoa nhi một mình chứ? Con của chú ấy đâu?” Một bé trai đáng yêu hỏi.
“Ngốc! Vừa nhìn cũng biết chú kia là tự mình đến khám bệnh nha! Cậu không nhìn thấy trên tay chú ý cầm số thứ tự sao?” Một bé trai khốc khốc giải thích.
“Mình mới không ngốc! Nhưng là… chỗ này không phải chỗ trẻ em khám bệnh sao?” Bé trai đáng yêu tủi thân nói.
“Nói cậu ngốc, cậu thật đúng là ngốc! Cậu chưa từng nghe sao? Có những người bên ngoài là người lớn, nhưng chỉ số thông minh cũng chỉ mức trẻ con. Vì thế ấy à! Chú kia chính là người như thế, chú ấy mới có thể xuất hiện ở phòng bệnh khoa nhi, mới đến xem ở khoa nhi chứ!” Bé trai khốc khốc kéo kéo nói.
“Oa… Mẹ, nó nói con ngốc, nó bắt nạt con nha! Oa…” Bé trai đáng yêu rốt cuộc cao giọng khóc lớn.
Thiên Tỉ xếp hàng ở phía trước, sau khi nghe thấy đoạn đối thoại này, trên trán phủ đầy hắc tuyến. hắn chịu đựng lửa giận, trong lòng càng không ngừng lẩm nhẩm: Mình nhẫn! Vì bà xã, mình ra sức nhẫn!
“Số 11!” Cô y tá gọi số. Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn dãy số trong tay, cuối cùng cũng đến lượt mình. Hắn mừng khấp khởi đứng lên, đi vào. Cô y tá sau khi thấy Thiên Tỉ đi vào, săn sóc đóng cửa lại cho hắn. Trong nháy mắt cửa bị đóng, một tia cười gian nổi lên trên khóe miệng cô.
“Người bạn nhỏ! Mời ngồi trước một lúc. Chú gõ hết bệnh án này, là có thể xem bệnh cho cháu!” - Vương Nguyên cũng không ngẩng lên dặn dò.
“…” - Thiên Tỉ nhìn thấy người mong nhớ ngày đêm, đã quên trả lời.
Tiếng bàn phím máy tính cuối cùng ngưng lại. Vương Nguyên vừa ngẩng đầu, vừa ôn nhu hỏi han: “Người bạn nhỏ cháu…”, sau khi Vương Nguyên nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Thiên Tỉ, tiếng đột nhiên dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com