Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 20

Nhưng Kris chưa kịp hí hửng với thành công của mình thì Tử Thao cúi gằm mặt xuống, đeo hai bao tay màu đen vào, rồi chầm chậm rút sợi dây xích mới của mình, vẫn là sợi dây xích ấy, nhưng nhìn kỹ hơn ở mỗi mắt xích nó  đã được trang bị thêm một cái móc rất sắc bén=> sợi dây xích của Tử Thao bay giờ không khác gì một lưỡi cưa. Một chuỗi âm thanh diễn ra ngay trong lớp học mà ai cũng nghe thấy: Vút…Xoẹt…Rcắc…Ầm… Tình hình là cậu đã quất mạnh sợi dây xích vào cái bàn mà cậu và anh đang ngồi, cái bàn đã nứt đôi ở chỗ sợi dây sích va chạm, tức là bị chặt ra làm hai và ngã nhào. Tử Thao thu sợi dây xích lại, thong thả ngồi xuống ghế khoanh tay nhìn Kris đầy thách thức.

_Muốn làm khó dễ Tao này ư, cuốn nhật kí đó cũng không quan trọng đến vậy, cứ tự nhiên xé mà làm nhóm bếp đi nhé – Tử Thao cười khẩy rồi bước xuống ngồi chung với Suho. Còn Kris thì sững sờ, một phần vì phục một phần vì tức.

_Ai dà, Tao đã xù lông nhím lên rồi, cũng không dễ dàng như anh nghĩ- Kris cười thầm thì có một âm thanh rít gió, giơ tay chụp lấy vật đang bay tới, anh nhận ra đó là mảnh đá mặt trăng hôm qua anh vừa cho cậu.Cảm giác khó chịu xâm lấn anh rồi đây, món quà mà anh tặng cậu ném trả lại anh không thương tiếc, không lẽ cậu đã ghét anh thật rồi sao.

Tuy hai nhân vật chính vẫn mãi suy nghĩ về vấn đề của mình nhưng xung quanh đã bắt đầu xầm xì và đã có sáu bộ não đang phát huy công lực tối đa nghĩ cách giúp 2 người đến với nhau sau bao nhiêu sự cố đã xảy ra. Thế là một kế hoạch được vạch ra khi 1 người nhìn trời và 1 người nghe nhạc nằm ngủ.Buổi chiều Tử Thao nán lại ở trường vì cậu cảm giác bị ai đó theo dõi, nhưng cậu mông lung không xác định được đó là ai. 7h tối Tử Thao thong thả lôi cục cưng vi vu trên đường thì bắt gặp một chiếc moto đang chạy song song và cố tình ép cậu vào lề, quay mặt lại nhìn thì cậu không khỏi khẽ mỉm cười một cái, đó chính là Băng Băng, cậu không ngờ cô ả lại chạy xe khá đến thế và để trêu đùa với cô nàng cậu đã cố tình hướng xe đến trường đua Tử Thần để Băng đuổi theo.9h thì Tử Thao đã đến vạch xuất phát, thua cậu một chút xíu thì Băng cũng đã tới, bây giờ ở đó cũng đã có mặt khá nhiều người.

_Muốn gì đây- Tử Thao mở mũ bảo hiểm

_Mày biết rõ mà còn hỏi- Băng hất mặt- đua một trận đi, nếu tao thắng thì trả Kris cho tao

_Đua thì cũng được- Tử Thao cười khẽ- nhưng cô thắng hay thua thì tên đó không phải bạn trai tôi, cô muốn làm gì đó thì làm, thấy sao?

_Được… mày đã nói rồi đấy nhé, 10h bắt đầu, tao cho mày một tiếng để chuẩn bị

_Được thôi- Tử Thao nhún vai và gọi điện thoại cho Chanyeol mang một số phụ kiện tới, đúng 10 giờ, trường đua đã hội tụ đầy đủ các nhân vật tiếng tăm của Devil, đương nhiên là bao gồm cả Kris, cuộc vui như thế này, làm sao có thể bỏ qua cho được,Băng Băng chạy xe cũng rất đỉnh, bởi anh chính là người dạy Băng Băng đua xe mà, xem ra trận này có thể nói là ” Long Tranh Hổ Đấu” rồi.Hai chiếc xe đã được đặt ở vạch xuất phát.

_Chúc em may mắn- một bóng người có nụ cười hạnh phúc bước đến gần cậu khiến ai cũng sững sờ…ông vua tốc độ đã quay trở lại Gongchan…

_Hey… lâu quá không gặp rồi – Tử Thao đập tay Gongchan- xem thử phần trình diễn của em nhé, ban cho em nụ hôn may mắn đi- cậu chỉ chỉ vào trán của mình

_Tất nhiên rồi- Gongchan hôn nhẹ lên trán cậu mà khiến ai đó đau lòng- anh sẽ ra hiệu cho hai người – Gongchan bước đến trước vạch xuất phát, cầm một khẩu súng nhỏ trong tay, anh chĩa lên trời…Đoàng… hai chiếc xe lao đi trong sự hò hét của mọi người.

_Đến đó mày cũng phải giảm tốc độ thôi- Băng cười thầm trong đầu với âm mưu của mình – và lúc đó, mày sẽ phải chết…

Nhưng có vẻ tính toán của Băng đã sai, cô ả đã cố tình liều mình không giảm tốc để có thể dùng mình như một đòn bẩy và hất Tử Thao xuống vực nhưng đó là trong điều kiện cậu giảm tốc ở khúc cua tử thần và cách khúc ngoặc 5 mét, đó là mọi điều mà các tay đua thường làm để giữ mạng sống ở đường đùa này. Tử Thao vẫn tăng tốc… Băng sững sờ nhìn cậu, mọi người đều hoảng hốt.

_Xe Tử Thao mất thắng sao- Baekhyun kêu lên trong sự sợ hãi, chỉ có hai người mỉm cười bình tĩnh khi thấy hành động của cậu là Gongchan và Chanyeol

_Không được rồi- Kris nhìn theo Tử Thao mà lòng như lửa đốt

_ Tử Thao muốn chết sao- Sehun hồi hộp đến độ bóp bể luôn ly rượu ở trong tay

_Gongchan này… sao Tử Thao chiến thằng được cậu nhỉ- Chanyeol mỉm cười quay lại nói chuyện với Gongchan

_Vì cái đầu óc không biết sợ chết và thông minh hơn người- Gongchan dùng ngón tay chỉ chỉ vào đầu mình- sẽ không ai dám làm như em ấy cả

_Hãy để cho mọi người thấy, Tử Thao là ai-Chanyeol mỉm cười đầy tự tin

Quay trở về với Tử Thao, khi cả hai chiếc xe đều sắp đến khúc cua Tử thần thì càng lúc cậu càng bám sát vào khúc ngoặc, Băng vẫn chạy sau một khoảng khá xa vì đã phải giảm tốc độ lại.Đến đúng đỉnh của khúc cua, một hình ảnh không bao giờ quên được, Tử Thao bóp mạnh hai cái thắng ở tay lái đã được Gongchan thiết kế dùng để thắng bánh trước cho cậu. Thời gian như ngưng đọng, lực quán tính và tốc độ khiến bánh sau xe nhổng lên cao gần 70 độ so với mặt đất khiến toàn thân nó chúi về phía trước, chiếc xe quay ngang đúng 330 độ, trùng khớp với khúc ngoặc Tử Thần , cậu liền tiếp tục tăng ga để đẩy bánh xe về phía trước, bánh sau chiếc xe đước hạ xuống nhẹ nhàng và cậu từ từ phòng về đích. Còn Băng vì choáng với cách xử lý của nó ở khúc ngoặc , cô ta đã không tập trung và vô tình bàn tay đã tăng ga cho chiếc xe , đến khi cô ta nhận ra đó chính là lúc cô ta không còn cảm nhận được lực ma sát của đường đua mà thay vào đó là cảm giác lơ lửng , chiếc xe cũng đã rời tay cô ta và khi nhắm mắt lại cô nhận ra rằng mình sẽ không bao giờ thắng nổi cậu.

_Ầm…- tiếng nổ xe ở dưới vực làm sáng cả một vùng làm cho bất kì ai đang ngơ ngẩn cũng phải tỉnh lại, Tử Thao đã an toàn ở vạch đích, nhưng đối thủ của cậu đã vĩnh viễn không bao giờ có thể trở lại đường đua này một lần nào nữa.Tuy nhiên vẫn không ít ánh mắt sững sờ đang nhìn cậu, Tao quả là Tao, từ bây giờ cái tên ấy không chỉ là cái tên huyền thoại trong thế giới đêm mà còn là huyền thoại trong giới đua xe nữa.

_Khá lắm nhóc, chiếc xe này đã tìm đúng chủ- Gongchan vỗ tay khen ngợi cậu

_Anh quá khen rồi- Tử Thao đập tay Gongchan- anh đã mất tích ở đâu vậy hả, chiều nay là anh theo dõi em đúng không- cậu cười tươi, nụ cười mà ai trong Devil cũng nghĩ là đã mất đi khi có sự cố Băng Băng trở về.

_Đúng là Tao có khác, sao trước anh em không cho anh biết hả- Gongchan xoa đầu cậu nhưng tuyệt nhiên cậu không hề phản ứng lại

_Haiz… do anh ngu ngốc quá thôi- Tử Thao cốc đầu Gongchan- thôi , tý về nhà em xả láng một trận , lâu quá rồi hai anh em không gặp nhau đấy.

_Dĩ nhiên rồi- Gongchan gật đầu thì vèo… có hai..à không là ba cái bóng lướt qua anh và ôm chầm lấy Tử Thao, haiz… chắc ai cũng đã đoán ra những fan cuồng nhiệt quá khích của cậu, chính là Baekhyun, D.O và Luhan

_Oa…cậu làm bọn này hú tim đây nè- 1 tay Baekhyun ôm cậu còn một tay xoa xoa lồng ngực

_Sau này chở tớ đi thử coi cảm giác nó như thế nào nhé- D.O ngọt ngào dụ dỗ

_Lần sau có đua phải báo cho tớ để tớ còn đem máy quay phim theo nhá nhá nhá nhá- Luhan đung đưa cánh tay Tử Thao liên hồi.

_Này… có để cho Tử Thao thở không thế- Chanyeol bật cười lên tiếng

_Còn anh nữa, sao anh biết mà không nói trước cho tụi em đỡ sợ hả- Baekhyun nhéo tai Chanyeol

_Ái ái… thế đâu còn gì thú vị, giá trị đua xe là ở đó mà- Chanyeol lúc la lúc lắc cái đầu theo hai ngón tay tàn ác của Baekhyun.

_Sao thế Kris- Gongchan vỗ vai anh- choáng lắm hay sao mà như trời trồng thế này, không sai như lời tôi kể chứ.

_Quả thật không sai- Kris gật đầu, rõ ràng Tử Thao vẫn hơn anh một bậc, liều như cậu ư, anh xin chịu thua… có lẽ Tao dù là đóng kịch nhưng cũng đã ăn sâu vào máu của cậu rồi, đúng là không thể dùng cách bình thường để chinh phục cậu được rồi.

_Định làm như Tử Thao sao, không được đâu, chiếc moto tôi làm cho em ấy có nhiều ưu thế hơn xe của cậu, và trọng lượng cơ thể của cậu cũng không cho phép cậu làm điều đó đâu- Gongchan mỉm cười

_Không, tôi có cách của mình, cậu biết mà- Kris nhún vai

_Yeah… mặc dù có hơn tôi nhưng còn thua Tử Thao xa lắm- Gongchan mỉm cười nhìn cậu đang xoay sở với 3 con người ngổ ngáo, bám dính cậu không biết mệt.

_Điều đó thì không cần bàn cãi- Kris nhún vai

_Thật ra cách của cậu thì Tử Thao dùng để chiến thắng tôi đấy, nhưng từ khi tôi chế cho em ấy có chiếc xe này thì em ấy thay đổi rất nhiều cách khác nhau- Gongchan cười

_Cờn nhiều cách khác ư- thôi rồi, quả là không dễ dàng rồi… biết lấy cái gì để chinh phục cậu đây chứ, ngay cả cách đua xe hay dùng để anh đánh bại người khác thì cậu cũng đã đi trước một bước rồi.

_Phù…- Tử Thao ngồi lên cục cưng hai tay quạt quạt sau khi được Chanyeol , Kai, Sehun kéo 3 cái cuả nợ đi giùm, thấy Gongchan tiến lại gần cậu tự nhiên nở một nụ cười- sao đây, thích món nhắm hôm nay là gì đây.

_Em cũng biết rồi mà, tình yêu của anh dành cho hải sản thì là vô bờ bến- mắt Gongchan sáng long lanh

_Ok – Tử Thao phì cười- ra hải cảng một phen, từ đây đến đó cứ thong thả thì 2 tiếng sẽ tới- Tử Thao nhìn cái di động- lúc đó tàu cũng vừa cập bến, bảo đảm là hàng tươi sống thượng hạng

_Dĩ nhiên rồi- Gongchan gật gật đầu đồng tình

_Đi thôi- Tử Thao cười tươi đội mũ bảo hiểm lên và phóng xe đi, Gongchan cũng leo lên một chiếc xe giống y hệt xe cậu và đuổi theo.

_Channie à, sao Tử Thao thân với Gongchan thế- Baekhyun vỗ vai Chanyeol

_Trời, hồi lúc trước anh cứ tưởng bị ra rìa vì cái tên Gongchan đó rồi ấy chứ, em ấy  xem Gongchan như anh trai nên thân thiết lắm, với lại cùng chung tình yêu dành cho moto mà, hai người đó nhậu thì không có chỗ cho anh đâu. toàn bàn về moto thôi- Chanyeol nhún vai- để anh đưa em về

Cả đám bắt đầu giải tán, còn Kris quay trở lại POP với nhiều suy nghỹ trong đầu, anh không ngờ một Tao trước đây mà cũng có thể thân thiện với một người con trai khác ngoài Chanyeol, anh nhìn thấy trong mắt Gongchan thì không hề xem Tử Thao là em trai tí nào cả. Những suy nghĩ cứ theo đuổi anh cho đến tận tờ mờ sáng thì anh đã thiếp đi lúc nào không hay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: