Chương 41: Con Tin 2
Kế hoạch bắt đầu!
.............................................
*Phòng họp Sắc Lang.
- Mina! Somi em gái tôi đâu? - Baekhyun vừa nhìn thấy Mina bước vào đã lập tức hỏi han.
Mina cụp mắt xuống:
- Xin lỗi Ngài! Somi vẫn còn trong tay của bọn chúng!
- Cái gì? - tất cả mọi người đồng thanh.
Momo chạy đến bên cạnh Chaeyoung, cô nhìn sơ qua bộ dạng của cô nhóc rồi hỏi
- Cả hai có bị bọn chúng hành hạ gì không? Em ổn chứ?
Chaeyoung tuy sắc mặt không được tốt nhưng vẫn cố gượng cười lắc đầu
- Em không sao!
- Hoá ra đây là con gái của Son chủ tịch à? Tôi thật có lỗi với ông ấy quá! - Baekhyun bước đến bên cạnh Chaeyoung.
- Thế có cần tôi liên lạc với ba em để đưa em về nước không?
- Anh chắc là anh trai của Somi đúng không? Nếu phi vụ lần này liên quan đến gia đình cô ấy thì em xin được giúp..... một.... ta...y ...
"Rầm"
Chaeyoung bỗng ngất xỉu khiến mọi người không khỏi bàng hoàng. Tử Du nhanh chóng đỡ cô dậy, lấy tay lay lay gương mặt cô.
- Chaeyoung! Chaeyoung!
Yoona nhấc điện thoại gọi cho trợ lí.
- Lập tức gọi tài xế cho xe đến đây!
Mọi người lập tức lên xe để đến biệt thự Chu Lang. Ai cũng lo lắng cho Chaeyoung.
......................................................
Gương mặt của V trở nên tái méc, mồ hôi lạnh từ trán lã chã lăn xuống. Chiếc xe vẫn cứ chạy mãi, chạy mãi men theo con đường dẫn vào rừng sâu.
- Anh đang đưa tôi đi đâu vậy hả? Dừng xe lại ngay đi!
Somi lo lắng nhìn V, chiếc xe đã chạy hơn 1 tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa thấy lối ra. Cứ đà này cô sẽ không biết đường trở về nữa cho coi. Gương mặt V làm cô hơi hoảng sợ, có lẽ anh ta đang dần kiệt sức thì phải.
Somi nhìn chỗ vết thương đang rỉ máu không ngừng của V mà bản thân cũng phải rùng mình. Đôi mắt anh ta cứ như một con thú hoang dã vậy. Nếu lỡ anh ta ngất đi lạc tay lái thì sao đây? Anh ta đang lái xe đi đâu chứ?
- Ngồi yên cho tôi!
V ra lệnh khiến Somi bất động. Cái giọng nói lạnh ngắt ấy khiến người khác phần nào phải nghe theo.
- Anh đang mất nhiều máu quá! Nếu không kịp cứu chữa sẽ nguy hiểm lắm!
Somi đưa tay chạm vào vai V. Cái chạm nhẹ thôi cũng khiến V cảm thấy đau đớn
- Aaa...
Somi rút tay lại, bàn tay dính đầy máu của V. Bỗng con đường phía trước dần dần mở ra, trước mặt Somi là một ngôi biệt thự hoành tráng.
Cô nhóc há hốc mồm kinh ngạc. Trong rừng sâu mà cũng có một nơi như thế này nữa à? Thật không thể tin nổi!!!!
Hai tên cận vệ vừa nhìn thấy xe của V thì lập tức mở cánh cổng lớn. Chiếc xe chạy vào trong và cánh cổng cũng nhẹ nhàng khép lại. Somi hoảng sợ nhìn xung quanh, khuôn viên rộng thật. Xung quanh đâu đâu cũng thấy áo đen canh gác tưởng chừng một con ruồi cũng không bay lọt. Họ toàn là người Mĩ, da đen da trắng gì cũng có, lác đác đâu đó còn có vài người Châu Á. Thế lực của Bang Hội này không hề nhỏ chút nào.
"Kéttt"
Chiếc xe thắng lại trước cánh cửa ra vào ngôi biệt thự. V đau đớn đưa tay ôm vai, đôi môi khẽ mím chặt lại. V mở cửa bước xuống ra hiệu cho hai tên áo đen đứng gần đấy rồi lê từng bước chân đi vào. Nhìn bộ dạng anh ta vừa ôm vai vừa đi một cách khó nhọc khiến người khác cũng cảm thấy đáng thương. Somi trông theo cái bóng dáng ấy, chẳng lẽ anh ta bỏ mình lại đây sao?
Dòng suy nghĩ vừa dứt thì hai tên áo đen đã bước đến mở cửa lôi Somi ra ngoài một cách bạo lực. Cô vùng vẫy, miệng không ngừng la hét.
- Buông tôi ra! Mấy người định dắt tôi đi đâu? Thả ra!
Mặc cho Somi gào thét, hai tên cận vệ vẫn áp giải cô vào ngôi biệt thự ấy. Vừa bước vào trong, Somi muốn bị choáng ngợp bởi sự sang trọng cũng như huyền bí của cách bày trí mọi thứ trong nhà. Trong đầu cô không còn nghĩ đến gì khác ngoài hai từ: Vương Giả.
Somi bị dắt lên lầu, hai tên cận vệ mặt mày hầm hầm khiến cô hoảng sợ vô cùng.
"Phịch"
Cô bị ném lên chiếc giường trắng trong một căn phòng sang trọng. Một tên cất giọng khàn khàn (tiếng Anh nhé)
- Yêu cầu cô đừng đi lung tung! Boss không thích điều đó! Hãy ở đây chờ cho đến khi cậu ấy quay lại. Cô hiểu chứ?
Somi vốn là con lai Canada nên tiếng Anh cũng ăn sâu vào máu. Cô có thể nghe và hiểu được tất cả.
- Yes! Nhưng khi nào anh ta quay lại? - Somi hỏi.
- Chúng tôi không có bổn phận trả lời câu hỏi đó!
Hai tên cúi đầu chào rồi lui ra. Cánh cửa đóng sầm lại và đâu đó là tiếng khóa cửa từ bên ngoài. Somi ngồi im nghe ngóng, sau khi tiếng bước chân của hai tên đó đã xa hẳn thì cô mới dám nằm phịch xuống giường.
Bỗng cô nhóc bật dậy, gương mặt trở nên lo lắng.
- Không biết mọi người sao rồi? Hyunie oppa có lo lắng cho mình không nữa? Mình nhớ mọi người quá đi mất!
Giờ mới để ý, căn phòng cô đang ở chẳng khác gì một phòng vip của khách sạn. Mọi thứ rất sạch sẽ, ngăn nắp. Kia rồi!
Somi lập tức chạy đến bên cái điện thoại bàn. Cô cũng không ngờ số mình còn may đến thế. Lòng vui mừng khôn xiết, cô nhanh tay ấn số của anh mình.
- Alô.
- Oppa à! Em đây! Hic....hic.... - nghe được giọng của Baekhyun, Somi bật khóc sướt mướt như một đứa trẻ.
Baekhyun vừa nghe tiếng cô đã nhỏm dậy khỏi ghế, anh hỏi dồn dập.
- Somi! Em đang ở đâu? Có bị thương gì hay không?
Cô lắc đầu nguầy nguậy.
- Em không sao! Em đang rất an toàn mọi người đừng lo cho con. Nhưng thực sự em không biết đây là chỗ nào!
- Sao thế? Sao lại không biết đó là chỗ nào? Em gái à! Làm ơn đừng xảy ra chuyện gì. - giọng anh lo lắng không gì có thể tả.
- Lúc nãy tên V chở em đi một quãng đường rất dài. Xung quanh toàn là rừng núi, em không biết mình đang ở đâu nữa. Em sợ quá! Huhu.....hic... - Somi mếu máo.
Baekhyun nóng lòng nhưng trong nhất thời không thể manh động, anh lên tiếng vỗ về đứa em gái bé bỏng.
- Em hãy đợi anh! Anh sẽ tìm mọi cách để cứu em! Em gái của anh!
"Xoảng"
Tiếng đỗ vỡ gì đấy khiến Somi giật bắn mình. Cô hoảng hốt gác máy rồi xoay lưng lại nhìn xung quanh. Là căn phòng đang được đóng kín cơ mà, tiếng động đó thực sự phát ra từ đâu?
.............................................
Baekhyun thấy Somi đột ngột gác máy thì đâm ra lo lắng. Không biết cô có bị gì hay không? Anh quay lại phòng khách thông báo với mọi người về cuộc điện thoại vừa rồi.
- Sao? Somi gọi điện cho anh à? - Sehun ngạc nhiên hỏi.
Baekhyun gật đầu, vẻ mặt hơi khổ tâm.
- Đúng vậy! Con bé nói là nó đang an toàn bảo ta đừng lo!
Vẻ mặt Sana đăm chiêu nghĩ ngợi, sau đó bảo.
- Nếu vậy thì ta cũng yên tâm được phần nào! Chắc tên đó không nỡ xuống tay giết chị Somi đâu.
- Đúng vậy! Ta nên tính những chuyện trước mắt đi! - Yoona cũng đồng tình với Sana.
Vừa thấy bác sĩ riêng bước ra khỏi phòng, Jungyeon đã chạy đến hỏi.
- Tình hình Chaeyoung thế nào?
- Cô ấy bị kiệt sức nên dẫn đến ngất xỉu! Chỉ cần tranh thủ nghỉ ngơi thì sẽ khỏe lại thôi.
Mọi người nhìn nhau, người lớn thì quay về công ty tiếp tục lo công việc. Người nhỏ thì thu dọn phòng ốc, thay phiên nhau chăm sóc Chaeyoung. Ai cũng chuẩn bị một tinh thần thật tốt để đối đầu với những trận chiến tiếp theo.
.................................................
Về phần Somi, cô cẩn thận xem xét xung quanh căn phòng rộng lớn. Cuối cùng cô đứng trước một cánh cửa trong góc phòng. Quái lạ! Phòng gì mà nhiều cửa ghê gớm. Cô đã xem xét qua phòng tắm, phòng chứa quần áo, phòng chứa các vật dụng vệ sinh,.... và đây là cánh cửa cuối cùng cô chưa xem.
Tuy có hơi sợ nhưng cô vẫn cố trấn tĩnh bản thân mình. Nhẹ nhàng vặn nắm đấm cửa, Somi chậm rãi mở cánh cửa đó ra. Nếu có một gương mặt đầy máu đứng sau cánh cửa thì cô tin chắc rằng.......... mình sẽ ngất xỉu trước khi kịp hét lên.
Kì lạ thay! Cảnh vật hiện ra trước mắt cô chính là một căn phòng khác. Somi run rẩy bước đến phía trước vài bước. Căn phòng cũng như phòng của cô lúc nãy.
Thì ra là phòng này thông với phòng kia. Cô cẩn thận nhìn quanh, trên sàn nhà có một chiếc áo vest đen nằm lăn lóc, cách đó vài bước là chiếc áo sơ mi trắng nhuốm đầy máu.
- Hơ...
Somi đưa tay lên che miệng, gương mặt vẫn còn lấm tấm vài giọt nước mắt. Cái gì thế này???
Tiếng nước chảy từ trong phòng tắm vọng lại, đâu đó còn là tiếng thở khó nhọc của một ai đó. Somi bất giác rùng mình, sống lưng lạnh cả lên.
Cánh cửa phòng tắm mở tang hoang kích thích sự tò mò của cô nhóc. Mặc dù bản thân đang hoảng sợ cực độ nhưng vẫn cố nhấc chân bước về phía đó.
Somi bám vào vách ghé mắt nhìn vào. Chiếc vòi sen không ngừng chảy nước xuống. Trên nền gạch là một màu đỏ thẳm của máu hòa vào dòng nước lạnh.Cơ thể nam tính ấy quay lưng về phía Somi, hai tay anh ta bám lên vách tường, đầu cứ mãi gục xuống.
Máu trên tấm lưng trần rắn chắc của người đó không ngừng tuôn ra. Ở bả vai là một viên đạn vẫn còn nằm yên trong thịt. Somi đưa tay lên che miệng, đôi mắt cứ mở trân trân không dám chớp.
"Phịch"
V ngồi phịch xuống sàn, toàn thân ướt nhem. Mái tóc rũ xuống khiến anh ta quyến rũ vô đối. Đôi mắt đờ đẫn như người say, V ngẩng cao mặt để hứng dòng nước ấy.
Máu vẫn không ngừng rỉ ra từ vết thương, đôi môi V tái đi, hơi thở cũng có phần yếu hơn so với lúc đầu. Somi lẩm bẩm
"Tên điên này! Hắn ta định để mất máu mà chết hay sao ấy! Không được! Nếu hắn ta chết thì mình không thể rời khỏi chỗ này. Bằng mọi cách phải cứu hắn ta".
Nghĩ là làm, Somi xong thẳng tới chỗ V để tắt vòi sen. V giật mình nhìn Somi như sinh vật lạ, tuy nhiên anh không còn sức để quát nữa.
- Cô.....cô......
- Đứng lên cho tôi! Tên khùng này!
Somi dùng hết sức kéo V đứng dậy, cái xác của V khiến Somi mấy lần xém chúi nhũi. Tuy nhiên khó nhọc một hồi, Somi cũng đã quăng được V lên giường.
- Anh điên à? Má anh không dạy anh cách sơ cứu vết thương sao? Tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện!
- Không được....... - V phản đối một cách yếu ớt.
- Why? - Somi chống hông.
- Cảnh sát mà tóm được thì nguy! Thà chết chứ tôi không đến bệnh viện! - V cứng đầu thở một cách khó nhọc.
Hết cách, Somi đưa tay định tháo sợi dây nịch của V nhằm giúp anh thay quần áo khô, ai ngờ V đã vội chụp lấy bàn tay của Somi. Giờ phút này mà anh còn cười được
- Định tranh thủ lúc tôi bị thương để hại đời tôi sao? - giọng của anh ta tuy yếu ớt nhưng đảm bảo mười phần mang ý châm chọc.
"Bốp"
- Này thì cuồng dâm sinh hoang tưởng! Nằm đây chờ tôi! - Somi quay lưng bước đi ra cửa.
Chiếc gra giường nhuốm một mảng máu đỏ từ vai của V. Cậu nhóc phì cười nhìn theo bóng dáng của Somi. Ở con nhỏ này có gì đó rất đặc biệt.
Somi mở cửa phòng thò đầu ra ngoài. Cô tiến đến tên cận vệ canh gác gần đấy khẽ cúi đầu
- Excuse me?
- Yes. What can i help you? - tên đó lịch sự trả lời.
Somi dùng tiếng Anh nhờ người đó thay quần áo giúp V. Trong thời gian chờ đợi, cô chạy xuống lầu để tìm dụng cụ y tế. Một cô hầu người nước ngoài tiến đến hỏi cô.
- Có phải cậu chủ cần gì không thưa tiểu thư?
- Làm ơn giúp tôi chuẩn bị một con dao, một ít thuốc sát trùng, một ít băng gạc và một ít thuốc kháng sinh!
- Ok! Wait a minute! (Xin đợi một chút).
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com