Chương 56: Không chỉ là hư danh.
Sau một lần vô tình nhấn out acc và quên tiệt cái mật khẩu thì cuối cùng mình cũng quay lại :)
——————————————————
Trợ lí Chủ tịch không chỉ là hư danh!
.....................................................
*Buổi sáng tại biệt thự Sắc Lang:
Trong căn phòng màu trắng ngăn nắp sạch sẽ có một chiếc giường lớn. Trên chiếc giường lớn ấy có một cặp vợ chồng mặt bộ quần áo ngủ hình gấu Pooh giống nhau trông dễ thương cực.
Cô và nó vẫn còn đang say giấc nồng, trên sàn nhà là mớ chăn gối bị cái chân Tử Du cho "di cư" vào tối hôm qua.
Tử Du ngoan ngoãn nằm trên cánh tay của cô như một chú cún nhỏ, còn Sana thì gác chân lên người Tử Du xem nó như là gối ôm.
Cánh tay rắn chắc đang đặt trên eo của Sana khẽ động dậy. Nó mơ màng nửa muốn thức dậy nửa muốn ngủ tiếp.
"Bộp"
Một tiếng động nhỏ vang lên, có một "vật thể lạ" vừa hạ cánh trên cánh tay của Chewy. Cái vật "ấy ấy" dường như biết di chuyển thì phải, cảm giác nhột nhạt truyền đến đại não khiến nó dần dần tỉnh giấc.
.......Nheo nheo......
.......Chớp chớp.....
.......Mở to......
.......Há mồm.....
.......Bật dậy......
.....Kinh hãi......
.....Khiếp đảm.....
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
- ÁAAAAAAAAaaaaaaaa.........
Giọng của Chewy lảnh lót cất lên đón chào ngày mới. Her voice "dịu dàng" đến nổi khiến người nằm bên cạnh phải bật dậy như lò xo:
- Sáng sớm mà Chewy chập sợi nào trong não vậy haa....ả? Trời....ơi....! - Sana khổ sở dụi mắt vì bị đánh thức.
Đáp lại chỉ là gương mặt mếu máo trong phát tội nghiệp:
- Hic.... Con..... Cái..... con....Hic.... Oa...Hu hu (T_T).......
Tử Du òa lên khóc khiến hai mắt cô tròn xoe ngạc nhiên cực kì. Sáng sớm mà tự nhiên ngồi dậy khóc sướt mướt là sao???
Lúc bấy giờ cặp mắt Sana mới di chuyển xuống cánh tay đang chìa ra của nó. À! Ra là vậy! Số là có một "cô nàng bò sát" ngưỡng mộ Tử Du đây mà. Sana muốn ôm bụng cười nhưng cố nhịn, đưa mắt chớp chớp nhìn nó:
- Thì ra là Chewy sợ con này hả?
Tử Du gật đầu lia lịa:
- Ưm.... Ưm.... Oaaaa! Huhu..... - rồi tự nhiên khóc ngon trớn luôn.
Sana thở dài tiến đến nắm cổ con thằn lằn quăng ra ngoài cửa sổ một cách ngoạn mục, nhanh gọn lẹ trước con mắt ngỡ ngàng, bàng hoàng và sợ hãi của vợ mình.
Tử Du chỉ tay về phía đó - phía mà chị thằn lằn đang rơi tự do từ độ cao 50m:
- Vợ... vợ.... không sợ cái con đó hả?
Cô phủi phủi tay, vẻ mặt tỉnh bơ:
- Không! Có gì đâu mà phải sợ!
Sana di chuyển bằng hai đầu gối tiến đến trước mặt đưa tay chùi nước mắt giúp "ox đại nhân". Hai mắt nó long lanh chả khác nào một đứa con nít. Cô bẹo má trách yêu:
- Trùi ui! Mới biết em luôn á! Rất là đàn ông! Đàn ông sợ thằn lằn haha...
- Cái thứ "mềm mềm" ấy kinh tởm gần chết ! Vợ là đứa con gái duy nhất trên Trái Đất này không sợ thằn lằn đấy! - vừa nói vừa nhăn nhó mặt mày.
Tử Du nằm phịch lên đùi của Sana, cái mặt gian trá lập tức vui vẻ trở lại. Sana lấy tay véo vào mũi nó :
- Lì như trâu mà bày đặt sợ này sợ nọ!!!!
Tử Du chu mỏ rồi nhắm nghiền mắt lại. Hàng lông mày đen nhánh khẽ giật nhẹ vài cái, gương mặt lém lỉnh khiến cô bật cười. Nó he hé mắt nhìn cô, sau đó lập tức nhíu mày:
- Vợ nhìn người ta rồi cười là sao hả? Không biết đâu!!!!
Tử Du the thé lên giãy dụa bộ dáng như đang làm nũng. Sana che miệng cười to trước thái độ đó. Nó nằm vật ra giường cười tỏa nắng nhìn cô, y như tự kỉ.
Sana hỏi đùa:
- Chewy! Qua nhiều năm nữa Du có chán em không?
- Không! - Tử Du lắc đầu trông đáng yêu phết.
Bỗng dưng bật dậy ôm lấy Sana ngả qua ngả lại như lật đật, cô cười lên, hạnh phúc của cuộc sống hôn nhân có phải là đây không nhỉ?
Tử Du buông cô ra rồi lại nằm phịch xuống giường, mái tóc nâu rối bù cả lên. Nó nắm tay Sana lắc lắc:
- Hôm nay nấu đồ ăn sáng cho Du nhé!
- Chewy muốn ăn gì?
Tử Du đảo mắt vòng tròn suy nghĩ, sau đó đáp:
- American style breakfast!
Cô lấy tay bẹo má nó, cúi xuống đặt lên má một nụ hôn nhẹ:
- Thế thức dậy đánh răng rửa mặt đi nhé! Em đi nấu đây!
Cô bước xuống giường rồi đi ra ngoài, Tử Du nằm nghiêng nhìn theo, bộ mặt nghệch ra tại chỗ.
Hôm nay cô ấy sao thế nhỉ? Ngày thường có khi nào ngọt ngào với mình thế đâu. Hay là nhận ra vẻ đẹp tìm ẩn của mình rồi? (càng tìm nó càng ẩn).
Vừa suy nghĩ vừa cười sằng sặc như bị điên. Máu tự kỉ sáng sớm đã nổi lên.
.................
Tại nhà bếp:
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Sana bắt đầu bắt tay vào công việc mà những người vợ hay làm (lần đầu tiên trong cuộc đời đặt chân vào nhà bếp).
Mái tóc đen dài tận thắt lưng xõa ra phía sau. Phần mái phía trước có vài sợi tóc bị ướt được vuốt lòa xòa lên bên trên. Chiếc áo ngủ tay dài có hình gấu Pooh khiến cô lại càng cute hơn nhiều. Cô lục lọi tủ lạnh lấy ra vài cái trứng và một ít mứt dâu. Làm gì đây ta???
Xoắn tay áo lên và bắt tay vào công việc chiên trứng, cô bắt chảo dầu lên đập trứng vào trông rất chuyên nghiệp. Thuận tay nên để mây cái sandwich và lò nướng.
Trong thời gian chờ đợi, Sana lấy dĩa ra và bắt đầu cắt mớ rau củ. Lo tập trung vào công việc nên không hay là Tử Du đang len lén bước nhẹ nhàng từ trên cầu thang xuống. Mặt và tóc có lẽ đã hoàn tất công việc vệ sinh cá nhân rồi nên trông đẹp hơn hẳn. Trên người vẫn còn mặc bộ quần áo ngủ một cặp với cô trông dễ thương chết đi được.
Tử Du đứng sau lưng bất ngờ vòng tay ôm lấy cô một cái khiến cô giật bắn mình:
- Hơ....
- Hihi.... Là tui đây! - Tử Du nũng nịu tựa cằm lên vai của cô.
Sana sắp xếp mớ salad vào dĩa rồi nhăn nhó:
- Định hù chết người ta à? Ngoan ra kia đợi một lát thôi! Sắp xong rồi naỳ... - giọng nói kèm theo nụ cười ngọt ngào khiến Chu Tử Du muốn tan chảy.
Không biết hôm nay Nữ Quái bị ai nhập thế nhỉ? Nếu ngày nào cũng nhập như thế thì đáng yêu biết mấy! Nó hôn lên má Sana rồi bước ra ngồi vào bàn ăn.
.......... 10 phút sau.......
- Tén ten!
Sana đặt hai dĩa sandwich cuộn trứng và rau xuống bàn, nhanh chân chạy đi rót hai ly sữa nữa cơ. Trên cái sandwich của Tử Du còn có hình trái tim màu đỏ làm bằng mứt dâu nữa. Ôi! Cảm động chết mất!
Hai mắt hắn sáng lên:
- Woa! Bà xã, em giỏi quá!
Cô cầm nĩa lên đưa cho hắn và chờ đợi:
- Awn nhanh đi!
Nó cắn một miếng thật to, nhai thật cẩn thận.
- Ưm.... Ngon lắm!
Sana lại cười rồi bắt đầu bữa ăn. Bây giờ mới thực sự là một đôi vợ chồng trẻ mới cưới này.
- Tụi kia đâu rồi? (ý nói Jungyeon, Momo, Jihyo và Dahyun).
- Hình như là ra ngoài giải quyết công việc rồi! 9h chứ đâu còn sớm nữa! - Tử Du vừa ăn vừa nói.
Kết thúc bữa ăn, Sana thu dọn chén dĩa còn nó thì lấy máy tính đọc báo. Không gian chỉ có hai người vô cùng ấm cúng.
- Chewy! Hôm nay tụi mình phải làm những gì? - Sana lau tay rồi hỏi.
Tử Du lướt lướt cái máy tính rồi lắc đầu:
- Du cũng không biết! Chắc là như mọi khi đến chỗ Mina unnie xem chị ấy có cần giúp gì không.
Phòng chủ tịch:
- Cái gì? Tên Jiro ấy sang tận đây rồi hả? Ôi trời! - Yoona căng thẳng ngả đầu ra sau ghế.
Baekhyun lật lật mớ hồ sơ, điềm đạm nói:
- Đúng vậy! Ả Army to gan đến mức đưa tên Jiro lên đại diện cho buổi thông qua bản kế hoạch, tùy tiện chỏ mũi vào công việc của Ban Quản Trị, xem em và các cổ đông cứ như không khí vậy!
Sehun thư thái nhâm nhi tách cà phê nóng, khóe môi mỏng chợt cười nhẹ:
- Anh à! Chẳng lẽ anh lại để chuyện đó kéo dài sao? Vấn đề cổ phần của ả ta còn chưa có cách ứng phó cơ mà. Em nghĩ anh cần có bên cạnh một người trợ lí!
- Trợ lí sao? - Baekhyun ngạc nhiên.
Sehun gật đầu:
- Đúng vậy! Chaeyoung là ứng cử viên thích hợp nhất cho vai trò đó! Em nghĩ thế!
- Em nói đúng đấy! Chaeyoung chẳng phải rất thông minh hay sao? Đối đầu với tên Jiro ấy chắc chắn không ai thích hợp hơn Chaeyoung rồi. - Yoona cũng gật gù tán thành.
Hai mắt Baekhyun sáng lên, giờ mới nhận ra:
- Đúng! Em sẽ làm theo ý hai người xem thế nào! Haha....
.....................................................
*Tại một nơi cách đó khá xa:
V một tay đút túi quần đứng dựa lưng vào cửa lớn, khoảng sân rộng được dọn dẹp như thể sắp chào đón sự xuất hiện của một cái gì đấy.
Somi lon ta lon ton chơi đùa cùng mấy con chó trong vườn không hề để ý đến sự khác lạ này. Buổi chiều mát mẻ như thế thì việc đùa nghịch trong khu vườn đầy cây xanh lí tưởng quá rồi còn gì nữa.
Bỗng có một chuỗi âm thanh lạ vang lên gây sự chú ý đối với thính giác của cô nhóc, bầy chó nhỏ cũng vì thế mà nép sát vào chân Somi không dám rời.
Bỗng có một cơn gió nổi lên khiến cây xanh xung quanh căn biệt thự không ngừng chuyển động. V nhìn lũ cận vệ như ra hiệu, lập tức chúng tiến đến mời Somi lên phòng.
Trong khi cô nhóc bất động tại chỗ không hiểu chuyển gì thì âm thanh ấy vang lên ngày một rõ. Trên bầu trời có một chiếc trực thăng đang tiến đến gần với ngôi biệt thự.
Gió bắt đầu lớn hơn, tóc V bay phất phơ cho thấy điều đó. Chiếc trực thăng rốt cuộc cũng hạ cánh ngay trong sân nhà của anh. Somi bị hai tên cận vệ canh chừng thúc giục phía sau lưng, cô từng bước một trở vào nhà. Cô đưa đôi mắt lạ lẫm nhìn V như muốn hỏi anh chuyện gì đang xảy ra, đáp lại chỉ là thái độ vô cùng lạnh nhạt cùng đôi mắt không chút biểu cảm.
Somi chuẩn bị rẽ lên lối cầu thang thì liền quay lưng nhìn ra sân. Một chàng trai đeo kính đen trong bộ đồ đen bước xuống khỏi chiếc trực thăng và đang tiến về phía V. Trông bộ dáng anh ta rất quen.
- Mời cô đi nhanh cho!
Tiếng tên cận vệ phía sau vang lên thúc giục, cô không còn cách nào khác ngoài việc ngoan ngoãn vào và ở yên trong phòng. Trong lòng không khỏi lo lắng V đang làm gì, liệu có liên quan đến cô không?
Bỗng dưng cô thấy bất an, cô nhớ đến Chaeyoung, nhớ đến mọi người:
"Bây giờ chắc mọi người đang tất bật lắm! Chaeyoung à, chị đang làm gì thế? Có biết em mong gặp chị đến chừng nào không hả? Hức...."
Hai mắt cô đỏ hoe, long lanh nước. Giá mà bây giờ cô được cùng với mọi người làm việc, cùng với Chaeyoung giúp đỡ cho ba thì tốt biết mấy.
Không biết chàng trai kia là gì của V, không biết họ có bàn tính kế sách để đối phó với Baekhyun oppa hay không? Càng nghĩ cô càng hận bản thân mình vô dụng, hận mình tự dưng bị cầm tù ở nơi này không thể giúp gì cho mọi người.
Somi khổ sợ co người lại, giấu mặt vào hai đầu gối khóc sướt mướt bộ dáng vô cùng ủy khuất.
V và Jungkook trực tiếp vào thư phòng, trước khi đi anh còn nán lại dặn dò quản gia:
- Nhớ mang cơm lên cho cô ấy! Tuyệt đối canh phòng cẩn mật không để Somi ra ngoài!
- Dạ vâng. - ông quản gia cúi đầu.
Jungkook gỡ bỏ kính đen nhếch môi nhìn V:
- Biết quan tâm đến người khác khi nào thế?
V không đáp chỉ nở nụ cười nhẹ rồi quay lưng nhắm thẳng hướng phòng làm việc, Jungkook cũng nhanh chân bước theo.
...............................................
- Bang Chủ gọi em sang đây à?
V ngồi xuống ghế, nhanh tay rót trà vào tách cho Jungkook. Anh đặt chiếc kính lên bàn ngồi xuống đối diện với V, bắt chéo chân nhàn nhã đáp:
- Là em tự ý sang đây không ai gọi cả! Em biết rồi thế nào chị em cũng sẽ không cho em tham gia vào việc này!
- Thế sao em còn dám đến đây? Bang Chủ mà biết thì hai ta chết là cái chắc!
- Em muốn hỗ trợ anh và sẽ sống tạm ở đây có được không? - Jungkook nhìn quanh thư phòng rồi lại nhìn V.
Anh ậm ừ, nhất thời cũng hơi khó quyết định vì anh sợ con nhóc kia sẽ nhận ra Jungkook. Lời nói của Jungkook lại một lần nữa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh:
- Sớm muộn gì cô ta không biết! Anh sợ em làm hại cô ta à?
- Không! Em muốn ở đây bao lâu thì tùy! - anh lấy lại nụ cười vui vẻ nhanh chóng nhưng trong lòng là một cảm giác lo lắng kì lạ.
Jungkook muốn giúp chị của cô ta thì thế nào cũng sẽ đụng đến Somi. Mục đích là làm sao để ả Army có thể leo lên chiếc ghế chủ tịch tập đoàn Sắc Lang kia. Để Somi và Jungkook sống chung một nhà như thể nhốt mèo và chuột ở chung một chỗ.
Jungkook có thể ra tay với Somi bất cứ lúc nào, rốt cuộc mọi chuyện rồi sẽ ra sao???
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com