Chương 60: Mất tín hiệu
Cả hai vừa tiến vào sảnh lớn đã có một "cô nhân viên" xing đẹp bưng hai ly rượu đến. Dĩ nhiên là sẽ tự tay đưa ly có độc cho Jiro.
Lui ra thật nhanh sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Momo vừa quay lưng vừa báo cáo:
"Mục tiêu đã uống rượu!"
"Ok. Heechul, phiền anh mang cho ông ta tờ giấy đó!"
Heechul là thư kí của Baekhyun, vốn được huấn luyện bài bản xứng đáng về cả Hắc Đạo lẫn kinh doanh. Trong bộ trang phục nhân viên giống Momo, anh nhẹ nhàng bước đến bên cạnh tên sói già Jiro vừa uống cạn ly rượu:
- Thưa có người gửi cái này cho Ngài!
Jiro khó hiểu nhận lấy mảnh giấy kia, ông ta ngớ người nhìn xung quanh không biết ai đã gửi thiệp cho mình.
"Phiền ông đến phòng 101 trên lầu có người cần gặp!"
Lão ta vò nát tờ giấy bỏ vào túi quần trong âm thầm, giả vờ nói với Army là mình muốn đi vệ sinh để nhanh chóng rời khỏi chỗ đó.
Đôi chân thoăn thoắt của ông ta nhanh nhẹn qua đám quan khách đông đúc nhẹ nhàng tiến lên lầu. Khóe miệng chợt cong lên một cái.
"Chị à! Mục tiêu đang lên đấy!" Dahyun nói.
"Được lắm! Jihyo chuẩn bị nhé!"
"Rõ"
Khẽ thôi dựa tường, cô nhóc khí thế đứng khoanh tay trước cửa phòng. Tiến bước chân từ xa vọng lại ngày một rõ. Cuối cùng lão Jiro cũng đứng trước mặt.
- Ranh con! Thì ra cô là người muốn gặp tôi à?
- Không việc gì tôi phải gặp ông cả! - Jihyo lắc đầu.
Jiro hai tay đút túi quần ung dung tự mãn cười:
- Thế sao lại gọi tôi lên đây?
- Là để thế này này!
Vừa dứt câu, cô nhóc cầm chiếc roi quen thuộc vung đến.
"Bộp"
Tiếng roi va chạm với nền nhà, Jiro phải lùi ra sau mấy bước:
- Cô....
Không để ông ta có thời gian nói nhiều, Jihyo vung roi tấn công tới tấp. Biết chiếc roi của đối thủ nguy hiểm, Jiro không bắt lại mà chỉ biết tránh né.
Đã là cao thủ thì làm sao Jihyo có thể bì được, rốt cuộc cô nhóc bị ăn một chưởng vào vai.
- A...
"Jihyo! Em có sao không?" Sana nghe cô nhóc hét lên nên nóng ruột.
Cô khụy xuống đau đớn, tay cầm roi cũng không còn chút sức lực. Nhân cơ hội, Jiro xoay người đá văng chiếc roi đầy gai độc ra xa. Jihyo gượng dậy tấn công bằng tay không nhưng chưa được một quyền đã bị Jiro bắt tay lại và quăng mạnh cô nhóc vào tường.
Hơi thở khó nhọc, Jihyo ứa cả máu miệng. Jiro chậm rãi bức đến trưng cái bản mặt độc ác vốn có:
- Tao biết đây chỉ mới là bắt đầu!
Không cần phải dồn ông ta vào phòng mà tự ông ta sẽ đi tìm cái lũ đó để giết chúng. Ông ta tự xoay lưng để vặn nắm đấm cửa, bên trong là Sana đang đứng gần chỗ cửa sổ, còn Tử Du đang ngồi nhắm rượu trên chiếc ghế gỗ. Thấy mục tiêu đã vào, nó khẽ nở nụ cười cao ngạo bí hiểm chìa tay về chiếc ghế bên cạnh mình:
- Mời ngồi!
- Thì ra là mày sao Chu Tử Du! - Jiro đưa tay chỉnh sửa lại vạt áo. Muốn vờn với nó nên đã ngồi xuống chiếc ghế.
Ba người giống như là đang thương thuyết với nhau vậy. Nó đưa tay vặn cái đồng hồ, miệng vẫn nở nụ cười đắc thắng.
Hệ thống bẫy được kích hoạt, từ trên trần nhà có một cái lồng sắt rớt xuống bao trùm lấy tên Jiro....................... và cả Tử Du.
Nó đứng bật dậy hốt hoảng:
- Thôi tiêu đời rồi!
Lỗi kĩ thuật này là của Jungyeon chứ không ai khác, tình thế đảo ngược bị nhốt chung một chuồng với tên sói già mất rồi. Hoảng loạn cực độ, nó vịn tay vào song sắt gào thét:
- Áaaa... chị hại em rồi đồ đà điểu! Huhu... Sana! Cứu em!
Sana thấp thỏm nhìn nó mà không biết nên làm sao, ai ngờ nó bỗng cười:
- Haha... Quên mất! Lúc nãy người đã uống cạn rượu độc đúng chứ? Sắp đến thời gian nó phá huy tác dụng rồi đấy!
Jiro hừ lạnh một tiếng rồi siết chặt bàn tay, sau đó lại mở tay ra, mang theo một làn nước phun sương mỏng.
- Tao vận công đẩy chất độc ra ngoài rồi đồ ngu! Hahaha.....
Jiro bỗng cười to như người điên. Tử Du lại một phen chết khiếp. Cô bình tĩnh bảo:
- Tôi là người lên kế hoạch giết ông! Vì vậy không được đụng đến Tử Du!
Ông ta bỏ mặc nó qua một bên, cười thích thú:
- Thế sao? Minatozaki Sana , má cái tên nó dài, có ai nói cho cô biết là cô đag đùa với lửa chưa?
Ông ta một tay bẻ cong song sắt bước ra ngoài, hai mắt tự nhiên đỏ ngầu toàn gân máu trong rất đáng sợ. Sana vội nói vào bộ đàm:
- Jungyeon! Dahyun! Hai người lập tức triệu tập sát thủ đến đây!
"Ok"
- Haha.... Sao? Không thích đấu tay đôi với ta à? - gương mặt ông ta trông tà ác vô cùng, cứ như một kẻ bệnh hoạn đang phát bệnh vậy.
Trên trần nhà bỗng có vài tiếng nổ, theo sau đó là một đám người áo đen vây lấy Jiro. Tử Du vội chạy đến kéo Sana lùi ra sau để che chắn cho cô.
Jiro hung hãn như thú dữ một mình chấp cả đám sát thủ do mẹ nuôi của Mina huấn luyện. Ông ta đánh như sấm chớp, nhanh đến hoa cả mắt. Tưởng chừng không có ai bì nổi.
Bay lên không trung tung một cước, lập tức đầu của tên sát thủ lìa khỏi cổ. Nhào lộn một vòng, sát thủ tự nhiên gãy cổ mà chết. Cách ra đòn quả thật rất nhanh và tàn bạo, bộ áo vest của ông ta xộc xệch, mái tóc dài bù xù cả lên.
Sana và nó cũng không ngờ khung cảnh trước mặt mình là thật, ông ta biến thành quỷ dữ rồi chăng? Tên Jiro hét lên điên dại khi đám sát thủ đang dần bị giết sạch. Bất kể họ dùng dao, dùng ám khí đều không thể xuyên người ông ta.
- Chẳng lẽ.... ông ta....
Sana bàng hoàng không nói nên lời, hai mắt Tử Du cũng mở trừng không dám chớp nhìn xác chết vương vãi trước mặt. Ông ta nhìn máu trên hai bàn tay mình mà tỏ ra thích thú:
- Máu..... Hahahaa...... Ta thích máu!
- Ông ta điên rồi!
Cô và Tử Du lùi dần về phía sau, ánh mắt của con dã thú đó bắt đầu hướng về phía hai người. Ông ta cứ như là bị tẩu hỏa nhập ma ấy, trong phút chốc nhìn không còn giống người nữa.
Một loài quỷ dữ khát máu! Đúng, chính là vậy! Với sức mạnh cộng với võ công thế kia thì làm sao họ có thể giết ông ta đây chứ?
Rượu độc không chết, dao đâm không thủng. Quả thật là đáng sợ!
Jiro đưa đôi mắt oán hận nhìn hai vợ chồng nó?
Nguy hiểm!
...........................................................
Chứng kiến kẻ người không ra người ma không ra ma ngồi trước mặt, cô và Tử Du không khỏi rùng mình. Kẻ điên thì gặp nhiều rồi nhưng biến thái kiểu đó chưa gặp lần nào. Ông ta đang nhìn cảnh tượng kinh hoàng trước mặt mà vừa ngồi cười vừa lẩm bẩm một mình trông như trẻ con thích thú.
Bỗng cặp mắt khát máu ngước lên nhìn Tử Du chằm chằm như chực ăn tươi nuốt sống. Jiro vứt bỏ chiếc áo khoát bên ngoài, mái tóc dài ông ta rối bù như kẻ điên. Từng bước một tiếng về phía chỗ hai người đang đứng.
Hoảng loạn, lo sợ, cả hai không thể cầu viện ai được. Sana thì thầm:
- Em sẽ giao chiến với ông ta, Chewy nhanh chân chạy ra ngoài tìm người cứu nha!
Nó lập tức phản đối:
- Không được! Ông ta xé một cái người em rách ra làm đôi luôn á.......
- Nghe em nói này! Không còn lựa chọn nào khác đâu, Du muốn cả hai chúng ta đều chết à?
- Để Du đấu với ông ta, em chạy đi!
- Du đấu võ mồm thì được, đánh đấm nổi gì?
- Thì liều đi!
Vừa dứt câu, cả hai thủ thế xông lên tấn công cùng một lúc. Tử Du vung những cú đá mạnh mẽ như trời giáng, Jiro dùng tay đỡ dễ như chơi. Đôi bốt cao gót của Sana đá liên tiếp mấy cái, ông ta như là sóc né tránh nhiệt tình.
Cô nhào lên không trung định tặng ông ta một cú kick-back từ trên cao, ai ngờ Jiro nhanh hơn xoay người đá vào bụng làm cô té xuống mặt đất.
Tử Du định nhào đến đỡ cô thì bị ông ta nắm áo kéo lại, bàn tay gớm ghiếc chạm vào cổ Tử Du. Ông ta cất giọng thâm trầm như tiếng ma quỷ:
- Mày định chạy đi đâu hả con ranh?
Tử Du chết đứ đừ tại chỗ, hai chân run lập cập. Chỉ cần một động tác nhỏ thôi là nó sẽ bị tên Jiro giết sống tại chỗ. Bỗng mặt Tử Du hóa thiên thần, dễ thương hết mức có thể nhỏ nhẹ nói:
- Jiro à! Tôi thực sự rất lấy làm đau lòng khi nói chuyện này với ông!
Hàng lông mày gian ác của tên Jiro khẽ nhíu lại, nó nhìn xuống đât, nhẹ nhàng ôn nhu nói:
- Thực ra tui là con gái của ông đó, cha con chúng ta thất lạc đã lâu. Nay được tương phùng mà lại gặp nhau trong hoàn cảnh như thế này..... Huhu..... Ba ơi!
- HỪ! Con quỷ láu cá!
Tên Jiro giơ tay lên cao định giáng xuống một đòn quyết định, nó hoảng quá nên làm liều đạp một phát thật mạnh vào chân tên Jiro.
- A....
Tử Du lẹ chân dzọt ngay, quay sang thì Sana đã không thấy tăm hơi (Sa Hạ sư tỷ nhanh chân ghê). Như thế càng tiện, nó lẹ chân chạy biến phía sau là tên Jiro đang rầm rập đuổi theo.
- Hộc...hộc.... Không ngờ kế hoạch bị phá sản như thế! - Tử Du vừa chạy vừa lẩm bẩm khổ sở.
Quay ra đằng sau thì thấy Jiro đã đuổi sát bên đít, nó co dò phóng thật nhanh mà không biết đang chạy đi đâu.
- A.... Cha già chạy nhanh dữ.....
Tử Du chạy trên dãy hành lang rộng thênh thang kia mà chả thấy một ai, bộ đàm cũng mất luôn tín hiệu. Huhu.... Làm sao đây???
Sana, Jungyeon, Dahyun trốn đâu hết rồi?? Tử Du mệt lả người tông vào cánh cửa phòng to lớn ngã chổng cẳng ra đất. Hết cách, nó lồm cồm bò dậy đập cửa:
"Rầm....rầm....rầm"
- Có ai không? Cứu với! Jiro ám sát người! Cứu!
Tử Du nhảy dựng dựng lên la hét vì sợ Jiro đuổi kịp, một tay vẫn đập cửa rầm rầm. Bóng dáng Jiro bắt đầu xuất hiện ở phía cuối hành lang, nó quýnh quáng:
- Oaoaoa...... Huhu.... Mới đây mà tới rồi! Huhu.... Có ai không? Cứu với!
Cánh cửa lớn bật mở ra, Taeyeon từ tốn đỡ nó dậy:
- Em sao vậy Tzuyu? Sao khóc?
- Ông ta.... hức....ông ta....
Tử Du vừa nức nở vừa chỉ tay về phía Jiro đang đi tới, Taeyeon khoát tay bảo nó vào phòng, mọi chuyện còn lại chị sẽ lo.
Một thân váy dạ hội quý phái, cô đứng đối mặt với tên sói già lai quỷ mà không chút run sợ. Tên Jiro phát điên xông tới tấn công, cô lập tức nhanh nhẹn né tránh đôi tay dùng quyền nhanh đến hoa cả mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com