Chap 16
Chap 16
Hoseok chạy gấp, mắt dõi theo dáng người nhỏ đang cắm đầu chạy phía trước, tay siết chặt điện thoại, chỉ một chút nữa thôi là cậu sẽ đuổi kịp Yoongi.
Cậu chỉ vừa mới bước từ cửa phòng ra thì đã nghe thấy tiếng ồn ào phát ra từ quán mẹ Min, chạy ra đến nơi thì thấy có mấy tên dân đen, cao to, mình đầy hình xăm xoắn tay xoắn áo từ trong quán đi ra, chúng liếc nhìn cậu một cái rồi hằn học bỏ đi. Rồi cậu lại nghe thấy mẹ Min lớn tiếng mắng ai đó, một lúc sau lại nghe thấy tiếng anh quát lại. Anh về rồi, nhưng bây giờ lại bỏ đi rồi, cùng với gương mặt nhợt nhạt đầy nước mắt. Nhìn anh như vậy, cậu xót vô cùng, chỉ biết chạy theo tóm người kia lại ấp ủ một vòng tay, nếu cứ để anh chạy mãi như thế, anh sẽ ngất vì bị kiệt sức mất.
"Yoongi..."
"Đứng ở đó! Tôi đang bực! Đừng đến gần tôi! Hức...!".
Bỗng Yoongi quay lại, chỉ tay về phía Hoseok mà reo lên, mặt vẫn mếu máo với những dòng nước chảy dài. Cậu lập tức dừng lại, tạo với anh một khoảng cách đủ lớn, sợ rằng anh sẽ tiếp tục chạy nếu cậu tiến thêm dù là nửa bước. Cả hai đều đã chạy được một đoạn đường khá xa, nom anh nhỏ người vậy thôi chứ sức chạy cũng bền không hề kém ai, nhưng xem ra nó không làm anh khá hơn là bao, bằng chứng là anh vẫn còn đang sụt sùi khóc nấc. Cậu nhíu mày nhìn anh, nếu cứ đứng không như vậy không phải là cách hay, anh thì dùng tay của mình ra sức lau nước mắt nước mũi, tuy nhiên có lau bao nhiêu cũng bất lực, có khi càng khiến tâm trạng càng trở nên tệ hại. Cuối cùng, cậu quyết định bước tới gần người con trai đang run nhẹ từng đợt vì khóc trước mặt, anh nhìn thấy liền hét lên:
"Tôi đã bảo cậu không được...". Chưa nói hết câu, cả thân thể gầy yếu của Yoongi bị ai đó ôm chặt vào lòng. Anh khóc to hơn, cổ tay bị người kia nắm lại nên không thể che mặt hay lấp liếm bộ dạng yểu điệu bị anh cho là xấu xí bây giờ. Bất giác, anh vùi mặt vào bộ ngực săn chắc của cậu, nấc lên từng hồi. Áo của cậu dần dần thấm đẫm những giọt nước ấm nóng, càng cảm nhận, cậu càng cảm thấy chua xót khôn cùng.
"Có phải...hức..tôi vô dụng lắm không...hức!"
"____"
"Không bảo vệ được umma...hức...Mà còn để mẹ phải buồn lòng..."
"____"
"Nhưng...tại sao lại..."
"Đừng nói nữa, Yoongi."
Hoseok siết chặt người đối diện, tay xoa nhẹ tấm lưng nhỏ, từng lời nói an ủi lúc này như nghẹn đắng lại nơi cổ họng, không thốt ra nổi. Cậu phải làm sao đây? Làm sao thì anh mới ngưng khóc đây? Lần đầu tiên thấy anh khóc nhiều, buồn nhiều như thế này, không khéo bệnh càng đổ thêm bệnh.
Đôi khi con người phải trải qua những giây phút yếu mềm nhất trong cuộc sống.
Thế thì, Min Yoongi. Anh hãy cứ khóc đi, tống ra hết những chuyện bực bội, đau khổ trong lòng, chắc chắn tâm trạng sẽ nhẹ nhõm hơn. Cũng đừng lo lắng quá nhiều, vì đã có Jung Hoseok ở đây, mãi mãi sẽ bảo vệ anh.
----------
"Rốt cuộc thì..."
Sát khí bao trùm trên căn phòng cổ cũ kỹ, các học viên tích cực vây kín bên ngoài càng làm cho không gian vốn căng thẳng lại thêm phần ngột ngạt. Chuyện nhao nháo xảy ra bên trong đang tới hồi gây cấn, khi mà...
Rầm!
Jimin hổ báo đập bàn, trừng mắt quát:
"Cậu! Và cậu!! Hai người giấu Jin ca của chúng tôi đâu rồi!!?"
Cậu chỉ vào hai tên Kim Taehyung và Kim Namjoon đang phè phỡn làm bộ như không biết gì, ra điệu đe dọa, nhưng hình như chả có tí hiệu lực. Trong khi anh nhà Tae đao điên còn đang bận ngoắc lấy ngoắc để người tình trong mộng hôm nay cũng "được" tên lắm mồm Park Jimin dắt theo "đòi nợ", hiện đang đứng sau cậu ta như kiểu Tôi không hề quen biết thằng nhóc này hay Chúng tôi không phải cùng một hội. Thì đồng hội Kim Namjoon lại siêng năng đột xuất, Headphone trên tai mở các bài học ngoại ngữ, tay thì hí hoáy ghi ghi chép chép gì đó vào một cuốn sổ nhỏ. Nói chung quy thì hai bị cáo bất đắc dĩ hoàn toàn không quan tâm, hay nói cách khác là ngó lơ tên nhí nhố thấp bé đang ra sức gây sự chú ý.
"Tôi nói các người có nghe không hả!!?"
"Jiminie!". Jungkook đứng đằng sau, khều lên. "Về thôi!"
"Về sao được! Cậu sợ họ à?". Jimin chống nạnh.
"Đương nhiên là không. Nhưng tớ chỉ sợ cậu bị lép vế!". Tỉnh bơ.
"Jungkookie! Đôi khi tớ nghi ngờ về tình bạn của chúng ta quá..."
"Sao nghi ngờ?"
"Cậu có phải vì cái tên Kim Taehyung đó mà phản bội lại tớ không!!!??". Jimin cốc vào đầu cậu bạn ngơ ngác của mình, giọng điệu ức chế.
"Không! Tớ rất là tôn...thờ cậu!". Jungkook thản nhiên cốc lại.
"Aissshhiii!!!"
"Này này! Về động của các người mà cãi nhau nhé, ồn ào hết sức!". Namjoon ngồi trên bàn lèm bèm, mắt không thèm nhìn hai tên trẻ con nọ.
"Jimin về thôi! Kookie ở lại!". Taehyung hồn nhiên.
Từ sau khi nghe lời Min Yoongi phải bày tỏ tình cảm, anh đã biết được người kia cũng có để ý đến mình. Và sau cuộc hẹn đi chơi tối hôm đó, tình cảm của hai người đã phát triển rất tốt, không còn lánh mặt hay tạo biểu lộ xa cách như trước kia nữa. Hội trưởng hai bên mặt dù kỵ nhau nhưng không hề cấm đoán các thành viên có cảm tình qua lại. Có khi còn không biết chúng nó đang lén lút vụng trộm cũng không chừng. Nên yên tâm đi, trong nay mai thôi, Jungkookie sẽ thuộc về tay Kim Taehyung, khặc khặc!
"Khoan đã! Tên đầu trắng kia! Biết cái gì không mà nói! Đem Jin ra đây, rồi tụi tôi sẽ về!". Jimin chu môi phồng má.
"Jimin về thôi! Kookie ở lại!". Ai đó tiếp tục hồn nhiên khiến Jimin phải sôi máu liếc nhìn.
"Hễ Jin không đến trường là bảo chúng tôi đem giấu à? Anh ta có tay có chân, thậm chí còn dài hơn cậu, cậu có thể chạy được đến đây đòi người thì Jin cũng thừa sức trốn mất nếu bị chúng tôi bắt cóc vậy!". Namjoon trêu chọc.
"Cậu...". Jimin giật giật mắt, toan bay đến cho ai kia một trận thì bị Jungkook nhanh tay giữ lại, trấn an:
"Thôi nào thôi nào. Phải biết kiềm chế, kiềm chế mới đẹp..."
"Kim Namjoon, tôi nhịn cậu.". Jimin nghiến răng, thầm nghĩ sẽ có một ngày cậu sẽ cho cái tên khó ưa kia một đấm vì tội xúc phạm danh dự của những người thấp bé.
Jungkook hắng giọng, đưa tay xoa cằm, bắt đầu phân tích:
"Hôm nay Jin có buổi học nhưng lại không đến, Yoongi cũng chẳng thấy đâu, cô Sand bảo lần đầu tiên Hobi nghỉ học mà không báo một tiếng. Mọi người nghĩ xem. . . Có phải họ bị bắt cóc tập thể rồi không!?"
"Kookie suy luận thiệt là giỏi!!". Taehyung vỗ tay bộp bộp, Jungkook thấy vậy liền thích thú cười hì hì, cặp răng thỏ lộ ra đáng yêu.
Namjoon và Jimin chỉ còn biết lắc đầu ngán ngẩm, đồng loạt nảy sinh tư tưởng mới: Không nên yêu đương, nó sẽ làm cho con người trở nên ngốc nghếch lạ kỳ. Tiêu biểu là hai tên này đây, ngốc y hệt nhau, ngốc kỳ, chứ không lạ, kỳ cục!
"Này, tôi thấy dạo này Jin thay đổi.". Mặc kệ đôi trẻ đang lố lăng bên kia, Jimin chủ động nhảy phóc lên bàn ngồi cạnh Namjoon, cơ mặt cũng dần giãn ra.
"Nói với tôi làm gì?". Namjoon tháo một bên tai nghe, thấy người kia chịu nghiêm túc, anh cũng không dám chọc giận.
"Tôi thấy Jin thích Yoongi..."
"Hobi cũng thích Yoongi."
"Sao cơ?"
"Sao chăng gì? Hobi cũng thay đổi, tích cực hơn, ít ra cậu ấy không còn hay ngồi một góc tự kỷ nữa.". Namjoon thành thật.
"Từ lúc Yoongi chuyển đến, có quá nhiều thứ thay đổi. Nếu như trước kia, sẽ không bao giờ có chuyện chúng ta cùng ngồi ở đây cãi cọ và trò chuyện đâu. Và cũng không bị hai tên ngốc kia làm cho phiền phức...". Jimin đảo mắt qua Kim thiếu gia và Jeon tiểu thư đang bận "tình tứ".
Namjoon gật gù, rồi lắc đầu bật cười, nụ cười nhu hòa hiện rõ lúm đồng tiền:
"Cũng đúng. Đôi khi phải có cái gì đó mới khiến con người nhận thức được những thứ trước mắt. Mới thấy nó kì diệu biết chừng nào."
________
"Hoseok à, cậu mệt không?"
Yoongi e ngại rúc người bám chặt vào lưng cậu, miệng lí nhí vài lời. Cậu chỉ mỉm cười lắc nhẹ đầu, chỉ tiếc là bây giờ đang cõng anh sau lưng, không được nhìn thấy khuôn mặt mèo con của anh, thiết nghĩ lúc này trông rất đáng yêu.
Hoseok đã cõng Yoongi đi lòng vòng gần một tiếng đồng hồ, sau khi anh ngừng khóc và đòi cậu khinh mình đi đâu đó, đơn giản là anh chưa chuẩn bị tâm thế mà về nhà. Trên đường đi, anh im lặng như đứa trẻ vừa bị mẹ mắng, đúng thật là bị mẹ mắng, vùi đầu vào sau gáy cậu rồi suy nghĩ lung tung. Anh nghĩ về ba, người đàn ông đã ruồng bỏ mẹ con anh với một đống nợ nần của bọn cho vay lãi cao, khiến anh và bà phải gánh đau gánh khổ suốt mấy năm trời, quần quật kiếm từng đồng xu cắt bạc để để trả nợ cũng như sống qua ngày. Anh nghĩ về mẹ Min, người phụ nữ mà anh luôn luôn yêu quý và kính trọng, hôm nay đã đánh anh, anh biết anh sai vì đã nối dối bà, nhưng cũng không có nghĩa là bà hoàn toàn đúng, anh buồn nhiều lắm. Cái tát tay mà bà giáng lên mặt, nó làm anh đau, nhói lên từng cơn ở lòng ngực, ở sự tin yêu mà con tim gửi gắm. Nỗi đau về thể xác liệu có thấm thía gì so với nỗi đau tinh thần? Anh nghĩ đến ba của Jin, con người tỏa ra khí chất sang trọng và đầy quyền lực, đã xem anh thuộc hạng rẻ tiền không hơn không kém. Đối với anh, một sự xúc phạm! Nhưng ông ta không đáng để anh suy nghĩ nhiều, người giàu thường như thế, anh không phải chưa từng gặp hay tiếp xúc với những người như vậy. Nhưng Kim SeokJin thì khác.
"Thường thì rẻ tiền, nên mới thu hút được khách, không phải sao?"
Hãy nói cho anh biết, Jin không phải là người như vậy đi! Anh tin Jin có lí do riêng, mới nói về anh như thế, hãy cho phép anh được quyền có giá trị trong mắt con người này thôi là đủ rồi. Anh không muốn mất đi một mgười bạn đáng giá.
"Yoongi, anh khỏe chưa? Dừng lại chút nhé?"
Hoseok hỏi nhỏ, sau đó nhẹ nhàng thả người anh xuống khi nhận được cái gật đầu từ đằng sau. Cậu đưa anh lên một cây cầu lớn, nắng không dày mặc dù đã gần đến trưa, mà chỉ dìu dịu mang theo một hơi ấm phủ đầy trên con sông êm đềm trôi phía dưới. Nhìn thấy tâm trạng của người kia đã ổn hơn phần nào, sự lo lắng trong cậu cũng giảm đi hẳn. Yoongi dựa người vào thành cầu, mũi chun lại đưa đẩy không khí, sắc vàng rọi vào càng làm anh trở nên xinh đẹp, những giọt nước còn đọng lại nơi khóe mi cũng lấp lánh lạ thường.
"Jin đã gọi cho tôi..."
Biết thế nào anh cũng ngơ ngáo quay qua nhìn, Hoseok chỉ mỉm cười, xoa đầu anh, nói tiếp:
"Yoongi à, tôi không biết hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng xin anh, đừng trách Jin."
"Tại sao cậu lại nói giúp Jin?". Anh nhìn cậu khó hiểu, chẳng phải hai người rất ghét nhau sao?
"Vì chuyện này liên quan đến anh..."
"Sao?"
"Không có gì đâu, đừng nghĩ nhiều nữa.". Cậu khẽ bật cười.
Yoongi thấy vậy cũng gật đầu, không hỏi gì thêm. Bỗng anh chợt nhớ đến nụ hôn mà Jin trao cho anh sáng nay, một nụ hôn sâu và ma mị, sặc mùi chiếm hữu. Anh không trách Jin đã tự tiện hôn anh, bởi vì thừa nhận rằng lúc đó anh cũng đã một phần chủ động trong nụ hôn ấy. Sau đó anh tự dưng chảy nước mắt, cũng không hiểu tại sao lại như vậy. Chỉ biết khi đó, anh đã nghĩ về...Jung Hoseok.
Anh liếc mắt nhìn người bên cạnh và bắt gặp ánh mắt kia cũng đang nhìn mình, trìu mến. Bất giác, đôi má anh chợt ửng hồng làm cậu sốt sắng:
"Anh sao vậy? Sốt nữa...ưm..."
Hoseok thoáng bất ngờ khi người kia chồm lên đặt vào môi cậu một nụ hôn. Cậu nhắm mắt, nhiệt tình đáp trả lại đôi môi mềm kia là cái hôn sâu và nồng, mang theo hương vị của niềm hạnh phúc len lỏi. Có cái gì đó ngòn ngọt nơi đầu lưỡi, dù rằng nó đang cố lấy đi oxi nhưng nụ hôn cứ thế thắt chặt, một cách nhẹ nhàng, nhưng cũng không kém phần mãnh liệt. Cậu ôm ngang eo anh, cảm nhận thứ hương vị tình yêu ngọt lịm trong khoan miệng. Cho đến khi không còn đủ sức giữ lại chút không khí, cả hai mới luyến tiếc dứt môi.
Khuôn mặt đáng yêu của Yoongi lúc này đã đỏ ửng như quả cà chua, anh giảy nảy sau 3s định hình lại vụ việc, tim đập loạn xạ như muốn văng khỏi vị trí càng làm anh bối rối mà ấp úng:
"Tôi...ơ..à..mà không..."
Không để cho anh nói hết câu, Hoseok đặt tay lên môi anh, khẽ cười:
"Yoongi, em yêu anh!"
Chỉ trong một thời gian ngắn, tất cả mọi thứ. . . Đã thay đổi.
End chap 16
Các tình yêu nếu quý con Au bịnh này thì add nick Facebook cụa Au nha:
Duyên Phạm (Dince Hillary)
Hị hị :3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com