Chap 6
Chap 6: Quan tâm
Nắng sớm nhẹ buông đều trên hiên nhà dãy phòng trọ trong con hẻm nhỏ, lấp lánh ánh vàng trải dài đằng đẵng đọng trên những lớp nước mỏng manh trong suốt vô tình rơi sót lại, ngang bướng không chịu trút xuống mặt đất. Mặt trời càng lên cao báo hiệu một ngày mới bắt đầu, người người ai nấy đều chuẩn bị cho công việc hằng ngày của mình. Ấy vậy mà có hai thanh niên đáng ra phải đến trường thì lại đang nằm ì ạch ở nhà, ôm ấp nhau mà ngủ. Thời tiết se lạnh vương vấn lại từ trận mưa đêm qua hòa vào hơi ấm của bình minh càng làm cho không khí buổi sáng trở nên trong trẻo đến kì lạ. Cũng nhờ vậy mà hai cái thây này được dịp ngủ ngon lành cành đào, một mạch cho đến gần trưa mà vẫn chưa chịu thức tỉnh.
-------------
Trường Đại học Quốc gia Seoul
*GẦM!!!!*
*Phụt!!!*
Tiếng động mạnh làm Namjoon phun ra ngụm nước xấu số trong miệng, anh tròn mắt nhìn cánh cửa khi không sứt bung ra khỏi chốt, văng xuống đất, tiếp sau đó là một tên nhóc con không biết điều đùng đùng xông vào, dáng người bé nhỏ giữa hai tên cao kều nhà KJK, nghênh mặt quát tháo:
"Các người giấu Min Yoongi của tôi đâu rồi hả!!?"
Taehyung ngồi trên chiếc bàn đã được phủi bụi, trong một lớp học cũ kỹ mà lần trước Hoseok lôi Yoongi vào, thực chất đây chính là địa bàn hoạt động của hội KJK. Trong trường có một phòng học bị niêm phong vì nghe phong phanh là có ma có quỷ nên không học viên hay thầy cô nào dám dạy. Riêng Kim Taehyung và Kim Namjoon thì lại rất thích thú với nơi này, một người từ ngoài hành tinh bay xuống với một người từ dưới đất chui lên, hợp tác biến căn phòng cũ kỹ không ai men tới suốt mấy năm trở thành địa bàn của Hội. Nói là biến chứ thật ra là dùng mọi cách để thuyết phục tên cứng đầu Jung Hoseok vốn sợ ma chịu ở đây. Gan hắn chỉ dày, chứ không to, đó là lý do hắn chỉ dám tới đây vào buổi sáng, chứ không như hai tên cà quởn kia, xem căn phòng đầy ma quỷ này như chính nhà của mình.
Còn một nơi chứa ma nữa, đó là chính là phòng chứa các dụng cụ y tế cũ của trường. Nghe kể rằng có một học viên ngày nọ được cử đến chuẩn bị các dụng cụ để thực tập y khoa, nhưng sau hai ngày không thấy học viên này trở ra nữa, người ta đã tìm hết các ngõ ngách của trường mà vẫn không thấy dấu tích, gia đình cũng khẳng định rằng họ không thấy con mình trở về. Sau một thời gian dài kiếm tìm, cảnh sát phát hiện ra cái xác khô khốc của học viên mất tích nằm ngay trong phòng chứa dụng cụ mà trước đó cậu ta đặt chân tới, cũng là nơi người ta đã từng tìm mà không thấy. Họ tiến hành điều tra nhưng không thu lại được kết quả khả quan gì. Nơi này dần dần bị bỏ hoang, không một ai dám đến gần nữa. Vậy mà vào một ngày đẹp trời hai năm trước, một nam sinh viên năm nhất có dáng người cao ráo cùng với gương mặt điển trai, bình thản bước đến, mở cánh cửa gỗ mục nát vốn không khóa mà bước vào, hiền nhiên làm mới lại cái nơi được gọi là "nghĩa địa" để biến nó thành địa bàn của mình. Không ai khác chính là học viên ưu tú khoa y học, Kim SeokJin.
Quay lại vấn đề chính, từ sáng sớm Jimin đã không thấy Yoongi có mặt điểm danh, sau mấy tiếng trời mòn mông với ba cái triết học ngoài chương trình mà ông da trắng đanh đá vẫn không ló mặt vào lớp. Mặc dù chơi với Yoongi không được lâu, nhưng theo cặp mắt quan sát tài tình của Jimin thì cậu không phải thuộc dạng người thích nghỉ học, hoặc là cúp hết mấy tiết ăn ngủ trong lớp vì phải chịu đựng mấy cái nội dung "có liên quan" hết sức tới chuyên môn này. Đâm lo, Jimin hồng hộc bay đến địa bàn hoạt động của KJK, nơi mà cậu không nghĩ rằng mình sẽ đặt chân đến nơi này lần hai, sau cái lần phải dắt Jin tới giải vây cho Yoongi bị Hội trưởng đối thủ hiếp đáp. Cậu đạp phăng cánh cửa, sau khi hùng dũng la làng thì cũng chỉ nhận lại từ hai tên đàn em của KJK những ánh mắt hờ hững đến phát bực, cậu nuốt khan, mặc dù cảm thấy hối hận vì đến đây một mình mà không rủ ai theo cùng nhưng Jimin vẫn cố tỏ ra oai phong, trong lòng mặc niệm thầm mong hai tên ôn thần kia sẽ sợ, nhưng xem ra cuộc sống nhiều khi không trôi chảy như cậu nghĩ.
Taehyung không quan tâm đến tên nhóc hổ báo vừa chạy vào, anh lạnh lùng ngồi dựa lưng vào tường và nhắm mắt. Anh nhớ Jeon JungKook, cánh tay phải đắc lực của Jin, vì thế cậu cứ bám theo Jin suốt, chỉ để thực hiện nhiệm vụ mà Jin giao thôi. Mỗi khi không có gì làm thì cậu lại đến câu lạc bộ để tập Gym, nhưng dạo gần đây anh không tìm gặp cậu ở đó nữa. Là cậu bận, hay cậu vốn không ưa anh? Tại sao cứ hậm hực với anh trong khi cậu lại vui vẻ gần gũi với mọi người? Anh không hiểu. Và điều đó làm anh khó chịu, nhưng anh chưa bao giờ cho phép bản thân từ bỏ. Anh biết, tất cả đều biết, nhưng cậu không biết. Kim Taehyung rất thích Jeon Jungkook.
"Anh nói Min Yoongi của anh? Từ bao giờ thế?". Namjoon lại gần Jimin, mặc dù Minie lớn tuổi hơn nhưng anh cứ thích hành xử kiểu đàn anh với cậu, mỗi lần như vậy thì cậu chỉ còn biết tức giận chứ không làm gì được tên tóc trắng lưu manh này.
Jimin nhón nhén người cho cao bằng Namjoon nhưng không tới, cậu đành hất mặt:
"Của tôi chứ không lẽ của cậu!? Hôm nay Yoongi không đi học, làm sao biết được Hobi đã làm gì cậu ấy!"
"Hobi không đến trường. Anh đi đi!". Taehyung lạnh lùng lên tiếng, mắt vẫn nhắm.
"Tôi lại nghĩ người của JJJ các anh bí mật bắt cóc hội trưởng của chúng tôi thì đúng hơn...". Namjoon trừng mắt, miệng luyến thắng lộ rõ lúm đồng tiền.
"Có mà bắt cóc! Điên vừa thôi!"
Jimin lườm xéo, xong quay mặt, vùng vằn bỏ đi, Namjoon nhìn theo mà nhịn cười. Sau khi cậu nhóc kia khuất bóng, Taehyung liền nhảy phóc xuống bàn, cầm bừa một quyển tập rồi phang vào đầu Namjoon mặt ngu ngơ, không tiếc thương:
*Bang!*
"Thằng nhóc này!". Nạn nhân ôm đầu.
"Cậu đi mà lảng vảng với kẻ thù, Hobi mà nhìn thấy thì có mà toi nhé!". Taehyung trừng mắt đe dọa.
"Kẻ thù gì? Lảng vảng gì? Khi nào? Tớ và anh ta không có gì hết...". Người kia biện hộ.
"Dóc tổ!"
"Còn cậu thì sao!? Chẳng phải cậu công khai thích Jungkook còn gì! Bây giờ vẫn đứng trời trồng làm chướng mắt tớ đấy thôi!". Namjoon gân cổ lên cãi, nhưng lại bị Taehyung tiếp tục tạt nước lạnh:
"Hai ta khác nhau mà! Tớ đẹp, tớ có quyền!". Tỉnh bơ.
"Không muốn cãi với cậu. Có một điều này khiến tớ thắc mắc từ lâu rồi. Tại sao Hobi và Jin lại ghét nhau như thế?"
Taehyung nhún vai, lắc đầu. Không phải thắc mắc của riêng Namjoon mà dường như tất cả mọi người đều không rõ chuyện gì đã xảy ra giữa Jin và Hoseok. Chỉ biết rằng ngay từ khi Jung Hoseok bước chân vào cái trường này, ngay từ khi lần đầu tiên gặp nhau, họ đã "xuýt xoa" cho nhau những ánh mắt vô cùng "trìu mến", khiến cho những người xung quanh phải khiếp sợ. Điều lạ hơn nữa, họ chưa bao giờ đánh nhau, chí ít ra là trước mặt người khác, cả hai đều cũng không tiếp xúc nhiều với người kia, đơn giản là do họ cố tình tránh mặt nhau. Có lẽ vì vậy mà ít khi xảy ra xô xát, kỷ luật của trường cũng nhờ vậy mà yên bình một phần.
Cho tới khi Min Yoongi xuất hiện.
Cho tới khi Jung Hoseok gây chuyện với Yoongi.
Tới khi Kim SeokJin ra mặt bảo vệ.
Khi họ muốn tranh giành Min Yoongi về Hội của mình.
Đó là lúc cuộc chiến mới chính thức bắt đầu.
Mọi người thắc mắc, Min Yoongi có điểm gì nổi bật mà phải khiến những con người bạo lực phải để mắt?
Không gì cả. Chỉ đơn thuần rằng, anh là người cần được bảo vệ, trong khi chính bản thân không thích điều đó. Điểm làm nên một Min Yoongi: Ương ngạnh.
Hoặc cũng chỉ là quy luật từ lâu đã hình thành giữa Kim SeokJin và Jung Hoseok: Cùng một thứ, đấu đá, tranh giành, và cuối cùng là chiếm đoạt.
Nhưng nên nhớ, con người không bao giờ bỏ phí thời gian và công sức để giành lấy những thứ vô ích. Kim SeokJin và Jung Hoseok luôn tuân thủ đúng điều đó.
---------
Hoseok cựa mình, bỗng dưng nhận ra có gì đó nặng nặng đè nơi lồng ngực. Ánh sáng của nắng chiếu vào qua cửa sổ làm cậu khẽ chau mày, nhưng sau đó cũng nhanh chóng lấy lại thị giác, cậu đưa mắt xác định rõ vật thể đang đè lên người mình, và bắt gặp ngay thân ảnh nhỏ nhắn quen thuộc với tướng nằm, nhầm, chính xác hơn là ngồi rất ngộ nghĩnh.
Yoongi ngồi trên nệm, chân bắt chéo ấp ủ dưới lớp chăn đang đắp trên người Hoseok, đầu gục xuống nằm lên ngực cậu, đôi mắt nhắm nghiền vẫn còn ngủ phì phò, miệng mèo chem chép khẽ nhếch lên. Cậu nằm yên nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp hiếm khi phóng to của anh. Thầm nghĩ phải chi bình thường anh ngoan hiền như lúc này thì hay biết mấy, mà thôi mặt anh lúc giận dỗi trông cũng thấy cưng nữa, thôi thì sao cũng được.
Hoseok chợt nhớ ra đêm qua hình như mình bị ốm, lại nhìn anh phải ngồi ngủ cực khổ thế này, chắc không được ngon giấc lắm. Cậu nhẹ nhàng ngồi dậy, có lẽ cơn đau đầu trong lúc mê man còn vương lại làm cậu hơi chóng mặt. Cậu nâng người Yoongi đang ngủ say tựa đầu vào người mình, thân thể anh mềm nhũn như cọng bún, bỗng đau lòng, rồi rất tự nhiên, cậu hôn nhẹ lên bờ môi xinh xắn kia, sau đó đặt anh lên nệm, chăn được đắp lại đàng hoàng và yên tâm đi vào phòng tắm.
Chiều nay Hoseok có cuộc thi nhảy định kỳ, nhưng bây giờ toàn thân cậu đang nhức nhối, có lẽ vì những vết bầm nhỏ và do cơn sốt đêm qua hành hạ. Cậu thở hắt ra, với tình cảnh này, cậu chỉ có thể nhảy những bước cơ bản, một lần điểm thấp chắc không sao đâu nhỉ?
"Hoseok..."
Tiếng gọi khẽ làm cậu giật mình, quay mặt ra thì thấy Yoongi đã thức và đứng đờ đẫn ở đó, mặt anh trông như con mèo vô tội đang ngái ngủ.
"Tôi đói...". Anh xoa xoa cái bụng đang sôi sục, tối qua anh có ăn cái gì đâu, hộp cháo vẫn còn nguyên và bây giờ nó đã nguội ngắt.
"Tí nữa tôi sẽ dắt anh đi ăn. Anh mau đánh răng đi.". Hoseok lấy ra một bàn chải mới được cất ém trong tủ, anh thầm nghĩ không biết trong đó còn chứa thứ gì nữa, cái tủ cứ như cái nhà kho mini vậy.
"Mà lần trước cậu trêu đùa tôi. Hôm qua lại cứu tôi, và tôi đã chăm sóc cho cậu. Xem như chúng ta không còn nợ gì nhau nữa nhé!"
Yoongi nói một lèo, rồi giật bàn chải trong tay Hoseok, mắt nhắm mắt mở lật đật tìm phòng tắm. Bỗng dưng anh dừng lại, nói lí nhí, không cần biết người kia có nghe hay không:
"Đừng có mà trưng ra cái bộ mặt hầm hầm chết dở của cậu ra giống tối qua nữa. Nó là đặc quyền của tôi rồi, cậu không ăn cắp khi chưa cho phép.". Nói xong đóng cửa phòng tắm.
Hoseok khẽ bật cười. Có người dám ra lệnh cho cậu. Và bỗng dưng hôm nay cậu thấy mặt trời xinh đẹp hơn mọi ngày. Chắc có lẽ đã đến lúc cậu tập quen với việc thưởng thức mặt trời rồi...
----------
"Hôm nay Yoongi không đến trường?"
Jin nhíu mày nhìn Jimin, mặt anh thoáng lo lắng, quay qua nhìn Jungkook đang tập đếm bông, nói với giọng không to không nhỏ:
"Nhóc! Cậu điều tra giúp anh được không?"
Cậu con trai sở hữu gương mặt vô cùng đáng yêu, da trắng như sữa đang rất tỉnh bơ bứt từng cánh bông hồng, trông có vẻ rất tập trung, đến nỗi không thèm nhìn lấy Hội trưởng một cái, càm ràm:
"Ông tự mà điều tra lấy! Em còn chưa thấy mặt cái người tên là Min Yoon... gì gì đó, biết khỉ gì mà đòi em moi móc tin tức giúp ông!". Ai bảo Jeon Jungkook bám váy Jin ca để làm nhiệm vụ cho anh? Không hề, chỉ có Kim Taehyung mới có suy nghĩ đó. Tên nhóc tì này chính là bám theo ăn nhờ ở đậu, điên điên khùng khùng cùng với tên rãnh rỗi Park Jimin sinh nông nổi đi phá làng phá sớm, à không, đi tuần tra xem nếu có ẩu đả thì sẽ giải quyết. Chính vì Kim Taehyung cứ lo ngủ nên mới tưởng đâu cậu đi cùng Jin mà ít chịu ló mặt ra ngoài.
Chốt, sự thật luôn luôn phũ phàng với những gì người ta lầm tưởng.
"Còn Jimin..."
"Uầy!! Em mà điều tra ra thì đâu có chuyện ngồi ở đây kể lể.... À mà Hobi hình như hôm nay cũng không đến trường. Liệu hai người họ có rủ nhau trốn học không?"
"Không, Hobi sẽ không bỏ lỡ bất cứ buổi học nhảy nào.". Jin nói chắc nịch, mặc dần dần trở nên vô cảm.
"Tại sao? Jin này, em có cảm giác rằng anh rất hiểu Hobi, ngay cả khi hai người không mấy chạm mặt nhau...". Jungkook ngừng đếm bông, định nói tiếp điều gì đó nhưng thấy thái độ của người kia dần biến đổi nên cậu không dám hó hé nữa.
Không khí im lặng bao trùm trong căn phòng cũ nát, vì nó nằm trên tầng 3 của khoa Y học nên Jin thường ngồi trên bậu cửa sổ mà nhìn xuống dưới. Như thói quen, anh ngồi yên lặng với cảm xúc của bản thân, chưa ai dám hỏi về thân thế cũng như tìm hiểu về anh, anh cũng chẳng thuận mồm kể cho ai nghe bất cứ điều gì về cuộc đời mình. Jungkook và Jimin thì tiếp tục ba cái công việc tự kỷ như thường lệ.
Một lúc lâu sau, Jin nói nhỏ, mắt vẫn dán chặt vào ô cửa:
"Đến rồi..."
----------
Trường Đại học Seoul có rất nhiều khoa ngành, nó nằm ở các khu khác nhau, được phân cách bởi các đường xi măng dài và các con mương, bụi cây rậm rạp được trồng trọt và chăm sóc rất kỹ, hoặc là những hàng cây xanh mướt, kéo con đường uốn lượn qua các ngã ba, ngã tư, trải rộng cho không gian nơi đây thêm rộng lớn. Thênh thang đến nỗi học viên thường sẽ chạy xe thẳng vào các bãi gửi xe được xây riêng cho từng khoa, chứ không phải gửi ở đầu cổng rồi đi bộ vào, trễ học như chơi chứ chẳng đùa. Chỉ trừ trường hợp ai có nhu cầu tản bộ tự kỷ, hoặc thuộc dạng hằng ngày phải đi xe buýt đến trường như Min Yoongi thì đúng là phải cuốc bộ rồi. Về phần Hoseok, cậu có xe riêng, một chiếc xe máy không phải hạng sang, nhưng nó chạy tốt và không tiêu tốn nhiều xăng, với lí do cậu viện cớ tay đau không chạy được nên anh đành phải cùng cậu bắt xe buýt đến đây. Hiện tại anh và cậu đang đi bộ trong khuôn viên trường, Hoseok bảo anh đợi cậu trình diện biên đạo nhảy một cái rồi sẽ dắt anh đi ăn trưa, sau đó vào học buổi chiều luôn. Vì Yoongi thường ngày cứ nằm lì trong lớp, không chịu ra ngoài cũng như không có hứng đi thăm thú xung quanh, nên chỉ nhớ mỗi hai con đường: đường đến lớp học và đường đến phòng ăn.
Mặt Yoongi ngơ ngáo thấy rõ, anh vừa đuổi theo Hoseok vừa dáo dác dòm ngó tứ phía, như kiểu: Đây là đâu? Amazon phiên bản Hàn có đường bê tông? Hay là công viên tậu nhờ ở trường Đại học?. Bất chợt một câu hỏi ngu ngốc hiện ra trong đầu anh: Liệu ở đây có nuôi thú rừng không nhỉ?
Hoseok dẫn anh đến khu mà cậu học, một tòa nhà rộng lớn và hiện đại hiện hữu trước mắt Yoongi, anh reo lên:
"Phòng tập nhảy ở đây sao?"
"Yoongi, anh đợi tôi ngoài này nhé. Tôi vào trong một chút rồi sẽ ra ngay.". Cậu mỉm cười, rồi chạy vội vào trong, để anh đứng ở ngoài ngơ ngác.
Anh ngồi xuống đất, chống hai tay lên mặt và bắt đầu đợi. Bỗng giật mình vì chuông điện thoại reo, nhưng không phải của anh, là của Hoseok, khi nãy cậu nhờ anh giữ.
Có tin nhắn. Yoongi định cất nó vào lại balo thì bấm nhầm chữ "Xem", những dòng chữ ngay lập tức hiện ra trên mấy cái ô nhỏ hình chữ nhật:
Hobi! Nhận được tin nhắn thì gọi ngay cho tớ!!
Yoongi nhíu mày, suy nghĩ một lúc cuối cùng quyết định vào trong tìm Hoseok để trả điện thoại cho cậu, thiết nghĩ chắc người kia đang cần tìm cậu gấp. Anh men theo đường cửa chính đi vào đại sảnh, có đến mấy phòng tập nhảy, phòng nào phòng nấy đều phát ra tiếng nhạc ì ùng. Riêng duy nhất một phòng mang bảng hiệu 7A là không có, theo bản năng, anh đẩy hé cửa, lặng lẽ nhìn vào trong tìm cậu.
Đúng là Hoseok ở đây. Bên cạnh là một cô gái, không phải, người phụ nữ rất trẻ tuổi, theo phỏng đoán của Yoongi chỉ tầm hơn Jin hai ba tuổi là cùng. Cô rất xinh đẹp, một vẻ đẹp giản dị hài hòa nét mộc mạc rất thật, khuôn mặt hiền lành tựa thiên thần trong những giọt mồ hôi. Bộ đồ thun ôm sát người càng tôn lên một cơ thể hoàn mĩ. Ánh nắng làm rạng rỡ lên nụ cười xinh xắn, cô đang cười, nụ cười như thể dành riêng cho cậu con trai đối diện.
Và Hoseok cũng đang cười với cô.
Yoongi nhìn họ trao cho nhau ánh nhìn vui vẻ. Khẽ chạnh lòng, anh bước vội ra ngoài, chạy mất.
End chap 6
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com