Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 8

CHAP 8

Thế là 2 vòng thi cuối cũng qua. Với điểm số 90/100 nhóm tôi đc hạng nhất và dc phần thưởng phần thưởng là dc miển phí toàn bộ chi phí cho chuyến du lịch 1 tuần tại rừng tre Damyang vs trường vào tuần tới. Từ khi vòng 3 của cuộc thi kết thúc, chân của Min ko đỡ hơn chút nào vì cậu ấy lúc nào cũng chạy nhảy cà tưng >< Tôi có chút ghen tị vs Ji vì hiện tại Min đang ở cùng nhà voi con bé và ngủ chung 1 giường!!!! Tôi gần như là phát điên mỗi khi nghĩ tới cảnh hai người họ ôm nhau ngủ !!! Ko dc, tôi phải giành lại Min của tôi. Tôi cảm thấy mình đang dần mất điểm và Ji là người đang dần đạt dc cái con bé muốn. Tôi suy nghĩ tới việc sẽ lấy điểm Min trong chuyến đi chơi sắp tới. Hehe, phải làm j đó thật đặc biệt mới dc..... Nghi xem @&#§€=/@?&!#*€^*\#€%£

~~~~~~~~~~~ End Eunjung's POV ~~~~~~~~~~~

OoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOoOo OoOoOoOoOoOoO

Đã 2 ngày kể từ khi vòng thi cuối kết thúc, ngày kia là tôi có thể nghỉ ngơi thoải mái tại khu du lịch rồi ^^

Tôi đang nằm bẹp dí trên giường của tôi & Ji. Con bé nói tôi ko cần phải soạn đồ j hết nên Ji & Jung đi ra khu mua sắm mua đồ cho chuyến đi sắp tới. Tôi dần nhắm mắt lại ngủ thì điện thoại tôi báo có tin nhắn. Chắc là một trong hai người đó nhắn đây. Tôi với tay lấy chiếc điện thoại để trên bàn mở khóa và đọc tin nhắn là 1 số lạ nhắn tới số của tôi.

From: ************

To: Park Hyomin

Jiyeon và Eunjung đang gặp nguy hiểm. Mau tới khu nhà kho ở phía sau trường!

Gì cơ???? Jung & Ji gặp nguy hiểm? ?? Tôi có nên tin hay ko khi cả hai người họ đều giỏi võ... Có nên tin hay ko đây.... Tôi thất thần nhìn lên đồng hồ, gần 6h rồi mà học chưa về.... Tôi băn khoăn một lúc rồi chạy vội xuống lầu để tới chỗ hẹn đó mà quên đem theo điện thoại.

Trời chập chờn tối, tôi có linh cảm ko hay khi tới chỗ này. Tôi đảo mắt 1 vòng nhìn quanh khu nhà kho... Ko có gì hết... Tôi đã bị lừa. Lẽ ra tôi ko nên tới đây thì hơn. Thật là ngốc qúa đi, tôi cảm thấy hơi ớn lạnh với cái khu này, tốt nhất là nên rời khỏi đây trước khi trời tối. Tôi quay lưng lại bước đi thì thấy thình *** h trước mặt mình 5 nữ và khoảng 10 nam nhìn họ có vẻ ko... thân thiện cho lắm. Cô gái đứng đầu bước tới đẩy tôi té ra phía sau và nhếch mép cười

_ Mày định bỏ đi đâu vậy?

_ Mấy người là ai? Sao lại chặn đường tôi?

_ Mày ko cần biết bọn tao là ai hết. Mày muốn đi khỏi đây ư? Vậy mày hãy cam kết với tao 1 điều. Hãy rời xa Jiyeon và Eunjung unnie.

_ Ji và Jung là bạn của tôi và tôi sẽ ko đi đâu hết.

_ Mày... Dc lắm, dám gọi tên hai unnie như vậy - cô gái đó tiến tới và tát vào mặt tôi một cách mạnh bạo. Tôi cảm thấy máu ở khóe môi mình chảy ra và gò má tôi đang sưng tấy lên. Tôi ko thể làm gì dc ngoài việc khóc. Lúc này tôi cần Ji và Jung biết chừng nào vì họ là người duy nhất có thể cứu tôi lúc này

_ Bọn bay - cô gái đó ra lệnh cho đám con trai đứng phía sau. Trong đó tôi nhận dc mặt tên gàn dở đã trêu trọc tôi hôm đầu tôi nhập học - làm việc bọn mày cần làm đi. Nhưng đừng đi qúa xa.

Nói xong cô gái đó đi mất và trước mặt tôi là đám gàn dở ấy. Chúng lôi tôi vào phía trong nhà kho, trói tôi lại mặc cho tôi kêu la thảm thiết.... Tôi ko còn biết làm gì ngoài gào tên Ji & Jung vá khóc..............

~~~~~~~~~~ Jiyeon's POV ~~~~~~~~~~~

Tôi và Eunjung unnie bị tắt đường nên mất tới 1 tiếng mới về nhà. Tôi chạy ùa vào phòng tìm Min unnie nhưng ko thấy unnie đâu. Tôi nghĩ chắc unnie qua nhà Boram unnie chơi rồi nên đành lờ đi và xuống bếp phụ Jung unnie làm bữa tối.

Đã hơn 1 tiếng mà ko thấy Min unnie về, tôi kêu Jung unnie gọi thử xem Min unnie đang ở đâu thì nghe tiếng chuông điện thoại phát ra từ phòng của tôi. Tôi và Jung unnie nhìn nhau ngần ngại rồi cả hai chạy 1 mạch lên phòng, tôi biết rằng Min unnie ko bao h đi ra ngoài mà ko mang theo điện thoại cả. Có thể unnie ko đem theo tiền nhưng điện thoại thì lúc nào cũng có bên người. Tôi mở cửa phòng bước vào và thấy chiếc điện thoại màu trắng của unnie đang nằm trên bàn. Có linh tính ko hay, tôi và Jung unnie quyết định mở điện thoại Min unnie lên xem nhật ký gần đây và hai chúng tôi bất chợt đọc dc dòng tin nhắn từ số lạ kia.

_ Ko ổn rồi. Unnie phải đi tìm Min.... - Jung unnie hoảng hốt sau khi đọc xong tin nhắn đó.

_ Unnie ah đợi e với - tôi chạy theo sau Jung unnie

Hai chúng tôi tới khu nhà kho thì cũng khoảng 7h30 rồi. Khu này tối om ko có 1 ánh đèn nào, cũng may là tôi theo đèn pin đi, Jung unnie đang liên lạc với mấy người bào vệ để mở đèn. Tôi đi trước để soi đường còn Jung unnie thì theo sau tôi. Tôi chợt dừng lại khi thấy dáng 1 cô gái đang ngồi dựa lưng vào cột. Đúng lúc đó đèn trong khu này sáng lên và tôi nhận ra đó là Min unnie. Unnie ngồi đó với khuôn mặt thất thần, trắng bệch, mồ hôi nhễ nhại.

Nhưng cái làm tôi và Jung unnie shock hơn đó là cái áo sơ mi trắng của Min unnie đã bị ai đó giựt bung hết cúc và để lộ hết cái bra màu trắng của Min unnie. Trong khi đó tay unnie bị trói ra sau. Cảnh tượng này làm tôi ko thể nào cầ dc nước mắt, tôi chạy tới ôm chầm lấy unnie khóc nức nở.

_ Unnie... Unnie làm sao thế? - nhưng đáp lại câu hòi chỉ là cái im lặng của unnie. Unnie ko nói gì, nhìn xa xăm vào một nơi nào đó.......

~~~~~~~~~~ Eunjung's POV ~~~~~~~~~~

Thật ko thể tin vào những gì trước mắt mình.... Chẳng lẽ Min bị bọn chúng.... Khốn nạn. Tôi mà biết là tên nào tôi sẽ bẻ gãy tay của nó. Tôi bước tới chỗ Min xoay người cậu ấy lại thì thấy rõ hai mí mắt sưng húp của Min, còn khóe môi thì dính máu. Điều này còn làm tôi nổi điên hơn nhưng trong lúc này thì việc nổi điên đó ko có tác dụng. Tôi kêu Ji đỡ Min lên người để tôi cõng, nhưng vừa khi đỡ cậu ấy dậy thì Min đã bất tỉnh. Tôi và Ji hốt hoảng bế Min ra khỏi khu nhà kho đó để tới bệnh viện nhưng Ji kêu tôi bế Min về nhà rồi gọi bác sĩ tới. Tôi đồng ý và bế cậu ấy ra phía xe....

Oo ~ Tại nhà Ji 9pm ~ oO

Sau khi bác sĩ khám cho Min, ông ấy bảo Min đang trải qua 1 cú shock rất lớn và có thể cậu ấy sẽ rơi vào tình trạng trầm cảm trong vòng 1 tuần hoặc mấy ngày. Và ông ấy dặn chúng tôi nên cho cậu ấy đi nghỉ ở một nơi nào đó thì tốt nhất. Tôi và Ji cúi đầu cám ơn ông ấy rồi vào trong phòng xem Min thế nào. Cậu ấy đang sốt rất cao và nói trong cơn mê sản " Jiyeon ah.... Eunjung ah..... Cứu tớ với.... Cứu unnie với.... Jiyeon ah.... Eunjung ah.... "

Cậu ấy cứ tiếp tục nói như vậy cho đến lúc thiếp đi. Tôi tứ giận đậm mạnh tay vào cái bức tường trước mặt, tôi thề nếu có phải lục tung cái trường HongChan đó tôi cũng phải bắt dc đứa làm chuyện này và bẻ tay nó.

~~~~~~~~~~~ End Eunjung's POV ~~~~~~~~~~~

~~~~~~~~~~~ Jiyeon's POV ~~~~~~~~~~~

Tôi cảm thấy tim mình đau thắt lại khi nghe Min unnie la lên như vậy. Tôi ôm lấy unnie, vỗ về unnie mong sao cho unnie mau chìm vào giấc ngủ để unnie tạm thời quên đi những gì mình vừa trải qua. Tôi biết là unnie sẽ thực sự bị shock về những chuyện vừa rồi. Tôi cảm thấy rất tức giận, bây h nếu tôi mà bắt dc tên đầu bêu thì tôi thề tôi sẽ bẻ gãy cánh tay hắn ta và đánh cho hắn 1 trận nhừ tử. Unnie đã dần chìm vào giấc ngủ, nhìn khuôn mặt unnie xanh xao tôi ko khỏi mủi lòng.

Tôi đưa tay quẹt những giọt nước mắt còn đọng trên má unnie, tôi hôn lên trán unnie chúc unnie ngủ ngon rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại đi tới chỗ Jung unnie

_ Mình phải tìm ra đứa làm chuyện này. Unnie ko thể bỏ qua cho nó dc

_ E cũng vậy. Nhưng làm sao tìm dc đứa đó trong cái hội fc đó?

_ Unnie sẽ có cách để tìm ra nó.

_ Uhm.... Hôm nay unnie về hay ở lại đây?

_ Unnie nghĩ unnie sẽ ở lại đây tới lúc Min khỏe trở lại.

_ Unnie ngủ dưới đất nhé , e sẽ ngủ trên giường ^0^

_ Ko-bao-giờ. Unnie sẽ ngủ trên giường và ko có nằm kế e!

_ Mơ đi xuống dưới đất mà nằm trên giường chật rồi - nói xong tôi bỏ chạy vào phòng

_ Yah~ khỉ, cái giừơng của e 10 người nằm còn dc nữa vậy mà 3 người nằm kêu chật là sao? - Jung unnie nói vọng theo nhưng tôi làm lơ đi và nhẹ nhàng leo lên giường chui vào trong chăn 1 tay vòng qua eo Min unnie kéo unnie lại gần tôi. Còn tay kia thì kéo chăn lên đắp cho unnie. Sau đó tôi ôm trọn unnie vào lòng và gỉa vờ ngủ để trêu tức Jung unnie.

Tôi nghe có tiếng mở cửa và đoán chắc rằng đó là Jung unnie

_ Yah~ ai cho e.....

_........... - tôi vẫn gỉa nai

_ Park Jiyeon e dc lắm! - mắt tôi vẫn nhắm tịt lại nhưng tay tôi bắt đầu cảm thấy bị nới lỏng ra và người của Min unnie thì đang dời xa chỗ tôi nằm. Cho đến khi tôi ko còn cảm nhận dc Min unnie nằm kế tôi nữa thì tôi mở hé mắt ra nhìn................

Jung unnie đang ôm Minnie >< Gru. Dc lắm, nhưng thôi kệ dù gì cả tuần trước tôi cũng dc Minnie ôm ngủ rồi hôm nay hy sinh 1 bữa vậy. Tôi nằm quay lưng lại ôm gối cố nhắm mắt ngủ...

~ 2am phòng Jiyeon ~

Lăn qua... Lăn lại... Cắm tai nghe nhạc "ru ngủ" , đếm cừu,... Tôi làm mọi cách để có thể nhắm mắt lại và ngủ... Nhưng tôi ko thể nào ngủ dc, cảm giác bức rức, khó chịu cứ dằn vặt tôi. Đây là hậu qủa cho việc nhường "Min gối ôm" cho tên kia ==" . Tôi quyết định ko ngủ nữa và bước ra ngoài ban công hít thở ko khí ban đêm.......... Lạnh muốn teo cả người. Nhưng mà bây h có nằm trên giường tôi cũng ko thể nào ngủ dc. Woa trời hôm nay đẹp qúa ko có ngôi sao nào hết =]]

Tôi giật bắn cả mình vì cảm thấy có tay ai đang vòng quanh người tôi và ôm tôi từ phía sau, tôi cảm nhận dc người đó ngả đầu vào lưng mình và cảm thấy từng hơi thở ấm áp phà vào lưng tôi nữa. Tôi quay đầu lại nhìn thì là Minnie đang ôm tôi

_ Unnie ko ngủ dc hả?

_ *lắc đầu*

_ Hay gặp ác mộng?

_ *gật gật*

_ Unnie đang ko dc khỏe, unnie nên vào trong ngủ tiếp đi

_ *lắc đầu* - unnie siết chặt cái ôm hơn nữa như ko đồng ý.

_ Vậy e vào ngủ thì unnie cũng ngủ luôn chịu ko?

_ *gật gật*

Tôi đóng cửa ban công lại và chui vào trong chăn với Minnie. Unnie ôm tôi rồi rúc đầu vào người tôi, giống như chú cún con vậy. Đáng iu qúa đi!!! Tôi vòng tay qua kéo unnie lại sát người mình rồi hôn unnie trên trán

_ Ngủ ngon Minnie

=================== END CHAP 8 ================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com