Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 127: sự thật cuối cùng

"cảnh báo cảnh báo : các bạn đọc của au ơi nếu các bạn đọc = đt thì nó hay bị cắt đoạn cuối lắm đấy nên các bạn hãy tải hẳn wattpad về đt nha hoặc là lên máy tính đọc sẽ đc toàn vẹn :) cảm ơn m.n đã ủng hộ nha"

4 năm đối với một đời người là quãng thời gian ngắn ngủi...

.
Nhưng 4 năm với tình yêu của hai con người lại là sự ly biệt chia phôi...
.
Thời gian cho ta khoảng cách...
.
Thì thời gian có cho ta phép nhiệm màu....
.
.....................................
.
4 năm xa quê hương, giờ đây, Hee đặt bước chân đã cứng cỏi hơn nhiều của mình xuống máy bay, đưa đôi mắt đã sắc hơn, lạnh lùng hơn nhìn không gian của đất mẹ thân yêu. Bây giờ, cậu tự cho phép mình nguội lạnh trước tất cả...
.
- Xe tới rồi! Chúng ta đi thôi! – CAP vỗ nhẹ vai Hee thúc giục.
.
Ngồi trên xe, Hee im lặng không nói gì...
.
Một mái tóc xoăn dài bay cùng chiều gió thổi...
.
Một khuôn mặt lạnh thử thách với cuộc đời....
.
Một vẻ ngoài hoàn hảo khiến cho bất kì người đàn ông nào cũng phải ngoái đầu nhìn lại...
.
Một sự nghiệp đủ vững vàng để có thể sống cuộc sống của một hoàng tử....
.
Đó là Hee của 4 năm sau...
.
Cậu cầm trên tay cuốn tạp chí thời trang số ra mới nhất, nhìn khuôn mặt mình ở trang bìa với dòng tít : « Ông hoàng của ngành thiết kế », Hee tự cười một mình....Danh vọng chỉ đem lại cho con người ta ngần ấy mà thôi....Danh vọng chắc chắn không thể đem lại hạnh phúc – thứ duy nhất mà Hee khát khao những mãi mãi không có được....
.
.................................
.
Trở về Hàn Quốc được hơn 1 tuần, Hee vẫn nhốt mình trong căn biệt thự ở vùng ngoại ô, không đi đâu cả. Trong tim cậu, nỗi đau 4 năm trước vẫn còn găm những nhát dao đau đớn, vẫn rỉ máu khôn nguôi, chỉ khác một điều là đã được bọc lại bằng nội tâm sâu kín. 4 năm qua, hầu như đêm nào Hee cũng mơ thấy L.joe – mơ thấy cái cảnh tượng hai người cùng nhau đi đến bục làm lễ, hạnh phúc, nụ cười chợt biến mất đi bởi sự xuất hiện của bóng đen u kịt, và rồi Hee lại khóc...khóc một mình.....
.
- Hee ơi ! Em làm gì trong phòng thế ? Xuống ăn sáng đi!
.
Tiếng anh Niel làm Hee giật mình, trở về với thực tại. Cậu vội vã tới mở cửa, chào "người chị" thân yêu bằng một nụ cười:
.
- Chị cứ xuống đi! Em xuống liền!
.
- Này! Đã nói bao nhiêu lần là không được kêu người ta bằng chị! Muốn ăn đòn hả? – Niel nổi khùng vòng tay ra lệnh.
.
- Em đùa tí ấy mà!
.
Hee nhún vai đóng vội cửa phòng. Đến bây giờ cậu vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận được cái chuyện hơi bị "động trời" này. Là rằng, anh trai cậu và Niel đã thành vợ chồng!!!
.
Cậu vẫn nhớ như in cái đám cưới cách đây hai năm, khi cả hai đều mặc đồ vest trắng và cùng nhau...nắm tay làm lễ...kết hôn! . Đôi khi trong cuộc sống có những điều ta cứ ngỡ không thể chấp nhận được nhưng lại là một quy luật bất biến và ta cần thích ứng. Từ nỗi đau 4 năm trước, Hee đã học được điều này, và cậu cảm thấy mình cứng cỏi hơn nhiều.... Ít nhất là không còn tự mình kết kiễu đời mình như thời gian đầu sống ở Mỹ, khi mà cậu lâm vào tình trạng trầm cảm mức độ nặng, tinh thần bị hoảng loạn. Nghĩ lại quãng thời gian ấy, Hee bất chợt rùng mình....
.
Nhưng có một sự thật rằng....
.
Chưa bao giờ.....
.
Chưa một giây một phút nào....
.
Cậu nguôi nỗi nhớ về L.joe.....
.
Cậu thôi nghĩ về tình yêu đáng thương của cuộc đời mình............
.
Mà cũng đã lâu lắm rồi, Hee không còn nghe tin tức gì về Lee ByungHun – cậu chủ nỗi tiếng của tập đoàn BC lẫy lừng ngày nào.
.
Cũng phải thôi!
.
BC bây giờ đã là dĩ vãng. Tập đoàn lớn mạnh nhất tỉnh 4 năm về trước đã sụp đổ một cách nhanh chóng sau khi Hee sang Mỹ được vài tháng. Nguyên nhân của sự phá sản quái lạ này vẫn còn là một bí ẩn, nhưng theo nhiều nguồn tin thì kẻ đứng đằng sau không ai khác chính là cựu phu nhân của Lee ByungHan – nữ ca sĩ LanLy!
.
Hee cũng từng rất shock khi nghe tin người đàn ông mất nhân tính Lee BungHan đột ngột qua đời trong một chuyến đi công tác dài ngày ở Hồng Kông. Nghe đâu là bị một băng nhóm nào đó thanh toán.
.
Đời là vậy!
.
Gieo nhân nào thì gặt quả ấy!
.
Ông ta đã gây dựng cho mình một cuộc đời đầy tội lỗi. Và cũng bị chính tội lỗi của mình quay lại kết thúc cuộc đời mình.
.
Thực lòng, Hee không hận ông ta, mà thấy đáng thương. Đáng thương cho một con người đã quá coi trọng đồng tiền, coi trọng danh vọng và sự nghiệp để rồi phải đánh mất đi tất cả: tình yêu, gia đình và nhân cách!
.
Dù đã bí mật tìm kiếm thông tin về L.joe, nhưng cho đến tận giờ phút này, khi cậu đã trở về, mọi tin tức về anh đều vẫn là con số 0. Có người bảo L.joe đã xuất ngoại, có người lại bảo anh vẫn còn ở trong nước. Mọi thứ về L.joe bây giờ chỉ là một làn khói rất mờ mà dù có cố gắng đến đâu khi chăng nữa thì Hee cũng không thể nào nắm bắt được trong tay....
.
.............................................
.
- Hôm nay em đi chơi cùng Ricky đi! Đừng có ở nhà nữa! – CAP vừa đưa miếng bánh mỳ lên miệng vừa nói.
.
- Không được rồi! Hôm nay em có hội thảo! – Ricky nhăn mặt.
.
- Không sao! Em sẽ đi! Nhưng em chỉ muốn đi một mình thôi! – Hee cười.
.
- Có ổn không? Hay là Niel đi cùng em nhé!
.
- Có gì mà ổn với không ổn hả anh? Mới có 4 năm xa nhà thôi mà! Những con đường ở đây em vẫn nhớ!
.
- Thôi được! Anh sẽ cho tài xế đưa em đi!
.
- Không cần thế đâu! Em chỉ muốn đi một mình thôi!
.
CAP thở dài. Tính khí em mình anh rất hiểu. Một khi nó đã không muốn điều gì thì không ai có thể cản trở.
.
Ricky nhìn sang Hee không nói gì. Cứ mỗi khi nhìn khi thấy khuôn mặt buồn buồn ấy của cậu bạn thân, Ricky cứ thấy quặn lòng....
.
Chắc hẳn các bạn đang thắc Ricky ?
.
Cậu bạn nặng 84kg thưở còn thiếu thời của Hee. Cậu bạn đã ra đi vì lỗi lầm bội bạc lại tình bạn...
.
Nhắc đến chuyện vì sao Hee và Ricky gặp nhau thì cũng là một sự tình cờ và cũng có thể gọi là duyên số.
.
Những tháng ngày đầu tiên khi Hee đặt chân lên nước Mỹ, sống trong đau khổ và dằn vặt tột độ thì Ricky đột ngột xuất hiện. Xuất hiện một cách âm thầm. Thực lòng mà nói Ricky không dám đối diện với Hee, lỗi lầm vẫn quấn chặt lòng cậu khiến Ríc không đủ can đảm gặp trực tiếp Hee.
.
Cho đến một ngày...Một ngày khi Hee tròn 20 tuổi. Cái tuổi 20 đầy buồn bã và u uất, Ricky đến....Đến như một đứa bạn đáng thương cầu xin lời tha thứ. Và Hee chấp nhận. Chưa bao giờ Hee trách Ríc, nên không nên gọi đây là sự tha thứ. Chỉ là một sự xoay vần cho những giá trị từ lâu cứ ngỡ đã lệch lạc nay đã trờ về vị trí ban đầu. Một tình bạn sâu sắc thì sẽ vượt qua tất cả để tồn tại. Đã là bạn thì điều cần thiết nhất là phải hiểu nhau và biết tha thứ cho nhau. Một tình bạn đẹp không có nghĩa là một tình bạn hoàn hảo, không có giận hờn, trách móc và chia ly. Một tình bạn đẹp chỉ đơn giản là khi nó được trân trọng và giữ gìn mà thôi....
.
Ricky hôm nay đã không còn là Ricky của trước kia. Đã qua rồi cái thời một cậu bé Ricky nặng 84kg, ục ịch và tự ti về ngoại hình của mình. Ricky giờ đã là một tiểu mỹ thụ ! Một mỹ thụ đúng nghĩa với form chuẩn của một người mẫu – kết quả cho những tháng ngày chịu khổ cực luyện tập thể dục thẩm mỹ và chấp nhận chế độ ăn uống vô cùng khắc nghiệt. Bất kì một thành công nào đều phải có cái giá của nó cả. Ricky hiểu rõ điều này nên đã dùng quyết tâm để chiến thắng chính mình.
.
Và còn một sự thật rằng...
.
Chưa bao giờ cậu bé chịu từ bỏ chuyện tình cảm với Changjo. 4 năm là quãng thời gian mà Ricky chuẩn bị cho mình những điều kiện cần thiết để có thể trở về, chính thức theo đuổi tình yêu thời trung học mặc dù người cậu yêu cũng chính là kẻ buộc cậu phải rời quê hương để đến sống nơi đất khách. Nhưng với quan điểm rất rạch ròi của mình rằng : Trong tình yêu không có khác niệm ai có lỗi nên đã từ lâu Ricky chẳng còn thù giận gì anh.
.
Cả Hee, cả Ricky đều là những con người sống hết mình vì tình yêu nhưng những gì cuộc đời đem đến cho họ tại sao cứ chỉ là phũ phàng và cay đắng ?
.
Hay chăng đó mới chỉ là khởi đầu của con đường đi đến tương lai - một tương lai có dấu chân của hạnh phúc ?
.
......................................................
.
Hee đặt từng bước chân thật nhẹ lên con đường cũ – con đường một thời vẫn là chốn đi về của Hee sau mỗi ngày tan trường.
.
Và không biết trời xui đất khiến như thế nào, Hee lại đưa mình tới con ngõ đó – con ngõ khởi đầu cho một tình yêu đầy khát khao mãnh liệt nhưng cũng lắm đau khổ của Hee. Con ngõ là « ông mối » tình yêu, là nơi Hee lần đầu tiên gặp L.joe rồi cuốn đời mình vào dòng chảy cuộc sống cùng người con trai ấy. Hee chợt thấy rùng mình. Cơn lũ kí ức lại ùa về làm Hee tê dại, phá vỡ cái vỏ bọc lạnh lùng mà bấy lâu nay Hee đã cố gắng tạo cho mình. Hee lấy hai tay lên ôm vai, sự cô đơn lại trùm vây.....
.
Và như một vòng luân hồi, Hee lại nghe cái thứ âm thanh bạo lực ấy – thứ âm thanh 4 mà ngày trước đã làm « trỗi dậy » máu anh hùng trong Hee, để rồi đưa Hee đến với một tình yêu lầm lỗi...
.
Bụp bụp....
.
Những âm thanh càng lúc càng mạnh, tiếng la hét càng lúc càng lớn...Tất cả khẳng định rằng trong con ngõ kia đang diễn ra một trận đánh nhau. Nhưng bây giờ Hee đã khác xưa, đã không còn là cậu bé câm hiền lành yếu đuối ngày nào, nỗi đau đã khiến con người Hee dường như vô cảm với tất cả. Cậu lặng người lắng tai nghe...Nhưng rồi quay lưng đi... Hee không muốn lại tự mình chạm vào nỗi đau của mình một lần nữa. Trong con ngõ đó, không thể là L.joe...trong con ngõ đó, không thể là quá khứ được....
.
Nhưng suy nghĩ không quản lý được hành động. Hee lại dừng bước, lại quay lưng, lại hướng mắt mình về phía con ngõ định mệnh đó....
.
Và Hee lại bước....
.
Bước trong vô thức....
.
Bước trong sự điều khiển của dĩ vãng bất tử trong tim....
.
Và chuyện gì thế này nhỉ ????
.
Đúng là đang diễn ra một trận đánh nhau. Nhưng không phải của những thằng con trai...mà là của những thằng nhóc lùn tịt, những thằng nhóc mà như người ta vẫn hay nói là « miệng còn hôi sữa » !
.
Hee bật cười một mình. Thế đấy ! Quá khứ vẫn chỉ mãi là quá khứ ! ...
.
Để xem đang có chuyện gì xảy ra nhỉ ?
.
Nhìn cũng giống một kịch bản của quá khứ !
.
Một nhóm những thằng nhóc tụm lại đánh một thằng nhóc thế cô. Xem chừng là xích mích cũng ghê lắm. Hee bước lại gần hơn. Xem chừng thằng nhóc bị đánh cũng đã yếu lắm rồi. Bất chợt Hee lại liên tưởng đến L.joe hồi đó. Sao mà giống thế cơ chứ ???? Hay tại Hee vẫn luôn bị ám ảnh bởi dĩ vãng xa xôi ????
.
Nhưng dù gì vẫn không nên để trận đáng tiếp tục. Hee nghĩ vậy. Và cậu cất tiếng :
.
- Mấy cháu làm cái gì thế hả ? Ai lại đi đánh bạn kiểu đó ! Con trai không được làm như vậy ! – Hee vòng tay nghiêm mặt.
.
Lũ choai choai nghe tiếng người lạ bèn dừng tay quay lại nhìn. Và đúng 5 giây sau đồng loạt chúng nó co giò chạy biến đi để lại thằng nhóc bị đánh nằm lăn ra đất, mặt mày bầm tím ! Hee thoáng ngạc nhiên xong cũng vội hiểu ra. Đó chính là điểm khác nhau giữa con nít và người lớn. Chúng nó luôn biết sợ đúng lúc!
.
Hee nhanh chóng chạy lại bế thằng nhóc bị đánh lên, một cảm giác rất lạ khi cậu nhìn vào gương mặt nó....
.
- Cháu làm gì mà để bị tụi nó đánh thế ? Ai lại đi gây sự với kẻ mạnh hơn mình !
.
- Tại chúng nó gây chuyện trước ! Tụi nó chơi xấu ! – Thằng nhóc nhăn mặt bực mình. Hee phì cười với cái vẻ người lớn của nó.
.
- Cháu đau lắm không ? Nhà cháu ở đâu cô đưa cháu về !
.
Thằng nhỏ không nói gì, chỉ gục gặc đầu, chắc nó cũng đang đau và mệt lắm. Hee bế hẳn nó lên rồi đi ra ngoài đặt vào xe. Không hiểu sao cậu có một sự cảm tình đặc biệt với đứa trẻ này. Một thứ cảm xúc khó tả....
.
Theo lời chỉ dẫn của thằng nhóc, Hee lái xe vào một khu đô thị lớn.
.
- Đó ! Nhà cháu đó ! Căn nhà có giàn hoa giấy !
.
Hee đột ngột lạc tay lái khi nghe thằng nhóc nhắc đến cụm từ « giàn hoa giấy » ! Nhưng cũng may cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần để chỉnh lại hướng dừng của xe.
.
Hee bàng hoàng đưa mắt nhìn. Lại một lần nữa, nỗi đau trở về trong im lặng. Căn nhà này...đúng là....có một giàn hoa giấy màu đỏ tươi trước cổng ! Một căn nhà có lối kiến trúc cực kì lạ mắt. Chỉ có hai màu chủ đạo là đen và trắng ! Hee lắc đầu để bản thân không nghĩ đến những điều tiếp theo......Cậu đã đau lắm rồi ! Đây chỉ là một sự trùng hợp, sự trùng hợp mà thôi !
.
Hee mở cửa xe và bế thằng nhỏ ra. Nó có vẻ là rất đau, mặt mày sưng vù lên.
.
Hee tiến lại cổng và bấm chuông, một lát sau, một người giúp việc già chạy ra, thấy mặt mày thằng nhóc bầm tím thì la ó lên :
.
- Trời ơi ! Cậu chủ ! Cậu chủ của tôi ! Cậu làm sao thế này ?????
.
- Tôi thấy cháu nó bị tụi bạn đánh ! Xem chừng cũng khá nghiêm trọng ! – Hee nói, mắt vẫn chăm chăm nhìn vào người phụ nữ này, mọi giác quan đều cho rằng, Hee đã gặp người này ở đâu đó rồi.
.
Bà giúp việc nhanh chóng mở cửa để Hee bế thằng nhóc vào nhà. Nhìn dáng vẻ hốt hoảng lo lắng của bà Hee hiểu rằng bà rất thương thằng bé này. Bà cũng hết lời cảm ơn Hee đã đưa nó về. Cậu chỉ cười hiền.
.
- Cháu mới học lớp 1 thôi à ? – Hee hỏi vậy khi thấy bản tên trên bộ đồng phục đã đen đi vì đất cát của thằng nhỏ.
.
- Dạ ! – thằng bé tinh nghịch gật đầu. Nó mạnh mẽ thật ! Dù chỉ mới rất nhỏ thôi nhưng cái cách mà nó đang thể hiện làm cho Hee thấy đây là một thằng con trai có bản lĩnh.
.
- Mời cậu uống nước ! Hôm nay may mà có cậu ! Nếu không thì... – bà giúp việc lăn tăn bưng ly nước chạy ra, mặt mày phúc hậu. Hee gật đầu nhận lấy, lòng vẫn không nguôi thắc mắc về người phụ nữ quen thuộc này. Mọi thứ dường như đang thôi thúc Hee trở về với ngày xưa....
.
Hee ngồi nhìn bà giúp việc lấy bông băng thuốc đỏ ra chữa trị cho thằng nhỏ. Có vẻ như việc này đã trở thành chuyện bình thường đối với họ thì phải. Mấy thằng bé tuổi này thường thích thú với trò đánh nhau.
.
- Rõ khổ cậu ạ ! Từ khi đi học đến giờ không biết bao nhiêu lần cậu chủ đánh nhau ! Nhiều quá nên tôi cũng bất lực ! – bà giúp việc than thở.
.
- Bà đừng có nói thế ! Đánh nhau mới thể hiện bản lĩnh của đàn ông !
.
Câu nói đầy khí khái của thằng nhóc khiến Hee và bà giúp việc bật cười.
.
- Ngồi yên cho tôi nhờ ông cụ non ! – bà giúp việc mỉm cười, lắc đầu mắng yêu.
.
- À mà bà ơi ! Chú này giống papa cháu bà nhỉ ?
.
Câu hỏi đột ngột của thằng nhóc khiến Hee khựng lại. Một câu hỏi khó hiểu. Nhưng lại khiến Hee giật mình.
.
- Cậu đừng có để ý lời cậu chủ nói ! Nó còn nhỏ ! Hay ăn nói lung tung ! – bà giúp việc lúng túng.
.
Hee không còn cười được nữa. Mọi thứ cứ như đang cố sức tạo ra một chuyện gì đó....Một chuyện gì đó mà linh tính mách bảo rằng sẽ khiến Hee không thể chịu đựng được !
.
..............................
.
Ngồi được một lát thì Hee đứng dậy cáo từ. Bà giúp việc đon đả tiễn khách. Nhưng vừa bước chân ra khỏi cổng chính. Một chiếc xe ô tô đen lù lù tiến vào. Hee nheo mắt nhìn. Không hiểu sao ruột gan cậu lại cứ nóng hổi hổi....
.
- A ! May quá ! Ông chủ và bà cũng đã về ! – bà giúp việc reo lên.
.
Hee vẫn đứng yên. Nhưng lòng thấy bất ổn....
.
Từ trong xe, một dáng người bước ra.
.
Một người đàn ông...
.
Rất cao...
.
Rất trẻ....
.
Rất đẹp...
.
Và khi thằng nhóc từ trong nhà chạy ù ra nhảy chồm lên cất tiếng gọi « Ba » đối với người đàn ông ấy thì Hee cảm giác mình không còn có thể đứng vững được nữa....
.
Gương mặt ấy...
.
Hình bóng ánh....
.
Dáng người ấy....
.
Chính là tình yêu ! Là niềm đau bấy lâu của Hee !
.
Sao lại thế cơ chứ ???
.
Hee thấy cơ thể mình vỡ vụn....
.
Mọi thứ chao đảo....
.
- Ba ơi ! Hồi nãy con bị bạn đánh ! Chính chú đẹp đẹp giống papa đã cứu con đó ! – thằng nhỏ vô tư chỉ tay về phía Hee cười.
.
Và người đàn ông đó...
.
Cũng như chết đi cùng im lặng.................
.
Ai thế kia ?
.
4 năm cho một cuộc tình dang dở...
.
Bây giờ...
.
Vòng tròn tình ái lại quay ngược ....
.
Đưa mọi thứ về lại với nhau sao ?
.
Phải !
.
Người đàn ông đó...
.
Không ai khác chính là Lee ByungHun ! – Người anh cùng cha khác mẹ và cũng là người yêu dấu nhất cuộc đời của Hee.
.
Mọi thứ dường như đứng yên...
.
Mặc cho dòng ký ức ùa về phá tan trái tim hai con người đau khổ...
.
Vài phút sau thì người phụ nữ trong xe cũng bước ra...
.
Một bà lão trung niên...
.
Và đó cũng không phải là người lạ...
.
Khi bà chính là LanLy. Nữ hoàng sắc đẹp một thời....
.
Hee lấy tay chống vào thành cửa để không phải ngã quỵ xuống. Lúc còn ở Mỹ, biết bao nhiêu lần cậu tự nhủ sau này nếu như gặp lại L.joe thì mình sẽ phải can đảm như thế nào, nhưng bây giờ đây, khi mà 4 năm đã trôi qua, khi tình yêu đã trở thành nỗi đau chôn dấu, hình bóng người con trai ấy, người con trai duy nhất bước qua cuộc đời Hee vẫn khiến cậu rung động xen lãn đau xót đến như vậy.
.
Nhưng sao L.joe vẫn đứng đó? Vẫn chẳng có chút biểu hiện gì? Vẫn chỉ nhìn Hee???? Tại sao???? Chẳng lẽ anh ấy đã chấp nhận số phận rồi sao? Anh ấy đã thật sự nguôi ngoai tình yêu trong lòng rồi sao?????
.
Hàng loạt câu hỏi cứ đập vào tâm trí Hee.... L.joe thì vẫn đứng đó....trong yên lặng và ngắm nhìn.....
.
Không hiểu sao Hee vội vã bỏ chạy....
.
Cậu chạy thật nhanh ra khỏi cổng...Chạy nhanh như thể muốn trốn tránh...cũng như thể sự giận hờn....
.
Và L.joe vẫn đứng đó...
.
Không đuổi theo....
.
- Con ! Con ...con....Hee....đó là HeeHee phải không ???? Sao con không đuổi theo ?????? – bà LanLy bây giờ mới lấy lại tinh thần vì bản thân bà cũng quá shock trước sự xuất hiện của Hee.
.
- Mẹ bế nhóc Banh dùm con ! – L.joe nói như người vô hồn, đưa nhóc Banh cho bà Ly rồi bước vào nhà và vào trong phòng đóng chặt cửa lại.....
.
Sẽ không ai có thể hiểu được những hành động của họ khi mà bản thân Hee và L.joe luôn bị sự chi phối cùa tình yêu, sự căn trở và nỗi đau đớn....
.
Hee lái xe thật nhanh rồi dừng lại ở một con đường khuất...rồi cậu lại khóc một mình....L.joe đấy ! Đó chính là L.joe ! Anh ấy vẫn vậy ! Vẫn đẹp trai...vẫn phong độ....nhưng anh ấy đã quên mình mất rồi !!!!!!!!!!!!!!!!!
.
Ngồi trong phòng một mình, L.joe trầm ngâm. Mọi thứ cảm xúc đảo lộn lẫn nhau đang hành hạ anh. 4 năm qua chưa bao giờ anh dừng lại công việc tìm kiếm tung tích của Hee nhưng đều vô vọng. Vậy sao bây giờ nhìn thấy cậu đó, gần đến như thế mà vẫn không thể nào chạy tới nắm tay....Phải chăng nỗi đau chia ly vẫn còn hằng quá sâu tạo nên những thứ rào cản chặn ngang con đường hội ngộ. L.joe đưa mắt nhìn xung quanh. Đâu đâu cũng là ảnh của Hee. Cả căn phòng này đều có hình bóng Hee. Đó cũng là lý do vì sao hồi nãy nhóc Banh nói rằng Hee nhìn rất giống mẹ nó. Bởi vì một lẽ, khi nó hỏi ba nó – tức L.joe – người trong những tấm hình này là ai. L.joe đã không ngần ngại mà nói rằng: " Đó chính là papa con! Người duy nhất của cuộc đời ba!"................
.
Thế đấy!
.
Yêu nhau quá sâu đậm....
.
Để rồi thời gian trôi qua đi, nỗi đau tình yêu vẫn mãi là ám ảnh khôn nguôi.....
.
Nhưng L.joe vẫn phải cảm ơn rằng : rất may cũng có ngày Hee trở về bên anh....
..............................................................................
.
Ngày mai là Valentine....
.
Ngày lễ của tình nhân....
.
Hee và L.joe chưa bao giờ có một ngày lễ tình nhân của riêng mình...Và có lẽ mãi mãi cũng không bao giờ có....Hee nghĩ vậy....
.
Cậu vừa mới biết rằng hóa ra bà LanLy đã lập công ty mới, một tập đoàn còn lớn mạnh hơn cả BC của ngày xưa. Nhưng điều đáng nói ở đây là tập đoàn này đều nằm dưới sự quản lý của L.joe mặc dù chưa bao giờ anh xuất hiện trực tiếp trong công ty để điều hành. Mọi thứ đều được thực hiện qua máy tính. L.joe không muốn mình xuất hiện lại trên thương trường một lần nữa. Bởi vậy mà tung tích về anh chỉ là một làn khói mờ mà thôi....
.
Đây là những ngày Hee sống trong kỳ niệm và bị kỷ niệm dằn xé. Và việc gặp lại L.joe càng làm cho nỗi đau tăng lên gấp bội.....
.
Nhưng cậu sẽ không ngờ rằng....thời điểm để kết thúc mọi chuyện đã đến rồi....
.
Đang nằm trong phòng, chợt Hee bị gọi dậy bằng tiếng kêu đột ngột :
.
- HeeHee ! Hee ơi ! Em xuống nhà ngay đi !
.
Cậu mệt mỏi :
.
- Em muốn được một mình....
.
- Nhanh lên ! Em xuống nhanh lên ! L.joe và bà Ly đang ở dưới đó !
.
Hee giật bắn mình. L.joe ư ???? Đang ở dưới nhà ư ??????
.
Và như một phản xạ vô điều kiện, Hee chạy ù xuống. Cuộc đời đang kéo tấm màn kịch cuối cùng trước mặt Hee....
.
Cậu nhìn thấy L.joe...thấy nhóc Banh....thấy bác LanLy.....
.
- Tới đây đi em ! – CAP vẫy tay.
.
- Chuyện gì thế này ? - Hee hỏi trong vô thức.
.
L.joe nhìn Hee. Đôi mắt với hàng mi dài quyến rũ ấy lại nhìn Hee. Ánh nhìn của ngày xưa. Chứa chan một bầu trời thương nhớ......
.
- Tất cả chúng ta đang sống trong một bi kịch ! Và hôm nay là thời điểm kết thúc tất cả ! ... – lời của bác Ly vang lên khiến Hee, CAP, Niel và Ricky giật mình.
.
- Bà đang nói cái gì thế ?- CAP ngạc nhiên hỏi, trong thâm tâm cậu vẫn nghĩ là chuyện L.joe đến ngày hôm nay chắc có lẽ là muốn nhận anh em với Hee, thời gian 4 năm cũng đủ để cả hai quên đi tình yêu lầm lỗi ấy...
.
- Trước tiên...Tôi đại diện thế hệ trước quỳ gối xin lỗi với tất cả ! – vừa dứt lời bác Ly đã đừng dậy, bước ra giữa và quỳ xuống. Mọi hành động diễn ra quá nhanh khiến Hee và những người còn lại sững sờ.
.
- Bà...bà....đang làm gì thế ??????????????? – CAP lắp bắp.
.
Điều kì lạ là L.joe vẫn không mảy may phản ứng gì. Chỉ ngồi yên như thế và nhìn Hee....
.
- Tình yêu mù quáng đã khiến tôi, bà Soli, CK và Lee ByungHan đi vào con đường tội lỗi và để lại nỗi đau quá lớn cho thế hệ các cháu. Ngày hôm nay, chỉ còn lại mình tôi còn sống trên cõi đời này. Tôi muốn thay mặt họ nói lời xin lỗi, nhất là đối với HeeHee và ByungHun. Những đứa trẻ đáng thương chịu nhiều đau đớn nhất. – bà ta nói, nước mắt cứ thế tuôn ra...
.
Hee càng không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Mọi thứ cứ mù mờ, bí ẩn đến điên người....
.
- Cho đến tận ngày hôm nay, tôi vẫn rất hận anh ! CAP ! Tôi vẫn rất hận anh ! Giá như anh đưa HeeHee đi trễ hơn một chút thì chúng tôi không phải xa cách nhau đến tận 4 năm trời ! – L.joe bây giờ mới cất lời, ánh nhìn đầy giận dữ với anh trai Hee.
.
- Cậu...
.
- Thật quá đau ! Thật quá phí ! 4 năm trôi qua quá dài cho cái giá phải trả của một sự nhầm lẫn tai hại. Số phận quá oan nghiệt khi chọn tôi và HeeHee làm những kẻ thế chấn, chịu những nỗi đau quá vô lý. Nhưng cũng may mắn tôi đã chờ đợi đến được ngày hôm nay, chờ đợi được ngày em ấy trở về sau bao nhiêu năm tôi đi tìm kiếm. Và chính anh sẽ phải hối hận vì đã đưa em ấy đi khỏi cuộc đời tôi !
.
- Này ByungHun ! Cậu ăn nói cho đàng hoàng ! – Niel bực mình.
.
Hee bất động. Những lời nói của L.joe làm Hee tê liệt. Cậu không thể hiểu được điều gì từ những lời của anh....Như thế là sao chứ ????
.
- Hãy nghe đi rồi mấy người sẽ hiểu !
.
L.joe nói lạnh lùng rồi bật chiếc máy ghi âm để sẳn trên bàn...
.
Những âm thanh cứ thể nổi lên...
.
Những lời nói cứ thế cất lên....những lời nói của sự thật....một sự thật đúng nghĩ chứ không phải là sự thật nhầm lẫn...
.
« Hee và L.joe thân yêu của bác...
Có lẽ khi hai cháu nghe đoạn ghi âm này thì bác đã không còn trên cõi đời này nữa. Bác xin lỗi ! Bác xin lỗi hai đứa rất nhiều ! Bác không ngờ sai lầm thời son trẻ của mình lại để lại hậu quả nặng nề nhướng ấy ! Lúc nghe Changjo thông báo chuyện của hai cháu, bác đã vô cùng đau khổ. Bác muốn chạy thật nhanh đến để nói cho các cháu biết sự thật nhưng dường như số phận muốn trêu ngươi bác, để bác không còn đủ sức mà làm điều đó, để những lời thú tội này đến quá chậm với hai đứa....
.
Có một sự thật mà bác cứ ngỡ sẽ mãi mãi vùi chôn cùng quá khứ, bị lòng thù hận che khuất mất đạo lý làm người.... Một sự thật mà bác chính là kẻ trực tiếp gây ra tội....
.
Thật ra...
.
Ngày mà LanLy sinh con cũng là ngày ta vượt cạn. Ta mang thai không ai biết, và khi sinh con cũng không ai biết. Một sự trùng hợp định mệnh khi cả ba đứa : Changjo, L.joe và Hee cùng sinh vào một ngày và trong một bệnh viện. Lúc đó trong con người ta chỉ còn là thù hận, bị thù hận che mắt. Ta yêu ByungHan nhưng trong lòng ông ta chỉ có LanLy. Ta mang thai đứa con của ông ấy nhưng ông ta chẳng những không quan tâm mà còn bắt ta phá đi nó. Lúc đó ta hận. Hận lắm. Và khi hai đứa trẻ là L.joe và Changjo ra đời. Vì một phút nông nổi, ta đã đánh tráo chúng. Đó chính là lỗi lầm mà suốt cả đời này không bao giờ ta tha thứ cho mình được.... Changjo mới thực sự là con của LanLy và CK, mới đúng là anh trai cùng cha khác mẹ với Hee. Còn L.joe chính là con trai ruột của ta, là giọt máu của gã mất nhân tính Lee ByungHun. Lúc đó ta chỉ muốn trả thù thằng đàn ông đốn mạt đó nên đã gây nên tội. Ta muốn hắn hành hạ chính đứa con trai ruột của mình mà hắn cứ ngỡ là con của tình địch. Ta ác quá ! Một người đàn bà như ta không xứng đáng để làm mẹ L.joe khi ta đã đem con của mình vào chốn nguy hiểm chỉ vì mục đích trả thù tình....
.
ByungHun thân yêu ! Hãy cho phép mẹ được gọi tên con lần cuối như vậy ! Mẹ biết rằng mẹ không xứng đáng ! Nhưng hãy cho phép mẹ trước khi nhắm mắt được một lần gọi tên đứa con trai ruột đáng thương của mình.....Mẹ yêu con !
.
Hee...hãy tha thứ cho bác...mặc dù bác biết đó là một yêu cầu quá đáng. Con có thể hận bác, có thể căm thù bác nhưng bác vẫn luôn cám ơn con vì con đã yêu con trai bác – đứa con trai mà chưa một lần được biết mặt mẹ ruột mình là ai....
.
Bác không thể gắng gượng thêm được nữa....
.
Nói ra sự thật này chính là điều tốt đẹp cuối cùng bác có thể làm trước khi trở về với cát bụi và chịu sự trừng phạt của tội lỗi....
.
Hãy sống tốt nhé....
.
Các cháu là những bù đắp của thế hệ chúng ta...một thế hệ của những lỗi lầm....
.
Ta ....đi ...đây... »
.
Đoạn ghi âm kết thúc cũng là lúc mọi người rơi vào im lặng. Hee không biết mình đã khóc từ bao giờ. Chỉ biết rằng mọi thứ thật quá đỗi đau thương với mình.....
.
Sự thật mới chính là đây....
.
Một sự thật đã ngủ quên quá lâu.....
.
Một sự thật phải trả bằng những cái giá quá đắt....
.
CAP không còn giữ được sự bình tĩnh. Anh khuỵu người trên ghế Sô fa.
.
- Nếu như anh đưa HeeHee đi muộn hơn một ngày...chỉ một ngày thôi thì cái sự thật này đã được phơi bày từ 4 năm về trước ! Anh có biết là trong 4 năm qua tôi đã phải khổ sở thế nào khi đi tìm tung tích mấy người, để cho mấy người biết được sự thật này không ? Vậy mà cuối cùng tôi cũng phải chờ đến 4 năm ! 4 năm đó mấy người đã hành hạ tôi và HeeHee sống trong đau khổ... Mấy người quá tàn nhẫn !!!!!!! – L.joe hét lên.
.
Hee thấy mình sắp nổ tung ra....4 năm trời đau khổ chỉ vì một sự đánh tráo thôi sao ???? Hee muốn phá tan tất cả. Cậu đứng bật dậy chạy ào đi....đầu óc quay cuồng.................
.
L.joe đuổi theo...
.
Hết thật rồi...
.
Nỗi đau lớn nhất cũng đã có lời giải...
.
Bây giờ chỉ còn phụ thuộc vào mỗi người mà thôi...
.
Nhất là Hee – người chịu nhiều đau đớn nhất...
.
Hee chạy mà không biết mình đang đi đâu....Mọi thứ cứ mù mờ....chỉ toàn là đau khổ....
.
Hee nghe bước chân chạy theo mình...nhưng cậu không muốn dừng lại....cậu sợ lắm rồi ! Cậu sợ lắm cái cảm giác phải đối diện với sự thật này rồi.....
.
- Dừng lại đi ! Em không cần phải tiếp tục đau khổ nữa ! Chúng ta chỉ là những nạn nhân ! Chúng ta không có lỗi ! – L.joe vừa chạy vừa quát lớn.
.
Hee dừng lại. Trong người cậu lúc này là cái gì nhỉ ? Hạnh phúc khi biết ra sự thật ? Thất vọng, tiếc nuối, và sợ hãi cho những tháng ngày đau khổ vừa qua ????? Mọi thứ đều lộn xộn, rối tung cả lên.....Hee không biết làm gì cả....không biết làm gì cả...........
.
- 4 năm ! 4 năm anh đi tìm em trong vô vọng ! Anh cứ có cảm tưởng là anh càng tìm thì em lại càng chạy xa anh ! Vì thế anh buộc lòng phải đợi....anh đợi và sống bằng niềm tin một ngày nào đó không xa em cũng sẽ quay về và chúng ta lại bên nhau.....- L.joe nói trong xót xa.
.
- Em chết mất ! Tại sao chứ ???? Tại sao chúng ta phải chịu đựng những nỗi đau vô lý này chứ ????? – Hee quỳ gối xuống, cậu khóc đến thắt lòng.
.
- Anh cho em 5 giây ! Nếu sau 5 giây mà em không đứng dậy và quay về bên anh thì đừng trách anh ác ! – L.joe ra lệnh.
.
Hee lau nước mắt. Đã lâu lắm rồi cậu mới nghe lại cái câu nói ra lệnh này của L.joe.
.
Tình yêu lại trở về bên cậu rồi sao ???
.
Cậu có quyền yêu rồi sao ????
.
Không còn gì có thể ngăn cản được nữa sao ????
.
Có phải mơ không ????
.
Hee mặc kệ.
.
4 năm rồi.....
.
Quá đủ rồi....
.
Phải ! L.joe nói đúng ! Cậu và anh đều không có lỗi !
.
Vậy thì còn lý do gì nữa để cậu phải kìm nén tình yêu của mình ?????
.
Trời chiều này không nắng...
.
Chỉ có gió và mây....
.
Chỉ có anh và em....
.
Cho tình yêu bất tử.......
.
.....................................................................
.
Hôm nay là 14/2
.
Bên bờ sông Lency...
.
- Valentine đầu tiên của chúng ta ! – Hee cầm tay L.joe nói khẽ.
.
- Là Valentine đầu tiên và là Valentine bắt đầu cho những gì mãi mãi.... – L.joe mỉm cười.
.
- Từ bây giờ, cho dù có chết em vẫn sẽ không bao giờ rời khỏi anh ! Em sợ lắm rồi ! – Hee nhăn nhăn mặt.
.
- Haha ! Em biết sợ là tốt ! Từ nay trở về sau, em bị khóa chặt với đời anh rồi ! Khỏi lo chuyện bị ai kéo đi ! – L.joe xoa xoa đầu Hee cười sảng khoái. Đã lâu lắm rồi anh không cười nhiều như thế...
.
18 tuổi bắt đầu một tình yêu...
.
Chịu đựng 4 năm xa cách vì trò đùa số phận...
.
Bây giờ chỉ khi cả hai đã 22....đã trải qua thử thách lớn nhất của cuộc đời thì mọi thứ đã trở thành quá nhỏ bé so với tình yêu ....
.
...........
.
Ở một nơi khác....
.
- Làm ơn đừng có đeo theo tôi nữa được không hả ???? – Changjo bực mình trước sự bám đuổi 24/24 của Ricky.
.
- Hôm nay là Valentine đó ! Anh nỡ đối xử với em như thế sao ? – Ricky vẫn đi theo, vừa đi vừa nũng nịu.
.
- Làm ơn tha cho tôi đi ! Tôi chỉ muốn một mình thôi ! – Changjo lắc đầu.
.
- Em không biết ! Em thích anh ! Em sẽ đeo đuổi anh đến cùng! Chẳng lẽ anh không có chút tình cảm gì với em sao????
.
- Không! Tôi không yêu ai hết! Không thích ai hết! Tôi ghét tình yêu!
.
- Anh ghét em đến thế sao?
.
- Uh! Tôi ghét cô lắm! Vì vậy hãy tránh xa khỏi mắt tôi ngay! – Changjo giận dữ.
.
- Anh.... – Ricky búc xúc.
.
Changjo lạnh lùng bước đi. Nhưng đi được một đoạn thì chẳng thấy tiếng Ricky lẽo đẽo theo sau nữa. Tự dưng anh thấy lạ...bèn quay lại...
.
- Này cậu em! Đêm nay Valentine mà sao lại đi một mình thế này???? Có muốn đi với tụi anh không????? – Một nhóm thanh niên giang hồ không biết từ đâu xấn lại chọc ghẹo Ricky.
.
- Kệ tôi! Mấy người đi chỗ khác đi! – Ricky sợ hãi bước lùi lại.
.
- Sao mà tụi anh nỡ lòng bỏ rơi một người xinh đẹp như em một mình được chứ????? – tụi nó càng lúc càng làm tới.
.
Ricky run bần bật.
.
- Này tụi kia! Chúng mày làm gì người yêu tao thế hả?
.
Changjo không biết từ đâu lù lù tiến lại túm tóc thằng đứng giữa quát lớn.
.
- Ối! Anh Changjo! Cậu đây là người anh sao???? Tụi em không biết! Thấy cậu ấy đứng một mình nên mới.... – thằng cầm đầu thấy mặt Changjo thì run như cầy sấy, hồn vía bay tưng.
.
- Mới mới cái gì! Cút! – Changjo bực mình.
.
Vậy là lũ tụi nó chạy bán sống bán chết. Changjo lúc này mới để ý là Ricky đang đứng im nhìn mình. Bỗng chốc anh thấy có cái gì đó ngượng ngượng liền bỏ tay vào túi quần đi thẳng...
.
- Anh làm người yêu mà dám để em đi một mình hả???? Chờ em theo với! – Ricky mỉm cười nói với theo, chân chạy theo Changjo.
.
Anh không nói gì....
.
Chỉ mỉm cười...
.
Bước chân chậm lại....
.
Để chờ một người....
.
........................................
.
Quay lại bờ sông Lency...
.
- Anh quên mất một việc chưa làm! – L.joe đột ngột cất tiếng nói khiến Hee giật mình.
.
- Việc gì????
.
Chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra Hee chợt thấy L.joe đứng dậy bước ra phía trước, quỳ gối xuống trước mặt mình rồi lấy từ trong túi áo ra một cái hộp gì đó, khi anh mở thì cậu ngạc nhiên vì một chiếc nhẫn kim cương trong đó...
.
- Anh.....- Hee cứng họng.
.
- Cả đời anh chưa bao giờ quỳ gối trước ai đâu! Cũng không bao giờ nghĩ rằng rồi cũng có lúc mình phải giống bao thằng con trai bình thường khác cầu hôn theo cái cách cổ lỗ xĩ này. Nhưng nghĩ lại, đối với em, anh muốn mình là một người đàn ông bình thường thôi, để được yêu em và mãi mãi bên em. Vợ đồng ý làm vợ của chồng chứ? – L.joe nghiêm nghị.
.
Hee im lặng hồi lâu....
.
L.joe nhíu mày chờ đợi....
.
Biết bao nhiêu cặp mắt đang nhìn hai người...
.
- Vợ....vợ không biết! Vì vợ chỉ biết yêu chồng mà thôi! ................
.
..........................
.
Anh yêu em....
.
Em yêu anh....
.
Chúng ta là của nhau....
.
Mãi mãi.....
.
Vĩnh viễn......
.
« Trong tình yêu có thể thiếu đi tất cả nhưng không thể thiếu đi xa cách và đớn đau...Vì chỉ có xa cách và đớn đau thì con người ta mới biết mình đã yêu nhau thật nhiều.... ».

THE END.

               __________________EDIT - SHOCK TÌNH_____________________

                                       _______________Kawi_____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: