chap 94: nội chiến?
Này! Bạn có thể dừng nói trong vài phút được không hả???? Miệng bạn không mệt nhưng tai tôi mệt lắm rồi! – L.joe nhăn nhó xoa xoa lỗ tai càu nhàu.
.
– Bạn đúng là cái thứ khó ưa! Tôi đọc báo cho mà nghe rồi lại còn nhăn với nhó! – Hee cũng đốp lại không thương tiếc.
.
– Nhưng tôi không phải người mù chữ, cũng không bị khiếm thị, cũng không phải ông lão già lụ khụ đến mức không tự đọc báo được! Mà cái lý do chính là tôi không thích đọc báo! – L.joe không thể chịu nỗi nữa đành "tuyên chiến" với cái "sự nghiệp em đọc anh nghe" của HeeHee.
.
– Bạn đúng là cái đồ lạnh lùng tàn nhẫn, tôi thương bạn bị đau phải nằm một chỗ, sợ bạn buồn mới ngồi đọc cho bạn nghe, thế mà bạn lại đối xử với lòng tốt của người ta vậy đó hả??????? – Hee gân cổ trách móc.
.
– Nhưng thiếu gì cách, hà cớ gì bạn cứ phải lấy báo ngồi đọc cho tôi nghe, làm như thế thà bạn cứ ngồi đếm từ 1 đến 1000 cho tôi nghe để tôi ngủ cho rồi! Bạn có biết là từ hôm qua đến giờ bạn tra tấn cái lỗ tai tôi khủng khiếp đến mức nào không hả???? Có bạn mới là người tàn nhẫn đó! Bực cả mình! – L.joe vòng hai tay trước ngực làu bàu.
.
Hee tức giận thả tờ báo xuống bàn rồi ngồi quay lưng lại, mặt đỏ ửng, môi mím chặt.....
.
Cũng không thể trách L.joe được. Ai rơi vào tình trạng của anh lúc này thì mới thấm thía. Thử hỏi, buổi sáng đúng 7h, khi đã ăn điểm tâm xong xuôi, Hee lôi tờ tin tức đầu ngày ra và bắt L.joe phải căng tai nghe mình đọc, buổi chiều đúng 3h, khi mà anh đang ngủ trưa ngon lành thì lại bị Hee dựng đầu dậy để nghe cậu đọc tờ báo...bóng đá! Tối lại, khi cơm nước xong xuôi, đúng 8h Hee lại hành hạ lỗ tai L.joe bằng cách lôi tập truyện với tựa đề " Truyện kể lúc 0 giờ" rồi hí hửng đọc mặc cho anh đã bội thực vì mớ thông tin cả ngày trời được Hee nhồi vào trong đầu. Phải công nhận L.joe có tính kiên nhẫn và chịu đựng đến mức thượng thừa khi đã sống sót qua 3 ngày từ cái lúc Hee nổi hứng đòi thực hiện hành động kì cục này. Nhưng đến giây phút này thì anh đã không thể chịu đựng thêm được nữa............
.
Có lẽ bạn đọc sẽ thắc mắc vì sao Hee lại hành động như thế! Nhưng với một cậu bé hơn 5 năm trời bị chôn đi tiếng nói, đùng một phát trở lại người bình thường thì cảm xúc sẽ vô cùng phức tạp. Phải nói là Hee cực kì hạnh phúc và sung sướng khi được nghe lại chính giọng nói thân thuộc của mình, được giao tiếp như một người bình thường, được thoải mái bày tỏ những điều mà lâu nay vì mặc cảm tật nguyền cậu không thể nói......rất nhiều rất nhiều thứ cảm xúc đan xen trong Hee lúc này mà điều quan trọng nhất là Hee muốn được nghe giọng nói của mình, cái thứ âm thanh bản năng mà quá khứ tàn nhẫn đã cướp đi của cậu bé. Hee muốn chia sẻ niềm vui đó với L.joe – người thân yêu của mình nhưng đáng tiếc rằng cái cách mà Hee thể hiện lại đem đến tác dụng phụ.....
.
Không hiểu sao từ lúc L.joe tỉnh dậy cho đến giờ, chưa có ngày nào là hai người không gây gổ cãi nhau. Cha ông ta nói đố có sai " Yêu nhau lắm thì cắn nhau đau". Ngày nào cái phòng bệnh này cũng âm ỉ tiếng cãi qua cãi lại của Hee và anh, đôi khi chỉ vì một lý do rất cỏn con. Đến cả bác Soli và Changjo cùng mấy cô y tá cũng phải lắc đầu ngán ngẩm... Đúng là tuổi dậy thì, tâm sinh lý thay đổi xoành xoạch!
.
– Này! HeeHee! Bạn cũng có tính giận dai nữa hả???? Mà tôi có làm gì sai đâu chứ??? – L.joe buộc phải lên tiếng trước khi thấy Hee vẫn quay lưng ngồi thừ ra, mặt nhăn nhó đến phát tội.
.
Cậu im lặng, cúi mặt xuống thở dài...
.
– Này! Từ lúc nào bạn dám làm ngơ trước lời nói của tôi thế hả???? Quay lại đây nhanh! – L.joe ngồi hẳn dậy ra lệnh, gì chứ anh rất ghét cái cảm giác bị người ta quay lưng.
.
Nhưng Hee vẫn chẳng hề ư hử một lời nào, chỉ ngồi im và thở những hơi dài...
.
– Tôi cho bạn 3 giây, nếu không quay lại thì đừng trách! Mà trước khi đếm....- L.joe đột ngột ngập ngừng –.... tôi xin lỗi trước vì đã nói hơi .....
.
Chưa kịp để anh thốt ra nốt hai từ "nặng lời" cho câu nói được trọn vẹn thì Hee vội vã ôm chầm lấy L.joe khiến ác quỷ trở tay không kịp!
.
– Bạn bị sao thế???? – L.joe ngớ người.
.
– Hu hu! Hức hức!!!!!!!!!
.
– Này! Bình tĩnh lại đi! Tôi đâu có nói nặng lời đến mức khiến bạn phải khóc chứ???? – L.joe càng lúc càng hoảng, vỗ vỗ vào vai Hee.
.
– Hu hu! Tôi xin lỗi! Đáng lẽ ra tôi không nên bắt bạn phải chịu đựng việc này! Tôi đã quá ích kỷ khi chỉ biết nghĩ đến cảm xúc của bản thân, thật lòng tôi rất vui khi nói lại được, vốn dĩ tôi muốn chia sẻ niềm vui đó với bạn nên mới làm những việc ngốc nghếch này! Tôi thật ngớ ngẩn mà! Hu hu!!!! – Hee nói một hơi dài rồi khóc òa lên.
.
– Đúng là bạn ngớ ngẩn thật! – L.joe buột miệng buông ra lời nhận xét phũ phàng này mà không hay biết hậu quả của nó...HeeHee đã khóc thét lên!
.
Lần này thì L.joe bối rối thực sự, trước mặt anh rất hiếm khi Hee khóc, giờ đây cậu lại khóc mãnh liệt như thế này khiến L.joe thấy không quen chút nào, bỗng dưng anh có cảm giác mình vừa làm điều gì đó rất có lỗi với cậu!
.
– Trời đất! Nín đi! Bạn ngớ ngẩn nên tôi mới thích bạn đấy! Nín đi! – L.joe quả là kẻ vụng về nhất trong chuyện an ủi người khác, may mà HeeHee của chúng ta hiền chứ gặp cô nào khó tính một chút thì coi như ...xong phim!
.
Cuối cùng thì Hee cũng dần dần nín, nước mắt nước mũi trào ra ướt hết một vùng vai của L.joe. Cậu vừa nấc từng tiếng vừa buông anh ra, mặt ướt nhèm, tay đưa lên quệt đi mấy giọt nước còn vương trên mắt...
.
– Lần đầu tiên bạn làm tôi sợ đó! – L.joe thở phù phù, vừa nhìn HeeHee vừa lấy tay lau nước mắt cho cậu. Không ai có thể phủ nhận được một sự thật rằng, lúc bên cạnh HeeHee, L.joe là một con người hoàn toàn khác hẳn, anh có đầy đủ đặc điểm, tính cách, phong thái của một boy mới lớn, sẵn sàng bày tỏ tình cảm của mình trước mặt người yêu, ghen tuông, yêu thương, giận hờn..v.v. tóm lại là có đủ cả. Nhưng chỉ là đối với một mình Hee thôi....còn với những người khác thì vẫn là một Lee Byung Hun ngạo nghễ, lạnh lùng, tàn nhẫn và độc ác!
.
– Từ mai tôi không đọc báo nữa! Hức ...hức.... – Hee vừa nấc vừa nói.
.
– Thôi thôi! 3 ngày nay tôi chịu đựng được rồi, thêm ngày mai nữa cũng không sao! Thà bạn đọc như thế còn hơn bạn khóc um lên như vừa nãy! – L.joe lắc đầu quầy quậy.
.
Hee ngẩn tò te. L.joe thật kì lạ. Lúc nào cũng khiến Hee không thể giận dỗi, cho dù anh có gây ra lỗi lớn như thế nào thì Heecũng phải ngậm ngùi mà bỏ qua. Nguyên nhân chính không có gì khác ngoài lý do: Anh quá đáng yêu! +_+
.
– Thôi! Áo bạn ướt hết rồi, để tôi lấy cái khác! – Hee nhìn chiếc áo bệnh nhân đã ướt kèm nhem của L.joe rồi lí nhí nói.
.
L.joe không nói gì, chỉ gật đầu. Hee chạy lại chiếc tủ sắt nhỏ đựng áo quần ở góc tường lấy ra một chiếc áo rồi tất tả chạy lại phía giường anh đang nằm, L.joe cũng mở mấy cái nút áo rồi cởi ra...
.
Nhưng đôi chân Hee vội khựng lại....
.
Không phải vì L.joe đang cởi trần trước mặt mình....
.
Mà vì những vệt dài đập ngang đôi mắt....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com