Chap 7: Đừng làm phiền em nữa!!!
_Thầy điểm danh này!- Giọng thầy Park sang sảng- Yoon Kaeun!
_Có mặt ạ!
_Kim Jong Ah!
_Có ạ!
_Park Yejin!
_Có!
_Lee Kikwang!
_Có thưa thầy!
_Yang Yoseob!
Không có tiếng trả lời. Cả lớp bắt đầu thở dài. Chắc chắn khoảng vài giây nữa là...
_Thưa thầy em có mặt!- Yoseob cúi gập người, thở hổn hển.
_Em lại đi muộn!- Thầx Park cau mày.
_Em xin lỗi thầy!- Yoseob tỏ ra ăn năn hết sức có thể.
_Về chỗ đi.- Thầy Park ngán ngẩm lắc đầu.
Yoseob cúi gằm mặt đi xuống.
_Cậu vẫn không sửa được cái tật đi muộn à?- Kikwang trêu trọc rồi toét miệng cười.
_Yah! Cậu vẫn lắm mồm như vậy!- Yoseob huých Kikwang.
_...- *tiếp tục cười*
"Buồn ngủ chết mất! Hôm qua đi ngủ muộn quá!"
Yoseob thiếp đi trong tiếng giảng bài "đầy nội lực "của thầy.
.
.
_Yoseob!- Thầy Park đứng trên bục giảng nhíu mày nhìn xuống.
_Yoseob ah! Dậy đi! Thầy đang gọi kìa!- Kikwang vội vàng lay Yoseob.
Yoseob vẫn say sưa ngủ. Kikwang làm đủ mọi cách mà cũng không gọi được Yoseob. Thầy Park mặt đỏ bừng bừng, đi thật nhanh xuống bàn Yoseob:
_YANG YOSEOB! EM DẬY NGAY CHO TÔI!- Thầy gần như gào lên.
Yoseob giật mình đứng phắt dậy.
_Thưa thầy! Em xin lỗi!- Yoseob sợ hãi.
_Lúc nào cũng ngủ gật.Em ra ngoài hành lang đứng cho đến hết buổi học!- Thầy trừng mắt.
_V...vâng...g!- Yoseob cúi đầu bước ra khỏi chỗ.
"Mình lại ngủ gật rồi! Mày thật đáng chết mà Yang Yoseob!! Ahhhhh!!!!!"
Yoseob dậm chân bình bịch ngoài cửa lớp, hai tay không ngừng vò rối mái tóc mềm mượt.
_Buổi học của chúng ta kết thúc tại đây!
Cả lớp nhốn nháo, lộn xộn chen lấn ngoài cửa lớp. Một lúc sau thầy Park tiến về phía Yoseob.
_Em vào lớp gặp thầy một lát.
_Vâng ạ!- Yoseob thoáng lo sợ.
.
.
.
.
.
_Dạo gần đây em học hành có phần sa sút. Từ trước tới nay dù có hay đi học muộn và ngủ gật nhưng em vẫn luôn nằm trong top 3 của lớp. Thầy không hiểu vì chuyện gì mà em lại như vậy?- Thầy từ tốn.
_Em xin lỗi thầy!- Yoseob cúi gật người.
_Sắp thi tốt nghiệp rồi. Đây là kì thi rất quan trọng quyết định tương lai của em sau này. Chỉ còn 2 tháng nữa thôi nên em hãy cố lên. Đừng để thầy thất vọng!
_Vâng... thưa thầy!
_Thầy tin ở em.- Thầy Park mỉm cười vỗ vai Yoseob.
Cả buổi chiều làm việc ở quán ăn, Yoseob không thể nào tập trung nổi. Lời nói của thầy cứ văng vẳng trong tâm trí cậu càng khiến cậu càng lo lắng về kì thi sắp tới. Cậu không muốn người mẹ đã mất buồn, lại càng không muốn làm thầy Park thất vọng.
"Nhất định phải cố gắng!" Yoseob nhủ thầm đầy quyết tâm.
.
.
.
_Em về rồi à!- Junhyung chạy đến ôm chầm lấy Yoseob.
_Bỏ em ra! Em có chuyện muốn nói.
Junhyung ngạc nhiên trước thái độ nghiêm túc của Yoseob.
_Em sắp thi tốt nghiệp rồi.- Yoseob thở dài.
_Ừ! Anh biết!- Junhyung bật nắp lon coke.
_Em cần phải cố gắng học nhiều!
_Tất nhiên rồi!- Anh tu nước ừng ực.
_Trong 2 tháng em sẽ không thể ra ngoài chơi với anh được.
Junhyung giật mình làm nước coke xộc lên mũi, ho như sắp chết, nước mắt ròng ròng, mặt đỏ bừng. "Xúc động" không nói nên lời.
_Cái gì cơ? Không đi chơi á?- Junhyung tròn mắt.
_Em cũng đâu muốn vậy đâu. Cứ đi chơi mãi như vậy em không tập trung học được.- Yoseob nhăn mặt.
Junhyung im lặng không nói gì, anh hiểu rất rõ sự lo lắng của cậu.
_Em xin lỗi.- Cậu lí nhí.
_Em có lỗi gì đâu! Từ bây giờ em chỉ cần tập trung học thôi. Anh sẽ lo hết mọi việc nhé!- Anh nựng má cậu.
Từ ngày hôm sau, Yoseob phải xin nghỉ làm ở cửa hàng theo yêu cầu của Junhyung. Nhưng Yoseob chẳng thích chút nào, cậu không muốn dựa dẫm vào người khác. Junhyung lại dở trò cũ: Đè ngửa cậu ra rồi làm bộ mặt gian tà. Yoseob đến chết cũng không thể quên được cái đêm định mệnh ấy. Đáng sợ tới mức chỉ nghĩ đến thôi đã muốn lao đầu vào cột điện rồi.
.
.
_Sao mặn vậy anh?- Yoseob uống một hơi hết cả cốc nước.
_Anh đâu có cho nhiều muối đâu?- Junhyung vội vàng nếm thử.
_Anh nhầm bột ngọt với muối rồi.- Yoseob ngán ngẩm.
Yong thiếu gia đã biết rút kinh nghiệm sau vài ngày đi tour vòng quanh bếp :Lần sau sẽ mua đồ ăn ngoài hàng hoặc là mì gói cho tiện. Thế là xong!
Nhưng...
~12pm~
_Yoseob ah~!- Junhyung lượn từ trong bếp ra, tay cầm bịch sữa to chà bá.
_Lại sữa! Không phải chứ ?- Yoseob than vãn.
_Em phải uống thì mới có sức mà học.- Junhyung năn nỉ- Uống đi mà!
_Không!!!!!!- Yoseob "khóc lóc"
Sau đó là màn rượt đuổi vòng quanh nệm vô cùng hấp dẫn.
Yoseob uất ức uống sạch. Bên cạnh là Junhyung ngồi khoanh chân chăm chú nhìn, cười đầy thỏa mãn.
"Yong đầu bò! Anh là đồ giết người!"
Ngày nào cũng vậy, ngoài những bữa chính Junhyung còn bổ sung thêm một số bữa phụ: Ăn nhẹ, điểm tâm, ăn khuya,...
_Yoseob! Anh mua kem chuối cho em này!
_Yoseob! Em ăn thịt hầm đi!
_Bánh ngọt của em!
_Em ah! Ăn hoa quả tươi đi!
_Canh rong biển nóng hổi này Yoseob!
.
.
.
_Yoseob ra chơi với anh đi!
_Anh đừng làm phiền em nữa!
_Seobie, cười lên anh chụp ảnh nào!
_Anh bị chạm dây à? Để em tập trung nào.
_Yoseob!....
_ANH LÊN GÁC XÉP ĐI!!!
Yong Junhyung nhìn thoáng qua sẽ tưởng là người vô cùng lạnh lùng, lãnh đạm hay có khí chất quý tộc nhưng thực ra lại lắm mồm và dai như đỉa.
_Yoseob! Mình đi chơi nhé?
_Em đã nói không rồi cơ mà!
.
.
.
.
.
.
Suốt tháng Yoseob chết chìm trong thức ăn. Với chế độ chăm sóc đặc biệt như bà bầu và không vận động, Yoseob nhanh chóng tròn xoe như quả bóng.( Hơi quá không nhỉ?)
_TRỜI ĐẤT ƠI!- Yoseob hoảng sợ khi nhìn mình trong gương.
_Có chuyện gì vậy em?- Junhyung cuống quýt xông vào toilet.
Yoseob hai mắt đỏ hoe, miệng méo xệch nhìn Junhyung đầy oán giận rồi lao ra nệm trùm chăn kín mít mà khóc lóc.
Junhyung đơ người không hiểu gì lại càng lo lắng hơn.
_Em làm sao thế?- Junhyung ngồi xuống cạnh Yoseob.
_Chết đi đồ đáng ghét nhà anh!- Yoseob đấm thùm thụp vào người Junhyung.
_Anh chẳng hiểu gì cả?
_Anh nhìn đây này! Ngày nào cũng ăn đồ ăn của anh mua nên tôi béo ú ra như thế này đây!- Yoseob hất chăn ra xa.
Junhyung phì cười. Tưởng chuyện gì to tát hóa ra là...
_Anh thấy tôi xấu nên cười cợt phải không? Tôi ghét anh!- Yoseob đạp bừa về phía trước.
_Ah!!!- Junhyung ôm bụng quằn quại- Sao em lại đối xử với anh như vậy?
_Anh! Anh không sao chứ! Em xin lỗi!- Yoseob vội vàng bò đến bên cạnh lay lay Junhyung.
Thấy Junhyung không trả lời, Yoseob càng lo sợ hơn.
_Anh! Trả lời em đi! Tỉnh dậy đi anh! Em phải làm sao bây giờ?- Yoseob vỗ vào má Junhyung.
.
.
Bất ngờ, anh ngồi bật dậy ôm gọn lấy cậu, thật chặt.
_Anh thích em như thế này! Em lúc nào cũng dễ thương.- Junhyung thì thầm.
Yoseob vẫn chưa hoàn hồn, mặt còn tèm lem nước mắt.
_Anh yêu em nhiều lắm Yoseob à! Dù em có như thế nào đi nữa thì vẫn là Yoseob bé bỏng của anh.
Yoseob mỉm cười hạnh phúc rúc sâu vào ngực anh.
Cậu lấy hết can đảm đẩy người lên hôn nhẹ vào môi anh rồi cúi mặt bối rối.
"Yoseob! Em hại anh rồi! Thời gian vừa rồi anh đã cố kìm chế vì em nhưng... Anh xin lỗi. Em phải chịu khổ rồi."
.
.
.
.
.
.
.
.
.
_Ah!!! YONG JUNHYUNG!!! ANH LÀM GÌ VẬY? ANH CHẾT ĐI ĐỒ ĐÁNG GHÉT!
_Tobe continued_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com