Chap 10 : "Chúng Ta Kết Hôn Đi"
[LongFic] [Kaisoo] Làm Vợ Anh Nhé !
Chap 10 : “ Chúng Ta kết hôn đi ”
Vừa bước ra khỏi tiệm đồ nướng, KyungSoo lập tức giãy khỏi sự dìu đỡ của Kim JongIn, không hề tiếp tục giả bộ say rượu giả vờ ngủ nữa. Thế nhưng, vờ ngủ là giả, còn say rượu lại là thật, cho nên khi cậu vừa đẩy anh ra, cả người căn bản càng không vững vàng ngã về phía trước, thiếu chút nữa ngã chổng vó lên trời, may mà anh nhanh tay nhanh mắt bắt được cậu, dùng chút lực, cậu liền rơi vào trong lòng anh.
“Đã có kinh nghiệm lần trước, em vẫn còn chưa học được sao?” Anh hỏi cậu.
Cậu vốn cũng không biết anh đang nói cái gì, quan trọng là cậu muốn nhanh chóng tách xa khỏi anh.
“Tôi có thể tự mình đi về, anh không cần phải tiễn tôi.” Cậu giãy giụa đẩy anh.
“Em ngay cả đường còn không đi được, đừng có nói giỡn nữa.”
“Tôi sẽ bắt xe taxi.” Cậu tiếp tục đẩy anh ra, nhưng cánh tay anh vòng bên hông cậu vẫn không nhúc nhích, còn bá đạo dắt cậu đi đến chiếc xe đang đỗ lại bên đường. “Có xe miễn phí của anh, hà tất phải tìm đâu xa?” Anh kéo cửa xe, nhét cậu vào bên trong. “Này, tôi không thể.” Lời của cậu bị cắt ngang bởi động tác đóng cửa xe của anh, cậu tức đến mức cố sức phì ra một hơi, đưa tay đẩy cửa, tự ý xuống xe.
“Em làm cái gì vậy?” Vừa mới ngồi lên ghế lái, Kim JongIn hỏi.
“Tôi muốn bắt xe taxi về nhà.”
“Không có tiền còn muốn bắt taxi thế nào?” Anh giơ ví da của cậu lên.
KyungSoo kinh ngạc trợn tròn mắt, đến bây giờ mới phát hiện ví da của mình nằm trong tay anh. “Đó là ví da của tôi, trả lại cho tôi.” Cậu chìa tay về phía anh lên tiếng.
“Lên xe.” Anh chỉ nói với cậu hai chữ ấy.
Cậu cố sức trừng mắt nhìn anh, tức giận bất bình ngồi lại trên xe, dùng hết sức đóng cửa. “Đưa ví da cho tôi.”
“Sau khi về đế nhà tôi tự khắc sẽ trả lại cho em.”
“Anh rốt cuộc muốn làm cái gì vậy?” Cậu cố nén khó chịu hỏi.
“Em xác định muốn nói chuyện bây giờ, không muốn nghỉ ngơi một chút trước sao?”
“So với nghỉ ngơi, tôi càng muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, tránh xa anh.”
“Tại sao? Em ghét anh đến vậy sao?” Ghét anh ta sao, KyungSoo không cho rằng bản thân ghét anh, cậu chỉ cảm thấy xấu hổ, căng thẳng, buồn phiền, có một loạt những thôi thúc muốn thoát khỏi nơi này. Còn nữa, nếu anh ta dám nhắc đến chuyện tối hôm đó, cậu nghĩ cậu sẽ thét lên, mà cậu thì không muốn giống loại mắc bệnh tâm thần hét lên ầm ĩ trước mặt anh ta một chút nào — cho dù cậu cũng không biết bản thân vì sao lại có suy nghĩ như vậy.
“Lúc trước em rốt cuộc trốn đến nơi nào thế?” Anh hỏi cậu.
“Tôi không có trốn.” Cậu không thừa nhận bản thân đang trốn anh.
“Em, vậy anh đổi lại cách hỏi. Lúc trước rốt cuộc em đã đi đâu vậy?” Kim JongIn biết phục thiện mà chữa lại câu hỏi.
Cậu không nhịn được khẽ cắn cánh môi dưới rồi mới trả lời, “Trên núi.”
“Trên núi?” Anh kinh ngạc nhìn cậu, không xác định được cậu đang trêu chọc anh hay là nghiêm túc.
“Ở một nhà dân trong vùng núi Nam Đầu.”
“Tại sao không mở điện thoại?”
“Chính là vì muốn tìm kiếm sự yên tĩnh mới lên núi, mở điện thoại tôi còn muốn lên núi làm gì?”
“Anh tưởng rằng em lên núi là để trốn anh.” Anh đăm chiêu nhìn cậu. KyungSoo toàn thân cứng đờ, rồi rất bình tĩnh cắn môi nói: “Anh nghĩ quá nhiều rồi.”
“Phải không? Thế tại sao ban nãy em lại nói muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, cách xa anh?”
“Bởi vì anh là tổng giám đốc, tôi cũng không muốn để người ta biết chúng ta quen nhau, lại tưởng rằng tôi vào công ty không phải bằng năng lực, mà là đi cửa sau.”
“Anh nghĩ chắc hẳn không có ai lại lấy tiền lương cao của công ty dụ dỗ một nhân tài, nên sửa thành dựa vào quan hệ đi cửa sau mới đúng.” Anh liếc nhìn cậu cười mà không cười nói.
Lời nói dối bị vạch trần, KyungSoo lúng túng đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng. Cậu không ngờ anh lại biết chuyện này.
“Em quả nhiên là để trốn anh có đúng không?”
“Mới không có.” Cậu buột miệng nói ra, bởi vì kích động quá mức mà hơi to tiếng, chấn động đau đầu thiếu chút nữa thì bùng nổ. Cậu ôm lấy đầu, đau khổ rên rỉ thành tiếng.
“Làm sao vậy, rất khó chịu sao?” Thanh âm của Kim JongIn lộ vẻ lo lắng cùng quan tâm.
“Đầu tôi đau quá, anh không cần tiếp tục nói chuyện với tôi nữa.” Cậu rên rỉ đáp, nhân cơ hội này tránh khỏi những câu hỏi phiền não dồn dập từ anh. Chỉ là cậu thực sự không hiểu, anh cần gì phải kiên quyết muốn cậu thừa nhận cậu đang trốn anh a? Ồ, không thể nghĩ nổi, đầu cậu thật sự rất đau nha.
“Nếu như muốn ngủ, hãy nhắm mắt lại ngủ chút đi, đến nơi anh sẽ gọi em.” Anh dịu dàng nói.
Cậu cầu còn không được lập tức nhắm mắt lại, vốn tưởng rằng bản thân không có khả năng ngủ được, không ngờ mới chợp mắt một chút thế thôi, khi mở mắt ra lần nữa, bởi vì bị người ta ôm lấy lơ lửng bồng bềnh mà bị dọa cho tỉnh lại.
“Xuỵt, đừng căng thẳng, là anh, Kim JongIn.” Cảm thấy cậu giật mình tỉnh dậy đầy kinh sợ, anh nhanh chóng lên tiếng bằng giọng nói dịu dàng.
Nghe thấy là anh, KyungSoo nhất thời thả lỏng. “Đến nhà rồi sao?”
“Ừ, đến nhà rồi.” Anh trả lời.
Hóa ra ban nãy cậu thật sự ngủ được, hơn nữa sau khi ngủ một giấc, đầu hình như không còn choáng váng, không còn đau nhức nữa. Tốt, thật là sảng khoái! Nhưng mà, thật ra cậu vốn không uống quá nhiều rượu, cồn rượu nhanh chóng giảm đi cũng là lẽ đương nhiên
“Xin anh thả tôi xuống, tôi đã tỉnh rồi, có thể tự mình đi.” Cậu nói với anh, ngoảnh đầu nhìn xung quanh, giây tiếp theo kêu lên sợ hãi, “Đây là nơi nào?”
“Nơi để xe dưới lòng đất.” Cậu đương nhiên có thể nhìn ra đây là bãi đỗ xe dưới lòng đất, bởi vì xung quanh đậu đầy ô tô. Vấn đề là đây là bãi đỗ xe ngầm của nơi nào? “Nhà của ai?” Tuyệt đối không phải nhà của cậu, bởi vì nơi cậu sống căn bản không có bãi đỗ xe ngầm.
“Nhà của anh.”
Cậu liền biết rõ. “Anh đưa tôi đế nhà của anh để làm gì? Thả tôi xuống!” Cậu ra lệnh nói.
“Trừ phi em đồng ý với anh, em sẽ không bỏ chạy nữa, cũng không trốn anh nữa.” Kim JongIn ngừng bước, cúi đầu xuống, nhìn cậu chăm chú.
“Tôi căn bản không có bỏ chạy, cũng không có trốn được.”
“Cái mũi của em đang dài ra đó.”
Cái tên đáng ghét. “Tôi hiện giờ là nhân viên của công ty anh, công ty quy định, nhân viên mới của bộ phận thiết kế, khi vào công ty phải kí một bản khế ước nhậm chức trong thời hạn ít nhất là hai năm, nếu không thì phải bồi thường một trăm vạn vì vi phạm điều khoản. Như vậy, anh nói xem tôi có thể chạy trốn tới đâu, trốn được ở nơi nào?” KyungSoo hùng hồn nói, khó chịu trừng mắt với anh.
“Hóa ra công ty còn có quy định như thế, rất tốt.” Anh khẽ nhếch môi, thả cậu xuống.
“Trả lại ví da cho tôi.” Hai chân vừa chạm xuống đất, cậu liền chìa tay đòi anh ví da. “Không được, ví da là con tin.” Con tin cái đầu quỷ nhà anh! Anh ta dám cưỡng ép ví da của cậu! KyungSoo hơi chán nản, “Rốt cuộc anh muốn gì?” Cậu hung hãn chất vấn anh.
“Nói chuyện một chút.”
“Nói cái gì?”
“Lên tầng rồi hãy nói.” Thang máy đến rồi, Kim JongIn đi trước tiến vào trong, còn cậu khoanh hai tay trước ngực đứng bên ngoài cửa thang máy, một chút cũng không nhúc nhích.
“Tại sao lại phải lên tầng? Có chuyện gì không thể nói ở đây sao?” Cậu trừng mắt nhìn anh.
Cậu không muốn lên tầng chút nào, bởi vì lên đó sẽ khiến cậu nhớ lại chuyện tối hôm ấy, tuy rằng không lên tầng cậu cũng sẽ nhớ lại, đáng ghét!
“Em đang sợ cái gì?” Trong thang máy đang duy trì trạng thái mở cửa chờ đợi, anh vẫn ung dung đứng ở bên trong chăm chú nhìn cậu.
“Tôi nào có sợ cái gì chứ?” Cậu ương bướng nói.
“Sợ lên đó tôi sẽ tấn công em sao? Hay là em sẽ tấn công tôi?” KyungSoo cố sức trợn trừng mắt nhìn anh, càng mong mình bây giờ mà có vũ khí trên tay, như vậy có thể “dát mỏng ra” rồi!
“Được rồi, đừng nói là anh chưa cho em cơ hội lựa chọn. Em còn muốn cùng anh lên tầng chứ? Hay là ngày mai sau khi đến công ty, tới văn phòng tìm anh?” Kim JongIn hào phóng nói với cậu, thực ra là đang uy hiếp cậu, ý tứ là em không lên tầng với anh, ngày mai anh sẽ công khai mối quan hệ của chúng ta ở công ty.
Cậu sao lại nghe không rõ ngụ ý của anh, vô cùng bực mình phun ra một câu: “Bỉ ổi.”, “ đê tiện ”, “ vô liêm sĩ ”….
“Cám ơn.” Vậy mà anh vẫn nhếch miệng cười.
Cậu bước nhanh vào thang máy, nhưng mà cáu đến mức dùng hết sức giẫm lên chân anh. Chỉ nghe thấy anh khẽ rủa một tiếng, nhíu mày nhìn về phía cậu. Lúc này, người nhếch miệng cười hóa ra lại là cậu. Đáng đời!
Lần thứ hai bước vào nhà anh so với lần thứ nhất còn căng thẳng hơn. KyungSoo cẩn thận dè dặt không để lộ sự căng thẳng, sau khi tìm một chiếc ghế xô-pha đơn để ngồi xuống, hai tay khoanh trước ngực khẽ vắt chéo chân, với ngữ khí mất bình tĩnh lên tiếng: “Muốn nói cái gì? Nói đi!”
“Muốn uống gì không?” Anh hỏi cậu.
“Không cần, chỉ cần anh nói xong nhanh lên chút, ngày mai tôi còn phải đi làm, muốn về nhà sớm nghỉ ngơi, đi ngủ.”
Được thôi. “ Chúng ta kết hôn đi ”
“Cái gì?” Cậu bỗng chốc đờ ra sửng sốt. “Anh nói chúng ta hãy kết hôn liền đi, anh không muốn lãng phí thời gian nữa .” Anh nhắc lại lần nữa. KyungSoo nghẹn lời trân trân trừng mắt nhìn anh, chỉ cảm thấy anh ta điên rồi, hoặc là người điên chính là cậu? Bằng không sao lại nghe được loại ảo giác này? Anh ta vừa mới thật sự có nói đến hai chữ “kết hôn” sao?
End Chap 10 : là thật đó n.y ôi ! Add đã trở lại , còn nhớ hay đã quên -_-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com