Chap 4 : Cục Cưng Là Em Tự Chuốt Lấy
“Anh thật đáng ghét… Tại sao không sớm nói cho tôi biết… Tại sao không ngăn cản họ… Tôi hận anh… đều là do anh hại… không phải là tôi… là do anh hại. Là anh… tôi hận anh…” KyungSoo say rồi, say đến mê man bất tỉnh, tát vào mặt vẫn còn nói mớ không ngừng, cảm giác thật sự rất đáng yêu lại vừa buồn cười.
Kim JongIn ôm lấy cậu từ trên ghế xô-pha, định sắp xếp cho cậu ngủ trong phòng dành cho khách, song sau khi tiến vào phòng, mới phát hiện ra căn phòng này cái gì cũng có, nhưng lại không có giường. * cười dâm*
Sao lại như vậy? Anh cho rằng cậu em trai đã nói với mình là tất cả đều được sửa sang xong xuôi rồi, bất cứ lúc nào muốn dọn sang ở đều không có vấn đề gì, có phải anh đã nghe nhầm không?
Nhíu chặt lông mày, anh ôm lấy cậu xoay người tiến về phòng ngủ của mình, đẩy cửa phòng ra, đèn trong phòng tự động bật sáng dưới sự kiểm soát của vi điện tử, trên giường bộ chăn đệm mềm mại thoải mái hiện rõ ràng trước mắt anh, anh thở phào nhẹ nhõm hướng đến tấm đệm, nhẹ nhàng đặt người con trai trong lòng xuống, lại giúp cậu đắp chăn, rồi đi ra khỏi phòng.
Anh phải gọi điện thoại mắng người.
“Kim Jong Min, cậu đang làm cái quỷ gì thế? Không phải là nói nhà cửa đã chuẩn bị tốt, bất cứ lúc nào anh cũng có thể dọn sang đó ư?”
Anh bất mãn nói với cậu em qua điện thoại.
“Không sai a, anh đi xem nhà rồi à? Có chỗ nào không hài lòng sao?”
“Trong phòng dành cho khách sao lại không có giường?”
“Bởi vì anh cả, anh thật sự rất…, để tránh anh không thích bộ phòng ngủ kia, em mới giữ lại một không gian để anh tự do phát huy. Đến lúc đó anh chỉ cần chuyển đồ từ phòng ngủ qua phòng khách là được rồi, em rất thông minh đúng không?” Ngữ khí của cậu em nhỏ lộ vẻ đắc ý.
“Thông minh cái con khỉ!” Anh tức giận nói. “Không thích cậu tự mình mang nó đổi đi, tự làm cái gì đó thông minh đi nha?”
“Em van anh, cái tính tiết kiệm của mẹ anh còn không biết sao, muốn hại em bị mẹ mắng à? Em mặc kệ!”
“Mẹ đã làm gì?”
“Căn nhà ấy là nơi con trai mẹ muốn ở, anh cho rằng mẹ sẽ không đến quan tâm sao? Vì cái yêu cầu xa xỉ của anh, em đều không biết đã bị mẹ đọc ra vị mấy lần, hà tất em phải vì một chiếc giường mà chuốc lấy phiền phức chứ?”
Kim JongIn nhất thời không nói, nếu mẹ thật sự có nhúng tay vào, thì anh có lẽ đã trách nhầm em trai rồi. Không, anh thân là một chuyên gia thiết kế, căn bản không nên để người ngoài ngành can thiệp vào mới đúng.
“Nói tóm lại đây là lỗi của cậu.” Anh đưa ra kết luận.
“Ủa, có lòng giúp anh còn bị trách cứ, ông trời rốt cuộc có còn đạo lý nữa không? Xem ra tình hình này em nên ăn nói thận trọng, không cần phải báo cho anh chuyện kia, để tránh đến lúc ấy dù cho không nhận được câu cảm ơn, còn hơn là không phải người.” Kim JongIn hừ một tiếng.
“Chuyện gì?”
“Em vẫn còn đang suy nghĩ có nên báo cho anh không?”
“Kim Jong Min, cậu muốn ngày mai tôi nói với ba rằng, cậu đã nghĩ thông suốt, quyết định trở về cậung ty tiếp quản sao? Ba nghe được nhất định sẽ rất vui mừng, mà anh thì lại có thể chuẩn bị cậung thành mà lui thân rồi.” Anh đưa ra lời uy hiếp.
Đầu dây bên kia điện thoại trầm mặc một lúc, rồi truyền đến âm thanh phẫn nộ của Kim Jong Min. “Con người bao lâu nay chỉ biết mang chuyện này ra uy hiếp em.”
“Rốt cuộc là chuyện gì? Vẫn không nói sao?” Kim JongIn lành lạnh mỉm cười.
“Mẹ đã giúp anh tìm kiếm đối tượng gặp gỡ rồi.” Cậu ta bất ngờ nói.
Nụ cười ngay lập tức cứng lại trên mặt, Kim JongIn kinh ngạc kêu lên hỏi: “Cái gì?”
“Anh tự mình giải quyết cho tốt nhé, anh trai.” Kim Jong Min ở đầu kia điện thoại tựa hồ khẽ cười một tiếng, lập tức ngắt điện thoại.
“Chết tiệt.” Kim JongIn không nhịn được khẽ rủa thành tiếng, chíu chặt lông mày ném điện thoại trên ghế xô-pha.
Mẹ thật là ăn no nhàn rỗi quá rồi, không có việc gì để làm sao? Lại gạt anh làm chuyện này! Anh mới từ Mỹ trở về được hai ngày thôi mà, bà ấy sao lại quá vội vàng như vậy a?
Thật tốt quá, anh vốn đang định để lại giấy nhắn cho cục cưng trong phòng, sau đó trở về nhà mẹ ngủ, vị tướng này có đánh chết anh, anh cũng sẽ không tự chui đầu vào lưới, anh quyết định từ hôm nay trở đi, phải cách li khỏi ngôi nhà có người mẹ đó càng xa càng tốt.
Xem ra tối nay phải ngủ trong phòng khách rồi, anh bất đắc dĩ nhìn mặt bàn bừa bộn trước mặt, sau đó than nhẹ một tiếng, đứng dậy bắt đầu thu dọn, dọn dẹp phòng khách xong xuôi, anh trở về phòng ngủ của mình, KyungSoo vẫn duy trì tư thế say ngủ cố định, không biết cậu có ngại chia đôi giường cho anh ngủ không? Chiếc giường lớn có kích thước dành cho vua chúa này đủ cho hai người an toàn thoải mái ngủ qua một đêm, mà không đụng chạm tới đối phương.
Quên đi, tình ngay lý gian, anh vẫn nên cam chịu số phận một chút ngủ trên ghế xô-pha vậy, tránh chuốc lấy phiền phức.
Kim JongIn dựa vào trí nhớ về cái email bản thiết kế mặt bằng mà cậu em đã gửi trong lúc thiết kế ngôi nhà này, tìm được phòng chứa đồ sau cánh cửa, muốn thử vận may xem có thể tìm thấy tấm chăn đệm nào bên trong, không ngờ tới bên trong sắp đầy quần áo và đồ dùng hàng ngày của anh, đầy đủ mọi thứ, toàn bộ đều dựa vào sở thích của anh mà đặt mua.
Nhất định là kiệt tác của mẹ, người mẹ khiến anh vừa yêu vừa hận a.
Đã có quần áo và đồ dùng để tắm rửa, anh đương nhiên sẽ không bỏ qua sự hưởng thụ này, anh đi tới phòng tắm được trang bị 5 sao bên cạnh, sau khi tắm rửa thoải mái, mới ôm một đống chăn tơ tằm tìm thấy trong phòng chứa đồ mang ra phòng khách, nằm trên ghế xô-pha mà ngủ.
Trong lúc đang mơ màng, một tiếng nói mê nức nở xuyên qua cõi mộng phủ sương khiến anh tỉnh giấc.
“…Xin lỗi… ô… thật xin lỗi… ô ô…”
Anh mở mắt, nghĩ đến cục cưng đang nằm trong phòng ngủ của mình, liền trở mình thức dậy, sải bước vào phòng. Đẩy cánh cửa đang khép hờ, âm thanh nức nở càng rõ ràng hơn, “KyungSoo?” Anh đến bên giường, khẽ giọng gọi, muốn xác định cậu ấy rốt cuộc đã tỉnh, hay đang khóc trong mơ?
Cậu không lên tiếng, nhưng tiếng nức nở trong nháy mắt kiềm nén dừng lại, anh biết cậu đã tỉnh.
Kim JongIn than nhẹ một tiếng, ngồi bên giường, khẽ đưa tay đặt lên bờ vai cậu, đang đưa lưng về phía anh, nhẹ giọng lên tiếng: “Em không phải muốn mượn rượu tiêu sầu sao? Hết say rồi, nên quên đi tất cả.”
“Đi ra ngoài.”
“Đây là nhà anh, là phòng của anh, em muốn anh đi đâu đây?” Anh lại thở dài.
KyungSoo trầm mặc một lúc, bỗng nhiên ngồi dậy nói bằng giọng khàn khàn: “Vậy thì tôi đi.” Cậu xoay người muốn xuống giường từ phía bên kia, lại bị anh kéo tay.
“Nửa đêm canh ba em còn muốn đi đâu?” Anh bất đắc dĩ hỏi.
“Không cần anh quản.”
“Anh không thể không quản.” Anh bình tĩnh đáp.
“Tại sao?” Cậu hỏi anh, tiếng nói khàn khàn kiếm nén nỗi buồn dần dần không khống chế được, “Anh cho rằng anh là ai?” Cậu giãy khỏi tay anh, nhanh chóng nhảy xuống giường, nhưng không xoay người đi, trái lại sải bước áp sát bên anh.
“Đúng rồi, tôi quên mất anh là bạn học của tên khốn Kim SuHo đó.” Cậu nghiến răng nghiến lợi châm biếm, cho dù vì giọng nói khàn khàn nghẹn ngào mà ngữ khí đã trở nên yếu ớt, “Bạn của đồ khốn cũng chính là đồ khốn, anh đã sớm cùng tên kia thông đồng với nhau có phải không? Lợi dụng tôi để uy hiếp YiXing nghe theo sự chi phối, sau đó lại là anh sắm vai người tốt, ở bên cạnh an ủi tôi, giúp đỡ tôi, khiến tôi cảm ơn anh, không đề phòng anh, rồi anh có thể muốn làm gì thì làm có đúng không? Hai người các anh đều là thằng khốn, đồ cặn bã, ác quỷ!”
Kim JongIn biết cậu có nỗi khổ trong lòng, tâm tình không tốt nên mới ăn nói hàm hồ, cho nên cái gì cũng không nói, chỉ lẳng lặng để cậu trút hết nỗi lòng.
“Tại sao lại không nói, có phải bị tôi nói trúng rồi đúng không? Anh muốn cơ thể của tôi có phải không?”
Muốn cơ thể của cậu? Cậu ấy rốt cuộc lấy đâu ra cái dũng khí thần thánh để làm cái trò đó?
“Nếu muốn thì cho anh đấy, lại đây!” Anh vẫn chưa kịp mở miệng nói cái gì, làm sao biết cậu ấy lại áp sát anh, khiêu khích anh.
“Hiện tại tâm tình em đang xúc động, căn bản không biết bản thân đang nói gì đâu.” Anh trầm mặc nói với cậu, nhưng cậu dường như không nghe thấy gì, đột nhiên lớn mật vượt qua ngồi lên đùi anh.
“Sao nào, vẫn còn muốn làm người tốt à? Anh thích kiểu người dịu dàng vui vẻ phục tùng hơn, không thích kiểu hung hăng dọa người đúng không? Có thể nha, tôi cũng có thể trở nên dịu dàng mê người.” Cậu đột nhiên thay đổi ngữ khí nói chuyện, lời nói trở nên nhỏ nhẹ, còn mềm mại đáng yêu.
Kim JongIn toàn thân cứng đờ, gầm nhẹ nhiêm khắc cảnh cáo cậu, “KyungSoo!”
“Không cần khách khí, là em chủ động, nghiêm túc, thành tâm thành ý mà.” Cậu đưa tay vòng qua cổ anh, khiêu khích vỗ về trêu đùa cái cổ mẫn cảm của anh.
“KyungSoo!” Anh cả người cứng ngắc, kéo cánh tay cậu trên cổ mình xuống, không ngờ cậu lại tiếp tục vặn vẹo cái mông nhỏ nhắn trên đùi anh, còn không ngừng lê nhẹ “chỗ đau thầm kín” của anh.
Nhân lúc anh chưa biết nên phản ứng ra sao, cậu liền giãy giụa khỏi sự kiếm chế của anh, rồi lại ôm cổ anh lần nữa, nghiêng người hôn chiếc cằm của anh, vươn đầu lưỡi khiêu khích vành tai anh, liếm loạn một hồi.
“Tới đây, anh không chủ động chút nào, em làm sao biết phải làm như thế nào? Đây là lần đầu tiên của em mà. Anh có thích không? Có khiến anh hưng phấn chút nào không?” Tay cậu từ trên cổ anh lần xuống phía dưới, cởi quần áo trên người anh.
“Dừng lại, KyungSoo!” Kim JongIn đấu tranh, nắm lấy tay cậu gầm nhẹ, sắp bị cậu bức đến phát điên rồi. Cậu phớt lờ anh, một lần nữa thoát khỏi bàn tay của anh, bất ngờ đưa tay trực tiếp hướng xuống thắt lưng anh mà tìm kiếm, phủ lên “nơi đang cương cứng lên” của anh.
“A, thật là cứng nha, giống hệt như trong truyện tiểu thuyết đã viết, anh đã hoàn toàn bắt đầu kích thích rồi.” Cậu lại đổ thêm dầu vào lửa nói, tiếp đó cố tình vuốt ve “chỗ đau buốt” của anh.
Anh đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, cũng không kiềm chế được dục vọng nữa, đè cậu lên giường, ánh mắt nóng rực nhìn cậu.
“Đúng là như thế này.” Cậu nói, “Giúp em cởi quần áo a.”
“Em nhất định là điên rồi.” Anh nghiến răng khẽ gầm lên.
“Nếu thật sự như vậy, cũng là bị anh bức đến phát điên.” Cậu nói, sau đó dũng cảm tự mình nhẹ nhàng khéo léo chạm vào nơi cứng rắn của anh, “Thế này có thoải mái không?” Cậu hỏi.
“Là do em tự chuốc lấy.” Lý trí bị cắt đứt, Kim JongIn nghiến răng lên tiếng, bắt đầu đưa tay kéo quần áo cậu xuống, đồng thời cúi đầu đặt lên môi cậu một nụ hôn thật sâu.
Nụ hôn say mê của anh khiến hơi thở KyungSoo gần như tắc nghẹn trong cổ họng, muốn kháng nghị nhưng không thốt lên được. Cậu không định để anh hôn, dù thế nào cậu cũng chỉ muốn giữ lại một chút ít còn lại cho riêng mình, không muốn anh hôn cậu. Thế nhưng anh lại hoàn toàn không để cậu cự tuyệt, kiên quyết đưa đầu lưỡi của anh tiến vào thăm dò trong miệng cậu, mạnh mẽ, thâm nhập mút lấy cậu, khiến cậu nảy sinh một loại nhu cầu không có cách nào khống chế, không tự chủ được bắt đầu hưởng ứng nụ hôn của anh, bắt chước theo những động tác của anh, cố sức đáp lại anh.
Dục vọng nhanh chóng thiêu đốt, anh cởi hết quần áo trên người cậu, đồng thời cũng lập tức trút bỏ sạch sẽ trên người mình, tiếp đó, anh tách hai chân cậu ra, đặt mình vào giữa.
Trong lúc tay anh thăm dò chúng, chạm phải sự mềm mại giữa hai chân cậu, nơi đó vẫn còn chưa đủ ẩm ướt, ngón tay anh liền bắt đầu liên tiếp trêu đùa cùng nhẹ nhàng vuốt ve, giúp cậu chuẩn bị sẵn sang.
Cậu không chịu nổi khi anh cố ý tiếp xúc xoa nhẹ, cong người lại dưới thân anh phát ra âm thanh rên rỉ. Âm thanh tựa như giai điệu êm tai nhất thế gian, khiến anh tăng tốc di chuyển ngón tay, ép cậu nhịn không được phát ra từng tiếng lại từng tiếng rên rỉ.
“Đừng…” Cậu cuối cùng không chịu nổi khẽ thốt lên xin tha, âm thanh tựa hồ êm tai dễ chịu.
End Chap 4: Thật tình ai biểu câu dẫn cho đã rồi van xin , m.n có mún chap sau
Toàn màu hường ko ? Cùng hóng đuê ! Tối vv nhé !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com