Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5 : Ăn Xong Bỏ Trốn

Xin lỗi m.n lẽ ra hôm qua sẽ ra chap 5 nhưng do add bận kiểm tra nên hôm nay mới ra chap mới đc !

……………………………

[Longfic] [KaiSoo] Làm Vợ Anh Nhé !

Chap 5 : Ăn xong bỏ trốn

Kim JongIn không dừng lại, liên tục dụ dỗ cậu, đến khi cậu cong người khẽ kêu lên, toàn thân cứng ngắc run rẩy, sau đó chậm rãi rũ xuống giường, anh mới thu tay lại, hướng vật cứng rắn đau buốt của mình đâm vào nơi mềm mại khít chặt không hề phòng bị của cậu.

“A” Cậu đột nhiên cảm thấy đau đớn bật thốt, đôi tay đang đặt trên vai anh trong nháy mắt ôm chặt lấy. “Xin lỗi em, sẽ không đau nữa.” Anh áy náy nhẹ giọng vỗ về cậu, lại hôn lên đôi môi của cậu, nụ hôn lúc này vẫn nồng nhiệt như cũ, nhưng lại mang theo sự thương tiếc.

Anh ôm lấy cậu, ngừng lại hôn cậu một lúc lâu đến khi cậu cảm thấy quen với sự tồn tại của anh cùng cảm giác khó chịu một chút, mới chầm chậm chuyển động thăm dò trong cơ thể cậu.

Kyungsoo từ đầu đến cuối lặng im không nói, nhưng cánh tay đặt trên vai anh vẫn không tách rời.

Dục vọng theo mỗi lần anh chuyển động càng trở nên cuồng dã thiêu đốt hai người họ, cậu phát ra âm thanh rên rỉ, còn anh thì như được cổ vũ ép mình tăng tốc di chuyển dồn dập hơn.

Cậu vẫn như lúc trước, lại một lần nữa đạt đến cao trào mà khẽ cong người run rẩy kêu lên, còn anh sau ba lần tuôn trào mạnh mẽ, đạt tới cực hạn mới gầm nhẹ một tiếng, mệt mỏi ngã xuống nằm cạnh bên cậu.

Trong phòng một mảnh tĩnh mịch, ngoài tiếng tim đập và hơi thở dồn dập của hai người, cái gì cũng không nghe thấy. Cũng có thể là tiếng hô hấp và nhịp tim đập quá to, lấn át những âm thanh khác.

Kyungsoo không nói năng gì, nhưng cũng không thể không mở miệng. “Anh sẽ chịu trách nhiệm.” Anh thở dốc không thôi. Cậu vẫn trầm mặc không nói, Kim JongIn cũng không để ý, dẫu sao anh đã quyết định tương lai giữa họ, đó chính là cậu phải cùng anh qua lại, đợi sống chung một thời gian rồi kết hôn.

Dùng chút sức lực còn lại xoay người cậu, anh đặt cậu nằm yên ổn trong lòng mình, sau đó nhắm mắt lại, tưởng tượng tương lai sau này cùng cậu vun đắp gia đình sẽ như thế nào, bất giác sự mệt mỏi và thỏa mãn theo anh chìm vào giấc mộng, ngủ say.

Còn cậu, một đêm không ngủ.

Từ sáng sớm, bóng dáng “mỹ nhân” đã không thấy đâu, Kim JongIn thầm mắng bản thân mình hồ đồ, ngay cả việc cậu rời đi lúc nào một tiếng cũng không hề phát hiện, gay go nhất là anh căn bản cũng không biết nên đi đâu để tìm cậu.

Anh nhanh chóng nghĩ đến Kim Suho, nếu hai người bọn họ đã từng là vợ chồng sắp cưới, cậu ấy nên biết cách liên lạc với cậu mới đúng.

Ngay lập tức anh gọi điện đến nhà họ Kim , kết quả được biết là bạn học của anh tối hôm qua không về nhà, anh liền hỏi số điện thoại di động của cậu ta, nhanh chóng ấn điện thoại tìm cậu ấy, nhưng điện thoại của tên ấy không có mở máy. Chết tiệt, tên đó tắt máy làm cái gì thế? Kim JongIn hoàn toàn quên mất tối hôm qua là đêm tân hôn của người ta, tắt máy không cho bất cứ kẻ nào làm phiền là chuyện đương nhiên.

Hết cách rồi, anh đành phải đổi con đường khác tìm cậu ấy vậy.

Một lần nữa cảm ơn sự chăm sóc tận tâm của cậu em trai, trong nhà ngay cả máy vi tính đều được chuẩn bị rồi, internet đương nhiên là trang bị cơ bản nhất.

Sau khi lên mạng tìm được thông tin cơ bản của xí nghiệp Do Gia , ngay lập tức anh liền gọi đến công ty đó tìm Do Min Soo.

Thế nhưng, điện thoại bị chặn lại. Anh đã sớm dự đoán được, đối phương không nhất thiết phải nhận cuộc gọi không rõ nguồn gốc, mà muốn tìm ra địa chỉ của Kyungsoo càng khó khăn hơn.

Cuối cùng, anh buộc lòng tự mình đến xí nghiệp An Thị một chuyến, nhưng điều làm anh thất vọng đó là, bất kể là Do Min Soo hay người anh trai An Cẩn Hào của cậu ấy đều không tới công ty làm việc. Bọn họ chắc chắn vẫn vì sự việc xảy ra tại hôn lễ hôm qua mà cảm thấy xấu hổ khi gặp người khác.

Thế này thì anh rốt cuộc phải đi đâu để tìm người đây?

Lần thứ hai cầm máy điện thoại di động gọi cho cậu bạn học, kết quả vẫn tắt máy. Anh gọi đến Kim Gia, nghe được âm thanh vọng lại — Tiên sinh vẫn chưa trở về, cũng không có gọi điện liên lạc, tức đến nỗi thiếu chút nữa ném vỡ điện thoại.

Kyungsoo hiện giờ đang ở đâu? Tại sao cậu phải lén lút rời đi không một tiếng động? Đối với việc tối qua cậu hối hận rồi sao? Có phải vì vậy đã làm chuyện ngốc nghếch thiếu lý trí gì không? Nếu cậu ấy nhất thời nghĩ quẩn chạy đi tự tử… Trời ạ, anh thật sự sắp phát điên mất! Nhưng ngay cả việc bản thân vì sao lại cảm thấy sắp điên rồi, vì sao lại trở nên khẩn trương đến vậy, anh đều không biết.

Không, anh không phải là không biết, chỉ là anh có chút khó tin mà thôi, cũng chỉ mới qua một ngày một đêm, làm sao anh có thể quan tâm cậu ấy, lo lắng cho cậu ấy, căng thẳng vì cậu ấy, không yên lòng về cậu ấy đến như vậy?

Tuyệt đối không phải vì nguyên nhân cùng cậu ấy phát sinh chuyện tình một đêm, loại sự việc này trước đây không phải là chưa từng xảy ra, nhưng anh cũng chưa từng vì những đối tượng đó mà rối ruột rối gan từng phút từng giây.

Đó là vì cảm thấy tội nghiệp hay đồng cảm với cậu ấy sao?

Không, lại càng không phải, anh nóng ruột nóng gan đối với cậu ấy là do rung động sâu sắc thêm chất chồng xuất phát từ trong lòng, một loại cảm giác gọi là thích, là tâm động.

Anh thích cậu.

Cho dù cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bản thân làm sao có thể trong một thời gian ngắn mà thích được một người, nhưng mà không sai, anh chính là vì thích cậu, nên mới không yên lòng về cậu, mới căng thẳng vì cậu, lo lắng cho cậu, quan tâm đến cậu, thậm chí sau khi nảy sinh quan hệ với cậu tối qua, càng không chút do dự mà nói rằng anh sẽ chịu trách nhiệm, suy cho cùng lửa cũng là do cậu ấy châm, dù cho anh không muốn chịu trách nhiệm, cũng không có việc gì.

“Đing…”

Điện thoại đang nắm chặt trong tay đột nhiên vang lên, Kim JongIn vội vàng cúi xuống kiểm tra tên hiển thị gọi tới, vừa nhìn ra là Kim Suho liền nhanh như chớp tiếp nhận điện thoại.

“Này, cậu có biết số điện thoại di động của Kyungsoo không?” Anh đi thẳng vào vấn đề hỏi, không nghĩ tới cậu bạn ở đầu dây bên kia cũng cùng lúc hỏi anh —

“Kyungsoo đang ở chỗ cậu sao?”

“Kyungsoo có đang ở bên cạnh cậu không?” Kim Suho nhắc lại lần nữa câu hỏi.

Kim JongIn nhíu chặt lông mày, xác định bản thân không nghe nhầm, “Vì sao cậu lại gọi cho tớ để tìm Kyungsoo?” Anh hỏi.

“Tối hôm qua tớ thấy cậu đưa cậu ấy rời đi.”

“Chuyện tối qua!” “Tớ biết chuyện tối hôm qua rồi,” Kim Suho cắt ngang lời anh, “Nhưng mà cậu ấy không trở về Do Gia, cũng không có trở về nơi ở của mình, tớ chỉ muốn tìm vận may từ chỗ cậu.”

“Cậu tìm cậu ấy để làm gì?”

“Chỉ có cậu ấy mới biết địa chỉ và điện thoại liên lạc với YiXing.”

“YiXing làm sao vậy?”

“Chạy trốn không thấy bóng dáng đâu.” Đầu dây bên kia khẽ ngừng lại một chút, mới truyền tới âm thanh thở dài bất đắc dĩ của cậu ta.

Nếu như không phải vì tình cảnh của chính mình với cậu ấy giống nhau như đúc, Kim JongIn tin chắc bản thân nhất định sẽ bật cười ầm ĩ, thế nhưng hiện tại ngay cả cười khổ anh cũng nặn không ra.

“Cậu đến Do Gia hay đến nơi cậu ấy ở tìm qua chưa?” Anh hỏi, “Điện thoại cũng đã gọi? Không có người nhận?”

“Cậu ấy tắt máy.”

Kim JongIn thở dài một hơi.

“Kyungsoo cậu ấy thật sự không ở chỗ cậu?” Kim Suho chưa từ bỏ ý định lại hỏi.

“Nếu cậu ấy đang ở đây, ban nãy tớ còn muốn số điện thoại của cậu ấy sao?” Kim JongIn không nhịn được thở dài, bất đắc dĩ hỏi lại.

“Sao cậu lại muốn điện thoại của Kyungsoo?” Anh ta hiếu kỳ hỏi.

“Thế còn cậu, sao lại muốn tìm YiXing?” Kim JongIn không trả lời vặn lại.

“Cậu ấy là vợ của tớ.” Anh ta dĩ nhiên trả lời.

“Còn cậu ấy là vợ tương lai của tớ.” Kim JongIn thở dài đáp.

“Ai cơ? Ai là vợ tương lai của cậu?” Ngữ khí của Kim Suho tràn đầy sửng sốt.

“Kyungsoo.”

Đầu bên kia điện thoại bỗng nhiên rơi vào một mảnh trầm mặc, qua mấy giây mới bật ra tiếng kêu kinh hãi khó tin của Kim Suho, “Hai người các cậu?”

Kim JongIn cầm chiếc điện thoại đưa ra cách xa khỏi lỗ tai, để tránh màng tai của mình bị âm lượng chấn động của cậu ta làm bị thương.

“Cậu có nhất thiết phải kêu to như thế không?” Anh lầm bầm oán giận nói.

“Hai người các cậu tối qua đã xảy ra chuyện gì?” Ngữ khí của Kim Suho lộ vẻ hiếu kỳ.

“Không có gì.”

“Không có gì mà trong một đêm từ hai người xa lạ không quen biết trở thành “vợ tương lai” ư?” Anh ta một chút cũng không tin, “Các cậu không phải là đã lên giường rồi đấy chứ?” Nếu thấy được vẻ mặt của anh lúc này, trên gương mặt của Kim Suho nhất định sẽ là bộ dạng cười xấu xa gian xảo.

“Mấy năm không gặp, từ lúc nào cậu lại trở nên nhún thuận như thế?” Kim Suho nhếch môi nói.

“Ha ha… bị tớ đoán trúng rồi? Hai người các cậu, ha ha…” Anh ta ở bên kia điện thoại cười không ngăn nổi.

“Mới kết hôn được một ngày đã bị vợ ném đi, thế này mà cậu còn cười được như vậy, thật sự không tồi.”

Kim Suho trong nháy mắt hoàn toàn ngừng tiếng cười lại, “Cậu, cái tên này không thể để tớ cười thoải mái trong lòng một chút sao?” Anh ta đau khổ oán giận lên tiếng đáp.

“Cười sung sướng trên nỗi đau khổ của người khác là vô đạo đức.” Kim JongIn cũng nói ra suy nghĩ của mình.

“Nghĩ một chút, chúng ta đều là anh em cùng hội cùng thuyền.”

“Không sai, cho nên đại ca cũng đừng cười nhị ca nữa.”

“Có lý.” Kim Suho khẽ thở dài, “Tóm lại, hiện tại chúng ta phải nhất trí tìm mục tiêu, bất kể ai tìm được người trước, phải nhớ báo cho đối phương một câu, trước tiên tớ sẽ cho cậu địa chỉ và điện thoại liên lạc của Kyungsoo, cậu có giấy bút trong tay chưa?”

“Đợi một chút.” Kim JongIn tìm thấy giấy bút từ hòm đựng đồ trong xe, “Được rồi.” Sau đó, anh để Kim Suho tiếp tục nói cho mình, về tất cả các cách liên lạc với Kyungsoo, bao gồm điện thoại đi động, địa chỉ của cậu, địa chỉ và điện thoại của Do Gia, điện thoại, địa chỉ của công ty, tất cả đều được ghi lại. Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, Kim JongIn liền gọi đến công ty của cậu tìm người, kết quả là cậu ấy hôm nay xin nghỉ không đến công ty làm việc.

Anh lại gọi vào máy di động của cậu, đúng như Kim Suho đã nói với anh, không mở máy. Còn về đám vô lại nhà họ Do , thì nói một câu “Nhà ta không có người này”, rồi dùng hết sức dập máy. Không có người này sao? Thật là tốt quá, anh sẽ ghi nhớ những lời ấy ở trong lòng, nhớ kĩ Kyungsoo không phải người của nhà đó, anh sẽ nhớ rất rõ, đặc biệt rõ ràng.

Cho dù Kim Suho đã từng nói cậu ta từng đến nhà cậu ấy tìm, cậu không có ở nhà, nhưng lúc ấy không có, không có nghĩ bây giờ cũng không có. Dẫu sao hiện tại anh cũng không còn cách nào khác, cứ đến chỗ cậu ấy ở cắm sào đợi nước , có câu chạy trốn khỏi hòa thượng, chạy không được khỏi miếu , cậu ấy sớm muộn gì cũng phải trở về.

Nghĩ vậy, Kim JongIn lập tức lái xe đến chỗ ở của cậu, không ngờ anh vừa mới đến nơi, tìm thấy chỗ để xe xong, liền nhận được điện thoại của Kim Suho, nói rằng Kyungsoo đang ở chỗ cậu ta.

“Giữ cậu ấy lại.” Không nói hai lời, Kim JongIn lập tức khởi động xe, lòng nóng như lửa đốt chạy như bay đến Kim Gia, trên đường vượt qua ba đèn vàng và một đèn đỏ, song ngay cả như vậy, đợi đến lúc anh vất vả mệt mỏi chạy đến nhà họ Kim , Kyungsoo đã chạy trốn mất rồi.

End Chap 5 : hường phấn như đã nói nha nha !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: