Chap 6 : Lại Là Kim JongIn
[Longfic] [KaiSoo] Làm Vợ Anh Nhé !
Chap 6 :
Sáng sớm tỉnh dậy, xung quanh thiếu đi những tiếng cười thét chói tai của bọn
trẻ, KyungSoo tạm thời vẫn còn có chút chưa quen. Qua một khoảng thời gian
ngắn cho đến giờ, cậu chạy đến vùng núi trung bộ trọ ở nhà dân gần hai tuần
, trong gia đình người chủ nhà trọ, có hai cậu bé sinh đôi hơn 3 tuổi và một cậu
nhóc vừa lên 4, ba đứa trẻ đều hiếu động hoạt bát, mỗi ngày chỉ cần vừa mở
mắt, trong phòng đều đầy ắp tiếng cười của chúng.
Ba ngày trước khi vừa tìm được chỗ trọ, cậu thật sự không thể nào quen được
vớitiếng thét chói tai của bọn nhỏ, nhung cũng chính bởi có sự tồn tại và ồn ào của
chúng, tâm tình cậu mới không rớt xuống đáy vực, hơn nữa trong thời gian ngắn
này mà có thể bước ra từ con sóng triều, một lần nữa trở lại Seoul đối mặt với
tất cả.
Ngày hôm ấy sau khi rời khỏi nhà của Kim JongIn, cậu đến Do gia trước, làm rõ
rốt cuộc bệnh của ba là thật hay giả, sau đó cùng những người nhà ấy cãi nhau
một trận ầm ĩ, đem hết những đau khổ và oán giận trong suốt những năm qua
nói ra thật sảng khoái, bởi vì bệnh ung thư dạ dày của ba hóa ra đúng là trò lừa
bịp, nhưng bốn người nhà họ không những không cảm thấy có lỗi, còn cười
nhạo cậu quá ngu ngốc, đáng bị lừa. Tâm đã không còn đau nữa rồi, chỉ còn trái
tim băng giá mà thôi. Cuối cùng cậu cũng đã thấy rõ tất cả, không còn mong
muốn cái thứ tình thân xa vời không thể chạm đến kia nữa.
“Từ nay về sau, tôi sẽ coi mình là một cậu nhi không cha không mẹ.” Nói xong
câu này, cậu rời đi mà không quay đầu lại, quyết định cắt đứt tất cả quan hệ với
nhà họ Do.
Tuy rằng tự cảm thấy không còn mặt mũi nào để gặp YiXing, nhưng cậu vẫn
bất chấp đi đến Kim gia, bởi vì cậu có cả trăm, cả nghìn, cả vạn lời xin lỗi muốn
nói với YiXing, còn có cả triệu lời cảnh cáo dành cho Kim SuHo, nếu hắn
ta dám đối xử không tốt với YiXing hoặc khiến YiXing bị tổn thương, cho
dù chỉ là một chút chút, cậu cũng sẽ không tha cho hắn, kể cả có trở thành quỷ
cũng sẽ không!
Thế nhưng, lời cảnh cáo của cậu — hay là lời đe dọa cần nói đều chưa kịp nói ra,
liền bị dọa bởi bộ dạng Kim SuHo vô cùng khẩn cấp truy hỏi cậu về cách liên
lạc với YiXing.
Con người lạnh lùng đó lại có thể vì sự biến mất không từ biệt của YiXing mà
nôn nóng đến nỗi giống như kiến bò trên chảo nóng, thật là không thể tưởng
tượng được!
Xem ra Kim JongIn cũng không có lừa gạt cậu, Kim SuHo thật sự thích YiXing , cho dù hoàn toàn nghĩ không ra rốt cuộc chuyện này đã phát sinh như thế
nào, nhưng chí ít có thể khiến cậu thở phào nhẹ nhõm. Cậu tin rằng được yêu còn
hạnh phúc hơn là yêu người, nếu Kim SuHo thật lòng thích YiXing, với
điều kiện của anh ta, YiXing hẳn là sẽ cảm thấy hạnh phúc mới phải.
Cho nên cậu đã đưa cho anh ta điện thoại và địa chỉ của YiXing, không nghĩ tới
ngoài tiếng “cảm ơn”, còn nói với cậu, hy vọng có thể sớm nhận được thiệp cưới
của cậu và Kim JongIn, hại cậu sợ đến lặng người, sau đó liền xoay người bỏ
chạy. Kim JongIn, Kim JongIn… cậu luôn ép bản thân đừng nghĩ đến anh ta,
muốn mang hết thảy biến thành một giấc mộng để thời gian xóa nhòa.
Nhưng mà, ai có thể nói cho cậu biết, làm sao Kim SuHo lại đột nhiên thốt ra
câu “hy vọng nhận được thiệp cưới của cậu và Kim JongIn”?
Cậu không cho rằng Kim SuHo không cần đoán mà cũng biết, anh ta và Kim JongIn nhất định có liên hệ với nhau, hơn nữa cái tên đó không biết vì nguyên nhân gì, lại không muốn chuyện xảy ra tối qua trở thành chuyện tình một đêm đơn thuần. Cậu nhớ lại tối qua hắn ta ở trước giường nói với cậu câu đó — anh sẽ chịu trách nhiệm. Nhưng mà có sai cũng không phải do hắn, rốt cuộc hắn ta muốn chịu trách nhiệm cái gì? Càng nhớ lại mọi chuyện đêm qua, càng khiến cậu cảm thấy bối rối và hổ thẹn. Cậu nghĩ, nhất định là cậu điên rồi, mới đi “cường bạo” hắn. Cậu vẫn còn muốn tìm YiXing, muốn chính miệng nói với cậu ấy lời xin lỗi, nhưng YiXing tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, làm cho cậu tìm đã mấy ngày nay mà vẫn không tìm được.
YiXing có phải vẫn đang giận cậu, có phải không còn cần người bạn này nữa rồi?
Một đống sự việc toàn bộ dồn lại một chỗ, khiến tâm tình cậu rối loạn, mờ mịt
không biết phải làm sao. Nói cậu trốn tránh cũng được, giải sầu cũng xong, ngày
hôm ấy cậu liền quá giang xuống phía Nam, vào nội thành mua một vài thứ cần
thiết rồi trốn vào trong núi tĩnh tâm.
Qua gần nửa tháng xa rời cuộc sống đông đúc ồn ào, thực sự khiến cậu tĩnh ổn
không ít, nhưng cũng làm cho ví tiền của cậu xẹp đi không nhỏ.
Sau khi trở về Seoul , việc trước tiên cậu làm, đương liên là liên hệ với công ty,
xin được phục chức, không ngờ lại tựa như sét đánh ngang tai, nghe nói cậu đã bị
công ty sa thải rồi, nguyên nhân là vô cớ bỏ việc.
Vô cớ bỏ việc?
Quái lạ cậu vô cớ bỏ việc lúc nào? Rõ ràng cậu đã xin phép giám đốc, cũng được cho phép rồi mà, không phải sao? Cậu lập tức nhờ đồng nghiệp thay cậu chuyển lời đến giám đốc, kết quả ông ta lại phủ nhận triệt để những cuộc điện thoại cậu đã từng gọi cho ông ta xin nghỉ, cùng với việc cho phép là giả dối! Cái tên khốn kiếp đó! Tuy rằng cậu sớm đã biết cái tên khốn nạn đó rất để ý đến việc tạo công lao nâng quyền lực, thế nhưng sở dĩ ông ta có thể leo lên chức vị giám đốc bộ phận thiết kế, cũng bởi vì nhờ có cậu, người cấp dưới này đã nhiều lần lập nên thành tích xuất sắc, mới giúp ông ta một mạch ngồi lên ngai vàng giám đốc, không phải sao?
Cậu cũng không hề quan tâm chức vị cao thấp thế nào, bởi vì thật lòng yêu thích thiết kế quảng cáo, mới đi theo nghề này. Nhưng mà lợi dụng cậu xong, liền một cước đá văng cậu ra, ngay cả cấp trên cũng hồ đồ như vậy, tin tưởng lời nói từ một phía của ông ta, không hỏi cậu một tiếng đã sa thải cậu sao?
Quên đi, nơi này không giữ bố, tự có nơi sẽ nhận bố, muốn cậu tiếp tục làm việc dưới trướng của tên khốn kiếp kia, cậu thà bỏ đi còn hơn. Huống chi cậu có năng lực, không tin cậu không tìm được cậung việc mới.
Trên thực tế, từ một năm trước liên tục có công ty bí mật liên hệ với cậu, muốn dụ cậu về, chỉ là cậu chẳng muốn thích ứng với môi trường mới nên không đổi nơi cậung tác, người không biết còn tưởng rằng cái công ty đó đối xử tử tế với cậu cơ đấy!
Dường như muốn đánh cuộc một ván, sau khi ngắt điện thoại, cậu lập tức lục tung toàn bộ tìm kiếm những danh thiếp trước đây khi người ta muốn dụ cậu về đã đưa cho, gọi điện thoại đến những công ty đó thăm dò xem đối phương còn ý định cần cậu không?
Tấm danh thiếp đầu tiên, người ta đã đi công tác đến đại lục rồi, tấm danh thiếp thứ hai người ta còn đang họp, tấm danh thiếp thứ ba người ta rất bất ngờ khi nhận được điện thoại của cậu, sau đó vừa nghe cậu có ý định đổi công việc xong, không nói hai lời lập tức nói với cậu hiện tại tiền lương sẽ tăng gấp đôi, còn sắp xếp cho cậu vị trí phó giám đốc, hy vọng cậu có thể đến nhậm chức càng nhanh càng tốt. Đối phương tỏ ra vô cùng thành tâm, đương nhiên cậu cũng nên quẳng quang gánh đền đáp sự quan tâm của họ, không nói hai lời liền nói được, tuần sau chuẩn bị xong sẽ đến công ty báo danh.
Còn ba ngày kế tiếp rảnh rỗi mà thôi, cậu dự định cần chuyển nhà. Tiền lương đã tăng gấp đôi, cậu thật ra không cần phải hành hạ bản thân ở trong 5 mét vuông này nữa, căn phòng nhỏ ngay cả cửa sổ cũng không có, giúp bản thân đổi sang một nơi ở mới có không gian rộng hơn, không khí thông thoáng một chút vậy, cậu cần phải đối xử với bản thân tốt hơn chút mới được.
Cái gì gọi là giẫm thủng giày sắt mà không tìm ra chỗ, được trọn vẹn mà không uổng công sức?
………………………
Kim JongIn xem những bản tài liệu về nhân sự mới vào đang bày ra trên bàn làm việc, kích động đến mức gần như không nói nên lời, anh thật sự không phân biệt được rõ tâm tình của bản thân lúc này đây rốt cuộc là kinh ngạc vui mừng nhiều hơn, hay là sửng sốt nhiều hơn.
End Chap 6 : đoán thử đi m.n hihi . Good Night !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com