Chap 31 : Chấm Dứt
Ngày hôm sau chính là ngày 1-1 tết dương lịch, cũng là ngày cuối cùng Ly và Hoành ở lại, họ phải trở lại Trùng Khánh học tiếp. Tết dương lịch nên nhà hàng Lục Châu được nghỉ. Nguyên mua rất nhiều đồ về nấu để đãi chị gái, bạn thân, bạn trai và khách. Cậu mãi đùa với bạn nên quên hỏi khách là ai.
Bing bong, tiếng chuông cổng vang lên.
– để em mở cổng cho. Cậu chạy ra cổng mở, người đầu tiên cậu gặp chính là NaNa
– a, anh Nguyên . Anh từ quê lên tự lúc nào vậy mà không nói cho em biết. "quê" cậu không hiểu sao Nana nói thế.
anh Khải nói anh đã về quê rồi. Điện thoại em thì hết pin nằm lẫn với đống đồ trong phòng, hi hi .NaNa liền ôm cổ cậu.
– anh ..Khải nói anh về quê à. Chắc không muốn cho Nana gặp cậu. Vậy em tới 1 mình.. à.
Khài xuất hiện sau cánh cửa cổng chưa mở, dắt chiếc xe jupiter màu trắng lại gần. Cậu như đứng thở khi gặp anh , liền gỡ tay NaNa ra, cậu sợ Khải hiểu lầm cậu vẫn lợi dụng Nana tiếp cận Khải . Nhưng không có gì xảy ra Khải không hầm hừ mà là khuôn mặt lạnh lùng, không biểu cảm như lần đầu cậu gặp. Chỉ ánh mắt hơi khác.
– Bánh Trôi Nhỏ , lâu mới gặp phải không ?Khải nói với cậu 1 cách bình thường.
– Khải , NaNa 2 người tới rồi à. Thiên Tỉ đứng ngoài cửa. Vào nhanh lên đi.
Nguyên vô cùng lạ trước thái độ của Khải . Cậu sượt nhớ lại lúc bên bờ biển với giờ là trái ngược nhau.
Khải tới hơi sớm cậu chưa nấu xong, trong bếp nhà Thiên Tỉ chỉ có 3 người đàn ông. Hoành không biết nấu, Thủy Ly có cậu em đầu bếp, Nana siêu phá món ăn có ông anh nên 3 người ngồi nói chuyện với nhau hợp rơ như hội hồ ly trăm năm vậy.
– thiếu gia vị với ngũ vị hương rồi, món nướng không ngon, em đợi anh mua về nha. Thiên Tỉ nói vang trong bếp.
– để em đi cho sẵn, mua ớt cho món lẩu nữa.
– để anh đi cho nhanh, anh mua luôn cho. Thiên Tỉ nhanh ra khỏi bếp.
Thiên Tỉ đi rồi, trong bếp chỉ còn anh và cậu, im lặng đến nổi nghe tiếng ruồi bay và tiếng nước chảy nhỏ ti tách từ vòi nước.
– Nguyên , tôi cảm ơn cậu đã đỡ cho tôi mũi dao đó. Giọng Khải nhỏ và đều đều.
– cái đó..coi như tôi trả ơn cho anh lần cứu mạng ở sân bay ngày nào. Cậu nói không dám nhìn anh.
– tôi... tôi xin lỗi cậu, hồi bên bờ biển tôi...
– chuyện qua rồi, anh đừng nhắc rồi. Chỉ là tai nạn.Nguyên cắt lời Khải
Khải im lặng rồi nói lên 1 câu " anh cảm ơn em,trôi nhỏ".
Nguyên ngừng tay trộn món bắp xú trộn. Đấy là lần đầu tiên anh nói câu dịu dàng, thân mật với cậu, lần đầu xưng hô ' anh – em' với cậu. Tim cậu rung lên đập liên hồi. Đầu muốn quay qua nhìn kỹ anh lúc này.
– wo, món gì mà thơm quá vậy ku. Hoành vô bếp liên phanh cái miệng. Nhìn ngon quá, còn gì tao phụ cho không ?
Cậu giật mình, " mày rửa rau cho tao coi ".
– Chỉ có rau lẩu mà rửa rồi, rửa gì nữa mày?
– rửa lần nữa cho sạch đi, không thì đi lên kia đừng ăn vụng. Cậu biết cậu nói hớ nên nghĩ sao nói vậy. Khải thì im lặng thái mỏng miếng thịt bò.
Bữa tiệc đầu năm ở nhà Thiên Tỉ rất vui vẻ, Ly vàNana rất hợp nhau cứ tưởng là chị em với nhau. Hoành và cậu bàn nhau hàn huyên truyện trên trời dưới đất. Còn hai người có mặt lạnh như băng nói chuyện chính trị không ai hiểu nổi. Thỉnh thoảng không hiểu sao cậu lại nhìn Khải , lại tránh ánh mắt của anh . Trong bữa cậu biết rằng không ai cho NaNa biết cậu từng bị bắt giam, từng nhập viện vì bị thương, có lẽ đúng không cô nàng làm gì nữa.
– cảm ơn vì bữa ăn nha. Khải chào mọi người rồi chở Nana rời khỏi nhà Thiên Tỉ , hơi lạ là anh lại tránh cái nhìn của cậu lúc Thiên Tỉ khoát vai cậu đi vào. Nguyên đã nghĩ anh thay đổi vì cậu đã đỡ lưỡi dao kia.
Đêm cuối cùng Hoành ở Bắc Kinh cùng cậu. Hai đứa tâm sự với nhau. Hoành luôn là người nói trước.
– mày thực sự có yêu anh Thiên không vậy ?
– sao mày hỏi vậy ?. Không thích ở đây làm gì.
– vậy cái anh tên Khải kia thì sao. Tao thấy mày rất chú ý đến anh ta. Trong bếp có 2 người tao thấy rất lạ.
– tào lao, làm gì có chuyện đó.
– không ai hiểu mày bằng tao đâu, mày xem bàn tay mày đi. Tao là bạn thân nhất của mày, nếu không tin thì thôi. Hoành hay ép cậu nói ra đều ra chiêu đó.
Đúng là dối tâm không dối được bản thân. Ngón tay út cậu khi nói dối đều run lên mất kiểm soát. Cậu đành kể tất cả cho Hoành nghe. Hoành im lặng nghe tất cả mà chưa nói lời nào.
– vậy mày yêu cha Khải đó hả. Dù hắn đã đối xử với mày như vậy hả. Sao mày khờ như vậy hả ? Mày tưởng đỡ lưỡi dao đó là xong à ?. Cái đồ đầu đất.
Nguyên chỉ biết im lặng.
– anh Thiên thì sao hả, mày không thấy có lỗi với ảnh sao ?
– tao đã chọn ảnh, tao sẽ cũng đáp lại tình yêu của ảnh. Dù lúc này tao chưa yêu ảnh.
– mày hết thuốc chữa rồi. Dù sao vẫn là sự lựa chọn của mày, hy vọng mày không hối hận vì đều này.
Cậu hơi do dự khi nghe lời Hoành nói. Nhưng cậu biết Thiên Tỉ là người tốt nếu bây giờ thay đổi thì cả đời có lỗi với Thiên Tỉ . Nhưng " anh cảm ơn em, trôi nhỏ" lời này luôn vang vẳng trong đầu cậu.
Nguyên tiễn chị và bạn thân trở lại Trùng Khánh . Hoành vẫn nói " hy vọng mày có lựa chọn đúng không phải đau khổ như mối tình với thầy Tân
Nguyên đi làm về đã thấy Thiên Tỉ ở nhà. Cậu cười ôm cổ Thiên Tỉ từ phía sau, Thiên Tỉ hôm nay về khuôn mặt có vẻ rất buồn.
– em hãy đi tắm đi, mồ hôi đầy người kìa. Thiên Tỉ nói giọng hơi mệt.
Nguyên thấy Thiên Tỉ hơi lạ nhưng có lẽ làm về mệt. Cậu nghe lời Thiên Tỉ lấy đồ đi tắm. Khi tắm xong đi ra thì Thiên Tỉ đã nằm ngủ. Cậu đành nằm cạnh Thiên Tỉ đặt đầu lên tay, tay cậu gác lên ngực Thiên Tỉ như thường lệ.
Bỗng Thiên Tỉ ôm cậu, hôn môi cậu rất lâu, sau hôn bất kỳ da thịt cậu mà môi Thiên Tỉ chạm vào. Nguyên nghỉ đến lúc rồi nên nằm yên. Thiên Tỉ cưỡi bỏ từng cúc áo trên áo ngủ của cậu. TayThiên Tỉ vuốt ve từng da thịt cơ thể cậu. Nguyên vẫn nằm yên cho Thiên Tỉ làm mọi thứ, áo cậu bị lột bỏ lộ từng sớ thịt trước mặtThiên Tỉ . Thiên Tỉ cứ tiếp tục cho đến khi cậu không còn mảnh che thân. Đến khi quan trọng nhất Nguyên nhắm mắt mặc kệ Thiên Tỉ làm gì cậu. Nhưng tiếp theo lại không có gì xảy ra, Nguyên mở mắt ra thấy Thiên Tỉ đang ngồi ở trần châm thuốc hút rít dài thả làn khói trắng. Lần đầu tiên cậu thấy Thiên Tỉ hút thuốc trong tâm trạng như vậy.
– có chuyện gì vậy anh? Nguyên hỏi Thiên Tỉ
Thiên Tỉ vẫn im và hút thuốc, rồi nói " có phải em vẫn còn yêu Khải phải không ?"
Nguyên ngạc nhiên và im lặng khi nghe Thiên Tỉ hỏi.
anh đã nghe cuộc nói chuyện giữa em và bạn em rồi, Nguyên không nói nên lời. Hôm đó tưởngThiên Tỉ đã ngủ nên cậu với Hoành nói chuyện nhỏ không ngờ... " em..em xin lỗi anh", Nguyên vội mặc lại chiếc quần ngủ định đi ra ngoài nhưng Thiên Tỉ đã nắm tay cậu.
em đừng đi, nghe anh nói hết đã Thiên Tỉ bỏ điếu thuốc đang dở dang xuống sàn. Nguyên cảm thấy tội lỗi ngồi xuống nghe Thiên Tỉ nói hết. " anh lúc đầu quen em vì em là em của trâu đất Thổ, kẻ mà anh ghét nhất. Sau này anh thấy em là người thú vị, anh không ngờ em là người có cách nói chuyện thú vị trên mạng, anh bắt đầu thích em và yêu em rất nhiều.
Anh tình cờ biết em có tình cảm với 1 người đồng nghiệp của anh, rồi anh biết đó là Khải khi em liều mạng lấy thân che cho Khải . Trên đường tới bệnh viện em toàn gọi tên Khải . Hàiii, ( Thiên Tỉ thở dài) anh tự dối mình em chỉ nói nhảm khi hôn mê và khi em ôm hôn anh ở bệnh viện anh đã nghỉ có hi vọng. anh biết em chỉ lấy anh làm hình nhân thế mạng trong lòng em, anh vẫn chấp nhận nhưng hôm nay anh thấy em gượng ép để chấp nhận anh, anh không làm vậy~
Nguyên ôm mặt khóc trong lòng đầy tội lỗi khi lợi dụng Thiên Tỉ để quên Khải . Cậu không dám nhìn . Thiên Tỉ Miệng luôn nói lời xin lỗi.
Thiên Tỉ nhìn Nguyên khóc, anh ôm Nguyên vào lòng " anh sẽ chờ đến khi em có tình cảm thật sự với anh". Thiên Tỉ và Nguyên ôm nhau ngủ đến ngày hôm sau.
Nguyên không chịu nổi mặc cảm tội lỗi cậu gây ra với Thiên Tỉ.Nguyên quyết định rời khỏi nhà Thiên Tỉđể lương tâm dễ chịu, thoải mái hơn, dù Thiên Tỉ giữ cậu lại " nếu không có tình yêu thì vẫn còn tình bạn và tình anh em" nhưng cậu vẫn quyết dọn đi.
Nguyên tạm thời dọn qua ở cùng với Dũng để tiện đi làm. Không biết bao nhiêu ngày để lòng cậu bớt tội lỗi và bình lặng trong lòng cho đến 1 ngày có 1 người áo xanh chờ đợi cậu nơi cậu làm việc.
~~~~~~END CHAP 31~~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com