[Fanfic Khải-Nguyên] Hồng trần khách trạm! Chương 18
Hoa quỳnh còn có tên khác là nguyệt lai hương...
Tại sao loài hoa này chỉ nở vào buổi đêm và tàn héo khi bình minh lên?
Hoa nguyệt lai hương nhờ đêm tối che giấu đi nỗi buồn của mình, nó thương nhớ người mình yêu, nỗi tương tư gửi vào ánh trăng để dâng hiến tình yêu của mình...
Tại sao loài hoa này chỉ nở rộ vào buổi đêm?
Tất cả đều vì tình yêu...
_Chương 18: Ai mới là kẻ không biết sống chết? _
Vương Nguyên ngồi tại bàn của mình, tay vẫn liên hồi gắp thức ăn bỏ vào miệng ngấu nghiên nhai, thật chẳng có chút hình tượng nào. Tuy vậy ánh mắt của hắn vẫn luôn để ý tới mấy người Tần Hiên cùng Tư Lạp. Khi nhìn Tần Hiên ra hiệu cho Tư Lạp, hắn nhếch miệng cười lại nâng chén rượu lên nhấp một ngụm, nét mặt lộ vẻ thỏa mãn, trong tâm thì không khỏi có chút kích động.
Trong chủ điện tiếng ồn ào huyên náo không ngừng vang lên. Tư Lạp nhận được tín hiệu của Tần Hiên thì yên lòng, hắn cất tiếng cười lớn gây sự chú ý. Vũ Kiên quay ra mỉm cười hỏi:
- Tư Lạp, có chuyện gì vui mà khiến ngươi cười lớn như vậy? Có thể chia sẻ với trẫm để cùng vui?
- Bệ hạ! Ta thừa nhận tỉ thí cưỡi ngựa bắn cung, luận võ ta thua ngươi, nhưng dù sao đó cũng chỉ là một trò chơi không cần chấp nhất. Thế nhưng chẳng qua chỉ là giới hạn như vậy mà thôi. Ta không phục ngươi, cũng cảm thấy ngươi làm Hoàng đế thật sự thất bại, không xứng đáng. Ta khuyên ngươi mau nhường lại ngôi cho người xứng đáng hơn đi. Nếu không đến một ngày giang sơn này cũng nhất định sẽ mất trong tay ngươi!
Bởi vì thấy Vũ Kiên cùng Tư Lạp trò chuyện, mọi người ngồi trong điện cũng nhỏ tiếng đi, lại vểnh tai lắng nghe xem hai người nói gì. Nhưng khi nghe Tư Lạp xuất khẩu cuồng ngôn như vậy, tất cả đều biến sắc mặt, tiếng ồn ào trong đại điện lắng dần xuống rồi im bặt đi, không một ai còn dám lên tiếng nhưng ánh mắt giận dữ đều đồng loạt nhìn về Tư Lạp. Tể tướng Vương Kha ngay lập tức đứng bật dậy quát lớn:
- Tư Lạp, ngươi có biết ngươi đang nói gì không? Chẳng qua ngươi chỉ là một Khả Hãn nho nhỏ của bộ tộc man di ngoài biên cương xa xôi. Hoàng thượng coi trọng ngươi, còn tiếp đón, mở yến tiệc vì ngươi. Ngươi lại không hiểu phép tắc, không biết cảm tạ thiên ân, bày ra thái độ vô lễ, ngạo mạn xúc phạm đến thánh thượng. Ngươi không nghĩ tới hậu quả?
Tô thái phó bên cạnh cũng đứng lên tức giận tiếp lời:
- Tư Lạp, các ngươi vốn chỉ là lũ man di, được nhận long ân của Hoàng thượng. Ngươi đến đây, Hoàng thượng liền dùng lễ nghi long trọng mà đối đãi. Ngươi không những không biết ơn còn hành xử vô lễ! _ Lão nói xong liền quay ra chắp tay, cúi gập người, giọng điệu khẩn thiết nói với Vũ Kiên _ Hoàng thượng, thần xin Hoàng thượng ra tay trừng trị thật nặng y.
Mọi người bắt đầu ồn ào lên, một lời trăm miệng tức giận chỉ trích Tư Lạp. Vũ Kiên nét mặt âm trầm im lặng một hồi mới phất tay ra hiệu cho tất cả ngừng lại. Y bình thản dựa lưng vào thành ghế, tay tỳ lên má, đầu hơi nghiêng liếc nhìn xuống Tư Lạp nhàn nhạt nói:
- Tư Lạp, trẫm biết ngươi tuổi trẻ khí thịnh, suy nghĩ chưa được chín chắn, có chút ngạo mạn muốn thể hiện, điều đó có thể hiểu được. Nhưng trước khi nói ra những lời ấy ngươi cũng nên suy xét về sự an nguy của bộ tộc Đột Quyết các ngươi, đừng để tất cả bọn họ phải vì ngươi mà chết. Mau quỳ xuống mà thỉnh tội đi, trẫm sẽ xem xét mà dung thứ cho ngươi một lần.
Tư Lạp ngửa mặt lên cười ngạo nghễ rồi cất giọng đầy khinh thường quát:
- Vũ Kiên, ngươi chưa đủ tư cách để ta phải quỳ xuống trước mặt ngươi. Ngươi chỉ là một lão già ngu ngốc, tất cả mọi thứ ngươi có được đều do cha ngươi để lại. Ngươi có tư cách gì mà khiến Tư Lạp ta phải thuần phục ngươi. Tất cả những gì ta có bây giờ đều là do ta tự thân đoạt lấy, kinh qua hàng trăm trận chiến. Còn ngươi chỉ biết ngồi một chỗ để cho mấy tên thái giám hầu hạ. Vũ Kiên, ngươi đã già rồi, ngoài dùng mấy lời nói đe dọa ta thì ngươi còn có thể làm được gì? Ha ha ha!
Hắn nói xong lại cất tiếng cười dài đầy thỏa mãn, cuối cùng cũng có thể phun ra được cục tức nghẹn ở trong lòng bấy lâu nay. Mọi người trong điện kinh hãi, há hốc miệng nhìn Tư Lạp như một kẻ điên, thầm hỏi không phải y bởi vì tỉ thí thua mà giận đến mất cả lí trí đấy chứ.
Vương Nguyên thì không chút quan tâm tới chuyện đang diễn ra, giống như bị câm điếc. Hắn vẫn cúi đầu cắm cúi ăn, được vài miếng sẽ lại đưa tay cầm chén rượu lên nhấp một ngụm rồi đặt xuống, khóe miệng bóng mỡ khẽ nhếch lên mỉm cười. Nhìn hắn bây giờ thật giống như một kẻ bị bỏ đói lâu ngày chưa được ăn vậy. Vương Tuấn Khải ở đối diện vẫn đưa mắt theo dõi Vương Nguyên, thấy hắn vẫn vô tư ngồi ăn uống, không thèm để ý đến chuyện đang xảy ra thì nghi hoặc không thôi. Lại yên lặng quay ra theo dõi tiếp rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Vương Nguyên canh chừng.
Chân mày Vũ Kiên nhíu chặt lại, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn, giọng chứa đầy phẫn nộ liền hỏi:
- Tư Lạp, ngươi có biết mình đang đứng ở đâu hay không? Quanh đây nơi nơi đều là những ngự tiền thị vệ thiện chiến, trẫm chỉ cần ra lệnh một tiếng liền có thể lập tức giết chết ngươi ngay tại chỗ. Ngươi đừng tưởng mình là Khả Hãn của bộ tộc Đột Quyết thì ta không dám làm gì ngươi. Ngươi nên nhớ từ xưa đến nay từ tổ tiên cho đến cả cha ngươi đều lựa chọn thuần phục dưới chân của thiên triều ta. Ngươi chẳng lẽ đã quên mất truyền thống của dân tộc mình? Việc ngươi vô lễ mạo phạm thiên uy đã là một tội lớn để trẫm lập tức giết chết ngươi rồi. Không một ai có thể có ý kiến về việc đó. Ngươi nên suy nghĩ tới hậu quả, ngươi thật muốn đẩy Đột Quyết đến bên bờ diệt vong sao? Niệm tình ngươi còn trẻ tuổi, hơn nữa còn là một chiến tướng tài giỏi. Trẫm cho ngươi một cơ hội cuối cùng, mau quỳ xuống xin tha đi, trẫm sẽ dung thứ cho ngươi một lần.
Tư Lạp nào nghe lọt lời khuyên nhủ của Vũ Kiên. Hắn chỉ nghe thấy y dám nhục mạ cha hắn cùng tổ tiên, dân tộc Đột Quyết của hắn. Trong lòng dấy lên lửa giận, hắn dướn người nhảy lên khỏi chỗ ngồi, chỉ trong chớp mắt đã cướp lấy một thanh kiếm bên hông của một tên thị vệ đứng gần đó lao đến hướng ngực Vũ Kiên đâm tới. Biến cố bất ngờ khiến tất cả ngây người, ngay sau đó những tiếng la hét sợ hãi vang lên:
"Bảo hộ Hoàng thượng!"
"Bệ hạ cẩn thận!"
"Tư Lạp, dừng tay!"
"Bệ hạ!"
"Mau hộ giá!"
Trong khoảnh khắc nguy hiểm đó, một bóng người lao vụt tới, chặn trước người Vũ Kiên! Y nghiêng người tránh né đường kiếm, một tay giơ tay lên đánh ra một chưởng vào ngực Tư Lạp, một tay bắt lấy thanh kiếm rồi dùng lực hất văng nó đi. Tư Lạp đau đớn ôm lấ ngực vội lùi lại. Miệng khẽ thốt lên một tiếng khó nhọc:
- Ngươi...
Sau một giây kinh hoàng, tất cả đám thị vệ lập tức chạy tới chia thành hai nhóm, một nhóm vây xung quanh Tư Lạp, tay cầm kiếm lăm lăm chĩa vào người hắn cùng đám thuộc hạ. Một nhóm chắn trước người Vũ Kiên. Vũ Kiên nhìn thân ảnh vừa ra tay cứu hắn đang đứng trước mặt mình liền mỉm cười nói:
- Vương Nguyên, đa tạ ngươi! May nhờ có ngươi kịp thời ngăn chặn, nếu không tính mạng của ta thật sự gặp nguy hiểm rồi.
Người đó đích thực là Vương Nguyên. Lúc đang ngồi ăn thấy Tư Lạp định ra tay liền ngay lập tức lao đến ngăn chặn. Tại sao hắn lại ngăn cản, lại cứu Vũ Kiên? Không phải y là kẻ thù của hắn sao? Hắn rốt cuộc là đang tính làm gì?
Vương Nguyên thầm khinh bỉ một tiếng, nghĩ bên người ngươi lúc nào cũng có bốn tên hộ vệ bí mật bảo vệ bên cạnh, có thể có nguy hiểm gì được. Hắn xoay người lại quỳ xuống chắp tay đáp:
- Bảo vệ bệ hạ đó vốn là điều vi thần nên làm. Xin bệ hạ tha tội cho sự thất lễ của thần vì đã xông ra đột ngột khiến bệ hạ bị kinh hãi.
Vũ Kiên vội đứng dậy bước tới nâng Vương Nguyên lên, lại đưa tay vỗ vai hắn cười nói không sao rồi khen Vương Nguyên làm rất tốt. Sau đó liền bước lên trước một bước nhìn Tư Lạp đứng bên dưới, long nhan giận dữ quát lớn:
- Tư Lạp, ngươi dám hành thích trẫm? Đường đường là một Khả Hãn lại bày ra trò hèn hạ như vậy? Ngươi thật sự muốn Đột Quyết diệt vong sao? Người đâu, mau bắt Tư Lạp lại giam vào đại lao cho ta!
Vương Nguyên lặng lẽ đứng lùi ra phía sau, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt bình thản quan sát Vũ Kiên và Tư Lạp.
Phía dưới Thiên Tỉ định lao lên thì Chí Hoành đưa tay giữ lại. Thiên Tỉ nhíu mày lên tiếng hỏi nhưng hắn không chịu mở miệng nên đành đứng yên bên cạnh Chí Hoành theo dõi kỳ biến.
Vương Tuấn Khải ở phía dưới thì đứng im nhìn chằm chằm vào Vương Nguyên phía trên. Hắn thật sự không hiểu nổi Vương Nguyên đang muốn làm gì. Hơn nữa lúc Vương Nguyên quỳ xuống cười nói với Vũ Kiên. Nhìn bộ dạng nịnh nọt giả tạo đó của y, Vương Tuấn Khải đột nhiên có cảm giác khó chịu len lỏi trong lòng mãi chẳng thể xóa đi. Tại sao Vương Nguyên trông lại lạ lẫm như vậy? Rốt cuộc hắn có thật sự hiểu Vương Nguyên hay không? Đâu mới là con người thật của y? Là người luôn nở nụ cười ấm áp, những lúc đó đôi mắt cong lên như một cây cầu với hàng mi dài đen nhánh. Là người thích đánh đàn, vẽ tranh, yêu thích hoa quỳnh. Là người luôn vui vẻ, đôi lúc lại bày ra điệu bộ trẻ con, hay làm nũng, thích ăn, thích ngủ. Là người thỉnh thoảng thẫn thờ ánh mắt vô định nhìn lên bầu trời. Hay rốt cuộc là một kẻ chỉ biết tới thù hận, bất chấp mọi thủ đoạn? Là kẻ có thể nhẫn tâm ra tay giết người không chớp mắt như sư phụ hắn đã nói? Là kẻ nở nụ cười giả tạo, sẵn sàng quỳ gối trước mặt kẻ thù của mình mà nịnh nọt? Hắn thật sự không biết. Cũng không hiểu. Càng không muốn tin. Trong đầu những hình ảnh lúc trước của Vương Nguyên nhanh chóng lướt qua rồi mờ nhạt dần, thay thế bằng một thân ảnh xa lạ đang đứng phía trên cao kia, rõ ràng hơn bao giờ hết. Hắn nắm chặt tay lại, đứng lặng tại chỗ của mình, đôi mắt buồn bã vẫn không rời khỏi Vương Nguyên.
Tư Lạp khuôn mặt đỏ bừng nhăn lại đầy vẻ đau đớn, cảm nhận một trận nhộn nhạo nơi lồng ngực, có vẻ như đã có vài chiếc xương bị gãy, chạm đến nội tạng trong người. Hắn không ngờ trong điện lại có cao thủ ẩn tàng như vậy, hơn nữa nhìn qua lại còn là một tên nhóc con gầy yếu, bộ dạng nhu nhược. Hắn nghiến răng quát lớn:
- Tần Hiên! Ngươi còn định ngồi xem kịch đến bao giờ nữa? Mau ra đây đi!
Tần Hiên nhíu nhíu mày, trong nội tâm thầm mắng Tư Lạp thật quá mức lỗ mãng. Vốn theo dự định ban đầu Tần Hiên sẽ không xuất hiện sớm như vậy. Hơn nữa nếu có thể từ tay Tư Lạp giết chết Vũ Kiên thì không còn gì tốt hơn, không ngờ lại xuất hiện Vương Nguyên cản đường khiến Tư Lạp thất bại. Tuy có chút không theo ý muốn nhưng cục diện hiện giờ đã khá rối loạn, hắn không thể không ra mặt. Tần Hiên đứng lên nhìn về phía Tư Lạp tỏ vẻ xin lỗi rồi quay ra Vũ Kiên lớn giọng mắng:
- Vũ Kiên, ngươi đang làm cái gì? Tư Lạp là khách quý của vương triều chúng ta, ngươi sao lại không hiểu phép tắc mà hành xử như vậy? Thân làm Hoàng đế lại hành động không ra gì, thật khiến Vương triều bị ngươi làm mất mặt!
Mọi người trong điện lại càng kinh ngạc ồ lên một tiếng, ánh mắt vừa nghi hoặc vừa tức giận nhìn về phía Trung thân vương Tần Hiên, thầm nghĩ tối nay tất cả mọi người đều điên hết rồi sao? Từ trước đến nay Tần Hiên nổi tiếng hiền lành, cư xử đều rất đúng mực, lại toàn tâm toàn ý với triều đình, lập được nhiều công lao to lớn. Thế nên mới được Hoàng thượng ban cho chữ "Trung" phong làm thân vương, lại gả cho y công chúa Vũ Huệ Mẫn, là biểu muội duy nhất cùng cha mẹ với mình. Nhìn thái độ của Tần Hiên đối với Tư Lạp cùng Hoàng thượng, chẳng lẽ y thật có ý định tạo phản sao? Mọi người liền lờ mờ đoán được chuyện gì đang diễn ra, trong lòng không khỏi dấy lên run sợ, mồ hôi dần tuôn ra.
Vũ Kiên bất ngờ nhìn Tần Hiên, sự giận dữ đã lên đến cực điểm. Y gằn giọng nói:
- Tần Hiên, ngươi hôm nay cũng làm sao nữa? Muốn tạo phản sao? Ngươi cấu kết với tên Tư Lạp này đã từng nghĩ qua hậu quả?
- Vũ Kiên, ngươi đã già rồi nên ngày càng trở lên ngu ngốc thì phải. Ngươi nhìn thấy rồi còn chưa rõ? Nhưng ngươi đã nói sai rồi. Ta không phải tạo phản mà là đang thay trời hành đạo, diệt trừ đi một kẻ tàn bạo cứu giúp Vương triều này. Ngươi nắm giữ thiên hạ trong tay đã bao năm thế nhưng suốt ngày chỉ biết tăng thuế, không hề quan tâm tới dân chúng. Lại tối ngày chỉ biết sa đọa, đắm mình trong lạc thú. Ngươi tưởng rằng những gì ngươi làm không có ai biết hay sao? _ Tần Hiên ngẩng cao đầu dõng dạc nói, tay chỉ vào Vũ Kiên truy vấn.
- To gan! Giỏi! Giỏi lắm! Thật không biết sống chết! Tất cả thị vệ nghe lệnh, mau bắt hai tên phản tặc này lại cho ta! _ Vũ Kiên đập mạnh tay xuống bàn quát lớn.
- Khoan đã!
Tần Hiên hét lên một tiếng, hắn phất tay ra hiệu, ngay lập tức từ mọi ngõ ngách, cả ngàn binh lính tay cầm kiếm, khí thế hung hãn chạy xộc vào bao vây tất cả mọi người lại. Bên ngoài những tiếng chân chạy rầm rập vang lên chặn lại vòng ngoài không cho bất cứ kẻ nào chạy thoát, trong ánh đuốc lập lòe nhìn ra ít nhất cũng vài ngàn người. Những binh lính vừa tiến vào kia lao tới một kiếm liền đâm chết hết đám thị vệ ít ỏi đang đứng vây quanh Tư Lạp và Tần Hiên cùng những tên thị vệ đang chắn trước người Vũ Kiên ở trong điện trước khi bọn họ kịp phản ứng rồi nhanh tay tước lấy toàn bộ binh khí. Lại chia ra một tổ hơn chục tên đứng xung quanh giơ kiếm chĩa vào người Vũ Kiên. Biến cố xảy ra nhanh đến nỗi khiến tất cả mọi người hoảng sợ, đến khi bừng tỉnh thì mọi việc đã nằm trong sự kiểm soát của Tần Hiên.
Tần Hiên ngửa mặt lên cất tiếng cười lớn đầy điên cuồng, cuối cùng hắn cũng đợi được đến giây phút này. Hắn cười thật lâu mới ngừng lại, nhìn thẳng vào Vũ Kiên gằn giọng hỏi:
- Bây giờ thì ai mới là kẻ không biết sống chết?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com