Chương 78: Trẻ con đánh nhau.
Vương Tuấn Khải nhìn thấy Vương Khải Nguyên đi, vì thế vội vàng chạy ra ngoài, kết quả đụng phải một du khách. .
"Cái anh này xảy ra chuyện gì à?" Du khách không vui nói.
"Vị tiên sinh này thực xin lỗi, chúng tôi không phải cố ý." Thiên Tỉ xin lỗi du khách, nhưng mà Vương Tuấn Khải vẫn tìm kiếm cậu bé có bộ dáng cực kỳ giống anh ở trong đám người.
"Thiên Tỉ, cậu thấy rõ ràng ư, cậu bé kia bộ dạng thật sự là quá giống." Vương Tuấn Khải không thể tin hỏi.
"Thiếu chủ, tôi cho là mình nhìn hoa mắt, nếu như cậu cũng hiểu được, như vậy tôi liền không thấy hoa mắt, cậu bé kia thật sự với giống như bộ dạng cậu khi còn bé." Thiên Tỉ rất khẳng định nói.
"Dưới cái tình huống gì mà hai người lại có thể có bộ dạng cực kỳ giống nhau?" Vẻ mặt Vương Tuấn Khải tràn đầy nghi vấn.
Dáng dấp hai người giống hệt không có gì hơn là có hai loại tình huống, hoặc là cha con, hoặc là anh em, tình huống khác rất ít khiến cho dáng dấp hai người giống hệt.
"Thiếu chủ, cậu nói cái cậu bé kia là con của cậu sao?" Thiên Tỉ đoán được.
Chỉ có thể là cái dạng suy đoán này rồi, cái cậu bé kia nhỏ như vậy, không có khả năng cùng thiếu chủ là anh em, chỉ có thể là cha con.
"Có thể sao ?" Vương Tuấn Khải lãnh mạc hỏi.
Mấy năm qua anh vẫn tìm Vương Nguyên, gần tìm khắp tất cả địa phương, vẫn là không tìm được người.
Anh vẫn bận tìm người, nào có thời gian rảnh rỗi mà đi sinh con trai, hơn nữa sáu năm nay anh cũng không còn chạm qua phụ nữ, tại sao có thể có con trai?
"Không có khả năng." Thiên Tỉ trả lời rất khẳng định.
Sau khi Vương thị ổn định, ở dưới sự quản lý của Vương Tuấn Khải, thế lực phát triển rất mạnh, mạnh hơn Diệp Thị.
Những năm gần đây, thiếu chủ bọn họ không phải làm việc thì chính là tìm người, căn bản là không có cùng những phụ nữ khác có bất kỳ kết giao, hơn nữa anh ta cũng sẽ không đi theo những phụ nữ khác kết giao, bởi vì trong lòng thiếu chủ bọn họ, có vẫn là Vương Nguyên giống như hoa bách hợp kia.
"Tôi cũng cảm thấy không có khả năng, nhưng mà vì sao bộ dáng nó giống tôi như vậy?" Vương Tuấn Khải nghĩ như thế nào cũng nghĩ không thông.
"Trên đời này hình dáng cùng giống như cậu không phải là không có, có lẽ cậu bé đó chỉ là có hình dáng quá giống mà thôi." Thiên Tỉ nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Cậu bé kia tại sao có thể là con trai của thiếu chủ bọn họ, bởi vì căn bản không có người phụ nữ nào có cơ hội sinh hạ đứa nhỏ cho thiếu chủ.
"Có lẽ. " Vương Tuấn Khải lạnh lùng cười, sau đó đi vào ngôi chùa, lại quan sát một lúc.
Vương Tuấn Khải đột nhiên hiện lên một loại nghĩ gì đó, cậu bé kia là Nguyên nhi sinh, nhưng suy đoán này lại bị dập tắt.
Anh mới cùng Vương Nguyên làm một lần, chỉ có một lần mà thôi, lần thứ nhất trúng chiêu là tỷ lệ rất thấp, làm sao có thể sẽ chuẩn như vậy.
Có lẽ là anh quá nhớ Nguyên nhi đi.
Cậu bé ngốc này, luôn luôn đều là ngốc như vậy, ngốc đến nỗi nghe lời Diệp Tầm Phương..., lẩn tránh tốt như vậy, làm cho anh tìm thế nào cũng không thấy.
Năm năm trước Vương thị cũng đã đứng vững, bởi vì có năm ngàn vạn Vương Tuấn Khải để lại, không đúng, phải là năm nghìn ba trăm vạn, Vương Nguyên cậu bé ngốc này đem tất cả tiền để lại cho anh, chính mình thật sự là đi không mang đồng nào.
Có số tiền này, tất cả hoạt động của Vương thị đều không cần dựa vào Diệp Thị, anh cũng không cần lấy Diệp Tầm Phương người đàn bà này.
Nhưng mà Vương thị qua nguy cơ, Nguyên nhi của anh vẫn là xa xôi không có tin tức, anh tìm nhiều năm như vậy cũng chưa có tìm được.
"Nguyên nhi, rốt cuộc em ở nơi nào vậy, em có biết anh tìm em rất vất vả hay không." Vương Tuấn Khải nhìn tượng Phật, thở dài và nói.
"Thiếu chủ, đừng quá thương tâm, tin tưởng Vương Nguyên thiếu gia cũng không hi vọng cậu như vậy." Thiên Tỉ an ủi.
Vương Nguyên này cũng thiệt là, làm gì mà trốn bí ẩn như vậy, Diệp Tầm Phương bảo cậu đi, cậu đi là được rồi, còn lẩn trốn làm cho người ta tìm không thấy, buồn bực.
Trong nội tâm Thiên Tỉ oán trách.
Những năm này bọn họ đi không ít địa phương, nhưng mà đều không tìm được người, bây giờ ngay cả sơn thôn cũng đã đi đến rồi.
"Nơi này là nơi rất thanh tịnh, đi khắp nơi một chút đi." Vương Tuấn Khải nói sang chuyện khác, sau đó đi ra ngôi chùa, tính đi dạo bốn phía đi một chút, giải sầu.
Luôn sinh hoạt ở trong thành phố lớn sầm uất, thấy được nhà cao tầng, đột nhiên đi vào một cái nơi tách rời hiện đại hoá như thế này, cảm thấy tâm tình thật đúng là không tệ.
Vương Tuấn Khải ở bốn phía đi một vòng, sau đó ngẩn người mấy giờ ở một cái ao hoa sen, Thiên Tỉ vẫn đi theo bên người anh, bảo vệ anh.
"Thiên Tỉ, hiện tại mấy giờ rồi?" Sau khi Vương Tuấn Khải ngẩn người mấy giờ với ao hoa sen, đột nhiên hỏi.
"Hiện tại đã là năm giờ chiều ."
"Đi thôi, chúng ta trở về." Vương Tuấn Khải nhàn nhạt nói, sau đó xoay người đi, lại đột nhiên nghe được một trận tiếng ồn ào, vì thế dừng bước.
Nghe thanh âm hình như là tiếng la của một đám nhóc con, hình như là đang đánh nhau.
Trẻ con đánh nhau, thật thú vị, đi xem thôi.
Vương Tuấn Khải nhớ lại bộ dạng của mình đánh nhau khi còn bé, mỉm cười, đột nhiên đối với mấy chuyện bọn nhỏ này đánh nhau rất cảm thấy hứng thú.
"Thiếu chủ?" Thiên Tỉ nghi vấn.
"Đi xem một chút mà thôi." Vương Tuấn Khải nhàn nhạt nói, tiếp tục đi lên phía trước.
Mới đi chưa bao lâu, liền nhìn thấy bốn năm chú nhóc vây quanh một cậu bé, tính lấy nhiều đánh ít, mấy người đánh một người, những chuyện lấy nhiều đánh ít này anh cũng không cảm thấy kinh ngạc, làm cho anh kinh ngạc là bị vây vào giữa chính là cái cậu bé kia, khuôn mặt kia quá giống khuôn mặt của anh.
Đây không phải là cậu bé vừa rồi ở trước ngôi chùa ư, xem ra anh cùng cậu bé này rất có duyên phận.
Thiên Tỉ cũng chú ý tới Vương Khải Nguyên xem ra rất giống khuôn mặt Vương Tuấn Khải, kinh ngạc nhìn anh.
"Thiếu chủ, chúng ta có giúp cậu ấy hay không?"
"Xem trước một chút rồi nói sau." Vương Tuấn Khải giống như cười mà không phải cười nói, sau đó đứng ở một bên xem cuộc vui.
"Vương Khải Nguyên, hôm nay tao không đem mày đánh ngã là không được." Một đứa bé trai chỉ vào Vương Khải Nguyên nói, một bộ dạng của lão đại.
Vương Khải Nguyên —— Vương Tuấn Khải nghe cái tên như thế, vô cùng khiếp sợ.
Vương —— Khải —— Nguyên, lấy họ tên của anh và Vương Nguyên, chẳng lẽ đứa bé này thật sự là cùng anh có quan hệ ư, hay là đây chỉ là một trùng hợp.
"Thiếu chủ, cậu bé kia gọi Vương Khải Nguyên, chẳng lẽ cậu ấy thật là?" Thiên Tỉ cũng rất kinh ngạc.
Tên của cậu bé này lấy được thật sự là quá hợp rồi, làm cho bọn họ không thể không nghĩ đến Vương Nguyên, hơn nữa dáng dấp của cậu bé còn giống y như thiếu chủ vậy.
"Thiên Tỉ, cậu lập tức đi điều tra chút tư liệu về cái cậu bé gọi Vương Khải Nguyên này, càng nhanh càng tốt." Vương Tuấn Khải ra lệnh.
Anh tìm sáu năm rồi, một chút manh mối cũng không có, tuy cậu bé gọi Vương Khải Nguyên này lại cùng anh không có một chút quan hệ, nhưng anh sẽ không bỏ qua cơ hội này.
"Đừng nói nhảm nữa, bọn mày chuyên bắt nạt người nhỏ yếu, là nên dạy dỗ cho tốt." Vương Khải Nguyên buông túi sách, tính đánh một trận thật tốt.
Nhưng cậu phải đem chính mình bảo vệ tốt, một chút vết thương cũng không thể có, miễn cho trở về bị mẹ cùng mẹ nuôi thấy được, cậu sẽ lại bị phạt.
Vương Tuấn Khải đứng ở một bên, nhìn thân thủ linh hoạt của Vương Khải Nguyên, chiêu thức lại nhanh chuẩn hung ác, nếu như không có trải qua huấn luyện chuyên môn, là không thể nào có bản lãnh bực này.
Xem ra cái cậu bé gọi Vương Khải Nguyên này nhất định không tầm thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com