Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 24: Tình cảm thâm sâu


Vương Tuấn Khải kiên trì không đi bệnh viện, cậu chỉ có thể đem tuýp thuốc mỡ để anh mang về nhà, thời điểm anh tắm rửa, cậu nhắn một cái tin hỏi bọn họ về công ty chi nhánh bên Thượng Hải chưa, họ nói là ở bên ngoài ăn cơm, phỏng chừng nửa giờ sau trở về, cậu đánh giá một chút không sai biệt lắm có thể kịp đi qua.


Vương Tuấn Khải mặc áo ngủ rộng lùng thùng lúc đi ra tay phải kéo eo, tóc ướt sũng móc khóa phía trước. Ặc, sắc mặt càng trắng nõn, tuy rằng cậu đối với anh đã không có cái loại cảm giác động tâm mãnh liệt này, nhưng nhìn đến một bức mỹ nam đồ đi tắm như vậy, tiểu tâm can vẫn là ức chế không ngừng run rẩy hai cái.


Cậu cúi đầu che dấu tâm tình, tới đỡ cánh tay của anh "Nằm xuống em giúp anh bôi thuốc mỡ."


Vương Tuấn Khải rất nghe lời gật đầu, ngoan ngoãn nằm sấp ở trên sô pha, một lát sau lại duỗi cánh tay đem áo ngủ vén lên đi một tí lộ ra phần bị thương.


Thời điểm cậu bôi thuốc mỡ lên vết thương rất rõ ràng cảm giác được cả bàn tay đều đang phát run, hít thở sâu một cái, quyết bình phục tâm tình, thuần thục giúp anh.


Anh chơi bóng rổ, thời điểm đại học liền thường xuyên bị thương, cho nên cậu thường xuyên giúp anh mát xa, thủ pháp có thể nói là tương đối thuần thục rồi, cậu không dám nhìn phần lưng rắn chắc khêu gợi của anh, nhưng trong đầu lại đang mường tượng đến từng đường cong trên cơ thể ai đó,con bà nó cậu rất muốn phạm tội a, con mắt liền theo dõi một nửa gương mặt anh đang gối trên cánh tay.


Lông mi nhẹ nhàng buông thỏng, vừa đen vừa dài, lại còn mang theo độ cong, theo độ mạnh yếu mà cậu xoa bóp thỉnh thoảng run run hạ xuống, đường cong sống mũi tuấn lãng, đôi môi mỏng có chút trắng bệch, thần sắc thỏa mãn mà sung sướng.


Cậu cảm thấy tâm đau xót một chút, thu hồi ánh mắt, giúp anh sửa sang lại áo ngủ, đem thuốc mỡ bỏ vào cái hòm thuốc phía sau nói "Anh buổi tối muốn ăn cái gì, em giúp anh gọi điện thoại gọi cơm ngoài."


Vương Tuấn Khải đối với cậu như cũ nằm sấp trên cánh tay, ánh mắt có chút sương mù mịt mờ nói "Em còn muốn về công ty tăng ca sao?"


Cậu gật đầu "Hợp đồng cần sửa lại lần nữa, mà cũng không gấp, bọn họ còn đang ăn cơm, nếu không em giúp anh nấu cơm?"


Vương Tuấn Khải lắc đầu chống tay lên sô pha ngồi xuống nói "Đợi chút, anh thay quần áo chúng ta ăn cơm bên ngoài rồi đưa em qua đó."


Cậu giữ chặt cánh tay của anh nói "Không cần, mới vừa mát xa xong, anh tốt nhất nghỉ ngơi chớ lộn xộn."


Anh quay đầu nhìn chằm chằm ngón tay của cậu mất vài giây, cười rút tay ra khỏi cánh tay cậu nói "Không có việc gì, một ít vết thương nhỏ này tính cái gì, đại học lúc ấy anh đau chân còn có thể kiên trì nữa là." Nói xong cũng trực tiếp vào phòng ngủ.


Cậu thở dài chỉ có thể theo anh.


Đơn giản ăn một chút cơm tối, Vương Tuấn Khải đem cô đến công ty, lúc xuống xe anh nói "Buổi tối phỏng chừng đến mấy giờ thì xong?"


Cậu nghĩ nói "chắc cũng không quá muộn, 9 giờ có lẽ là xong đi."


Anh cười gật đầu nói "Lên đi."


Thời điểm cậu đóng cửa xe nói "Buổi tối quản lý kinh doanh của bọn em sẽ đưa em về nhà, anh không cần tới đón đâu."


"Ừm." Nhẹ nhàng lên tiếng, anh lái xe rời đi.


Vào phòng họp, bọn họ phỏng chừng cũng là vừa trở về, cũng đang thảo luận trận bóng rổ, tổng công ty cuối cùng vẫn là thắng, buổi tối có hoạt động chúc mừng, cậu tìm chỗ cách xa Phùng Tô Xuyên rồi ngồi xuống, mở máy tính căn cứ biên bản hội nghị ban ngày yên lặng bắt đầu sửa hợp đồng.


Mấy phút đồng hồ sau, cậu cảm giác được một bóng người tới gần, sau đó là một thanh âm trầm thấp không có bất kỳ cảm tình vọng xuống"Hợp đồng cần sửa trong bao lâu?"


Cậu ngửa đầu vẻ mặt cung kính nhìn người tới nói "Nửa giờ."


Người đàn ông gật đầu chỉnh lại biển quản lý kinh doanh nói "Vậy mọi người chờ hợp đồng sửa lần cuối cùng xác nhận thử xem lại đi."


Quản lý kinh doanh của chi nhánh công ty Thượng Hải nói không có vấn đề.


Sau đó còn dư lại nửa giờ Phùng Tô Xuyên tựa như một pho tượng thẳng tắp đứng trước mặt cậu, nhìn cậu sửa chữa hợp đồng, cậu cảm thấy phát run đã không chỉ là ngón tay, cả người cũng bắt đầu lắc lư, mà cái này cũng chỉ là tâm lý hoạt động của cậu, trên thực tế 10 ngón cậu giống như là đang bay, nhanh chóng ở trên bàn phím ấn lia lịa, chỉ dùng 25 phút liền đem hợp đồng sửa xong, thời điểm in ra, cậu cảm giác được toàn thân ngoài đều đang bốc lên nhiệt khí, hóa ra ánh mắt lạnh như băng cũng có thể đem người chưng chín đấy!


Thời điểm bắt đầu in, Phùng Tô Xuyên liền trở về chỗ ngồi của mình, cậu đem tư liệu đã in chia mọi người, rồi lại tiến hành một lần cuối cùng thảo luận, sửa đổi mấy chi tiết, lúc kết thúc đã hơn 9 giờ.


Quản lý kinh doanh của chi nhánh công ty bên Thượng Hải nói "Bên kia chúc mừng rất HIGH, đi quán bar, mọi người chuẩn bị đi, Tô Xuyên, Vương Nguyên các người cũng cùng mọi người đi a?"


Cậu không dám lên tiếng quay đầu nhìn Phùng Tô Xuyên, hắn cúi đầu nghĩ nghĩ nói "Tôi không đi." Sau đó chuyển hướng cậu "Em nếu muốn đi hãy lên xe của Tô quản lý."


ậuô cẩn thận quan sát thần sắc của hắn, cân nhắc một chút nói "Tôi cũng không đi, mọi người đi chơi vui vẻ."


Nhìn Phùng Tô Xuyên khóe miệng dẫn ra độ cong, cậu vỗ ngực một cái thở dài một hơi!


Đồng sự bên chi nhánh công ty Thượng Hải sau khi rời đi, cậu theo Phùng Tô Xuyên vào văn phòng, hắn nhìn cậu liếc mắt một cái nói "Trong chốc lát có người tới đón em sao?"


Cậu lắc đầu.


"Thế chờ một chút anh đưa em về."


Cậu ngoan ngoãn gật đầu, như một con dê đợi làm thịt!


Trên xe, Phùng Tô Xuyên nhìn đồng hồ nói "Anh đói bụng, muốn cùng đi ăn không?"


Cậu trong lòng không ngừng kêu rên.


Đây là câu nghi vấn sao?


Đây là câu nghi vấn sao?


Đây là câu nghi vấn sao?


Hiển nhiên, đây không phải, cậu mang theo vẻ mặt ý cười rất chân chó nói "Tốt, vừa vặn em cũng đói bụng."


Phùng Tô Xuyên rất hài lòng nhẹ gật đầu nói '' Anh phỏng chừng em cũng đói bụng."


Hơn 10′ sau, cậu nhìn trước mặt là một chén cơm đầy ú ụ, khóc không ra nước mắt, ăn nhiều như vậy, không lâu sau eo của cô có thể vượt qua Tống Dĩnh rồi.


Phùng Tô Xuyên trước khi ăn cơm nói câu "Ăn đi." Về sau tuyệt không mở miệng lần nữa, cậu thỉnh thoảng quan sát sắc mặt của hắn, cảm thấy hắn đoán chừng là muốn ăn no bụng sau mới có khí lực đối với cậu tiến hành khắc sâu tư tưởng giáo dục!


Từ quán cơm đi ra, hắn quay đầu nhìn cậu nói:"Đưa em trở về?"


Cậu nhìn nhìn trên điện thoại di động hiện lên thời gian, 10:10, trong lòng thầm khóc, nhưng vẫn là cười tủm tỉm nói "Hay là anh có đề nghị gì ?"


Hắn nghiêng đầu nghĩ nghĩ nói "Không còn sớm, vẫn là đưa em trở về đi." Nói xong cũng đi về hướng ven đường.


Cậu nhìn bóng lưng hắn cao lớn rắn rỏi, lặng lẽ lau nước mắt, cậu nghĩ cái người quản lý kinh doanh bụng đầy thứ đen tối bản chất vô sỉ kia, cậu chính là thủ hạ kiêm người yêu trước của Phùng Tô Xuyên nha!


Lại là một đường không nói gì, thời điểm xe dừng ở dưới phòng trọ, cậu chính là có cảm giác sống sót sau tai nạn thật thoải mái, đang muốn tạm biệt, Phùng Tô Xuyên tháo giây an toàn ra, nơi nới lỏng cà- vạt quay đầu nhìn cậu nói "Tâm sự chút đi."


Đáng thương con cừu nhỏ vẫn là không có cách nào đào thoát khỏi hố vận mệnh, vậy cũng chỉ có thể phấn khởi phản kháng, cậu ngồi ngay ngắn chống lại tầm mắt của hắn nói "Ý kiến không tệ."


Hắn cười cười nói "Em không cần bày ra vẻ mặt như đi ra chiến trường vậy, anh biết rõ trong khoảng thời gian này anh có chút thất thường, trước giải thích với em, chủ yếu là vì sự tình phát triển quá mức bất ngờ, mọi người phải có cái quá trình tiếp nhận, em nói đúng không?"


Vương Nguyên gật đầu, cảm giác mạch suy nghĩ đã bị hắn khống chế.


Hắn giơ tay vuốt vuốt đỉnh đầu của cậu, trước lúc cậu phản ứng, quay cửa kính xe xuống, ban đêm gió nhẹ đem vẻ đạm mạc trên mặt hắn thổi đi, lộ ra một tia ưu thương.


Hắn đốt một điếu thuốc, đem cánh tay cầm điếu thuốc duỗi ra ngoài cửa sổ, cũng không rút, nhìn chằm chằm vòng khói xiêu xiêu vẹo vẹo trong chốc lát, gõ gõ tàn thuốc một lần nữa nhìn về phía cậu "Một tuần kỳ hạn đã đến, cho anh một đáp án đi."


Chú ý của cậu toàn bộ đặt ở những vòng khói đang bị gió thổi kia, sững sờ trong chốc lát mới nói "Đáp án gì?"


Phùng Tô Xuyên dập tắt tàn thuốc, trừng mắt liếc cậu một cái nói "Em cứ nói đi?"


Cậu cúi đầu nghĩ nghĩ nói "Anh không phải đã bỏ đi sao?"


"Anh đã nói với em là anh buông tha cho em sao?"


"Anh chưa nói, nhưng em nhìn ánh mắt của anh, nói chuyện với em thái độ đều rõ ràng nói cho em biết anh đã bỏ em rồi."


"Anh không có!" Phùng Tô Xuyên nhìn cậu, thâm thúy trong đôi mắt là ngọn lửa tức giận, hắn nói "Không cần phải dùng sự phán đoán ngây thơ của em để phỏng đoán tâm tư của anh!"


Cậu nhìn chằm chằm ngôi sao trên bầu trời trong chốc lát bình tĩnh nói "Em biết mình rất ngây thơ, anh coi em như một học sinh tiểu học, sẽ không nhìn mặt mà nói chuyện, tâm tư không kín đáo, nhìn không ra tương lai, cũng không có quy củ gì, mỗi ngày chờ đợi lo lắng làm việc ở dưới tay anh, tận lực làm mình vui vẻ một ít, là anh dạy em, mặc kệ gặp được vấn đề gì, cuộc sống đều phải tiếp tục, muốn tâm tình khoái lạc, em vẫn luôn cố gắng học như thế nào để tâm tình vui vẻ, Vương Tuấn Khải đã trở lại, cuộc sống của em cũng bị làm rối loạn, trên thực tế thời điểm anh để cho em lựa chọn em cũng phát hiện ra rằng chúng ta không có khả năng tiếp tục ở cùng một chỗ, anh nói cho phép trong lòng của em lưu một cái hộp kí ức, đó là dưới tình huống đang đóng, hiện tại nó đã mở được ra, làm em không cách nào tiêu tan trí nhớ mà sống lại lần nữa, em đã từng thương anh ấy cỡ nào, thương tâm cỡ nào, lại dùng bao lâu mới khôi phục lại, anh cũng nhìn thấy rõ ràng, tiếc nuối đối với anh ấy giống như là đã muốn tan ra tiến vào huyết dịch, không cách nào loại bỏ, thật xin lỗi, em nghĩ em làm không được."


Sau khi nói xong vành mắt cậu liền đỏ mắt, nhiều năm qua cậu đã thành thói quen che dấu tâm tình, giống như vậy không hề giữ lại phân tích tình cảm của mình, để cậu cảm thấy rất không thoải mái.


Phùng Tô Xuyênn trầm mặc như trước , cậu lau mắt nói "Em không nỡ bỏ công việc này, mà muốn sống được thoải mái một ít, ngày mai em sẽ đưa ra đơn từ chức, cảm ơn anh mấy năm nay đối với em nâng đỡ, em sẽ cảm kích cả đời đấy!"


Thời điểm mở cửa xe, Phùng Tô Xuyên níu lại cánh tay của cậu, khiến cậu nhìn hắn, thở dài một hơi "Lớn như vậy dù sao cũng phải nghe chút suy nghĩ của anh chứ, càng ngày năng lực càng lớn, đã biết dùng từ chức uy hiếp anh, hừm?"


Vương Nguyên một lần nữa ngồi xuống, cúi đầu nói "Không có, em nói đều là lời nói phát ra từ nội tâm."


Hắn buông tay ra, đem thành ghế điều chỉnh tựa vào ánh mắt nhìn vào phương xa, trong thanh âm mang theo một tia bất đắc dĩ mở miệng "Anh biết rõ mấy ngày nay em quả thật rất không vui, cũng biết đều là lỗi của anh, anh không khống chế tốt tâm tình của mình, muốn thông qua công việc tạo áp lực cho em để em biết tình cảm anh dành cho em, kết quả lại hoàn toàn ngược lại, anh nhìn em cùng anh ta càng ngày càng thân cận, cách anh càng ngày càng xa, mỗi ngày đều bực bội muốn chết, nhưng em hết lần này tới lần khác là một bộ dạng không có tim không có phổi, gặp lại ánh mắt vô tội em anh liền hận nghiến răng nghiến lợi, dựa vào cái gì thời điểm anh ngày ngày cảm nhận sự dày vò em lại có thể cười đến nhẹ nhàng như vậy."


Phùng Tô Xuyên dừng lại một chút, quay đầu nhìn cậu cười cười, nói tiếp "Là bị em làm giận đến hồ đồ rồi, đều đã quên em là cao thủ che dấu tâm tình, kỳ thật người ngây thơ không phải em, là anh, anh thật ngu ngốc đến buồn cười dùng chính thủ đoạn của mình không những không đem em kéo lại gần mình mà càng ngày đẩy em ra càng xa, coi như là tự làm tự chịu đi, em không cần từ chức, anh cam đoan về sau sẽ không lại làm em khó khăn, chúng ta có thể như lúc trước thư thái ở chung, tựa như em nói trên công tác chúng ta ăn ý rất tốt, phần cảm tình này anh cũng rất trân trọng!"


Cậu cảm thấy rất cảm động, thật sự rất cảm động, nước mắt đều chảy ra, nhưng là một câu đều nói không nên lời, chỉ có thể dốc sức liều mạng gật đầu.


Phùng Tô Xuyên nở nụ cười hai tiếng, đưa cho cậu khăn lau nói "Đừng khóc, giống như tiểu hài tử đang chịu ủy khuất vậy, đến, nói một chút em cùng anh ta , thật sự quyết định cùng anh ta một lần nữa bắt đầu rồi?"


Lau nước mắt lắc đầu "Chưa, không muốn cùng anh ấy một lần nữa bắt đầu, chỉ là thấy rõ em và anh không thích hợp mà thôi, đối với bốn năm anh ấy im lặng không đề cập tới, không có cho em bất kỳ giải thích nào, em nghĩ em không cách nào từ đáy lòng chấp nhận đi tha thứ cho anh ấy, không biết tương lai sẽ như thế nào , chẳng qua là cảm thấy bây giờ là phương thức rất tốt."


Phùng Tô Xuyên cười nhạo một chút nói "Em thật đúng là cái người lâu ngày sinh tình, chuẩn bị làm tiếp ba năm huynh đệ sau đó chậm rãi phát triển trở thành người yêu? Đàn ông thì không sao cả, em bây giờ đã sắp 27 rồi, đến lúc đó đã thành bã đậu rồi, ai còn muốn em ah!"


Cậu trừng hắn "Ai cần anh lo! Còn đầy người cần, chủ yếu là mẹ của em , còn có cha em cùng Vương Lỗi, người muốn em rất nhiều!"


Phùng Tô Xuyên cười to hai tiếng "Được rồi, biết rõ em nổi tiếng, lên đi, dùng nước lạnh đắp lên mắt, nghỉ ngơi sớm một chút!"


Vương Nguyên nhìn hắn chân thành nói "Cảm ơn anh vẫn còn để em làm thuộc hạ cùng bằng hữu của anh!"


Phùng Tô Xuyên đã khởi động xe khiêu mi nói " Vậy cố gắng làm việc để báo đáp anh đi!"


Cậu vẻ mặt hắc tuyến xuống xe, dõi theo xe của hắn sau khi rời đi mới quay người, cảm thấy dị thường thoải mái, cậu rốt cục có thể nghênh đón ánh mặt trời rực rỡ xán lạn ngày mai rồi!
End chap 24

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: