Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 9: Người nhà tiếp nhận


Trời chiều hoàn toàn biến mất, thời điểm bầu trời đêm đầy sao, Vương Tuấn Khải rốt cục cũng thu hồi ánh mắt, vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn, có người bắt đầu ăn cơm tối, cậu đem chăn bỏ sang một bên đi xuống, ngồi ở bên cạnh Tuấn Khải hỏi anh" Muốn ăn cháo Bát Bảo hay vẫn là mì tôm?"


Anh cúi đầu nhìn vào trong túi mở ra lắc đầu" Không đói bụng, không muốn ăn."


Cậu lấy ra mì ăn liền nói" Em đi ăn mì tôm, anh chịu khó ăn cùng đi."


Anh nhìn nhìn phía sau nói" Anh không thích ăn vị thịt bò ."


Cậu liền thay đổi vị gà hầm nấm hương , cười hì hì lấy qua" Anh đi đi, cẩn thận bỏng."


Thời điểm đứng dậy anh thuận tay cầm lên khăn quàng cổ muốn quàng lên cổ, cậu kéo lại nói" Em giúp anh quàng."


Thời điểm anh buông tay nói" Đừng để trên đầu gối, bẩn ." (Min: giữ gìn đồ ghê hén)


Cậu không nói gì, cười gật đầu bỏ vào trong túi của cậu.


Anh rất kén ăn, bởi vì trước đó cậu không biết anh sẽ cùng cậu về nhà, cho nên chỉ chuẩn bị hai thùng mì ăn liền, một túi bánh bích quy, cháo Bát Bảo còn có vài chai nước uống, mì tôm anh chỉ uống vài ngụm súp sau đó liền cho cậu, bánh bích quy thì ngại bóc nên cũng không ăn, cậu không cho anh uống đồ uống có ga sợ dạ dày anh trướng lên, buộc anh uống nửa chén nước ấm, anh trên miệng lẩm bẩm giống như cực không tình nguyện, nhưng là giữa lông mày đều là mang theo ý cười.


Thời điểm trong xe tắt đèn, 2 người đều tự lên giường, một lát sau, anh kéo cánh tay của cậu sau đó đưa cho cậu một cái MP3, cậu nhận đem tai nghe nhét vào 2 tai, bên trong truyền đến một bài hát ca dao ru con bằng tiếng Anh, cậu đối với anh cười cười, anh đem mặt chôn ở trong gối nằm, đối với cậu mở trừng hai mắt nói câu" Ngủ ngon!" sau đó liền nhắm mắt lại.


Cậu lại nhìn anh trong chốc lát sau cũng bắt đầu nhắm mắt lại ngủ.


Không biết qua bao lâu, trong lúc ngủ, cậu nghe được một hồi âm thanh, mở mắt ra nhìn trên giường đối diện không có người, cô nhẹ nhàng xuống giường đi giày, thời điểm đi về hướng lối nhỏ nghe được vài tiếng cố nén ho khan.


Men theo thanh âm, Vương Tuấn Khải tựa người ở trong khoang xe chứa đồ, che miệng ho đến mặt đều đỏ lên , cậu cảm thấy được một hồi đau lòng, đi vòng qua cầm tay anh, lạnh như băng không có một tí độ ấm.


" Em làm sao lại tỉnh, có phải tại anh không?" Anh trì hoãn thở ra một hơi mới ôm cậu.


Cậu giúp anh hít thuận không khí, sờ lên trán của anh, độ ấm coi như bình thường" Là không khí không tốt sao? có đau đầu không?"


Anh lắc đầu, như một hài tử bị ủy khuất đem mặt chôn ở cổ của cậu tiếp tục trầm thấp ho khan.


Cậu vỗ nhè nhẹ lưng của anh, an ủi, xe lửa tiến vào trạm tiếp theo, cửa xe mở ra, một hồi gió lạnh theo đó luồn vào trong, cả 2 đều rùng mình một cái, anh ôm cậu đem thân thể ngăn cản gió ở bên ngoài, có lẽ là hít thở không khí trong sạch, nên không hề ho khan.


Tranh thủ lúc xe vào trạm, cậu lôi kéo anh trở lại thùng xe, đem áo lông đắp ở trên người anh, sau đó đổ nước ấm vào bình giữ nhiệt để cho anh ôm, anh ngẩng đầu hướng cậu cười cười, ánh mắt trong trẻo như ánh trăng ngoài cửa sổ, sắc mặt có chút mỏi mệt, nhưng là vô cùng ôn nhu.


Cậu đi lướt qua bên kia ngồi xuống cạnh anh, tựa trên bờ vai anh nhìn ra phía ngoài màn đêm đen tuyền.


Một lát sau, mặt của anh nhẹ nhàng áp trên trán của cậu.


Thời gian dần trôi, xe lửa yên lặng chạy trong bóng đêm, tay của cậu vẫn đặt ở trên lồng ngực của anh khẽ vuốt, cũng không lâu sau trên đỉnh đầu tiếng hít thở trở nên vững vàng thong thả, dần nắm cả bả vai cậu theo thời gian cũng chậm rãi rơi xuống, cậu đem tay của anh bỏ vào trong ngực sưởi ấm , nhẹ nhàng nhắm mắt, cảm thụ được tiếng hít thở mềm mại đều đặn của anh, không nỡ chìm vào giấc ngủ, một đêm không ngủ!


Sáng sớm, thời điểm mặt trời vừa mới mọc lên bọn họ xuống xe lửa, vì đi quá lâu cho nên trên mặt 2 người tràn ngập uể oải, xa xa là bóng dáng của bố cô và đứa em trai vương Lỗi đang đứng trong trạm xe, hơn nửa năm không thấy, hốc mắt cậu lập tức đỏ, Vương Tuấn Khải tại một giây sau liền nhẹ nhàng nắm tay của cậu.


Cậu gắt gao nắm chặt tay của anh hướng người nhà của cậu đi tới.


Vương Lỗi so với cậu kém 4 tuổi, là bé trai phát triển sớm đặc biệt hiểu chuyện, hắn nhìn thấy 2 người liền chạy tới, trông thấy cậu câu nói đầu tiên là" Anh, anh lại thay đổi !"


Cậu trừng mắt liếc hắn một cái, vuốt vuốt tóc hắn, thấy hắn biểu lộ khó chịu tâm tình của cậu lập tức tốt.


Vương Lỗi thoát ly ma chưởng của cậu, chuyển hướng Vương Tuấn Khải, trên mặt là nụ cười sáng lạn nói" Chào anh, em là Vương Lỗi, em trai anh ấy!"


Vương Tuấn Khải ôn nhu nở nụ cười yếu ớt, cúi người cùng hắn ôm một chút nói" Anh là Vương Tuấn Khải, bạn trai cậu ấy!"


Vương Lỗi PHỤT liền nở nụ cười, tại lúc cha của cậu đi tới đồng thời nhận lấy vali trong tay của cậu, sau đó đem cậu lách qua một bên cánh tay khoác lên trên bờ vai Vương Tuấn Khải, bộ dạng rất quen thuộc.


Cậu mắt trắng không còn chút máu, đi qua ôm lấy cánh tay ba cậu, cảm nhận được cả người ông đều đông cứng, trên khuôn mặt 2 gò má đỏ lên vì lạnh, có chút áy náy" Không phải con nói chúng con sẽ tự bắt xe trở về đó sao, ba đã chờ bao lâu rồi? Có lạnh không?"


Ba cậu vỗ vỗ đầu cậu, cười đến vẻ mặt yêu thương, ánh mắt dừng ở trên người Vương Tuấn Khải, thoáng nghiêm túc một ít.


Vương Tuấn Khải thân thể rõ ràng cương lên một chút, cậu lắc lắc cánh tay ba cậu nói" Ba, đây là Vương Tuấn Khải, bạn học con." Cậu không hề lo lắng khi nói 2 tiếng bạn học.


Vương Tuấn Khải lúc cậu nói xong cung kính gọi một tiếng" Bác trai!"


Ba cậu hướng anh gật gật đầu, thần sắc ôn hòa nhưng có chút lãnh đạm, " Đi thôi, về nhà trước." nói xong liền ôm cậu đi về hướng bãi đỗ xe, thời điểm cậu quay đầu chứng kiến anh chậm rãi cúi đầu, biểu lộ có chút bi thương.


Từ nhà ga về nhà của cậu lộ trình có hơn một giờ đồng hồ, ba cậu lái xe, cậu ngồi ở vị trí ghế phụ, Vương Lỗi cùng Vương Tuấn Khải ngồi ở phía sau, trên đường đi, Vương Lỗi rất nóng lòng hướng anh giới thiệu quê hương mình, anh nhẹ giọng đáp lời, trên mặt trước sau như một đều là nụ cười ôn hòa, nhưng là đáy mắt lại có nét cô đơn nhàn nhạt.


Cậu rất đau lòng lại cái gì cũng không thể làm.


Về đến nhà, Vương Lỗi đem hành lý của anh bỏ vào phòng ngủ của hắn, mẹ cậu nhìn thấy anh so sánh với ba cậu nhiệt tình hơn rất nhiều, không ngừng hỏi anh có lạnh hay không, có đói bụng không, chứng kiến ánh mắt Ôn Hi Thừa dần dần nhiễm lên nụ cười, lòng cậu mới thoáng buông lỏng một ít.


Cơm nước xong xuôi, cậu cùng mẹ cậu đi dạo phố, cậu hỏi mẹ cách nhìn đối với anh, người nói" Thoạt nhìn là một đứa bé cố gắng hiểu chuyện, từ nhỏ không có cha mẹ, làm cho người ta đau lòng ."


Cậu ôm cổ mẹ cậu nói" Mẹ, anh ấy là người rất mẫn cảm, mẹ đối tốt một chút, bằng không con sẽ rất khổ sở ."


Mẹ cậu mắng cậu là người không lương tâm, cậu cười làm nũng.


Cậu trở lại trước giờ cơm tối, anh đã cùng Vương Lỗi xưng huynh gọi đệ , không thể không nói năng lực xã giao của Vương Lỗi là rất mạnh, ở chung gần nửa ngày, trên mặt anh đã không còn vẻ bất an cùng xấu hổ như lúc mới tới, hai người ngồi ở trên giường chơi trò chơi điện tử, phi thường cao hứng.


Thấy cậu cùng mẹ cậu trở về, anh vội vội vàng vàng xuống giường, trên gương mặt trắng nõn nổi lên màu hồng nhạt, cậu hướng anh cười cười, còn chưa kịp nói đã bị Vương Lỗi lôi vào phòng ngủ của cậu.


Đóng cửa lại, hắn thần thần bí bí móc ra một cái hộp đưa cho cậu xem.


Cậu trước chưa từng thấy, không hiểu hỏi hắn" Vật gì vậy?"


"PSP, Sony sản phẩm mới nhất, trong nước còn không có, thời điểm Bắc Mĩ đưa ra thị trường là 300 đôla, anh, anh được a, 4 năm đại học lại còn có thể câu được rùa vàng, về sau em liền theo anh lăn lộn !"


Cậu tại trên gáy hắn hung hăng vỗ một cái, đoạt lấy PSP trong tay hắn nói" Ai bảo em tùy tiện lấy đồ của người khác , mau trả lại đi!"


Vương Lỗi một phen vội vàng giật ngược cái hộp trong tay cậu trở lại, nhếch miệng cười nhạo nói '' Anh thật cổ hủ ah, vì cái gì còn muốn em đi trả lại, em hiện tại nếu trả lại cho anh ấy, tin rằng anh ấy không bằng lòng anh có tin hay không?" nói xong hắn huýt sáo anh tuấn quay người bỏ lại một câu" dù sao em chính là thích anh rể này, anh phải giữ thật chặt đó!" rồi chạy như một làn khói.


Cậu ngước lên nhìn trần nhà, cùng một cha mẹ sinh ra, vì cái gì khác biệt lại lớn như vậy?


Lúc ăn cơm tối, bên tay trái cậu là ba của cậu, bên tay phải là anh, ba của cậu không ngừng gắp rau cho cậu, mà mẹ cậu cùng Vương Lỗi liền không ngừng gắp rau cho anh, không khí có chút quỷ dị.


Cậu nhìn thấy anh tay đặt ở đùi không ngừng xoa xoa trên quần, cắn chiếc đũa cậu hướng mẹ cậu nói" Mẹ, Tiểu Khải ăn không hết nhiều như vậy, mẹ nhiệt tình như vậy, sẽ đem anh ấy hù sợ ."


Mẹ cậu trừng cậu" Con xem nó gầy như vậy, lớn lên cao như thế mà cân nặng còn nhẹ hơn cả Lỗi Lỗi." nói xong dùng đũa gõ lên mu bàn tay Vương Lỗi " Con cũng đừng có chỉ chăm chăm lo ăn thịt, ăn chút rau đi, quần áo vừa mới mua năm trước đến bây giờ đã không thể mặc, phải giảm cân!"


Cậu cố nhịn cười không dám nói nữa, Vương Lỗi ủy khuất đem miếng xương sườn đặt ở trong bát anh, anh cúi đầu, cả người vì cố nén cười mà rung lên, thanh âm phát run nói câu" Cảm ơn!"


Cậu quay đầu, chứng kiến ánh mắt ba cậu lướt qua cậu dừng ở trên người anh, sắc mặt lộ ra một loại yêu thương, cậu vui mừng cười cười cúi đầu ăn cơm.


Cậu đã sớm nói, anh là hài tử khiến cho người khác đau lòng, trên người anh có một loại khí chất người ta trìu mến quả thực là già trẻ đều không tha!


Năm trước cuộc sống bận rộn mà bừa bộn, một tuần sau, anh đã hoàn toàn sáp nhập vào gia đình của cậu, mỗi sáng sớm, sẽ có dạng đối thoại đại loại như thế này.


Mẹ cậu" Lỗi Lỗi, Tiểu Khải rời giường."


Sau đó là thanh âm của Vương Lỗi " Mẹ gọi anh dậy trước đi!"


" Anh của con ngày hôm qua ngủ muộn, để cho anh mày ngủ nhiều một lát, Tiểu Khải, con trước đi rửa mặt, điểm tâm muốn ăn cái gì? mì sợi hay là mì hoành thánh?"


Tiếp theo là thanh âm ôn hòa của anh mỉm cười " Dì, ăn sợi mì đi, Nguyên Nguyên không thích ăn mì hoành thánh."


" Mẹ, con muốn ăn mì hoành thánh!" Vương Lỗi lớn tiếng kháng nghị.


"Được, ăn mì sợi." trong bếp mẹ cậu nói vọng lên.


" Ông trời ơi, thổ địa ơi, đây là cái đạo lý gì, mẹ, con mới là trụ cột của Vương gia ah!"


Cuối cùng là tiếng kêu rên rỉ như giết heo...lại một ngày bắt đầu!


Buổi sáng hôm 30 tết, dán câu đối, quét hành lang, mọi người cùng don dẹp phi thường cao hứng, năm nay trong nhà có thêm một osin, đến buổi trưa hết thảy đều đã chuẩn bị thỏa đáng, Vương Lỗi cùng ba cậu loay hoay treo đèn lồng trước cửa, mẹ cậu tại lúc phòng bếp làm vằn thắn, cậu ở phòng khách xem tivi, anh từ phòng ngủ đi ra nhìn xung quanh sau đó đi về hướng phòng bếp.


Cậu nhìn bóng lưng của anh cảm thấy có chút uể oải, từ sau khi về nhà, anh và cậu liền không thể nào ở cùng một chỗ, càng thích cùng Vương Lỗi hoặc là lão béo thái thái của cô cùng một chỗ.


Cậu cầm lấy quả táo gặm một nửa theo vào phòng bếp, sau đó chợt nghe được một đoạn đối thoại khiến cho vành mắt cô đều đỏ.


" Dì, Nguyên Nguyên không thích ăn mì hoành thánh, sao lại thích ăn sủi cảo?"


" Nó chính là khó hầu hạ, mì hoành thánh cùng sủi cảo không phải đều là dùng bột bao lấy nhân thịt hay sao, đều là bị dì làm hư ."


" về sau con cũng sẽ nuông chiều em ấy, dì xem con bao sủi cảo như vậy được chưa?"


" đúng đúng, chính là như vậy, mỗi lần dì làm nó đều nhìn qua vậy mà hơn hai mươi năm chưa từng học được cách làm vằn thắn, kỳ thật nó chính là không để tâm đến, con xem con vừa học liền biết."


Anh nhẹ nhàng cười nói" Con làm là được rồi."


Mẹ cậu thở dài một hơi" Từ bé nó đã thông minh, cũng nhu thuận hiểu chuyện, dì trên cơ bản không cần quan tâm, nhưng là nó so với những đứa trẻ khác sống nội tâm hơn, con đừng xem nó cả ngày không có tim không có phổi (thờ ơ) , kỳ thật tâm tư so với người khác đều chu đáo tỉ mỉ, các con đều là đứa trẻ ngoan, về sau cùng một chỗ tránh không được động tí là cãi vã , tính tình của nó bướng bỉnh, con nhường nó nhiều hơn một chút, con đối với nó tốt chúng ta sẽ ghi ở trong lòng , sau khi tốt nghiệp có thể tìm một công việc ổn định, 2 đứa có thể đến với nhau, chăm sóc chiếu cố lẫn nhau, chúng ta cũng yên tâm, ở chung cũng tốt, có cái gì khó khăn liền nói cho người nhà biết, dù sao đã phải quan tâm tới 2 đứa trẻ kia rồi , nhiều hơn một người cũng như nhau, lúc nào muốn về nhà liền gọi điện thoại trở về, dì sớm chuẩn bị, trong lòng cứ coi như đây trở thành nhà mình là được."


Cậu lau nước mắt trở lại phòng khách, không đầy một phút anh từ phòng bếp đi ra, cũng không có nhìn cậu trực tiếp đi vào phòng vệ sinh, cậu rõ ràng nhìn thấy hốc mắt anh cũng hồng lên.


Về sau cậu suy nghĩ, thời điểm khi Vương Tuấn Khải quyết định cùng người khác đính hôn, có từng nghĩ đến qua lão béo thái thái thiện lương không, sẽ trong nháy mắt do dự không?


Mà chuyện cậu và anh chia tay, cậu hai năm sau mới cùng mẹ cậu nói, bà lúc ấy chỉ là thở dài một tiếng cái gì cũng chưa nói, không biết anh có từng nghĩ tới quyết định kia của anh không chỉ làm cậu bi thương!

End chap 9

Các nàng đọc xong nhớ Vote & CMT nha


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: