Chap 26:
Tuấn Khải đứng ở đó đợi khá lâu Vương Nguyên mới đi ra.
- em nói vào đó mua đồ ăn mà.
Anh ngạc nhiên vì mỗi lần Vương Nguyên từ trong đó bước ra là y rằng túi lớn túi nhỏ rồi bắt anh cầm. Nhưng lần này thì không. Trên tay cậu hoàn toàn trống không. Và có lẽ cũng có người thắc mắc tại sao anh không vào cùng Vương Nguyên. Thực ra thì anh cũng chẳng biết. Chỉ là có 1 cảm giác sợ nơi đó. Vào đó làm tim anh đau, đầu anh cũng đau. Anh không biết lí do. Chính xác thì anh có rất nhiều việc không hiểu được chính bản thân mình. Ví dụ như không có chuyện gì xảy ra nhưng anh cũng luôn cảm thấy buồn. Những lúc đi cùng Vương Nguyên. Cậu cười nói rất nhiều, rất vui vẻ. Đôi lúc sẽ làm anh bật cười, nhưng trong sâu thẳm tim anh vẫn có 1 nỗi buồn không tên nào đó. Cũng như trong trí nhớ của anh có 1 mảng trắng. Theo ba anh nói thì là do 1 vụ tai nạn cách đây 4 năm. Anh không nhớ mình bị tai nạn thế nào mà trên cổ tay lại có 3 vết sẹo chồng chéo lên nhau. Nhìn có chút....ghê người. Rất nhiều việc anh không biết. Chỉ biết khi tỉnh dậy, bác sĩ nói anh đã hôn mê gần 3 tháng. Và khi khám thì phát hiện anh đã quên mất 1 số sự việc trong vòng mấy tháng trước khi anh hôn mê. Tất cả khoảng thời gian đó thành 1 mảng trắng trong trí nhớ của anh.
Anh có hỏi qua ba có chuyện gì xảy ra trong thời gian đó không. Ba nói với anh, anh phát hiện ra bọn bạn anh đã lợi dụng anh, từ đó anh không qua lại với họ nữa. Ngoài ra không có gì đặc biệt. Cũng phải, có vài tháng thì có chuyện gì được chứ. Từ lúc anh tỉnh dậy ba đối với anh rất tốt, rất quan tâm. Những việc trước đây anh ao ước ở ba ba đều làm. Có lẽ là do suýt mất anh nên ba đã thay đổi. Anh quay lại làm cậu con ngoan của ba. Chăm chỉ học hành, không đến những nơi như vũ trường hay quán bar. Tự nhiên anh cảm thấy nơi đó...thật xa lạ. Mọi thứ vẫn là tốt như vậy. Nhưng sao anh luôn có 1 cảm giác vô cùng thiếu vắng. Như ở nhà anh thiếu đi 1 ai đó, ngày đi học cũng thiếu 1 ai đó, tối ngồi học cũng thiếu 1 ai đó. Trước giờ chẳng phải nhà anh chỉ có từng đấy người sao? Những việc kia anh luôn làm 1 mình mà. Cái cảm giác đó là sao chứ? Lại có rất nhiều việc trước kia anh chưa từng làm. Giờ lại làm như 1 thói quen. Ví như nói chuyện với mọi người trong nhà đều rất lễ phép. Ví như đúng giờ sẽ ngồi vào bàn học bài. Ví như sẽ không hay nổi nóng như trước kia. Rất nhiều thứ anh không thể hiểu. Mà mọi người thường lí giải với anh là do di chứng của "vụ tai nạn".
- em gặp chút chuyện nên không mua được. Vào lớp thôi.
- ừ.
Anh gật đầu rồi theo Vương Nguyên về lớp.
- à, Tuấn Khải này. Mai anh rảnh không?
- có. Sao?
- đi đến 1 nơi với em.
- đi đâu?
- mai sẽ cho anh biết.
Tuấn Khải không nói gì nữa. Vương Nguyên đi bên cạnh cũng mãi nghĩ vẩn vơ về người con trai đó. Đôi mắt cậu ta có gì đó rất quen thuộc. Chắc chắn đã gặp ở đâu đó. Nhưng sao cậu không thể nhận ra.
- à, Tuấn Khải. Lớp quản lí kinh tế 2 có người tên Thiên Tỉ sao?
Trường Tuấn Khải học có 2 lớp quản lí kinh tế. Học sinh cả 2 lớp không quá đông nhưng để đảm bảo cho chất lượng giảng dạy và do đó là lớp nhiều con ông cháu cha nên mới tách ra. Cả 2 lớp tính ra chỉ hơn 50 người. Vẫn hay sinh hoạt và tham gia văn nghệ cùng, còn học cùng 1 số môn nên với thân phận hội trưởng, hội phó họ nhớ khá rõ học sinh trong lớp.
- không có.
Tuấn Khải nghĩ 1 chút rồi nói. Nhưng cái tên đó lại làm anh vô thức cảm thấy quen thuộc.
- làm sao?
- không sao.
Vương Nguyên cười cười không nói gì nữa. Vậy là sao? Trong thẻ học sinh ghi cậu ấy học lớp đó. Lúc đầu cậu còn nghĩ chắc do cậu ta quá trầm nên mình không biết. Nhưng Tuấn Khải luôn theo dõi danh sách lớp cũng nói không có. Thẻ học sinh lại không thể sai.
Tuấn Khải càng nghĩ lại càng bị cái tên Vương Nguyên vừa nói ra làm cho loạn. Tim anh có cảm giác gì đó rất lạ khi nghe cái tên đó. Ngoài quen thuộc, còn có đau đớn, mất mát. Anh vô thức đưa tay lên ngực...có chút đau.
Giáo viên kết thúc 1 giờ giảng, đang định đi thì chợt nhớ ra.
- à, bài kế hoạch của các em tôi đã chấm xong. Nhưng tiết sau của môn này có buổi học cùng lớp kinh tế 2 tôi sẽ trả và chữa 1 thể.
Vương Nguyên và Tuấn Khải không lo lắm. Lần nào kết quả của họ chẳng tốt. Không có gì đáng bận tâm.
Đang cất sách vở, Vương Nguyên nói.
- anh ra cổng đợi em. Em đi có chút việc.
- ừm.
Tuấn Khải không có thói quen dò xét đời tư của người khác. Họ muốn làm gì, họ không nói anh sẽ không hỏi, trừ khi liên quan đến anh. Đó cũng là lí do Vương Nguyên thích chơi với anh. Rất thoải mái.
Ai nhìn cũng nói Vương Nguyên hoà đồng hơn Tuấn Khải. Nhưng họ không biết Vương Nguyên hay cười đùa, hay nói chuyện như vậy. Với ai cũng có thể cười nói. Nhưng muốn thân với cậu thì rất khó.
Vương Nguyên 1 mình sang lớp kinh tế 2. Mọi người nhìn cậu khá ngạc nhiên. Bình thường cậu sẽ không tự nhiên sang đây, có đi thông báo gì đí cũng sẽ đi với hội trưởng, nhưng hôm nay cậu chỉ đi 1 mình.
- hội phó. Cậu sang đây có việc gì vậy?
Lớp trưởng nhanh chóng ra hỏi. Cô gái đó được đứng gần Vương Nguyên thì hết sức vui sướng. Nhìn gần Vương Nguyên thật mê hồn đi. Đôi mắt sáng tinh nghịch, khuôn mặt nhỏ, làn da trắng, môi nhỏ hồng tự nhiên.
- lớp cậu có ai tên Thiên Tỉ không?
- Thiên Tỉ?
Cô gái đó khá ngạc nhiên khi thấy Vương Nguyên tìm cậu ta. Sau đó cô à 1 tiếng.
- hội phó tìm cậu ta để hoàn thành thủ tục nhập học sao?
- thủ tục nhập học?
- đúng cậu ta là học sinh trao đổi từ Mỹ sang mà. Chẳng nhẽ anh tìm cậu ta không phải vì việc đó?
Giờ thì Vương Nguyên đã biết tại sao cậu không biết cậu ấy.
- ừm. Tôi tìm cậu ta có việc khác.
Vương Nguyên sau 1 hồi đưa mắt nhìn quanh lớp liền nhìn thấy cậu bạn đó. Cậu trực tiếp đi đến, bỏ mặc luôn cô lớp trưởng đứng đó.
- chào cậu.
Cậu bạn đó đang làm bài, nghe có tiếng người chào thì ngẩng đầu lên nhìn.
- cậu có thể dành cho mình chút thời gian không?
- tại sao?
- hả?
Vương Nguyên hơi ngạc nhiên. Người bình thường sẽ hỏi "làm gì" chứ không hỏi "tại sao". Ít nhất cũng phải biết cậu muốn họ dành thời gian cho cậu để làm gì chứ?
Cậu bạn kia thấy Vương Nguyên không nói lại hỏi lại.
- sao tôi phải dành thời gian cho cậu?
- tôi...
Lần đầu tiên bị chối từ 1 cách không thương tiếc như vậy, Vương Nguyên hơi đơ hình. Sau đó cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
- thẻ sinh viên của cậu ở chỗ tôi.
- vậy cậu cho tôi xin lại.
- tôi chỉ cho chuộc, không cho xin.
- vậy cậu giữ lại đi. Tôi báo mất rồi làm lại.
- thủ tục rất lằng nhằng đó.
- tôi vẫn còn rất nhiều giấy tờ cần lên phòng quản lý sinh viên. Nhân tiện 1 chút thôi.
Vương Nguyên cứng họng. Nhưng cậu cảm thấy cậu bạn này rất thú vị. Nghĩ mọi chuyện đều rất nhanh. Không nói được cậu ta Vương Nguyên đành tạo ấn tượng tốt. Đem thẻ sinh viên trả lại cho cậu ta.
- mình là Vương Nguyên lớp kinh tế 1. Rất vui được làm quen.
Thiên Tỉ nhận lại thẻ sinh viên.
- cám ơn. Còn làm quen thì không cần đâu. Mà lớp cậu chẳng phải về rồi sao?
Cái gì chứ? Là đang đuổi cậu đi sao? Không phải chứ? Nhưng Vương Nguyên nhìn cậu ta lộ ý cười.
- giờ tôi về, nhưng không biến cậu thành bạn tôi, tôi không phải Vương Nguyên.
Thiên Tỉ cười nhạt không nói gì.
Vương Nguyên vừa đi ra cổng vừa lộ ý cười.
- em bệnh à?
Thấy vậy Tuấn Khải liền hỏi. Vương Nguyên liền quay ra anh.
- em vừa gặp 1 người rất thú vị. Không chinh phục được cậu ta em chính là không phải em.
- cậu? Em không phải bị mấy cô gái kia ghép cặp với anh nhiều quá đến nỗi nghĩ mình là gay thật rồi đó chứ?
- bản thân thích là được rồi.
Vương Nguyên nhanh chóng nói, đầu óc vẫn còn nhớ đến cậu bạn đôi mắt hổ phách, giọng nói trầm đó.
- mà sao em có thể công khai ngoại tình như vậy? Không sợ anh ghen sao?
- anh ghen?
Vương Nguyên ngạc nhiên sau đó cười lớn. Cười cho đã rồi cậu an tĩnh lại. Khoác vai Tuấn Khải ghé tai anh nói.
- em cũng rất muốn biết anh ghen như thế nào.
Cảnh tượng đó làm bao trái tim hủ nữ gào thét. Trên fandom hôm nay sẽ lại rầm rộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com