Chap 4
CHƯƠNG IV: GIÁC QUAN THỨ SÁU
Ba bức tranh cơ hồ vẫn nằm bất động trên giá vẽ, nhưng hai trong số những mảnh vải trắng tinh thì đã yên vị trên mặt sàn lạnh lẽo tự lúc nào
Kwon Yuri sau phút giây bất ngờ, mắt vẫn còn mở to kinh ngạc. Dù đã tăng công suất đèn pin đến cực đại, hay cố gắng trấn tỉnh bộ não rối rắm của mình thì dáng hình người trong tranh cũng không hề thay đổi. Quả thật giống Yuri y đúc
Có khác chăng chỉ là sự ôn hòa, nhã nhặn trên thần thái. Nếu đem so với một Kwon Yuri linh hoạt thường ngày thì nụ cười người ấy lại phản phát những nét bi thương khó hiểu
...
"Người trong tranh có phải là cô không... Kwon Yuri?"
Ngay khi nghe thấy câu hỏi đượm vẻ ngờ vực của Jessica, Kwon Yuri nhanh chóng định thần, cô từ từ đứng dậy. Đôi mày thanh tú nhíu chặt ra vẻ suy ngẫm. Vài giây sau, đành bất lực trả lời
"Tôi không biết"
"..." ...Jessica lặng thinh, trong kí ức thấp thoáng hiện lên bóng hình một người - "Chẳng lẽ... là cô ta"
"Ai?" ...Kwon Yuri nghe thấy lời Jessica thì thầm nên vội vàng hỏi
"..." ...Jessica chỉ lắc đầu, chân tiến đến bức tranh còn lại đặt ở giữa căn phòng
Yuri còn hứng thú với bức tranh bên phải. Cô vẫn đứng yên một chỗ quan sát bức tranh một cách tỉ mỉ, rồi lia nhanh đèn pin sang bức tranh bên góc trái. Cuối cùng mới đưa ra những lời so sánh
"Vẽ từ hai góc độ, bút pháp cũng rất khác" ...Kwon Yuri đọc lấy hàng chữ nhỏ ở góc dưới bức tranh bên tay phải, mắt chớp chớp ra chiều khó hiểu - "Saphia...tuyệt... bút"
"Bút danh của họa sĩ là Saphia?" ...Jessica nghe thấy liền hỏi
"Có lẽ"
"Vì sao lại là tuyệt bút?"
"Làm sao tôi biết được chứ" ...Kwon Yuri tiếp tục đâm chiêu suy ngẫm - "Hmm, có thể là vì tự thấy lực bất tòng tâm nên không muốn vẽ nữa"
Jessica đang dùng vẻ mặt lạnh lùng, khó chịu nhìn chăm chú vào Kwon Yuri khiến cô ấy cảm thấy nhồn nhột. Vội vàng giải thích cho hàm nghĩa của cụm từ "lực bất tòng tâm" mà mình vừa đưa ra
"Cậu xem đi, rõ ràng bức vẽ này không được tốt mấy... màu sắc đôi chỗ bị xỉn, chỗ lại bạc phếch, cách vẽ cũng còn rất máy móc - chỉ thấy sao vẽ lại vậy, hoàn toàn không có cá tính riêng. Còn may là phần bố cục và tỉ lệ khá ổn nên vớt vát phần nào. Hẳn đây không phải sinh viên khoa Tranh họa rồi" ...Kwon Yuri tuông một tràng - "Tay ngang thường dễ bỏ cuộc giữa chừng lắm"
"Vậy còn dãy số 1.3.1.9.6.7?" ...Jessica chỉ tay vào góc dưới bức tranh còn lại, cố tình thách thức vẻ mặt sành sỏi của Kwon Yuri
"À, ừm... chắc... có lẽ... chắc đó cũng là một dạng... bút danh" ...Kwon Yuri bối rối chẳng nghĩ ra điều hay ho nào về dãy số kì lạ nên đành trả lời bừa
"..." ...Jessica mỉm cười, cảm thấy mình vừa làm khó được Kwon Yuri giảo biện lòng đắt ý lắm - "Cô có nghĩ rằng gương mặt mình cũng in trên bức tranh này không" ...Jessica đưa bàn tay sờ nhẹ lên mặt bức tranh ở giữa, qua tấm vải trắng. Kwon Yuri liền soi đèn đến
Một cảm giác ớn lạnh đột ngột kéo tới rồi chạy dọc sống lưng khiến Jessica phải rùng mình
Vẫn là nó - chính là cái cảm giác bị bó chặt toàn thân trong một vòng tay lạ
Trước mặt Jessica là hình ảnh bàn tay Kwon Yuri nhẹ kéo mảnh vải phủ kín bức tranh bí ẩn. Phần đáy tranh từ từ hiện ra một góc nhỏ...
"Chữ Y?"
...Jessica thầm quan sát
Chợt chữ Y như hóa thành giọt nước rồi chảy dài xuống bìa tranh và trào ra khỏi bảng gỗ. Cứ thế nó nhỏ thẳng lên chân Jessica để lại những âm thanh lỏm bỏm đều đặn. Chiếc giầy cao gót màu ngọc trai phút chốc ướt đẫm
Bất ngờ thứ nước lạ ấy chuyển sang nhầy nhụa sền sệt và còn có màu đỏ sẫm như màu máu tanh. Tất cả dần thấm sâu qua mặt giầy. Đâu đó, Jessica còn cảm nhận được thứ nước lạnh lùng đâm xuyên qua làn da mỏng manh ở chân mình. Đầu óc cô bỗng trở nên quay cuồng. Bàn tay đang đặt hờ hững trên tấm vải trắng, bất lực đành buông xuôi. Jessica trong vô thức cố gắng với tới rồi nắm lấy vạt áo của Yuri. Tay còn lại cô ôm chặt đầu mình. Thân người bắt đầu loạng choạng
Cuối cùng là ngã nhào vào cơ thể Kwon Yuri
"Cậu sao thế... Jessica... Jessica"
...Jessica nghe văng vẳng tiếng Yuri gọi lớn tên mình bên tai
Âm thanh cứ nhỏ dần nhỏ dần
Rồi im bặt
Jessica chẳng thể nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa
Cô thiếp đi
Kwon Yuri hãy còn bất ngờ, trong phút chốc chỉ có thể nghĩ đến việc phải đưa ngay Jessica đến phòng y tế. Cô vội xốc nhẹ người Jessica lên lưng mình rồi nhanh chóng cất bước
Đây không phải lần đầu Jessica ngất xỉu... lại là gian phòng này...
"Cậu vừa thấy gì thế?"
...Yuri đã lờ mờ đoán ra mọi chuyện
---------------------
Một buổi chiều hoàng hôn sắp tắt, nơi hậu viên trường Đại học Mỹ thuật Seoul, Jessica tay cầm cây cọ vẽ nguệch ngoạc những đường nét mông lung lên trang giấy. Cơn gió mạnh từ đâu thổi đến, hất tung hai chiếc kẹp nằm ở lề trên bảng vẽ. Mảnh giấy trắng không còn điểm tựa, đành buông mình rơi xuống. Nhưng kết quả lại phải treo lơ lửng bởi vẫn còn bị kìm chặt vào hai chiếc kẹp lề dưới
Jessica chờ đợi cơn lốc bụi đi qua rồi nhẹ mở hai mắt. Lúc đang chuyển người với lấy trang giấy thì một hình ảnh ma mị xuất hiện khiến toàn thân cô trở nên run rẩy. Trên mặt chiếc bảng gỗ màu hạt dẻ lúc này bỗng hiện rõ hai tròng mắt đỏ lừ. Từ hai khóe mắt chảy ra nhiều dòng nước đỏ, cứ thế mà chậm trãi uốn lượn thành từng kí tự dị thường
Jessica hãy còn thản thốt, toan lui người về sau tránh né thì nhận ra toàn thân đã đông cứng từ bao giờ
Trên hai cổ tay áo sơ mi trắng tinh đột nhiên hiện lên ba vòng tròn lem luốt. Vẫn là một màu đỏ thẩm
Cái cảm giác bị buộc phải tận mắt chứng kiến cảnh tượng hãi hùng khiến người ta dễ dàng hoảng loạn. Nhưng vì chẳng thể rời đi, Jessica đành cam chịu ở lại xem như mạo hiểm để tìm hiểu ngọn nguồn
Dòng chữ trên bảng gỗ hoàn thiện dần...
Những kí tự vô nghĩa đứng cạnh nhau tạo nên một lời cảm thán bí hiểm
Đơn giản nhưng hàm ý lại chẳng tỏ tường chút nào...
CHẠY ĐI
...Jessica đọc thầm hàng chữ trong đầu
"Jessica"
...từ xa, Kwon Yuri chạy đến gọi lớn tên cô
Trong giây phút ngắn ngủi trước khi Yuri đặt chân lên chỗ đất bên cạnh, Jessica đã có thể cử động trở lại
Dòng chữ đỏ cùng đôi mắt đỏ cũng theo đó mà biến mất
"Kwon Yuri"
"..."
"Tôi... có phải đang... nằm mơ?" ...giọng Jessica vẫn chưa khỏi run rẩy
"Ừh" ...Kwon Yuri mỉm cười gật đầu
Hình ảnh Kwon Yuri từ từ nhòe đi trong không khí
Cứ ngỡ rằng bản thân nhờ có Yuri mà được an toàn, ngờ đâu, đó lại là một hiện tượng quái dị khác
"JESSICA!!!"
...là tiếng hét của Kwon Yuri. Âm vang ở ngay bên tai khiến màng nhĩ Jessica rất khó chịu
Không gian bỗng chốc trở nên hạn hẹp, ánh sáng cũng gắt hơn nhiều so với sự dịu nhẹ của buổi chiều tà. Bên cạnh đó, những tiếng leng keng lốc cốc cứ vang lên đều đều hòa vào mùi thuốc Đông dược nồng nặc, còn có cả mùi dung dịch sát trùng khó ngửi
Jessica cũng nhờ thế mà tỉnh hẳn cơn mê
Cô nhìn thấy rõ gương mặt nhăn nhó của Kwon Yuri - kẻ đang ngồi yên vị trên chiếc ghế đẩu không lưng rồi nhìn chăm chú vào mặt cô
"Cậu rốt cuộc cũng đã chịu tỉnh"
"..." ...Jessica tròn mắt không hiểu người kia đang nói về điều gì
"Xem ra tôi phải kể rõ ngọn nguồn cho kẻ thần trí mê mang này tỉnh mộng rồi" ...Kwon Yuri thở dài ngao ngán, cô liếc nhìn chiếc đồng hồ gỗ treo trên tường nhà - "Cậu đã ngủ một giấc dài 3 giờ 50 phút"
"Vì sao lại quát vào tai tôi" ...Jessica nhớ lại âm thanh chói tai ban nãy
"Cái đó phải trách cậu. Tôi vừa đến thì đã nghe thấy cái tên mình phát ra từ miệng cậu. Và nó cứ lặp đi lặp lại không ngừng... thử hỏi... có ngại không chứ" ...Kwon Yuri đột nhiên trở nên thỏ thẻ, cô nhìn sang Kim tiêm unni - người đang cố tình che miệng cười tủm tỉm
Giờ thì Jessica đã hiểu, tất cả chỉ là một giấc mơ
Một cơn ác mộng có phần hoang đường
"Thì ra là vậy" ...cô thở phào nhẹ nhõm
"Hừm" ...Kwon Yuri hậm hực vì kẻ gây nên những rắc rối - Jessica lúc này đơn giản là ngồi dậy và cứ thế bỏ đi - "Cái cậu này, không thèm cảm ơn tôi một tiếng nữa. Tôi đã hì hụt cõng cậu đến đây đó" ...Kwon Yuri bước theo sau lưng Jessica, không ngừng phân bua - "Mà sao mỗi lần đến đó là cậu lại ngất thế? Có phải..."
"Nếu muốn biết thì hãy đưa tôi về nhà" ...Kwon Yuri toan hỏi thì đã bị Jessica cắt ngang
"Hả..." ...Kwon Yuri bị bất ngờ, cứ đứng yên như thế một lúc lâu - "Hôm nay cậu thật kì lạ, mà không... cậu lúc nào cũng kì lạ"
...
Giấc mơ tuy hoang đường nhưng cảm giác mà nó để lại thật quá chân thật
Sự xuất hiện của Kwon Yuri vào lúc đó - trong giấc mơ, còn cả trong cái lần Jessica trông thấy đôi mắt đỏ hay trong buổi tối ở con đường vắng đều trùng hợp giải thoát Jessica khỏi cơn hoảng loạn kinh hoàng
Mỗi khi nghĩ đến, Jessica lại thầm tự hỏi: "Phải chăng sự xuất hiện của Kwon Yuri trong cuộc đời mình chính là có nguyên nhân"
"Thần hộ mệnh sao?"
...cô thì thầm
Lẳng lặng nhìn sang Kwon Yuri trong dáng vẻ ngạo mạn, phong thái vô tư vô lo cùng nét mặt ngoan cố. Chợt ý nghĩ tốt đẹp kia tan biến ngay như một làn khói ảo
Tuy vậy, khi mà thứ vật chất chẳng biết đến từ đâu, là tốt hay là xấu cứ không ngừng dày vò tâm trí cô thì sự hiện diện của Kwon Yuri vẫn phần nào giúp Jessica giảm bớt căng thẳng
Đó là lý do cho lời đề nghị rất ư đường đột dành cho kẻ mà Jessica luôn miệng bảo rằng ghét
...
"Rốt cuộc cũng đã có người để mắt đến cục nợ này rồi" ...bác sĩ Kim Taeyeon miệng cười không ngớt. Chỉ tội cho kẻ có tên Kwon Yuri, đang vô cùng phẫn nộ vì bị người chị thân yêu hiểu lầm
"Đã bảo không phải vậy rồi mà"
"Thôi được rồi. Còn không mau đuổi theo người ta đổi ý bây giờ" ...bác sĩ Kim Taeyeon đẩy mạnh lưng Yuri về phía cửa, cô vội vàng kéo lại cánh cửa kính cách âm chỉ để không phải nghe thấy Yuri cằn nhằn
"Hừm" ...Kwon Yuri lúc này gần như mũi đã có thể thở ra khói, hì hụt bỏ đi - "Bảo đưa về mà đi như tên bay vậy" ...Yuri nhìn theo bóng lưng của cô nàng tiểu thư kiêu kì rồi hét lớn - "CHỜ TÔI VỚI"
Rốt cuộc thì cũng là Yuri chủ động đuổi theo. Bởi lời nói của Kwon Yuri trong mắt Jessica gần như chẳng nặng nổi kí-lô-gam nào
...
Cách phòng y tế chừng mười bước chân, ẩn sau bức tường xi măng thô, một bó hoa hồng lặng lẽ rơi xuống. Những cánh hoa vô tội đỏ thắm bị dẫm đạp không thương tiếc
Vị chủ nhân thô bạo sau cơn thỏa mãn lạnh lùng quay đi, lòng vẫn tràn đầy phẫn nộ
"Sinh viên Lee Donghae" ...một người đàn ông độ ngoài bốn mươi gọi to tên chàng trai vừa đánh rơi những cành hồng. Ông nở ra nụ cười thân thiện chào hỏi như cách của những người thân trong gia đình
"Thầy Hwang" ...cậu sinh viên ngạc nhiên, rồi lại vội vàng cúi đầu
"Đừng câu nệ quá chúng ta sắp thành người một nhà rồi" ...ông mỉm cười vỗ vai Donghae - "Con và Fany có vẻ chậm tiến triển quá đấy. Chúng ta là đàn ông nên phải biết chủ động chứ"
"Dạ... con... con..." ...Donghae bối rối
"Vào trong với thầy. Fany cũng đang ở trong đó" ...ông hớn hở kéo lấy tay Donghae bước vào trong phòng mạch của bác sĩ Kim Taeyeon
Vừa đến cửa thì đã nghe giọng Tiffany... một tiếng cũng "cô Kim", mà hai tiếng cũng là "cô Kim". Ông Hwang đơn giản mỉm cười bình phẩm
"Nó bắt đầu mê y học hơn thời trang rồi"
Lee Donghae nở một nụ cười máy móc hưởng ứng lại
Chợt nhận ra còn hai người khác nữa trong gian phòng mới vội cúi đầu lễ phép
"Chào thầy Kang, chào cô Kim"
Một trong hai người đó chính là Kim Taeyeon - y sĩ nổi danh cả trường, và người còn lại cũng nổi không kém bởi cùng là giáo viên có địa vị trong ngôi trường này. Là thầy phó khoa kiêm giảng viên bộ môn điêu khắc - giáo sư Kang
Vừa nhận thấy bóng dáng Lee Donghae, gương mặt của Tiffany nhanh chóng chùng xuống. Cô cố tình bước đến ôm lấy tay Taeyeon, môi đã tắt đi nụ cười thuần khiết. Lee Donghae đương nhiên là hiểu tâm ý. Rõ ràng mối hôn sự đính ước từ trước giữa hai nhà Hwang - Lee hoàn toàn nằm ngoài sự mong đợi của hai bạn trẻ
"Hôm nay phòng mạch của cô Kim có vẻ đông vui quá nhỉ" ...giáo sư Kang mỉm cười trêu ghẹo
"Dạ, đúng là làm em cũng cảm thấy bất ngờ. Nhưng hai thầy đến tìm ắt phải có bệnh nhỉ" ...cô Kim theo thói quen nghề nghiệp, nửa lại có ý trêu đùa
"Người bệnh không phải là tôi" ...thầy Hwang xua tay chỉ sang giáo sư Kang - "Là ông ấy"
"Giáo sư không khỏe ạ?" ...cô Kim kéo ra chiếc ghế đẩu cạnh bàn làm việc rồi ngồi xuống. Tay vỗ vỗ lên mặt giường mà ban nãy Jessica vừa nằm - "Giáo sư đến đây ngồi đi ạ"
"Ô, không không... tôi đến chính vì muốn nhờ cô Kim xin cho một cái hẹn với trưởng khoa Kim Jang Min"
"Cha em?" ...cô Kim ngờ vực
"Ừm, dạo này tôi hay căng thẳng nên muốn đến chỗ trưởng khoa Kim nhờ ông bày cho liệu pháp điều hòa tâm lý" ...giáo sư Kang mỉm cười rồi nói tiếp - "Nhưng nghe nói trưởng khoa Kim rất mát tay nếu muốn khám cần hẹn trước đến vài tuần... tôi cũng ái ngại chờ lâu nên đành chai mặt dùng cách đi cửa hậu ấy mà" ...vẻ mặt giáo sư Kang có chút ngượng ngùng
"Giáo sư lại đùa rồi. Giáo sư cứ yên tâm, em sẽ thu xếp cho giáo sư một buổi tư vấn miễn phí" ...cô Kim cười vui
"Miễn phí thì không cần đâu, giáo sư Kang của chúng ta giàu sụ mà" ...thầy Hwang xen vào
"Cái ông này, người ta đã có lòng vậy rồi" ...giáo sư Kang vỗ vai thầy Hwang vờ trách móc - "Đi thôi, để cô Kim còn làm việc"
Cả ba vị trưởng bối trong trường cứ thế mà thoải mái đùa nghịch
Đến khi câu chuyện kết thúc thì mới quay sang hai đứa trẻ
"Hwang tiểu thư có theo hộ tống tôi không ạ" ...thầy Hwang tươi cười nhìn sang con gái rượu của mình - Tiffany
"Con không thích uống cà phê" ...Tiffany xua tay từ chối ngay
"Được rồi, còn con thì sao Donghae?"
"Dạ, con cũng không đi đâu ạ"
"Hai đứa này chắc định hẹn hò" ...thầy Hwang mỉm cười với Fany, rồi lại vỗ vào vai Donghae. Sau đó nối bước theo giáo sư Kang ra cửa
Mọi người đã rời đi, không khí nhờ thế mà yên ắng hơn rất nhiều, không gian cũng thoáng đãng hơn. Chàng sinh viên trẻ mất đi sự ràng buộc, bèn nhanh chóng xin phép được rời khỏi
Trong phòng giờ còn mỗi Tiffany và bác sĩ Kim Taeyeon
Cô Kim vì đã quá quen thuộc với sự xuất hiện của sinh viên Tiffany nên cũng không câu nệ. Cô trở về xử lý tiếp công việc dang dở
"Cô à, lúc nãy em có thấy Yuri cõng bạn Jessica đến đây... sức khỏe của bạn ấy có vấn đề sao ạ?"
"Chỉ là do ăn uống thất thường, với lại ở lâu trong phòng kín ngột ngạt nên bị ảnh hưởng"
"Họ vừa vào... căn phòng ấy" ...giọng Tiffany run run
"Hửm?" ...bác sĩ Kim nhìn qua thì thấy mặt Tiffany đột nhiên tái nhợt, liền bước đến đỡ người Tiffany ngồi xuống giường bệnh và bắt mạch cho cô ấy - "Fany à, nhịp tim của em rất hỗn loạn. Có điều chi khiến em phải căng thẳng đến thế hả" ...bác sĩ Kim ôn tồn hỏi
"Em... em phải đi trước đây ạ" ...nói đoạn, Tiffany hớt hãi đứng dậy. Gấp rút cúi đầu chào tạm biệt bác sĩ Kim Taeyeon rồi chạy một mạch ra khỏi phòng y tế
"Dạo này em ấy thật lạ"
...cô Kim thở dài. Lại trở về với công việc thường nhật
---------------------
Kwon Yuri đang chở Jessica trên chiếc xe đạp cà tàng về nhà. Đây cũng là lần đầu tiên Jessica cưỡi trên xe đạp. Cô tuy có phần lạ lẫm và không quen nhưng vẫn cố gắng tỏ ra cốt cách quý phái
Đoạn đường từ trường về nhà Jessica không xa nhưng khi người ta phải tự thân vận động thì nó bỗng trở nên dài vô cùng
Đoạn đường phía trước là một con dốc khá cao, mà họ lại đang đi ngược hướng, nghĩa là đi lên. Kwon Yuri chân đạp, miệng thở phì phò. Jessica tự nãy giờ nhất quyết im lặng, mặc cho kẻ kia miệng nói không ngừng, đa phần cũng là những câu cằn nhằn quen thuộc. Tay Jessica khẽ ôm lấy eo Yuri giữ cho người không tuột khỏi yên sau. Chốc chốc vị tiểu thư kiêu kì lại nhíu mày vì người tài xế Kwon Yuri giở trò đánh võng
"Cô có thể đi nhanh hơn không" ...Jessica cố tình làm khó trêu ghẹo kẻ lắm lời Kwon Yuri
"Cậu... có... giỏi... thì... đi... mà... đạp" ...Kwon Yuri mồ hôi nhễ nhại, giọng nói đứt quãng
Có lẽ cũng nhận ra kẻ ấy đúng là mệt thật, cho nên Jessica đã thôi không cãi lại
Sau khi qua khỏi con đường dốc độ 100m, căn hộ cao cấp JungSang đã hiện ra trước mắt. Vội vàng rời khỏi xe, cũng chẳng thèm chào Yuri lấy một tiếng, Jessica cứ thế mà bước vào bên trong
Phần vì quá mệt phần vì tiếng xe cộ ồn ào khiến Yuri cũng chẳng hay rằng người ngồi yên sau đã biến mất. Cô cứ ngồi đó ca cẩm
Một lúc lâu không thấy tiếng người hồi đáp mới thấy lạ mà quay lại hỏi
"Êh, cậu câm rồi sao" ...Kwon Yuri mở to mắt ngạc nhiên, vài giây sau định thần lại thì Jessica cũng đã ở tít đằng đâu - "Jessica, cậu hứa với tôi gì hả" ...Kwon Yuri hét lớn
"..." ...Jessica sựng người, quay lại nhìn Kwon Yuri
Tuy nhiên, chẳng phải vì lời Kwon Yuri mà Jessica đổi ý
Ngay lúc bàn tay chạm vào nút thang máy, một cảm giác đau buốt khiến ngực trái Jessica vô cùng khó chịu. Cô vờ lấy bờ tường gần nhất rồi tựa lưng vào, hơi thở vì thế trở nên gấp rút, thân thể cũng dần dần đổ gục
Kwon Yuri từ xa trông thấy chẳng rõ sự tình, chỉ phỏng đoán sức khỏe người kia không ổn nên liền tức tốc chạy đến, bỏ rơi cả chiếc xe đạp nằm ngổn ngang một góc phố
ẦM
...âm thanh chói tai vang lên ngay sau lưng thu hút sự chú ý của mọi người, trong đó có cả Kwon Yuri và Jessica
Trên con đường lớn, một chiếc xe tải chở hàng từ đâu lao đến rồi đâm thẳng vào chiếc xe đạp cũ kĩ của Yuri. Kéo lê nó đi một đoạn đường dài, đồng thời cuốn lấy ba, bốn cái thùng rác nằm trên lề đường... Cuối cùng là yên vị bên bờ tường bê tông cốt thép chắc chắn trước cổng chung cư JungSang
Cơn đau nơi ngực Jessica đã biến mất theo cơn chấn động kinh hoàng. Cô đờ đẫn nhìn đến góc đường vẫn còn hỗn loạn. Chợt nhớ đến Kwon Yuri, Jessica vội vàng kiếm tìm người ấy
Thật may mắn, thân thể Kwon Yuri vẫn lành lặn!
Jessica thở phào nhẹ nhõm
Nhưng ngay lúc khóe môi định cất tiếng, gọi tên con người đó thì trong ánh nhìn vô định của Jessica bỗng hiện lên dáng dấp của kẻ đồ sát địa ngục dữ tợn
Hắn cứ trôi lơ lửng trên tầng không, ngay đỉnh đầu Yuri
Jessica thẫn thờ như người vừa tỉnh khỏi cơn mê
Cô nhìn theo chuyển động của chiếc rìu khói đen mù mịt rồi vội vàng hét lên...
"KWON YURI"
--------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com