Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện3Tôi luôn dằn vặt lời hứa năm xưa của chúng ta !


P/S : Bà con trước khi đoc ngoại truyện ,cho mị xin được trình bày lần nữa .....


-fic này là đoạn thời gian mà trong chương chính thức của fic ko hề có .^^ chúc cả nhà đoc fic vui vẻ -Changki lên nào .


*****



Changkyun quay đi,xen lẫn vào dòng người rồi biến mất ,để lại Kihyun tại chỗ này nhìn lấy hình bóng kia dần khuất đi .Trái im của cậu đau lắm,cậu luôn tự trách mình vì sao lại để Hyunwoo năm đó kéo tay đi.


Cậu cứ luôn không ngừng trách bản thân vì người quay lại cứu Changkyun không phải là cậu mà là Wonho hyung.Cậu luôn hận mình vì không giữ lời hứa của cả hai .


Tuyệt vọng cũng đồng thời hoài niệm lại quá khứ .Nhìn Changkyun xa lạ như thế Kihyun chỉ có đau càng thêm đau.Cậu đã có hàng tá lần tưởng tượng và cầu nguyện giá gì người mà cậu thương yêu và nợ có thể moi trái tim cậu ra.


Ít  ra bản thân cậu sẽ không phải đau khổ hàng đêm ......


"tôi biết em nhận ra tôi như tôi đã nhận ra em,tại sao em lại không thừa nhận mình quen biết tôi,vì sao......em thật giống với lúc nhỏ,luôn dòm tôi với đôi mắt đó.Có chăng nay đã khác khi đôi mắt ấy đã phủ đầy lớp sương lạnh !"


Cậu quay đi ,đồng thời tại hướng đi của Changkyun,cậu cũng là đang nghĩ những việc liên quan đến Kihyun và cả cái lời hứa của quá khứ năm nào .


Không phải bản thân không nhận ra, không phải không muốn nhận lại anh ,càng không phải hoàn toàn không vui khi gặp lại anh.Như thế thì sao ????Vốn dĩ giữa hai người bọn cậu đã hình thành một bức tường ngăn cách.Tuy nó vô hình nhưng lại vững chắc hơn bất kỳ bức tường nào.


"tại sao ?ông trời còn cho tôi gặp lại anh ? tại sao các người còn có thể sống hạnh phúc trong ánh sáng .Trong khi đó thân thể của tôi và anh ấy đang dần thối rửa vì bóng tối.Phải chăng lời hứa của cậu bé khả ái năm đó dành cho tôi chỉ là một lời nói xuông ?? "-ánh mắt Changkyun buốt lại đầy đau nhói.


Ký ức ngày hôm đó của 10 năm trước như ùa về trong đầu của cậu ....


[ Qúa khứ 10 năm trước ]


Có hai cậu bé khả ái đang ngồi nhìn ánh trăng qua cái khung cửa sổ nhỏ bé ấy .


" Changkyun này ! anh hứa sẽ ở mãi bên canh em ,sẽ không bỏ em một mình,chúng ta mãi là bạn tốt của nhau !"


[Kết thúc ]


Ký ức ấy chỉ khiến trái tim lạnh giá ấy càng thêm lạnh giá, cậu mỉm cười,nụ cười đầy mỉa mai và phỉ báng về cái lời hứa xuông năm đó.


" cũng tốt , nên dừng lại ở đây thôi , nếu như tiếp tục, tôi sợ không ngăn được bàn tay này sẽ giết anh, sẽ làm toàn thân anh dính đầy mùi máu tanh !"


Rốt cuộc cả hai đều quay lưng đi với tâm trạng dày vò với nỗi đau của quá khứ ,cuộc gặp gỡ không mong muốn này đã được cấp báo về cho Wonho biết .Nhận được tin anh rất tức giận .


"em lại nói dối tôi một lần nửa?lần này nếu không cho em chút bài học,em sẽ không biết vị trí bản thân của mình !" -đưa bàn tay của mình đập mạnh xuống bàn , chiếc bàn vỡ làm đôi .


Một tháng sau kể từ ngày Changkyun khỏe lại và chuyện của Busan cũng được khống chế.Ngày hôm  ấy cả bọn không hẹn cùng nhau có mặt ở cái chợ nhỏ này .Ngày hôm ấy ,Wonho cùng Changkyun đi đến chợ để mua một số đồ cần .


Nhưng vì do duyên số ,định mệnh đưa đường dẫn lối,hay do dòng người mua bán quá đông.....Cả hai bị tách ra ,dùng điện thoại liên lạc cũng không được .


Chợ Dong Dae Mun...


"Wonho hyung !"


Đến lúc gọi được thì điện thoại của cậu lại hết pin,cả hai đều là người lớn cả,nên việc lạc nhau cũng không có gì to tát....Và nếu như đã lạc vậy thì cậu tự thưởng mình một buổi đi dạo vậy.Từ ngày trở  lại Hàn quốc đã gần hai tháng ,nhưng cậu vẫn chưa đi đâu nhiều.Tất cả đều là lạ lẵm .


Đi ngang từng gian từng gian, những món đồ ,nhưng không món nào khiến cậu phải ngoái lại nhìn,cho đến khi đi ngang một tiệm bán mặt nạ.Bước vào,Changkyun nhanh chóng chọn cho mình một cái màu vàng ánh kim (Loại mặt nạ dành cho ngày lễ hóa trang .)


" bà chủ tôi lấy cái này !"-đặt tiền xuống .


"có cần gói lại không thưa cậu ?"


" không cần, tôi muốn đeo nó ngay ,bao nhiêu tiền ?"


"5000 ngàn won !"


" đây,khỏi thối, một cái mặt nạ đep xứng đáng với số tiền đó"- Changkyun đưa luôn 50 ngàn won.

Đeo nó lên mặt ,Changkyun cảm thấy rất dễ chịu ,cậu tiếp tục đi tiếp.


******


Số tiền 10 triệu mà I.M lẫn Kihyun đã làm phi vụ cuối ở bên Nhật trước khi trở lại Hàn Quốc vẫn chưa xài hết, nhưng nếu không lừa đảo, không tìm mục tiêu có lẽ trí óc của họ sẽ vỡ tung thành từng mảnh bởi cứ mãi suy nghĩ về cái quá khứ đen tối ngày hôm đó của mười năm về trước .


Nhìn bề ngoài cứ tưởng Kihyun anh là một người ham tiền,hay cười,thích đùa và ăn chơi , nhưng sâu thẳm trong tâm hồn của người con trai đã không giữ được lời hứa với người con trai quan trọng của mình...........Cậu là   đang rất mệt mỏi và đau đớn .


Nếu I.M cố gắng làm việc lừa đảo mười lần để không còn nhớ đến giấc mơ ám ảnh mình,thì Kihyun , cậu phải gấp trăm lần để cho thời gian của mình không có chỗ trống .Vì nếu như cậu không làm gì cả thì lời hứa ,sự bất lực ngày đó như đang dày vò xé tâm hồn cậu .


Hôm nay I.M đã dùng ảo thuật mua vui thiên hạ,biến những khán giả thành trò cười cho mình,thì Kihyun lại chọn ảo thuật để đánh cắp những món đồ giá trị trên người nạn nhân .


......................


Chỉ một đoạn đường ngắn,mà Kihyun đã thu được rất nhiều lợi nhuận, đang định nghĩ ngơi, thì một cái va chạm sau lưng đầy định mệnh ,khiến cậu không muốn chú ý không được .


* quay lại *- Tuy người đó che mặt đi,nhưng Kihyun vẫn có thể nhận ra,đó chính là Changkyun,là cậu bé mà cậu mới gặp một tháng trước trên đường vào ngày lễ,cũng là cậu bé cùng cậu ngắm sao trời năm nào và là cậu bé mà cậu đã không giữ được lời hứa của mình .


Chỉ vì ít kỷ mưu cầu sự sống,cậu đã chấp nhận bị động để bị lôi đi .


*hai ánh mắt chạm nhau,chạm thấu luôn trái tim đối phương*-Changkyun trong cái mặt nạ ,ngạc nhiên vì lại gặp người mà khiến cậu chưa bao giờ quên , nhưng vẫn cố lướt qua .Hình phạt hôm bữa của Wonho ,thật sự đã ám ảnh cậu .


Lại lần nữa Kihyun đưa bàn tay của mình nắm lấy cánh tay sớm đã bị váy bẩn bởi màu của máu của những người vô tội.Ở chỗ đông người,Changkyun không thể manh động.Nhưng Changkyun mềm yếu của một tháng trước thật sự đã chết .


Cậu chính là đã bị Wonho tẩy não .


" buông!"-Sát khí rất mạnh bao trùm cả hai .


" Changkyun ,là em đúng rồi.Chúng ta thật sự có duyên phận nhỉ ?"-Kihyun cười rất tươi .


"thả!"- giọng điệu ,ngữ khí mạnh mẽ và lạnh lùng .


Kihyun chẳng thèm để ý đến cái sát khí của Changkyun,gặp lại cậu rất mừng,cậu kéo Changkyun snag một bên,đưa bàn tay mình lên khuôn mặt mà nhiều năm cậu không có cách nào gạt bỏ ra khỏi tâm trí,đến cả giấc mơ cũng rất rõ ràng .


Khuôn mặt này rất xanh xao so với một tháng trước cậu gặp .


Vô hồn hơn một tháng trước cậu trông thấy .


Nhìn kỹ cũng còn thấy vết thương ngay cổ nữa .


Lòng bất giác quặn đau và giận,ánh mắt cũng trở nên đuc ngầu,bàn tay chạm vào khuôn mặt kia cũng bất giác khẽ run rẩy .


" em bị thương sao Changkyun? Anh ấy đánh em ?" –con mắt của kẻ lừa đảo luôn rất nhạy .


Changkyun cười nhạt gạt tay của Kihyun ra đinh rời đi,ở đây không thể ra tay và cậu không ra tay không phải vì còn yếu đuối mà là cậu nhận thấy chết rất dễ cho những kẻ chạy trốn.Phải bắt lại từ từ dùng tội lỗi của họ tra tấn họ mới là ý kiến hay nhất .


" liên quan gì anh,buông tay !"


Changkyun không còn chút lưu luyến hay đau khổ,sự trừng phạt của Wonho và cả những lời của Su,cậu tĩnh rồi.Hay nói đúng hơn cậu hoàn toàn bị tẩy não rồi.Cười lạnh trước ánh mắt hụt hẫng buồn bã kia .


Chút đau xót,đọng lòng cũng khồng hề có .


" có phải điều khiến em không muốn nhìn lại tôi là do tôi đã phản bội lời hứa của chúng ta không ?"

Changkyun lạnh lùng cởi bỏ mặt nạ quay lại nhìn Kihyun.Quả thật dù che giấu cỡ nào, cậu vẫn có thể tìm thấy ,thế thì không cần đeo nó chi vô ích nữa .


" anh muốn gì ?muốn chết ? "- cư xử rất lạnh lùng.


"tôi chỉ muốn hỏi em sống có tốt không ? Wonho hyung có chăm sóc em tốt không ?và vết thương trên người em ?"


"ha ha ha !"-Changkyun ôm mặt cười khúc khích .


" em cười gì ?"


Cậu thôi cười bước đến gần Kihyun tay nắm áo ,ánh mắt sắc bén như lưỡi dao ,giọng nói lạnh gần như tạc ra từ tảng băng lạnh ngàn năm tuổi .


"anh hỏi theo kiểu quan tâm như thế có thấy nực cười không ?"


Một lần nữa Kihyun mặc kệ câu nói của cậu mà lại nhắc lại câu hỏi, đã làm cả hai dằn vặt nhau suốt khoảng thời gian dài .


"có phải điều khiến em không muốn nhìn lại tôi là do tôi đã phản bội lời hứa của chúng ta không ?"


"quan trọng sao ? "-Changkyun tỏ ra bình thản và xa cách,dường như quá khứ cả hai tồn tại chỉ có một ký ức là phản bội.


Kihyun rất tức giận với thái độ lạnh nhạt thản nhiên của Changkyun,thà rằng cậu giết người mà cậu hận,hay quát tháo gì cũng được.Chứ dùng hành động ấy khiến tim của Kihyun càng đau nhói .Hất tay đang nắm cổ áo của mình ra.Chính bản thân nắm lấy cổ ai của đối phương .


" tôi đang dùng tấm lòng chân thật của mình để hỏi em, em có thể thôi cái kiểu cười và ánh mắt ấy được không ?"


Changkyun giận sôi lên rút khẩu súng ngắn mà cậu luôn thủ sẵn trong người dí vào giữa trán anh ,lạnh lùng thẳng thừng  nói .....


" đừng có bao giờ nhắc lại cái lời hứa chết tiệt của anh,đừng tỏ ra quen biết với tôi, cũng may cho anh là gặp tôi ở chợ,tôi không thể manh động.Nếu khôn hồn thì lo chạy trốn khỏi mắt tôi.Nếu để tôi bắt được lần sau thì sẽ không may mắn bây giờ.Lúc đó viên đạn này sẽ xuyên giữa trán !"- "pằng "-Cậu cười .

Changkyun thu súng lại ,thả tay ra và đeo mặt nạ lên .Cậu cứ thế tiến về phía trước.Không hề quay đầu lại nhìn người đằng sau đan gche61t dần trong tội lỗi.Bàn tay của Changkyun đã sớm xuất hiện một chiếc phi tiêu .


*phặt * -ghim sâu vào lòng ngực của ai cực kỳ chuẩn xác .


"Tôi biết em đang đau,tôi cũng có khá hơn gì em chứ ? Tôi Luôn dằn vặt mình về lời hứa của chúng ta năm xưa !" –nỗi đau từ trái tim quá lớn đến nỗi dù máu đang chảy mà Kihyun vẫn không nhận ra,vẫn thản nhiên dồn hết ánh mắt của mình về người đã đi rồi .


"Kihyun hyung !" –đến khi I.M mang Hyunwoo và Minhyuk đến gặp cậu thì cậu mới vì mất máu quá nhiều mà ngã xuống .


Trước mắt đều tối sầm lại,chẳng nghe thấy gì rõ ràng,cũng chẳng thấy gì rõ ràng.Tất cả nghe thấy ,nhìn thấy đều là những hình bóng của mười lăm năm trước .Nếu cậu có một điều ước,cậu sẽ ước mình năm đó không đưa ra cách chạy trốn để cho tất cả mọi người ai nấy đều đau khổ.


Cậu hình như đã sai .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: