Chương 31
Genine rất sớm đã đến điểm hẹn trước cả Donghyuck 10 phút, bọn họ hẹn nhau ở trạm xe bus thứ ba, và Donghyuck chỉ cần bước xuống xe, liền có thể dễ dàng nhìn thấy Genine đứng co quắp giữa một đám người chen chúc.
Cậu cười trừ.
- Anh đến sớm thật đấy.
Genine không biết làm gì hơn ngoài nhún vai
Kế hoạch đi dạo của bọn họ rất đơn giản. Đạp xe quanh bờ sông, nói chuyện phiếm, và điểm cuối cùng chính là quán kem ngay gần công viên A. Lee Donghyuck thoải mái cười toe toét nhìn vào thực đơn, trước câu chuyện cười nào đó của Genine mà cảm thấy con người thực thú vị
- Em nên ăn kem vị Dừa ở đây, chúng rất ngon và dễ nghiện.
Genine chỉ tay vào một góc ít ai để ý trên thực đơn mà nói. Thường thì người khác sẽ hỏi cậu ăn gì và cứ mặc cho cậu chọn, thế nhưng Genine lại tự nhiên lấy quan điểm của anh ra để gợi ý cho cậu, điểm này Donghyuck thật sự chú ý.
- Vị dừa sao? Được, vậy vị dừa đi.
Xong xuôi phần gọi món, Donghyuck và Genine lại tiếp tục nói về những điều mà họ thích nhất. Genine là người ngoại quốc, tư tưởng không những thoáng mà sở thích cũng nhiều hơn một chút, vì vậy mà cả hai vô cùng hợp cạ nhau.
Có những lúc Donghyuck tự hỏi Mark sẽ ra sao nếu thử một lần nói chuyện như này với Genine nhỉ?
Anh ấy rất vui tính, và cậu nghĩ Mark sẽ thích điều đó thôi.
...
Trái lại với cuộc đi chơi bất đắc dĩ của Donghyuck, Mark nhàm chán nằm lăn lê trên giường, bên cạnh là chiếc điện thoại sáng màn hình để trưng. Không thể không nói suốt những khoảng thời gian vừa qua Mark đã phải đau đầu suy nghĩ rất nhiều thứ.
Hắn không rõ hắn đã đánh mất bản thân từ bao giờ nữa, hắn chỉ biết rằng tham vọng có được tập đoàn của hắn đã không còn sục sôi như ba năm trước nữa...Thay vào đó là thứ tình cảm trì trệ và mù quáng với Donghyuck như bây giờ và hắn hoàn toàn thấy ổn với chúng.
Nhưng dù cho hắn có cảm thấy ổn bao nhiêu, miễn là Donghyuck không vui, hắn vẫn cảm thấy nao nao trong lòng với quyết định của bản thân. Cái ghế chủ tịch không hào nhoáng như cậu nghĩ, thế nhưng có một điều mà nó có thể làm hơn bất cứ ai.
Chính là địa vị.
Địa vị là một nền tảng gây dựng theo thời gian nhưng chỉ cần Mark ngồi lên vị trí thừa kế thôi, Donghyuck chẳng tốn chút sức lực nào, một bước liền có được địa vị trên vạn người!
Nhưng để có được địa vị cho Donghyuck, hắn sẽ phải đánh đổi lại bằng hạnh phúc của hắn. Hắn không ích kỉ, nhưng hắn ghét phải cho đi thứ trân quý như vậy. Mark đưa tay lên gác trên trán, chần chừ một cách cẩn thận, sau đó lại nhìn màn hình điện thoại.
- Mẹ?
"Hừm? Mark? Con có biết đã rất lâu con không gọi cho ta không?"_Giọng bên đầu dây, Lee phu nhân như vừa trách móc, vừa vui mừng.
- Con xin lỗi, chính là bận học...
"Bận học? Donghyuck không làm bài tập cho con sao? Thằng quỷ đó..."
- Mẹ, mẹ không được nói Donghyuck như vậy. Con không thích điều này đâu.
"Được, được, được, đều theo ý con, gọi mẹ có chuyện gì sao?"
Mark bặm môi tiếp tục im lặng, đây là thời khắc quyết định của hắn, hắn sớm muộn sẽ phải đối mặt thôi.
- Con khỏi bệnh rồi, mẹ, con muốn ghi tên ứng cử vị trí người thừa kế.
Mark nói, trong lòng lại chẳng vui chút nào.
"Con khỏi bệnh rồi!? Con nói thật chứ? Đã khám qua chưa!?"
- Chưa, nhưng mà buổi tối con vẫn là con, không có người khác.
"Mẹ lập tức qua nhà con!"
- Không, mẹ, để con về nhà.
...
Và theo một cách thần kì nào đó, Mark đã thành công thoát ra ngoài bằng đường cửa sổ, trên tay áo còn có một vết rách nhỏ...
Tất cả là tại cái móc trên lan can đáng ghét!
Hắn nhăn mặt rủa thầm.
Mẹ Lee tư thế thoải mái ngồi cạnh Mark xem xét từ tổng thể, thấy con trai quý tử vẫn còn lành lặn liền thở phào.
- Lát thay áo đem cái này vứt đi.- Bà nói.
Hắn chỉ gật đầu không đáp.
- Hôm nay con ở đây với mẹ, nếu thật sự con khỏi bệnh, vậy thì chúng ta không cần suy nghĩ nữa, con chính là chủ nhân tương lai của cả tập đoàn và Lee gia.
Bà Lee vui mừng đến nỗi hai hốc mắt hồng hồng, nói chuyện với hắn nguyên cả buổi vẫn không nỡ rời đi, còn Mark thì đang lo lắng liệu Donghyuck đã về chưa, đang làm gì, không thấy hắn ở nhà cậu có lo không...
Vẫn là nên nhắn cho gấu con một cái tin nhắn.
"Tôi đang ở nhà của mình, em ở nhà nhớ ngủ sớm, đừng thức khuya."
Đoạn tin nhắn nhạt nhẽo không dài, nhưng gần hết trong số đó đều là lo lắng của Mark căn dặn cậu, thế nhưng tưởng vậy là xong, Donghyuck ngay cả tin không thèm đọc, buổi tối trở về không thấy Mark đâu vẫn là gọi điện nói lớn.
Chỉ mới mấy câu đã giận dỗi bỏ đi rồi!? Mark Lee thật sự là một tên cứng đầu!
"Anh đang ở đâu! Sao không báo với em một tiếng? Em nói anh ở nhà cơ mà?"
Vui vẻ với Genine chưa lâu đã bị cơn tức dập cho mất hứng, Donghyuck dùng chất giọng chán ghét trước giờ chưa từng có, khi không không đối diện trước mặt hắn lại như biến thành một kẻ khác.
- Không phải tôi nhắn tin cho em rồi sao?
"Nhắn...nhắn tin? Nhắn lúc nào?"_ Donghyuck bị hớ, vội vàng thoát màn hình kiểm tra lại hộp thư. Chết tiệt, thế mà còn chưa đọc!
- Lúc trưa, tôi mới là người hỏi em đã đi đâu mà từ sáng đến giờ mới về?
"Em đi đâu anh quản làm gì, còn nữa, anh đang ở đâu thì cứ ở yên đó đi! Em khoá cửa rồi!"
Donghyuck chính là thẹn quá hoá giận, lập tức cúp máy, không thèm nghe tiếp điệu cười giễu cợt của ai kia bên đầu dây còn chưa kịp vang lên.
Mark cầm điện thoại trên tay, đứng dựa vào lan can ngắm ánh chiều tà dần mờ nhạt, thế chỗ cho màn đêm tuyền. Sắp rồi...Hắn nghĩ.
Mặt trời bị mảng tối sắp nuốt trọn, le lói những tia sáng cuối chân trời đỏ ửng, như nhiệt huyệt, như cự tuyệt. Mark nheo mắt bắt đầu thả hồn hoà vào làn gió mát, lười biếng nhìn xuống cổng chính, nơi chiếc xe sang trọng của Lee lão đang tiến vào.
Ba về rồi.
- Mark!
Bà Lee chạy vội ra ngoài ban công, vẻ mặt không kìm được xúc động nhìn hắn, chạy thật nhanh đến ôm chầm lấy cả cơ thể cao lớn, nghẹn ngào
- Ơn chúa, Mark, thật sự con đã khỏi bệnh!
Đây có lẽ sẽ là khoảnh khắc bà cả đời sẽ không thể nào quên. Ngày mà con trai bà chầm chậm đưa tay lên chạm nhẹ vào lưng người mẹ, trao cho bà cái ôm dịu dàng, hạnh phúc, ngày mà họ đứng trước ban công nhìn ánh trăng lẩn lướt qua làn mây, là Mark, không phải là Minhyung nữa.
Tất nhiên, cuộc hội ngộ gia đình ngắn ngủi, Lee lão chính là mừng đến bữa tối hứng chí ăn đến ba bát cơm còn chưa muốn dừng, Mark ngồi bên cạnh mẹ, tận hưởng sự ân cần từ bà, trong lòng chợt thấy nghèn nghẹn.
- Mẹ hoá ra vẫn luôn chăm sóc con theo cách như vậy...
- Con chính là ban đầu bài xích ta, ta luôn đối xử với con như vậy.- Bà Lee oan ức thanh minh.
Bữa cơm được rời đi sớm hơn ngày thường, lý do chính là về chuyện thừa kế, Lee lão muốn sự kiện này diễn ra nhanh một chút, Mark không còn là trẻ con nữa, chỉ cần huấn luyện bài bản, với đầu óc nhanh nhạy của nó, ông tin không cần chờ đến hai tháng mới công bố đâu.
Có thể cuối tuần này, nếu không có bất trắc xảy ra.
- Thông tin này tuyệt đối cơ mật, con không nên nói cho ai biết vào trước đêm thứ 7, được chứ?
- Ba, ba có chắc là con có thể làm được không?
Hắn hỏi, mặt hiện đầy sự hoang mang. Thời gian công bố cứ trì trệ nhưng đến lượt hắn lại một đường mà rút ngắn lại, hắn có chút chưa muốn phối hợp.
Cứ vậy mà tự nguyện nhốt mình, Mark hy vọng đánh đổi của hắn có thể khiến Donghyuck chú ý đến hắn nhiều hơn...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com