[Chương 5: Hồi tưởng/ Phần 5.1]
Chương 5
Hồi tưởng
Editor: Nai Mều Quốc Dân
Wattpad: Kemsone9 [follow tớ đi ^^]
THƯƠNG VÀ YÊU GỬI TẶNG BẠN GARI MONG JI :) ... Mình không nghĩ được và không đủ thời gian viết oneshort như hứa... Mình rất xin lỗi *gập người 90* <3
Mấy ngày sau đó, Jihyo liên tục phải đi chụp hình ngoại cảnh, không hỏi kết quả cuộc phỏng vấn của Kim Jiyoon, bởi vì chị đã thương lượng với đồng nghiệp Yoo trao đổi công việc, chị không liên quan đến chuyên mục đó nữa.
Công việc chụp ảnh hôm đó khá thuận lợi, Jihyo trở về tòa soạn từ rất sớm. Ở phòng rửa tay chị bắt gặp chị Ha và mấy đồng nghiệp đang rôm rả bàn tán chuyện gì đó. Thấy Jihyo chị Ha nói to:
- Thế nào Jihyo, chuyên mục mới làm đến đâu rồi? - Chị Ha mỉm cười vẻ châm biếm không giấu giếm.
- Sao cơ ạ? - Chị ngạc nhiên.
- Chưa biết tin à? Kim Jiyoon chưa gặp nhân vật nổi tiếng của cô ta thì đã bị từ chối thẳng thừng. Chuyện đến là hay, sao lúc đầu cao giọng thế? - Chị Ha nói có vẻ rất đắc ý.
- Đúng thế, nghe đâu gọi điện đến văn phòng, người ta không tiếp, chỉ có trợ lí nghe điện thoại, viện cớ Kang luật sư bị ốm - Cô thủ thư giọng hể hả.
“Gary bị ốm?”
Jihyo đang định đi, nghe vậy vội dừng lại hỏi:
- Thật sao?
- Chắc chắn là giả bộ thôi, hôm qua tôi còn nhìn thấy anh ta trên tivi mà.
Những chương trình truyền hình vừa phát sóng thường được làm từ trước.Gary có bị ốm thật không?
Mặc Sênh ngồi trong phòng làm việc xem lại những bức ảnh, đầu óc rối bời.
“Song Jihyo , sao phải quan tâm đến anh ta thế, không đến lượt đâu”, mấy lần Jihyo chua chát tự giễu mình.
- Jihyo unnie, có điện thoại - Cậu Yoo đưa máy cho chị nói - Hình như người này đã gọi hai lần từ sáng đến giờ.
Jihyo cầm ống nghe:
- A lô,vâng… Chào anh…
- Jihyo phải không - Trong ống nghe là một người đàn ông trầm ấm thoạt nghe hơi giống giọng Gary - Tôi là Seung Gi.
***
Quán cà phê Seung Gi hẹn chị ở trên con đường phía đông thành phố, có tên Love & Peace.
- Tìm chị khó quá, may có lần tôi nghe nói chị là phóng viên ảnh của một tạp chí phụ nữ - Seung Gi lên tiếng sau khi họ vừa yên vị bên cái bàn cạnh cửa sổ nhìn ra khoảng vườn có những cây cảnh rất lạ mắt.
Thấy Jihyo ngơ ngác,Seung Gi bật cười:
- Sao thế, nhắc đến Gary chị thấy lạ lắm sao? Thực ra Gary chẳng nói gì hết, nhờ có ông bạn Chang Wook tôi mới có được một chút thông tin… - Seung Gi không hiểu sao tỏ ra lúng túng.
Người phục vụ đưa thực đơn đến.
Chọn xong đồ uống HSeung Gi đi vào vấn đề chính:
- Có phải tôi tới tìm chị làm chị ngạc nhiên ?
Đúng là rất ngạc nhiên, người đàn ông điển trai lịch thiệp này tuy Jihyo có quen nhưng không thân thiết. Trong một thời gian dài, ấn tượng của chị về anh ta chỉ là bạn cùng phòng của Gary, tên anh ta thậm chí có lúc chị còn không nhớ. Cho đến một hôm, mấy người bạn của Gary hẹn nhau đi ăn lẩu và yêu cầu tất cả đều phải mang theo bạn gái, cuối cùng chỉ có Seung Gi đến một mình. Mọi người đua nhau chọc tức Seung Gi:
- Seung Gi, ngay đến Gary cũng bị đã bị người ta lôi kéo, cậu định độc thân đến bao giờ?
Seung Gi thở dài:
- Nói thì dễ lắm, nhưng đào đâu ra một Song Jihyo kiên cường bất khuất để lôi kéo tớ bây giờ - Seung Giliếc nhìn Jihyo nói giọng khiêu khích.
Gary vừa đến, vò đầu bứt tai:
- Nếu cậu cần, tớ nhường đấy, để tớ được yên.
Jihyo lúc đó trông rất tội nghiệp, cảm thấy rất tủi thân, nhưng không thể mở miệng, sợ nói ra chỉ càng thêm ngượng, bởi sinh viên khoa luật nổi tiếng miệng lưỡi cay độc.
Nhưng từ đó, chị có ấn tượng rõ rệt hơn đối với Seung Gi.
- Thú thực, tôi nghĩ mãi không hiểu, vì sao hồi đó chị trở thành bạn gái củaGary. Bởi vì chị cũng biết, có bao nhiêu người đẹp mê anh ta, trong đó không ít người có ưu thế hơn chị - Sau khi nhấp một ngụm cà phê, Seung Gi ngước nhìn Jihyo , ánh mắt tinh nghịch.
“Lạ thật, sao anh ta bỗng dưng nhắc lại chuyện ngày xưa?”, Jihyo mỉm cười, không nói.
Giọng Seung Gi bỗng trở nên sôi nổi:
- Hồi đó, có một việc mà cả phòng chúng tôi đều khoái trá tham gia, đó là đánh cuộc xem rút cục người đẹp nào chinh phục được Gary. Cứ mỗi tối, sau khi tắt đèn cả phòng cá cược ầm ĩ. Có người cá cho hoa khôi khoa luật, có người cá cho người đẹp cùng tham gia giải trong cuộc thi hùng biện với Gary, hình như tôi cá cho một cô sinh viên khoa ngoại ngữ - Seung Gi hào hứng kể - Nhưng Gary luôn có một chính sách là BA không: không để ý, không tán thành, không tham dự. Cậu ta chỉ chúi đầu đọc sách, ngủ, mặc kệ chúng tôi gây chuyện. Nhưng có một hôm, chúng tôi vẫn cá cược như thường lệ, Gary đột nhiên tuyên bố:
- Tớ cược Song Jihyo.
Seung Gi nói:
- Đó là lần đầu tiên tôi nghe đến tên chị.
Thì ra là vì vậy mà sau nay có tin đồn chị là bạn gái của Gary. Quả nhiên chuyện này chưa bao giờ Gary nhắc đến. Jihyo chợt hiểu.
- Chị không thể biết được hồi đó bọn tôi đã tò mò muốn biết về chị thế nào đâu. Về sau khi chị xuất hiện ai cũng ngạc nhiên, Gary vốn rất điềm tĩnh, tính già dặn trước tuổi, ai cũng nghĩ bạn gái anh ta phải là người chín chắn, hiểu biết nhưng chị… Xin lỗi - Seung Gi lúng túng - Chị hoàn toàn không giống hình dung của chúng tôi.
Sau một lát im lặng Seung Gi lại tiếp tục:
- Thú thật, lúc đầu tôi cũng không tin quan hệ giữa hai người, nhưng Gary ngày càng tỏ ra giống một chàng trai bình thường hai mươi tuổi. Anh ta thường bị chị làm cho phát cáu, vò đầu bứt tai, có lúc còn vui vẻ để cho chúng tôi sai giặt quần áo cho cả phòng. À, phải rồi đó là dịp sinh nhật của anh ta…
“Những chuyện đó đã xảy ra với Gary ư?” Quả là khó tin.
Hôm sinh nhật Gary chị đã đi khắp thành phố mà không tìm được món quà vừa ý, cuối cùng đành trở về tay không. Tối hôm đó, ở tầng trệt khu kí túc xá chị đành chúc mừng suông:
- Sinh nhật vui vẻ!
Gary giận dỗi:
- Hôm nay em đi đâu vậy? Quà của anh đâu?
Bỗng dưng Jihyo không biết trả lời thế nào, Gary lườm chị nhưng cuối cùng anh lại giảng hòa:
- Thôi được rồi, em nhắm mắt lại đi.
Chị nhắm mắt. Gary đột ngột hôn chị. Đó là nụ hôn đầu.
Jihyo còn nhớ, lúc đó chị mở mắt, nhìn anh, thảng thốt:
- Gary, hôm nay không phải là sinh nhật em.
Bàn tay Jihyo đang cầm cốc cà phê thoáng run rẩy, chị đặt tách cà phê xuống bàn.
Vì sao người đàn ông này bỗng dưng nhắc nhiều đến quá khứ như vậy? Sao phải nói ra những chuyện đó, không nên nói ra thì hơn, dù sao cũng chẳng để làm gì, quá khứ đã là quá khứ.
- Anh hẹn tôi đến đây, bảo là có chuyện tôi phải biết, chính là những chuyện này ư? - Cuối cùng không kìm chế được, Jihyo khó nhọc cất tiếng.
Khuôn mặt Seung Gi thoáng biến sắc, cặp môi với những nét gờ gợi cảm mím chặt, hình như có điều khó nói.
- Jihyo, chị thật tàn nhẫn! - Cuối cùng Seung Gi ngẩng lên nhìn sâu vào mắt chị, giọng nói không cao nhưng nghe rất đáng sợ.
Đúng thế, với ai chị cũng tàn nhẫn.
Seung Gi lẳng lặng lấy bút trong túi viết mấy chữ, đưa cho chị. Jihyo cầm đọc, đó là tên một bệnh viện và số giường bệnh.
- Cái gì thế này? - Jihyo hoảng hốt, cổ họng nghẹn lại.
Seung Gi đã trở lại bình thường, nói thủng thẳng:
- Với cung cách làm việc như cậu ta, chết non là chuyện thường, lại còn xuất huyết dạ dày - Seung Gi cất bút vào cái cặp màu đen, thận trọng cài khóa - Tôi đưa địa chỉ bệnh viện cho chị, đến hay không là tùy chị. Tôi không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, nhưng Song Jihyo… - Giọng Seung Gi trở lại vẻ đáng sợ lúc trước - Con người không nên quá ích kỉ.
Nói xong anh ra gọi thanh toán, lúc Jihyo ngẩng đầu, chỗ ngồi đối diện trống không, Seung Gi đi từ lúc nào. Jihyo vẫn ngồi yên, thảng thốt, dường như vẫn chưa tin những gì Seung Gi vừa nói. Tay chị bóp chặt mảnh giấy, móng tay ấn vào da thịt đau điếng, nhưng chị không để ý.
Xuất huyết dạ dày, bênh viện, Gary… Vì sao? Vì sao chứ?
-TBC-
Edit lỗi mọi người thông cảm và bỏ qua. Cảm ơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com