Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6: Chọn lựa.


Chap 6: Chọn lựa.

Nhất Bác đứng hồi lâu nơi ban công. Trông vẻ mặt cậu trầm tư. Đôi mắt thoáng đượm buồn.

Nỗi buồn vươn vấn trên bờ mi từ lâu rồi luôn là một biểu tượng không thể thiếu của Nhất Bác.

Đám bạn thân kháo nhau rằng, Nhất Bác có thay hình đổi trạng thế nào cũng dễ dàng nhận ra thôi. Khi ấy Nhất Bác ngạc nhiên nhìn, hầu hết bọn họ đều cười lớn mà nói:

_ Mắt sầu. Nhất Bác mắt sầu. Chẳng phải chính là cậu đó sao? Vương Nhất Bác có trốn nơi nào cũng dễ dàng tìm ra thôi, cứ nhìn đôi mắt là biết.

Kỳ thực đôi mắt của Nhất Bác thực buồn. Buồn như chính cuộc đời của cậu.

Lặng im ngắm nhìn cảnh vật chung quanh. Hầu hết khu vườn đều chìm vào bóng tối, chỉ có ánh đèn nhập nhòe ở các gốc cây cổ thụ làm cho cả không gian như ảo mộng mà đắm chìm trong màn đêm tịch liêu.

Vài âm thanh của tiếng côn trùng vang lên dễ dàng lọt đến tai trong trẻo như một khúc tình ca.

Gió thực mát. Đêm cũng thực thanh mát. Yên tĩnh, buồn nhưng lại rất dễ chịu.

Tiêu Chiến đã im lặng đứng ở phía sau hồi lâu. Không nỡ cắt ngang cảm tình của Nhất Bác. Cuối cùng anh chỉ khẽ đứng tựa vào thanh cửa mà ngắm nhìn.

Từ lâu lắm rồi, anh vẫn giữ thói quen lặng lẽ trông chừng Nhất Bác như thế. Cứ thế im lặng mà không lên tiếng. Không cần Nhất Bác biết đến sự hiện diện của mình, chỉ ưu tư mà ngắm nhìn cậu như vậy cũng khiến Tiêu Chiến an tâm ít nhiều. Đối với anh cho dù cậu có hiện diện trước mắt cũng rất dễ dàng biến mất, nếu không trông chừng thì chỉ trong tích tắc liền sẽ lạc mất cậu. Đó chính là điều khiến Tiêu Chiến lo lắng và bận lòng nhiều nhất. Bất cứ lúc nào chỉ cần ở bên cạnh Nhất Bác, đối với anh đó chính là khoảng trời bình yên nhất. Không thấy cậu lập tức lại thấy bất an. Ngày Nhất Bác tiếp nhận viện mỹ thuật, Tiêu Chiến đã rất nhiệt tình bên cạnh cậu lăng xăng lo việc này việc kia khiến Nhất Bác không khỏi nghĩ rằng có khi nào anh cũng muốn dời cả phòng làm việc của mình đến đây hay không? Tiêu Chiến khẳng định tương lai không xa anh nhất định sẽ làm như vậy. Nhất Bác cười xoa xoa hai má anh nói là em chẳng phải thú cưng của anh mà đi đâu cũng phải trông chừng. Tiêu Chiến chỉ cười rồi yêu thương ôm cậu vào lòng, em đương nhiên không phải thú cưng của anh, em là tất cả tâm can bảo bối, cả đời này anh nhất định giữ trọn trong vòng tay này tuyệt đối không buông. Anh không buông em làm sao lớn được đây. Vậy thì đừng lớn, tuyệt đối đừng lớn, anh chỉ muốn Nhất Bác nhỏ mãi thế này, chỉ cần dựa vào anh là đủ rồi. Thế mãi không phiền sao. Không phiền, thật không phiền. Tiêu Chiến cứ thế xiết chặt vòng tay mình khiến Nhất Bác có chút ngợp. Cậu cười nấc, em không dám, không dám đùa anh nữa đâu. Tiêu Chiến không nói cứ thế ôm thật chặt lấy cậu không nới lỏng vòng tay một phút nào. Nhất Bác năn nỉ mãi cuối cùng anh mới luyến tiếc buông cậu ra, nhưng lại xoa lấy hai gò má. Đời này anh nhất định sẽ không buông tay em. Nhất Bác lúc ấy chỉ mỉm cười, nhưng trong tâm dường như rất mâu thuẫn, vừa hạnh phúc vừa bất an lo lắng.

Thật vậy, đối với Tiêu Chiến sẽ không có điều gì có thể chi phối tâm trạng và suy nghĩ của anh ngoại trừ Nhất Bác. Chỉ cần là hạnh phúc hay bất hạnh của cậu thì Tiêu Chiến liền lập tức can thiệp bất chấp là đứng trên cương vị nào, là đúng hay sai anh đều không bận lòng. Chỉ cần là vì Nhất Bác nhất định anh sẽ không từ bỏ, không quan ngại, dù là việc lớn hay nhỏ cũng không thành vấn đề. Tiêu Chiến là như vậy. Với anh không phải chỉ vì ơn cứu mạng, không phải chỉ vì những bi thương từng trải cùng Nhất Bác khiến anh cảm thương mà chỉ đơn giản đó là Vương Nhất Bác thì dù phía trước là biển lửa hay tử địa anh cũng không từ.

Đang loanh quanh trong những suy nghĩ về hồi ức đã qua, Tiêu Chiến giống như ngây ngốc khi đối diện với tấm lưng đơn độc của Nhất Bác. Trong anh cảm giác xót xa nhức nhối, chỉ muốn lao đến ôm xiết thân người đó vào lòng, bao bọc lấy trong vòng tay này. Vĩnh viễn không muốn sóng gió ngoài kia vùi vập lấy, làm cậu tổn thương một lần nữa.

Giống như có thành giao cách cảm, giống như cảm thấy một sinh khí mới hòa vào không gian phẳng lặng phía sau, Nhất Bác bất giác quay lại.

Bất quá, Tiêu Chiến không nghĩ trước tình huống này.

Bất quá, anh cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Bất quá, nhìn Nhất Bác mỉm cười.

Hai anh em đứng hướng ra ban công, không gian trở nên ấm áp lạ thường. Hai con người có mối giao tình thầm kín dễ dàng khiến cho vạn vật xung quanh như bừng sáng.

Nhìn sang chỉ thấy Nhất Bác giữ nguyên nét mặt ủ rũ. Tiêu Chiến lo lắng hỏi:

_ Sao vậy? Không khỏe sao? Có chỗ nào khó chịu ư?

Lắc đầu.

_ Thế sao mặt lại thế kia?

Nhất Bác thở dài nói:

_ Làm ba giận rồi.

Tiêu Chiến như bừng tỉnh:

_ Ồ ra là vì chuyện đó sao?

_ Vì sao không đánh thức em dậy? – Cậu lại buông lời trách móc, phụng phịu nói.

_ Không thích.

_ Sao lại thế? Em là vì ngủ quên mất chứ không phải cố ý không đến buổi tiệc mà. Anh vì sao không đánh thức em?

_ Anh không thích đâu. Nhìn em ngủ không ai nỡ đánh thức cả.

_ Anh lại trêu em?

_ Không, không phải, chỉ là... anh thực sự không muốn đưa em đến những buổi tiệc đó. Những buổi tiệc đó chẳng quan trọng, quan trọng là em có thích hay không. Với anh điều đó mới là tất cả.

Nhất Bác nhìn sững Tiêu Chiến, nhất thời chưa biết nên phản ứng thế nào đành cúi xuống.

_ Nhất Bác à, không cần tự ép mình làm điều không thích. Anh không muốn em như thế.

_ Nhưng... ba sẽ giận.

_ Ba không giận, ba rất hiểu em. Chỉ là ba không muốn em cứ mãi giấu mình, chỉ đơn giản vậy. Nhất Bác đừng lo. Còn có ông bà, mẹ và các anh chị, ba có giận hồi lâu cũng sẽ bỏ qua thôi.

_ Đúng thế phải không?

_ Ừ. Tin anh đi.

Nói đoạn Tiêu Chiến liền nắm tay lại đưa lên trước mặt Nhất Bác, năm ngón tay đó xòe ra trước mặt cậu.

_ Xòa...............................

Nhất Bác toàn thân bất động nhìn sững anh, Tiêu Chiến đưa tay xuống liền mỉm cười:

_ Như thế đấy, mọi buồn phiền sẽ qua đi. Em tin anh mà đúng không? Nếu thế hãy tin là mọi nỗi buồn rồi sẽ tan biến hết.

Nhất Bác khẽ mỉm cười. Trong cậu chính là cảm giác ấm áp. Bất quá không kìm nén được nắm lấy tay Tiêu Chiến, Nhất Bác khẽ nói:

_ Cảm ơn anh... Tiêu Chiến.

_ Đừng gọi như vậy.

Nhất Bác kinh ngạc một chút lại nhìn vào mắt Tiêu Chiến, anh chỉ thản nhiên đáp:

_ Gọi theo cách em đã gọi, như trước đây.

Nhất Bác nghe vậy liền im lặng, Tiêu Chiến nóng lòng thúc giục:

_ Mau lên.

_ Chiến ca. - Nhất Bác giống như phản xạ tự nhiên liền cất tiếng gọi.

_ Đúng là như vậy. Nhất Bác mỗi lúc buồn đều quên mất cách gọi anh. Mỗi lần nghe em gọi anh là Tiêu Chiến khiến anh cảm thấy rất lo lắng. Anh chỉ muốn trong trái tim em anh luôn là như vậy, mãi mãi là Chiến ca của em. – Tiêu Chiến mãn nguyện mỉm cười.

Xòa..............................

_ Vương Nhất Bác, gọi anh một lần nữa Chiến ca. Chiến... ca.... ah!!!!!!!!!!!!!!!

Nắm chặt lấy bàn tay của Tiêu Chiến, Nhất Bác khẽ cúi xuống. Hai bên má chợt nóng lên, ửng hồng tựa hồ e thẹn. Cảm giác của hạnh phúc chỉ đơn giản là như thế.

_ Chiến ca, Chiến... ca...

Nhất Bác gọi mãi tên Tiêu Chiến. Cậu thích được như thế, gọi anh là Chiến ca. Cảm giác đó đã ăn sâu vào huyết quảng, tựa hồ như đó là linh hồn còn lại trong tâm tư đầy những thương tổn của cậu. Âm thanh đó giống như đã thấm nhuần vào máu thịt, khảm nhập tâm tư vĩnh viễn không thể xóa nhòa.

Tuyên Lộ đi ngang qua nhìn thấy hình ảnh ấy, hồi lâu cũng không chớp mắt.

Tiêu Chiến về phòng, mở cửa bật đèn lên liền nhìn thấy Tuyên Lộ, anh khẽ giật mình:

_ Chị.

Tiêu Chiến không nghĩ Tuyên Lộ sẽ vào phòng anh tự tiện như thế.

_ Sao vậy, ngạc nhiên đến thế sao? Chị không được vào phòng em à?

_ Không, em nào nói thế.

Tiêu Chiến bước vào, rồi tiến lại bàn làm việc chỉnh sửa lại sấp hồ sơ còn vươn vãi.

Tuyên Lộ tiến lại gần:

_ Nói chuyện với chị đi.

_ Thì em đang nghe đây, chị nói đi.

_ Làm một ly nhé?

_ Sao lại thế?

_ Hàn huyên.

_ Em không thích, Nhất Bác không uống được rượu nên em cũng bỏ đi thói quen đó rồi. Nếu chị muốn làm một ly, qua phòng anh Hai hay anh Ba đi.

_ Chị muốn uống với em thôi. Để chị gọi Tiểu Hàn đưa lên vậy.

Tuyên Lộ nhâm nhi chút vang đỏ. Còn Tiêu Chiến chỉ uống champane loại nhẹ. Nhất Bác không uống được rượu, cậu bị dị ứng thức uống có cồn nên Tiêu Chiến cũng không uống rượu từ đó. Có đi tiệc tùng anh cũng chỉ uống chút nước trái cây hoặc rượu loại nhẹ.

_ Em đã gặp Bác Văn chưa?

_ Sao cơ?

_ Bác Văn, cậu ta vừa mới về nước đấy?

_ Rồi, em đã gặp. Cậu ấy có đến tìm em. – Tiêu Chiến trả lời, giọng điệu không mấy hào hứng.

_ Hôm nay ở buổi tiệc, cậu ta đã đến cùng với gia đình. Nhìn bảnh hẳn ra khác với hai năm trước gặp mặt ở Bắc Kinh.

_ Vâng.

_ Bác Văn kiếm em nhiều lắm đấy.

_ Lúc đó mẹ bảo em đi đưa Nhất Bác về, nên không gặp.

_ Ừ.

_ Mà chuyện chị muốn nói với em là gì vậy?

_ Bác Văn muốn chị giúp đỡ.

_ Chuyện gì chứ?

_ Gặp lại em.

_ Sao?

Tiêu Chiến tròn xoe hai mắt nhìn Tuyên Lộ.

_ Ừ, Bác Văn muốn chị nói với em rằng nó muốn trở lại với em, giống như ngày xưa.

_ Đùa sao? - Tiêu Chiến chợt cười nấc lên. – Cậu ấy đang nói cái gì vậy? Mọi chuyện đã qua bao lâu rồi mà.

_ Vì sao vậy?

_ Vì sao là vì sao? Chị đang hỏi cái gì vậy? Đương nhiên là không thể có chuyện đó a.

_ Tại sao? Trong quá khứ em và nó rất yêu nhau cơ mà, tại sao lại không thể trở lại?

_ Chị à, chị nghĩ thế nào vậy? Bao nhiêu năm qua rồi, nói muốn trở lại là trở lại hay sao? Em không biết vì sao Bác Văn lại nói như thế nhưng em không có ý định đó đâu.

_ Vì cái gì?

_ Chẳng vì cái gì cả. Em mệt rồi, đi ngủ đây. Sớm mai còn phải họp.

Nói dứt câu, Tiêu Chiến toan đứng dậy, Tuyên Lộ liền lên tiếng:

_ Vì.... Nhất Bác... có phải không?

Âm thanh vang lên khiến Tiêu Chiến hẫng một nhịp tim. Anh quay lại chị mình, ánh mắt không chớp.

_ Chị nói đúng phải không? Phản ứng mạnh mẽ này, là vì... Nhất Bác đúng không?

Tiêu Chiến ngồi xuống. Ánh mắt nhìn thẳng chị mình không hề do dự, trong tận cùng đó chính là sự thừa nhận cho tất cả phỏng đoán của Tuyên Lộ.

_ A Chiến à, nói chị nghe đi. Có phải không, mà không phải, không phải phải không? Chị chỉ là đang tưởng tưởng đúng không em?

_ Không, chị không hề tưởng tượng đâu.

Tuyên Lộ như chết sững.

_ Tiêu Chiến a.

_ Em.... không muốn nói dối. Nhất Bác, chính là vì em ấy.

_ A Chiến à, em điên rồi hả? Nhất Bác là không được, em không hiểu sao?

_ Tại sao? Em và Nhất Bác không có quan hệ huyết thống, không có máu mủ. Tại sao lại không được? Nhất Bác là con nuôi của ba mẹ mà.

_ Chị biết, nhưng ai cũng được. Nhất Bác thì không.

_ Tại sao?

_ Em cũng hiểu, ba mẹ yêu thương Nhất Bác thế nào kia mà. Anh em chúng ta cũng vậy, chúng ta là anh em, tuy không cùng huyết thống nhưng Nhất Bác là em trai của chúng ta cơ mà.

_ Em không biết, tình cảm em giành cho Nhất Bác không phải chỉ đơn thuần là tình cảm anh em. Nó đã vượt quá giới hạn của em rồi, em không thể dừng lại nữa.

_ Tiêu Chiến!

_ Chị, dù chị có nói như thế nào em cũng sẽ không thay đổi quyết định của mình đâu. Em yêu Nhất Bác, em không muốn chối bỏ tình cảm đó.

_ Còn ba mẹ thì sao, còn gia đình thì sao? Em muốn mọi người đều bị tổn thương à?

_ Chị.

_ Tiêu Chiến, em hãy suy nghĩ thật kỹ đi, chuyện này là không được. Nhất Bác đối với cả nhà chúng ta quan trọng thế nào em cũng hiểu, tại sao lại có thể hành động thiếu suy xét như vậy?

_ Em mặc kệ, em không muốn nghĩ đến điều gì khác. Với em chỉ cần Nhất Bác là đủ. Không cần nhất thiết phải cưới nhau, em không cần điều đó. Có thể ở bên Nhất Bác là hạnh phúc rồi. Em sẽ ở bên Nhất Bác suốt cuộc đời này, không ai có quyền bắt em buông tay em ấy. Chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy Nhất Bác, được nghe giọng nói của Nhất Bác, với em đó là tất cả.

_ Tiêu Chiến.

_ Chị đừng nói gì nữa, em không muốn nghe. Em phải đi ngủ đây. Chị ngủ ngon nhé.

Nói xong, Tiêu Chiến liền đứng dậy, bước đi thật nhanh lên giường trùm kín mền lại.

Tuyên Lộ nhìn sững em trai của mình, bất lực cúi đầu.

_ A Chiến à, chị không sợ gì cả. Nếu em thật sự yêu thương Nhất Bác bằng tình cảm xuất phát từ tận trái tim thì chị sẽ không hề phản đối em. Chị chỉ sợ tình cảm đó của em chỉ là sự ngộ nhận, sự thương cảm. Đến sau này nếu em phát hiện ra sự thật không phải như vậy, không phải là tình yêu nồng nhiệt ấm áp đó nữa. Em sẽ làm như thế nào? A Chiến, em cũng hiểu chị không muốn em tổn thương, càng không muốn Nhất Bác tổn thương. Huống hồ gì Nhất Bác là người không thể chịu đựng thêm bất kì thương tổn nào khác. A Chiến, nếu em có thể bảo vệ em ấy cả đời chị sẽ không buông lời ngăn cản.

Sau đó Tuyên Lộ bước nhẹ nhàng đến gần bên giường của Tiêu Chiến tiếp tục nói:

_ Chị chỉ muốn điều tốt cho cả em và Nhất Bác. A Chiến à, nếu em quyết tâm dẫn dắt Nhất Bác vào biển tình lênh đênh này, em phải chuẩn bị tinh thần vượt qua rất nhiều cửa ải gian nan. Nhất Bác có thể vượt qua hay không? A Chiến, Nhất Bác là đứa trẻ rất trân trọng gia đình, lại giành tình cảm đặc biệt cho em, nếu buộc thằng bé phải chọn một trong hai nó sẽ là người đau khổ nhất. Cả hai đứa đều là những đứa em yêu thương của chị, chị không muốn nhìn đứa nào đau khổ.

Tiêu Chiến vẫn im lặng không nói một lời, không chống đối không phản bác càng không đồng tình. Cuối cùng Tuyên Lộ không nói gì thêm, đành im lặng tắt đèn rồi rời đi.

Tiêu Chiến khẽ mở mắt.

"Chị không muốn cả em và Nhất Bác bị tổn thương"

Nhớ lại lời của Tuyên Lộ liền trăn trở.

_ Liệu có thật như thế, liệu khăng khăng sống với tình yêu của mình sẽ đem lại bất hạnh cho Nhất Bác?

Tiêu Chiến buông một tiếng thở dài, trùm kín mền phủ qua mặt. Bóng tối chợt bao trùm lấy, một loại cảm giác khó thở như muốn nuốt chửng anh.

Đang cố nhắm mắt để ngủ, Tiêu Chiến nghe một tiếng động lạ vọng từ phòng Nhất Bác. Anh choàng tỉnh dậy, lao thật nhanh ra cửa.

Tiêu Chiến mở cửa phòng Nhất Bác, một phen kinh hoảng khi không thấy cậu ở trên giường. Tiêu Chiến mở tung phòng vẽ và phòng vệ sinh cũng không thấy bóng dáng cậu.

_ Nhất Bác. – Tiêu Chiến hoảng loạn thật sự. Anh chạy như bay xuống lầu, toan mở cửa phụ để lao ra vườn.

Gió lạnh vù vù qua tai, sương phủ dày thành lớp. Buổi đêm những ngày đầu đông trời không quá rét nhưng từng đợt gió cứ cuốn lấy mình khiến cơ thể không ngừng run lên từng cơn.

Tiêu Chiến chạy xuống góc cuối vườn, một nhân dáng nhỏ bé ngồi co ro ở đó. Nhìn qua thật không thể nhầm lẫn, chính là Nhất Bác của anh.

_ Nhất Bác. – Tiêu Chiến lao đến lay gọi cậu, nhìn thấy trên người chỉ phủ một chiếc áo ngủ mỏng, tay chân cũng không có vớ giày gì. Bàn chân bị lạnh mà thâm tím hết cả, sắc mặt cũng trắng bệch ra. – Nhất Bác. Nhất Bác à... Em làm gì ở đây vậy?

Nhất Bác ngây người nhìn anh. Trong ánh mắt đờ đẩn của cậu cũng đủ hiểu thuốc an thần đã gây ra phản ứng phụ. Tiêu Chiến nhận ra rằng cậu chẳng còn nhận ra anh là ai nữa.

_ Em làm gì ở đây vậy? – Tiêu Chiến đỡ Nhất Bác đứng lên. – Ngoan nào anh đưa em về phòng. – Tiêu Chiến đã quá quen với biểu hiện này của Nhất Bác. Trong lúc này anh cũng biết mình cần phải làm gì.

Tiêu Chiến nhấc bổng hai chân Nhất Bác lên mang cậu vào trong nhà. Nhất Bác tựa sát mặt vào ngực anh lẩm nhẩm mấy điều.

_ Chiến ca, Chiến ca đâu rồi? Con muốn đi tìm Chiến ca.

Tiêu Chiến hiểu cậu bị nhầm lẫn anh chính là ông nội. Thời điểm ông đưa cậu sang Mỹ điều trị chứng trầm cảm, đêm nào cậu cũng rời đi để tìm Chiến ca của mình. Tiêu Chiến cảm thấy trong tim mình nhức nhối, đau buốt tựa như sắp ngừng đập nhưng vẫn cố gắng mỉm cười.

_ Chiến ca đây. Chiến ca đưa Nhất Bác về phòng. Ngoan nào, ngoan nào. – Cọ nhẹ gò má vào mái tóc cậu, biểu hiện quen thuộc đó như muốn khẳng định với Nhất Bác đó chính là anh. Là anh đang ở bên cậu.

Tiêu Chiến không đưa Nhất Bác về phòng cậu. Vẫn như mọi lần đưa cậu về phòng mình. Như vậy anh mới có thể yên tâm. Yêu thương ôm lấy thân người nhỏ bé run rẩy vì hơi lạnh. Tiêu Chiến vội vã thay một bộ quần áo mới cho Nhất Bác, quấn nhẹ cậu vào lớp chăn mềm, dùng hơi ấm cơ thể mình ủ ấm cho cậu. Không phải lần đầu Nhất Bác như thế, dường như cậu lại lạm dụng quá nhiều thuốc an thần, cuối cùng tình trạng mới trở nên bất ổn như vậy. Tiêu Chiến yêu thương hôn nhẹ lên vầng trán đó. Cả một đêm lại tiếp tục thức trắng.

Xoa nhẹ vào bờ vai, du dương một khúc nhạc hy vọng đưa Nhất Bác vào giấc ngủ. Khóe mắt anh cay nồng, nhưng tuyệt nhiên vẫn kìm nén không cho nước mắt tuôn ra.

Trong anh, hồi ức của mười mấy năm về trước lại hiển hiện rất rõ, tựa như mới xảy ra hôm qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #zsww