Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29: Thân thế

Tử Thao mệt mỏi đặt mình xuống giường êm ái nhưng dù êm ái đến mấy thì cũng vẫn xa lạ, chẳng có chút gì hơi ấm quen thuộc như giường của cậu cùng hắn. Vì không quen nên Tử Thao mới ngủ không ngon sao? Những lần trước thì là như vậy nhưng kì lạ, lần này, cậu gần như ngủ đến chết trên giường, ngoài những lúc phải làm việc ra, gần như toàn bộ thời gian cậu đều dành cho việc ngủ. Hắn đang dần bước ra khỏi cuộc sống của cậu sao? Không có hắn, cậu vẫn có thể ngon giấc sao? Là tốt hay xấu? Tử Thao không biết và cũng chẳng thèm biết vì cơn buồn ngủ đang dần dần xâm chiếm lấy cậu.

Tử Thao vứt đống suy nghĩ mung lung, dần dần chìm vào giấc ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại làm giật mình. Cậu nhận điện, một giọng nữ mỏng nhẹ vang lên ở đầu dây bên kia. Thanh âm có chút quen thuộc, nếu Tử Thao không nhầm thì hình như là Lý Tú Anh gì đó, trưởng phòng kinh doanh công ty nhà họ Phác. Tử Thao có chút ấn tượng về người con gái này phần vì ngoại hình có vài điểm giống Bạch Hiền, phần vì cô ta cư xử rất thông minh, khôn khéo, là người lanh lợi nhưng không quá mưu mô.

“ Hoàng thiếu?”

– Là tôi.

“ Chào cậu, tôi là Lý Tú Anh, trưởng phòng kinh doanh công ty Xán Liệt. Không biết cậu có còn nhớ tôi không nhưng hôm nay nhân tiện cậu tới Hàn Quốc, có thể bớt chút thời gian gặp tôi không?:”

– Nếu là công việc có thể bàn với thư kí của tôi….

Chưa để Tử Thao nói hết câu, Tú Anh đã cắt ngang.

“ Không phải việc công, tôi hẹn cậu nói chuyện tư. Là chuyện liên quan tới Biện Bạch Hiền.”

Ở đầu dây bên này, chân mày Tử Thao đã nhăn lại thành một đường. Đám nữ nhân thật phiền phức, chuyện của Biện Bạch Hiền tại sao không trực tiếp gọi cho Phác Xán Liệt hay Ngô Diệc Phàm, cớ sao cứ phải phiền đến cậu?

– Nếu tôi không nhầm, Hoàng Tử Thao tôi không can hệ gì tới chuyện của Biện Bạch Hiền, Thực xin lỗi, bây giờ, tôi đang rất bận, thất lễ nhưng không thể gặp Lý tiểu thư được.

“ Hoàng thiếu, khoan hãy ngắt máy. Chuyện của Biện Bạch Hiền đúng là không liên quan gì tới cậu nhưng chuyện của Ngô Phàm, chắc chắn cậu có hứng thú.”

Ở đầu dây bên này, Hoàng Tử Thao hoàn toàn im lặng. Chuyện của Ngô Phàm, lại liên quan tới Bạch Hiền, lại nói ra tử miệng Lý Tú Anh? Con mẹ nó, không liên quan tới Phác Xán Liệt mới lạ.

“ Nếu cậu bận, tôi có thể tới tìm cậu. Ba mươi phút nữa, tôi đợi cậu ở quá cà phê dưới khách sạn.”

Giọng nói này… không phải của Lý Tú Anh, tuy không được nhẹ nhàng như cô ta nhưng cũng rất dễ nghe và còn có chút già dặn, từng trải.

“ Ta là mẹ của Xán Liệt. Thế nào, Phác phu nhân hẹn gặp, chắc Hoàng thiếu sẽ không từ chối chứ? Còn nữa, nếu cậu không muốn bàn chuyện riêng thế thì chúng ta bàn chuyện làm ăn.”

Tử Thao suy nghĩ một hồi, công ty Phác gia vốn đã rất lớn mạnh, lại đang là đối tác công ty cậu cùng Ngô Phàm, tất nhiên phải nể mặt Phác phu nhân. Hơn nữa lại là chuyện liên quan tới Ngô Phàm, xét cả về công và tư, cậu vẫn là nên đi thì hơn.

– Phác phu nhân đã mở lời, Vậy tôi cung kính không bằng tuân mệnh. Phu nhân cứ gửi địa chỉ, tôi sẽ đến chỗ phu nhân.

Được, cô ta đã nhiệt tình như vậy, còn mượn cả bóng của Phác mẫu, cậu muốn xem cô ta muốn giở trò gì. Dẹp cơn buồn ngủ sang một bên, Tử Thao lên xe phóng đi.

Nửa tiếng sau, Tử Thao đã có mặt tại khách sạn nhà họ Phác. Đợi cậu ở chỗ hẹn quả nhiên không phải Phác phu nhân, xem ra Phác mẫu cũng không biết chuyện của Lý Tú Anh là gì, cơ bản là cô ta nhờ nên mới mở lời giúp đỡ mà thôi.

Tử Thao bình tĩnh ngồi xuống đối diện với Tú Anh. Cô mỉm cười chào cậu. Tử Thao đối với loại chuyện như vậy không muốn lằng nhằng lập tức vào thẳng chủ đề:

– Có chuyện gì, Lý tiểu thư cứ nói.

– Được, tôi cũng không có ý định dông dài. Nhưng mong cậu trước tiên hãy nghe chuyện của Biện Bạch Hiền trước. Không phiền chứ?

– Đã đến tận đây, tất nhiên không phiền.

Lý Tú Anh hài lòng mỉm cười, giọng điệu nhu mì:

– Vậy thì tôi cũng nói thẳng. Hoàng thiếu liệu đã biết về thân thế của Biện Bạch Hiền?

Tử Thao khẽ nhíu mày, thân thế của Bạch Hiền cùng chuyện mà Lý Tú Anh có gì liên quan? Cậu tuy hơi mơ hồ nhưng vẫn thuận ý cô mà trả lời:

– Thân thế của Bạch Hiền, tôi vốn chỉ nghe phong thanh, không tìm hiểu quá sâu sắc nhưng có một điều rằng trước khi cha Bạch Hiền qua đời, ông ấy từng là một thương nhân khá nổi tiếng, vị trí đứng trong thương trường không tệ, đáng tiếc sự nghiệp đang phất lên như diều gặp gió thì gặp biến cố mà qua đời để lại trên đời duy nhất một tiểu hài tử nhưng do trí lực khi ấy còn quá bé nhỏ nên không thể giữ vững nghiệp cha, công ty sau đó bị mua lại bởi một doanh nhân nước ngoài. Chuyện tiếp đó cũng dần đi vào lãng quên, tôi cũng không hay biết.

Lý Tú Anh gật đầu, cô vắt chéo chân, chỉnh lại tư thế ngồi, thanh âm tăng thêm vài phần nghiêm túc.

– Hoàng thiếu nói quả không sai, bất quá vu việc năm đó còn có một thiếu sót lớn mà người ta không hề nhắc tới đó chính là một nhân vật tên Phác Xán Thành.

Phác Xán Thành? Liền không phải là cố chủ tịch Phác Thị hay sao? Ông ta mất năm Phác Xán Liệt vừa tròn sáu tuổi, Phác thị theo đó dưới sự quản lý của Phác phu nhân vẫn tồn tại đến lúc Phác Xán Liệt trưởng thành thì như bước sang trang sử mới, phát triển đến kinh ngạc. Bất quá Phác Xán Thành này cùng Biện Bạch An, cha ruột Biện Bạch Hiền ngoài việc đoản mệnh ra thì có gì can hệ? Cậu nhướng mày, giọng điệu có chút nghi vấn. Khá khen Lý Tú Anh cuối cùng cũng khiêu gợi được chút tò mò trong lòng Tử Thao.

– Lý tiểu thư, có gì xin hãy nói rõ.

– Người năm đó Biện Bạch An đâm phải không ai khác chính là Phác Xán Thành. Nói một cách rõ ràng hơn thì đó chính là cha của Biện Bạch Hiền đâm chết cha của Phác Xán Liệt.

Tử Thao cả kinh, thực không ngờ Biện Bạch Hiền lại có lai lịch như vậy, cùng với Phác Xán Liệt rõ ràng là nên có thù hận chứ không phải là quan hệ yêu đương như hiện tại. Bất quá Tử Thao vẫn cố giữ bình tĩnh hỏi:

– Chuyện của Biện Bạch Hiền tôi cũng đã nghe rồi, vậy chuyện công mà Lý tiểu thư muốn nói là gì đây?

– Cậu cứ bình tĩnh nghe tôi nói hết. Năm đó người mua lại Biện thị không ai khác đó chính là Phác mẫu. Bây giờ Phác thị muốn bán ra Biện thị không biết Hoàng tổng có hứng thú?

– Nếu là Phác thị muốn bán hẳn có không ít công ty muốn mua vào, cớ sao lại chọn tôi?

– Hoàng tổng dù cậu biết hay chưa thì Ngô tổng cũng đã có ý mua vào. Tôi nghĩ người đủ năng lực cạnh tranh với Ngô tổng ngoài cậu ra thì rất hiếm người có khả năng. Nếu cậu thật có hứng thú, Phác thị có thể vì Hoàng tổng mà nhượng lại.

Nói như vậy thì Ngô Phàm chính là biết chuyện này rồi sao. Lý Tú Anh cô ta ngầm thông báo cho cậu tin này không phải là ngầm chia rẽ cậu cùng Ngô Phàm hay sao? Kết quả chỉ có hai khả năng, nếu như Tử Thao vì giữ chồng mà loại bỏ Bạch Hiền là tốt nhất còn nếu không, cậu cùng Ngô Phàm xích mích, Bạch Hiền và Ngô Phàm sẽ dễ bề đến với nhau. Chung quy lại, kết quả dù có ra sao thì cô ta vẫn là muốn đẩy Bạch Hiền ra khỏi Phác Xán Liệt.

Làm như vậy không phải là mượn tay Tử Thao cùng danh tiếng Phác thị làm càn hay sao. Lý Tú Anh có thể không ra tay mà vẫn đạt được mục đích, bản thân cô ta nghiễm nhiên tiếp tục đóng làm người tốt bên cạnh Phác Xán Liệt. Đúng là nhất cử lưỡng tiện, Lý Tú Anh khá khen cho cô rất thông minh, đáng tiếc bị Tử Thao nhìn thấu rồi. Cô ta dày công suy nghĩ như thế, cậu vẫn là không nên phụ lòng cô ta, liền thuận theo:

– Nếu Lý tiểu thư đã chiếu cố vậy tôi không từ chối lòng tốt của cô nữa. Chi bằng cô hãy trở về soạn thảo hợp đồng, chúng ta mua nhanh bán gọn. Về phía Ngô tổng, tôi tự biết cách giải quyết.

– Vậy được, trong vòng hai ngày mọi thủ tục sẽ hoàn tất. Giá cả chúng ta có thể từ từ thương lượng.

Từ Thao gật gật đầu cho có lệ rồi vội cáo từ trở về. Trong lòng cậu vẫn còn những nghi vấn to đùng từ việc Ngô Phàm biết về thân thế Bạch Hiền cho tới chuyện hắn muốn mua lại Biện thị nhưng cậu thực sự rất buồn ngủ rồi. Tạm gác mớ nghi vấn sang một bên, Tử Thao nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Cậu gần đây dù cho có ngủ thế nào cũng vẫn thấy thiếu. Có lẽ là do mệt mỏi quá độ sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com