Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 14

“Cái lọ này là của cậu à, Yo Seob”

Yo Seob gật đầu bối rối, hai bên má bầu bĩnh trắng bóc ửng hồng trước mắt cô, anh không muốn cô mở nó ra và cô dường như cũng hiểu được ý đó, cánh tay của cô đặt chiếc lọ xuống dưới mặt biển, cứ thế để sóng cuốn nó đi xa tầm mắt, cô cứ ngỡ sự bối rối đó dành cho cô, nhưng thật sự không hẳn là như vậy, bên trong chiếc lọ lấp lánh màu nước biển đó có một dòng chữ khá vuông vắn:

“Tình cảm của con đối với Ji Yeon, ông trời chấp thuận chứ”, ​

------------------------------

“Hyo Sung à, có khi nào Kim Tae Hoon là anh trai cậu không”

“Không thể nào, anh ta là một tên ác độc, chẳng giống với anh trai tớ gì cả” Hyo Sung gượng cười, nói là vậy nhưng trong đầu cô hiện lên những cảm giác sợ sệt đến kinh khủng, những gì hắn làm với bạn bè của cô đã nuôi cho cô cái ý nghĩ rằng không bao giờ có chuyện hắn là anh trai cô…

Lật lại các kí ức về Hyo Sung, ngược dòng thời gian trở về với quá khứ, người anh trai duy nhất của cô, người mà cô vô cùng kính nể, không lẽ lại là Kim Tae Hoon, một kẻ chỉ toàn gây ra rắc rối cho chính họ, một kẻ đã đang tâm kề dao vào cổ Ji Yeon, và… đã từng khóc trước mặt cô, cô nghĩ tới mấy ngày trước, một cảm giác nặng nề cứ quấn lấy đầu óc cô

“Không thể nào… không thể là anh ta”​

--------------------------------

Thật không may cho Ji Eun và Yo Seob, chiếc xe của anh bị ai đó đang tâm chọc thủng, Ji Eun đành phải đi taxi về còn Yo Seob thì lọ mọ gọi xe cứu hộ đến để trở đi. Trong lúc đang loay hoay không rõ việc gì, anh bị một bàn tay từ sau lưng đánh lén

“BỐP”

Yo Seob nằm sõng soài trên cát, những tên côn đồ nhanh chóng đưa anh vào xe, phóng vụt đi trước khoảng không gian dài vô tận, anh chỉ là một thứ mồi nhử để dẫn Ji Yeon và Jun Hyung lui tới một căn nhà kho rộng rãi gần tòa nhà Kang Nam, mùi ẩm mốc pha với một ít vôi vữa và cát bụi đã làm Ji Yeon hắt hơi liên tục, tiếng động đó là sự mở màn cho một loạt rắc rối… Ánh đèn nhà kho bật lên, trong bóng tối của buổi chiều tà bỗng rực lên ánh hoàng hôn đỏ thẫm, bước chân đập xuống sàn nhà rất mạnh như đâm thủng màng nhĩ hai người, có cả thẩy bao nhiêu tên du côn, Ji Yeon bắt đầu giờ tập đếm…

Gậy gộc đã chuẩn bị trên tay của chúng, từ đằng sau, Kim Tae Hoon xuất hiện, với ánh mắt sắc đến ghê người, Ji Yeon mở lời nói

“Ga Eun bảo mày làm việc này sao”

“Mày quên dùng kính ngữ với người hơn tuổi rồi à, em tao ư, nó bảo tao làm việc này đấy”

“Đừng lằng nhằng, Yo Seob đâu” Jun Hyung nhìn Tae Hoon, hắn cười khểnh và “Tách” một cái, Yo Seob được đưa ra bên ngoài với chiếc áo như hoàng hôn đỏ rực, màu máu tươi nhuộm lên một phần cánh tay áo của anh, có lẽ anh đã dùng cánh tay đó để nhận lấy tất cả những gì đáp xuống cơ thể, cảnh tượng đó như xoáy nát tim gan một người, ánh mắt cô nhìn anh, con ngươi như có ai đó lấy kim chọc thủng, sững sờ chưa được 5 phút, cô đã bị tiếng nói của Kim Tae Hoon đưa về hiện tại

“Sao, đau lòng lắm à, rồi sẽ đến lượt bọn mày nhanh thôi, bắt đầu trò chơi nhé”

Kim Tae Hoon nhếch mép cười đểu rồi lùi lại phía sau, số bước hắn lùi lại ngang với số bước bọn đàn em bước tới, chúng tiến gần hơn tới chỗ ba con người

--------------------------------

Tiếng chuông điện thoại trên tay KiKwang bỗng reo lên những hồi chuông dài

“Alô, Ji Yeon à!!!…” KiKwang bắt máy và nhận lại được tiếng thở hổn hển từ đầu dây bên kia

“Ki…K”

“JI YEON, CẨN THẬN ĐẰNG SAU KÌA” tiếng hét của cậu bạn thân khiến tâm trạng của KiKwang trở nên bất an, nhịp tim trở nên không kiểm soát và dây thần kinh căng ra như dây đàn

“Thình thịch, thình thịch, thình thịch”…​

“BỐP”

Trong lúc cố gắng gọi điện cho KiKwang, Ji Yeon bị một tên đánh lén, xương lưng đau khiến cô ngã xuống ngay trước mắt Jun Hyung, trái tim anh dường như ngừng đập, tai anh ù đi, toàn cơ thể trở nên lạnh toát, anh không quan tâm tới những gì xung quanh mình, những gì thậm chí là nhỏ nhất..

“Bốp” thêm một cú đánh vào vùng bắp chân khiến cả người anh khụy xuống, anh quay về thực tại với đôi chân đau nhói và bàn tay nắm chặt một chút cát khô, anh lồng lên như một con báo ngoài sa mạc, thiếu nước và nóng nực, anh lao tới lũ người kia cố gắng cầm cự

Yo Seob không còn khả năng chống trả, với đôi chân tưởng chừng như sắp gãy, anh cố lê từng bước chậm chạp đến chỗ Ji Yeon, anh nằm gục xuống, vòng tay anh siết chặt cô vào lòng…tiếp đó là những cú đánh như trời giáng xuống người Yo Seob, hàm răng anh cắn mạnh vào nhau, từng nhát như vậy đau đến phát khóc, chiếc áo khoác anh mặc rách toạc đằng lưng, trong khe hở đó máu lại tiếp tục tràn ra, nhắm mắt lại anh bỗng nghe thấy tiếng nói yếu ớt của Ji Yeon

“Buống tớ ra, đừng bảo vệ tớ” Nhưng cô càng nói, anh lại càng siết chặt vòng tay hơn, đến khi anh không còn đủ sức bao bọc cô nữa, tay anh mới buông cô ra. Mắt cô long lanh nhìn Yo Seob, cổ họng cô nghẹn ắng cả lại, dù rất đau lòng nhưng cô vẫn cố bò tới chỗ cái điện thoại, đó là sự sống của cả ba

Tiếng guốc của Ga Eun và Hwa Young tiến đến gần cô hơn, cánh tay cô sắp với tới được nó thì bị cả chiếc guốc của Ga Eun giẩm mạnh xuống…

“AAAAAAAAAAAAA” Tiếng hét trong đau dớn của Ji Yeon cất lên, cô quằn quại đưa tay phải của mình ra để ôm lấy tay trái, nhắm mắt và thở dốc, cô cắn môi để ngăn những giọt nước mắt của mình tuôn rơi, nhưng nó vẫn tiếp tục chảy “Đau quá!!!đau đến chết mất thôi”

“Mày muốn cái này sao” Kim Tae Hoon ngồi xuống nhặt chiếc điện thoại lên, hắn nhìn Ji Yeon đau đớn mà không nở một nụ cười, khuôn mặt lạnh băng của hắn xoáy sâu vào những giọt nước mắt của cô, hắn bấm số KiKwang như muốn trêu ngươi cô vậy

“KiKwang, bạn mày đang nằm đo đất ở đây này, mau đến mà thu xác bọn nó về đi, chỗ này là…”

Nói rồi hắn cúp máy và thả xuống trước mặt Ji Yeon, chiếc điện thoại vỡ tan, lăn lóc như tâm hồn hắn vậy

“Tao không thích đánh con gái, để em tao và Hwa Young xử mày nhé” hắn mỉm cười và đứng dậy. Ga Eun xốc ngược người cô lên và dùng tay đấm mạnh vào bụng cô, Ji Yeon đau đớn thật sự, đôi môi cô cứ cắn vào nhau để cảm thấy đỡ đau nhưng thật sự chẳng đỡ hơn chút nào, cứ như vậy cho đến khi máu từ miệng Ji Yeon chảy ra, hai con người kia mới ngừng lại

“Trông chị thật là thảm hại” Ga Eun cười khểnh nhìn Ji Yeon, Kim Tae Hoon cũng vậy

“Thế là đủ rồi phải không, trò chơi sắp kết thúc, nhìn Jun Hyung kìa” HwaYoung buông tay ra khỏi người Ji Yeon, Jun Hyung đang nằm sụp dưới đất, lũ đàn em không ngừng đập gậy, tuýt sắt vào người anh, nước mắt cô lã chã rơi, khung cảnh u ám lạnh lẽo đắm chìmvào đôi mắt trong veo của cô, bước chân cô tập tễnh bước đến chỗ anh, cả chiếc ghế mục nát đổ rầm xuống đầu cô, máu từ đó chảy xuống áo Jun Hyung,…

… “tóc…tóc” căn bệnh máu loãng của cô, căn bệnh chết tiệt…

Ga Eun nở một nụ cười giả tạo đúng với bản chất thật của cô ta, miệng thì mở ra hết cỡ

“Rút thôi”

Từng cơn gió mạnh thổi qua khe cửa, tiếng lá xào xạc ngoài xa…

“Ji Yeon à, tôi lạnh quá”

“Tôi cũng vậy” tay cô đau quá, máu thì cứ chảy xuống mặt đất loãng xệt, từng hơi thở yếu ớt khiến cô ấm áp hơn, bỗng Jun Hyung ôm chặt cô vào lòng

“Như thế này tôi cảm thấy ấm áp hơn đấy” Cô lặng thinh, anh nói tiếp

“Cậu đừng ngủ nhé, nếu chúng ta ngủ, có thể chúng ta sẽ không còn gặp nhau nữa”

“Tôi sẽ cố, những nếu tôi không mở mắt được nữa thì sao…”

“…Vậy trước khi nhắm mắt cậu hãy nghe tôi nói một câu nhé”

Gió vẫn cứ rít từng cơn, chiếc áo khoác không còn khả năng sửi ấm cho Yo Seob, toàn thân anh ê ẩm và bầm dập, cơn đau của anh lại thêm phần nhức nhối, ruột gan anh quấn vào với nhau, cái đầu đau như búa bổ khi nghe câu nói đó...

“Tôi thích cậu (saranghae)”

Những giọt nước mắt lại chảy trên khuôn mặt cô, cô nấc từng hơi dài, miệng thì nở một nụ cười hạnh phúc. Mái tóc nâu của cô cũng ươn ướt nước mắt Jun Hyung, trong khoảnh khắc đó, Ji Yeon lịm dần vào khoảng không vô tận, mọi thứ như chìm hẳn vào lãng quên,…

“Đừng chết”…

…Ở đằng xa, với trái tim vẫn đập, nước mắt một người rơi…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com