Chap 22
Bây giờ là cuối tháng 3, những bông hoa tràn ngập sắc nắng xuất hiện trên con đường trải rộng đến trường,…
“Hôm nay là sinh nhật KiKwang, chúng tớ có quà cho các cậu đây”
“Hả, sinh nhật KiKwang thì có liên quan gì mà tặng quà bọn tớ?” Ji Yeon và Jun Hyung trố mắt ra nhìn nhau
Yo Seob đưa một tờ giấy với chi chít danh sách thi lại lên nói lớn.
“Các cậu thi lại gần hết tất cả các môn chứ sao, lại còn chẳng thèm xem thông báo của trường nữa hả?”
“Cái gì, bọn tớ đã cố gắng hết sức rồi mà, lại đứng gần bét trường nữa sao?” Jun Hyung và Ji Yeon đồng thanh nói lớn.
“Sao cặp đôi dốt nát này lại làm bạn với chúng ta nhỉ, thật mất mặt quá đi” Hyo Sung nhăn mặt lên tiếng… không đợi sự phản ứng từ hai con người kia, KiKwang tươi cười nói.
“Đi ăn ở đâu đây, ăn pizza hay ăn mỳ ý?”
“Mỳ ý”Ji Yeon và Jun Hyung đồng thanh nói khiến bốn người còn lại phì cười…họ hợp nhau thật đấy… hai kẻ khờ này…
--------------------------------
Những bông hoa cúc trắng đặt trên bia mộ của Kim Tae Hoon, nó đang khẽ mỉm cười chào nắng mới…KiKwang và Hyo Sung, 4 tháng trước họ đứng ở đây và bây giờ họ lại đứng đó…
“Oppa, có thể trước đây em đã từng ghét anh nhưng đến bây giờ em thật sự hối hận, khi anh ra đi em đã tìm đến căn nhà đó, em đã đọc cuốn nhật kí đó... Anh sinh ra là để dành cho những cô em gái… Lúc sống trên đời anh cảm thấy đơn độc, nhưng nếu trái tim anh ấm áp, anh vẫn là người hạnh phúc nhất trên đời”
Bước xuống ngọn đồi trải đầy ánh nắng, Hyo Sung khẽ mỉm cười…cô nhớ tới nhưng lời kể của Ji Eun và Ji Yeon, rằng họ luôn gặp anh cô trong mỗi giấc mơ của mình…còn với cô, cô chưa bao giờ mơ thấy anh cô dù chỉ là một lần…
“Hyo Sung này, cậu có thể đợi mình 2 năm nữa được không?”
“Sao vậy, cậu định đi đâu à?”
“Tớ phải sang New York để vực lại công ty của ba tớ, bà vợ trẻ đó đã phá tan gia đình tớ, chắc giờ ba tớ cũng đã hối hận rồi”
“Vậy cậu cứ đi đi, tớ sẽ chờ” Hyo Sung híp tịt mắt, mỉm cười…
KiKwang đưa mắt nhìn cái gì đó trong lùm cây, một cặp mắt đang nhìn họ sao… sự lem luốc của khuôn mặt khiến anh không nhận ra người đó nhưng trong trí não anh đã ngờ ngợ…con người đó là ai rồi…
“Được rồi, chúng ta đi thôi”
Họ vừa đi được một lúc thì lại có hai con người lên thăm mộ, Ji Eun và Yo Seob…
Cái ánh mắt đó cứ nhìn theo hai con người cho tới khi họ xuống gần chỗ cô nấp…
“Jung Ga Eun” Yo Seob bất giác lên tiếng thì cái dáng người đó cũng rời khỏi lùm cây bỏ chạy, nhìn từ đằng sau mới tội nghiệp làm sao… cô ta làm bao nhiêu điều ác để rồi kết cục chỉ là một manh vải sờn trên áo thôi ư, nếu sự độc ác có thể đổi lấy tình yêu và tiền bạc, vậy tại sao kết cục của cô ta lại thảm hại thế này…
“Nghe nói cô ta bị điên từ sau vụ tai nạn thì phải” Ji Eun khẽ lên tiếng.
“Không phải điên đâu, cô ta chỉ giả vờ điên để bọc lấy sự yếu đuối của cô ta thôi… mấy tuần trước Ji Yeon có lên đây thăm mộ, cậu ấy nhìn thấy nước mắt của cô ta, hỏi mấy người ở xung quanh mới biết rằng ngày nào cô ta cũng lên đây thăm và dọn dẹp mộ phần của anh ấy. Công ty bố mẹ cô ta phá sản còn không đau đớn bằng việc chính tay mình giết chết người luôn yêu quí mình đâu”
…Dù sao thì đến phút cuối cô ta cũng tỉnh ngộ, mặc dù giả làm người điên nhưng bây giờ cô ta còn sống tốt đẹp hơn gấp trăm nghìn lần giả làm người tốt…
---------------------------------------
Thời tiết đã ấm dần lên và trên bầu trời đã xuất hiện những ánh sao lấp lánh, Jun Hyung nắm lấy bàn tay của Ji Yeon bước đi qua từng dãy phố, tim hai con người này cứ thế mà đập loạn xạ theo nhịp… thình thịch…thình thịch…thình thịch.
“Vì sao cậu lại yêu tôi vậy?” Ji Yeon khẽ lên tiếng, nhịp tim vẫn chạy liên hồi 1…2…1...2…
“Từ giờ phút này chúng ta thay đổi cách xưng hô nhé”
“Vì sao anh lại yêu em vậy?”
“Bởi vì trái tim anh có em” Jun Hyung mỉm cười khiến đôi má của Ji Yeon bắt đầu ửng hồng.
----------------------2 năm sau--------------------------
“Chuyến bay số 865 từ New York, Hoa Kỳ chuẩn bị hạ cánh xuống sân bay Incheon Hàn Quốc, mong hành khách kiểm tra lại hành lý và ổn định chỗ ngồi, xin cảm ơn”
10’ sau câu nói của phát thanh viên sân bay, KiKwang xuất hiện cùng rất nhiều hành lý, anh tươi cười nhìn Hyo Sung và nhóm bạn của mình, mọi công việc của anh đã hoàn toàn kết thúc.
“KiKwang, chúng tớ nhớ cậu quá đi mất” Ji Yeon nhảy cẫng lên ôm vai bá cổ KiKwang, dường như cái tính trẻ con của cô sau 2 năm vẫn không hề thay đổi.
“Này, người ta vẫn chưa được ôm mà em đã nhảy vào ôm KiKwang rồi hả” Jun Hyung nhăn mặt nói.
“Hì, Hyo Sung, tớ vui quá ấy mà, thông cảm nhé” Ji Yeon gãi đầu cười trừ.
“Thôi, đừng đùa nhau nữa, tớ có điều bất ngờ dành cho cậu này, Hyo Sung”
KiKwang đi dần tới chỗ Hyo Sung và mỉm cười, ánh mắt cô nheo lại nhìn ra khoảng trống của đoàn người bước ra… đó là ba mẹ của cô, những người có lẽ từ lâu cô không muốn gặp…
“Appa, omma”
Ba của cô chạy ù tới ôm cô con gái bé bỏng, họ nhận thức được những gì mình đang làm, tất cả, không phải vì họ vô tâm không về vào đúng ngày con trai họ mất mà là vì…
“Oa Oa Oa…” Mẹ Jun Hyung bế đứa em trai bé bỏng của Hyo Sung tới gần cô, một nụ cười hạnh phúc.
“Lúc đó thằng bé bị ốm nặng, ba mẹ không gọi được cho con vì điện thoại mất sóng”
“Đáng yêu quá đi, cậu chưa từng nói cho tớ biết là cậu có em trai đấy nhé” Ji Yeon và Yo Seob đồng thanh nói lớn.
“Hì, tớ quên không nói với các cậu nhỉ, để tớ giới thiệu về nó cho các cậu nghe nhé…Blah…blah…blah”
Đối với Hyo Sung đây là quãng thời gian hạnh phúc nhất, có lẽ anh cô đã dệt nên mọi thứ, cho cô đoàn tụ với ba mẹ cô thế nhưng… nếu có anh ở đây… mọi thứ sẽ đỡ thiếu thốn hơn bây giờ
-------------------------------------------
“Bọn tớ đỗ cùng vào một trường đại học này, chúc mừng bọn tớ đi nhé” Ji Eun và Yo Seob giơ tấm bằng lên cho tất cả mọi người, họ thật hạnh phúc còn Ji Yeon và Jun Hyung đang bận túi bụi với công việc kinh doanh bánh nướng của mình…
“Công tử Jun Hyung, cậu có nghe thấy chúng tớ nói cái gì không vậy”
“Ừh, chúc mừng các cậu nhé” Jun Hyung cười một chút rồi lại quay cuồng với công việc.
“Mà này, cậu không định thừa kế cái công ty to đùng của ba cậu hay sao mà phải đến đây phụ bánh thế này?” Yo Seob ngạc nhiên hỏi.
Jun Hyung đưa mắt nhìn sang cô bạn gái rồi nhăn nhó trả lời.
“Không phải là không thừa kế mà là cái người ở kia cứ gọi tớ đến làm giúp chứ bộ”
“Này, Yong Jun Hyung, anh phàn nàn gì vậy hả, có giỏi thì chuyển người yêu đi, em đây không cần đâu nhé”
“Dính vào Ji Yeon là đời cậu tàn rồi Jun Hyung ạ”
Sáu người họ cười giòn sản khoái, chưa bao giờ họ vui vẻ đến mức này…nụ cười đó mãi mãi sẽ đi cùng với họ, những thiên thần của Đại Hàn Dân Quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com