Chap 9
Tuy là Đại tiểu thư, sống trong biệt viện đã hai mươi ba năm, biệt viện và hậu viện chỉ cách nhau một khu vườn nhưng Sana chưa một lần đặt chân vào đại bản doanh của bang hội. Ông Minatozaki luôn không muốn ba chị em cô dính líu đến các công việc đầy máu của giang hồ.
Sana còn nhớ có lần Jackson đã mô tả về hậu viện rằng phòng sinh hoạt, phòng ăn, phòng tập luyện là chung, còn nam và nữ được chia ra ngủ ở hai khu nhà khác nhau. Trên mỗi phòng ngủ sẽ có ghi tên mỗi người cho dễ dàng kiểm tra.
Cứ đi sẽ đến, đường ở dưới chân, không lẽ lại lạc ngay chính trong nhà mình. Với tinh thần bất khuất anh dũng ấy, Sana quyết tâm đi vào nơi mà bản thân chẳng biết đường ngang lối dọc thế nào. May mắn thay giờ này các thành viên đa phần đã ra ngoài đi làm tại các sòng bài, club...hoặc ngủ. Nên suốt quãng đường từ sảnh, hành lang đến phòng sinh hoạt chung Đại tiểu thư không gặp ai.
Đứng loay hoay trước mấy tòa nhà phía trước, không biết nên đi vào tòa nhà nào, không ngờ hậu viện lại rộng lớn đến vậy. Sana đành đánh liều hỏi một người phụ nữ trung niên đang vừa đi vừa đọc báo.
"Cô ơi cho cháu hỏi tòa nhà nào là khu nữ ạ?"
Không ngẩn đầu lên, người phụ nữ chỉ tay về phía bên trái.
"Cảm ơn cô ạ"
"Là ai mà lại không biết đường thế kia?" người phụ nữ lúc này mới ngẩng đầu lên nhưng chỉ thấy nhác qua bóng lưng của Sana.
'Sao giống lưng Đại tiểu thư thế nhỉ. Chả phải, Đại tiểu thư cả đời cũng sẽ không bước chân đến đây. Chắc là bạn của đứa nào đó bên ngoài vào thăm. Đi chuẩn bị nguyên liệu ngày mai nấu ăn cho bọn nhóc thôi'.
Sau khi nhìn hết mấy tấm biển trên từng phòng, Sana dừng lại trước phòng có đề biển 'Mina + Dahyun + Chaeyoung'
'Dahyun ở chung với hai người nữa sao? Không biết hai người kia có ở trong phòng không? Nếu họ thấy mình thì sao nhỉ?'
Sự lo lắng cho người đang bị ốm lớn hơn sự lo lắng cho hình tượng bản thân nên Sana mạnh dạn gõ cửa. Một lần gõ, hai lần gõ. Không có ai ra mở cửa. Không kiên nhẫn gõ thêm lần nữa, Sana đẩy cửa bước vào khi phát hiện ra cửa không hề khóa.
Căn phòng được bày trí rất ngăn nắp với ba chiếc giường đơn nhưng được ghép sát vào nhau, ba tủ quần áo, một bàn làm việc, quạt trần, nhà vệ sinh. Vật giải trí duy nhất trong phòng là chiếc TV treo trên tường, còn có một giá sách với rất niều loại sách trên đó. Tuy đơn giản nhưng như thế đã là không tệ so với cuộc sống trong các trại mồ côi hay các cơ sở giáo dưỡng của chính phủ.
Bỏ qua sự so sánh về cơ sở vật chất từng nơi, giờ đây cái thu hút sự chú ý của Sana là con người đang nằm cuộn tròn trong chăn ở góc giường trong cùng.
Cẩn thân, nhẹ nhàng bò lên giường, Sana khẽ gọi "Dahyun, Dahyun"
Không có phản ứng, Sana đặt tay lên trán người bệnh. Nóng quá, Dahyun đang sốt rất cao nhưng lại rên lên vì lạnh, mồ hôi chảy đầy người, tóc bết lại, hai má trắng hồng nay đỏ hết lên, mặt nhăn lại chứng tỏ đang rất khó chịu. Nỗi lo xâm chiếm ngay lấy Sana, vừa lo lại vừa có một thứ gặm nhắm trong lòng khiến Sana thấy đau.
Ngay lập tức bước vào nhà vệ sinh, Sana lấy một cái khăn trên giá và chậu nước đem đến bên giường.
'Ngốc này, sao em lại có thể tin lời Jungyeon unnie như vậy, để bản thân bệnh ra nông nỗi này. Sau này cần gì tôi sẽ nói trực tiếp với em'
Nhúng khăn vào nước, Sana vắt khô rồi nhẹ nhàng lau mặt, lau cổ, hai tay hai chân để giúp hạ nhiệt. Tuy là một thiên kim tiểu thư từ bé không phải đụng tay chân vào việc gì nhưng không phải vì thế mà Sana không biết cách chăm sóc người bệnh.
Sau khi lau xong, Sana đi quanh phòng tìm thuốc. Chắc chắn sẽ có thuốc vì theo quy định phòng nào cũng phải có sẵn hộp y tế. Tìm được thuốc hạ sốt rồi nhưng giờ đây lại có khó khăn mới, lay cỡ nào Dahyun cũng không chịu dậy.
Một ý tưởng nảy ra trong đầu. Đây là vì người bệnh, không phải là lợi dụng, cũng không phải vì ý đồ đen tối nào hết. Nếu không uống thuốc ngộ nhỡ Dahyun sốt đến hư não rồi sao. Bắt buộc phải uống, uống theo cách mà cô vừa nghĩ ra.
Ngậm viên thuốc hạ sốt vào miệng, tay cầm sẵn ly nước, Sana đến sát bên, khẽ nâng cằm Dahyun lên và áp lên môi Dahyun, lấy sức mạnh của lưỡi tách môi Dahyun ra, đẩy viên thuốc sang phía bên kia. Sau đó Sana hớp một ngụm nước và lặp lại trình tự như vậy, Dahyun đã uống thuốc thành công.
Tuy viên thuốc đã theo nước trôi xuống bao tử người bệnh nhưng rồi người mạnh khỏe lại thấy đến phiên mình bệnh. Khi môi chạm môi, cảm giác không thể diễn tả bằng lời chạy xuống dọc thân Sana. Đại tiểu thư đưa tay lên chặn ngay ngực nhằm khống chế trái tim đang đập liên hồi như bầy kanguru tập boxing trong đó. Chưa lo xong tim thì lại đến bao tử quặn lên như có cả ngàn con bướm cùng đập cánh.
Khó chịu là thế nhưng Sana lại luyến tiếc không nỡ để môi mình rời đôi môi hơi khô vì mất nước của Dahyun. Không phải là lần đầu hôn người khác, nụ hôn môi chạm môi với Dahyun lại đem đến cho Sana sự thăng hoa mới trong tâm hồn.
'Thế này là sao nhỉ? Hôn một người con gái sao lại có cảm giác lạ đến thế?' Sana nghi hoặc. Nếu xét cho rõ ràng đây đâu phải nụ hôn chính thức nhưng sao nó lại hấp dẫn mê người như vậy. Muốn thử lại cảm xúc đó thêm lần nữa, Sana liền nhớ ra Dahyun đang bệnh.
'Không được lợi dụng' Sana tự răn đe mình.
Sana khẽ liếm lên hai cánh môi của Dahyun để cung cấp độ ẩm cần thiết trước khi tách ra, ấn nhẹ trán mình lên trán Dahyun, kiểm tra nhiệt độ.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh với cơn ác mộng hàng đêm vẫn hành hạ, Dahyun thấy mình đang cố vùng vẫy thoát ra khỏi cái bóng đen phủ lên người cô. Mệt mỏi, lạnh lẽo, kiệt sức, khóc không ra tiếng, đang định buông xuôi thì bỗng đâu xung quanh bừng sáng, hương thơm dịu nhẹ xông vào mùi, rồi một luồng ấm áp khẽ trùm lấy, Dahyun liền thoải mái ôm lấy luồng hơi ấm ấy, thả lỏng người, chìm vào giấc ngủ say.
Sana không biết Dahyun đang mơ điều gì mà cứ nhích sát vào người cô, rồi Dahyun ôm lấy cô không rời. Thử gỡ tay Dahyun ra nhưng Dahyun càng ôm càng chặt. Thôi không gỡ nữa, thật lòng Sana thích cảm giác Dahyun dính vào người. Khẽ cười, Sana vén vài cọng tóc vừa rớt xuống của Dahyun qua một bên tai. Vệ sĩ của cô ngủ say như một em bé, làm sao cô nỡ để em bé này ngủ một mình đây.
Nằm xuống, Sana cẩn thận ôm lấy Dahyun vào lòng, kéo chăn đắp kín cả hai, nhanh chóng thở đều ngủ sâu. Sana không thèm quan tâm hai người bạn chung phòng của Dahyun có về hay không. Đối với Sana, cảm giác được ôm Dahyun trong tay là cảm giác tốt nhất trên đời, không cần quan tâm tới bất kì điều gì khác.
---------------------------------------------
Theo đúng đồng hồ sinh học, cứ sáu giờ ba mươi sáng là Sana thức dậy. Sáng nay cũng vậy, không cần báo thức, Sana mở mắt. Nhưng khác với ngày thường sẽ tung chăn bước ngay xuống giường, Sana chỉ nằm yên, ngắm nhìn gương mặt của người đang thở nhè nhẹ trên ngực mình. Cả đêm qua Dahyun dùng tay cô như cái gối đầu êm ái, thân người cô thì như cái gối ôm mềm mại mặc sức quắp lấy.
Sờ trán thấy hết sốt, Sana thở phào nhẹ nhõm rồi lại tiếp tục nằm ngắm người tối qua đã bệnh. Trong ánh sáng của buổi ban mai, Dahyun như một thiên thần ngây thơ vẫn say sưa ngủ ngày vì mải mê nghịch ngợm ban đêm. Nếu ngày nào lúc thức dậy cũng được nhìn thấy gương mặt này thì thật tốt biết mấy. Hôn nhẹ lên tóc, lên trán rồi Sana nhìn xuống đôi môi tối qua cô đã chạm vào.
'Lại nghĩ bậy rồi Minatozaki Sana'
Nhẹ nhàng gỡ chân Dahyun đang quấn quanh eo mình, Sana rút tay về và kê vào đó cái gối thật sự, đảm bảo cho Dahyun vẫn ngủ ngon. Vào nhà vệ sinh trong mười phút, chỉnh trang lại đầu tóc, Sana trở ra tìm đường về biệt viện.
Chỉ số IQ và năng lực kinh doanh của Sana rất cao nhưng nó lại tỉ lệ nghịch với khả năng nhận định phương hướng. Đi thế nào mà Sana lại đi thẳng đến khu vực phòng ăn. Đang định rút êm khi nhận ra sai lầm của mình và cũng vì chưa ai nhận ra cô nhưng khi chân vừa nhấc lên thì...
"Đại...Đại tiểu thư???"
Câu chào của Key như quả bom nhiệt hạch nổ giữa trời quang. Những con người đang chúi đầu vào bữa ăn đầu tiên của ngày dừng ngay lập tức mọi hoạt động đang làm, ngẩng lên nhìn theo ánh mắt kinh hãi của Key. Trong đầu họ đều có một câu hỏi chung là có đúng Đại tiểu thư xuất hiện tại nơi này không hay Key đói quá nên mờ mắt.
Sau vài giây đứng hình thì tất cả đã xác định được đúng đối tượng cần xác định nên đồng loạt đứng lên cúi đầu.
Lúc này, Sana chỉ ước mình có tấm áo tàng hình của Harry Potter để thoát khỏi tình huống trớ trêu hiện tại. Lần đầu tiên trong lịch sử, một vị tiểu thư của nhà họ Minatozaki đặt chân đến đại bản doanh của bang hội, là Đại tiểu thư, người được hiểu ngầm là kẻ thừa kế chính thống và lại bước chân ra vào cái giờ mà ai cũng hiểu rằng chắc chắn tối qua Đại tiểu thư đã ngủ lại đây. Vấn nạn là Đại tiểu thư đã ngủ ở đâu, khu nam hay khu nữ, cụ thể là trong phòng của ai, người nào bản lĩnh hơn trời có thể khiến Minatozaki Đại tiểu thư qua đêm trong phòng??? Những câu hỏi ấy sẽ được đem ra bàn luận khi Đại tiểu thư đi khuất.
"Mọi người mau ăn sáng rồi đi làm việc. Ta không thấy Đại tiểu thư xuất hiện ở đây. Hiểu rõ chưa?" nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, Jackson lên tiếng giải vây.
Tất cả quay lại với công việc ăn sáng, ai cũng hiểu rõ lời Jackson vừa nói. Nếu chuyện này có người nào dám nhắc lại lần nữa thì hậu quả nhận lãnh sẽ vô cùng tàn khốc. Jackson là cánh tay trái đắc lực của Lão gia, tốt nhất đừng nên làm trái ý anh ta, huống hồ chuyện này còn có liên quan đến Đại tiểu thư - một người khét tiếng cũng không kém.
"Đi theo oppa" Jackson khẽ nói nhỏ vào tai Sana.
"Cảm ơn oppa" Sana nói với Jackson khi cả hai ra đến vườn.
Không cần đợi Jackson hỏi, Sana nói luôn "Dahyun bị sốt, em đến thăm và ngủ lại. Oppa hủy hết mọi công việc của Dahyun hôm nay, dặn nhà bếp nấu chút đồ ăn tẩm bổ cho em ấy".
Jackson gật đầu "Em yên tâm, Lão gia sẽ không biết việc này đâu".
Đối với Jackson, Sana không cần rào trước đón sau. Cô rất tin tưởng Jackson. Theo ông Minatozaki từ khi còn bé, chính Jackson cũng từng chơi đùa với chị em cô, là người đứng ra nhận trách nhiệm khi chị em cô quậy phá, là người luôn bị ba chị em cô bắt nạt. Đối với Sana, Jackson là một người anh lớn.
Vươn tay vươn chân, Dahyun thức dậy. Người còn ê ẩm nhưng cũng khá lên rất nhiều, tinh thần cũng sảng khoái hơn. Dahyun nhớ tối qua khi về phòng cô đã nằm vật ra giường, không thể cử động nổi. Nhìn đồng hồ, cô giật mình hoảng hốt...
"Mười một giờ trưa. Chết rồi!"
Chạy ra khỏi phòng khi còn chưa kịp làm vệ sinh cá nhân, Dahyun đụng phải Jackson "Oppa em ngủ quên, không theo Đại tiểu thư hôm nay".
"Nhìn em kìa, con gái gì mà ra khỏi phòng để tóc tai bù xù thế kia". 'Không biết Đại tiểu thư nhìn trúng em chỗ nào nữa' Jackson lắc đầu.
"Em sẽ đi liền, còn kịp giờ chiều"
"Không cần đâu, giờ về phòng, ăn hết cháo rồi uống thuốc cho oppa, hôm nay em được nghỉ. Chút nữa có ai hỏi thì em nhớ nói oppa đã hoàn thành nhiệm vụ".
Jackson cười cười nhìn gương mặt ngu ngơ của Dahyun. Đáng yêu đấy chứ, cuối cùng cũng tìm ra điểm Sana bị thu hút. Jackson quá hiểu tính cách của Sana, không đơn giản để Sana lo lắng và chăm sóc một người đến vậy, chắc chắn có một phần tình cảm nào đó đã bị lay động. Chuyện này thú vị đây.
Cầm cái khay có một chén cháo còn nghi ngút khói và thuốc, Dahyun quay về phòng nhưng vẫn không hiểu. Ai hỏi? Nhiệm vụ ai giao? Tối qua dường như có ai đó ôm cô ngủ, một giấc ngủ ngon chưa từng có, không mộng mị, không sợ đến run người. Mở điện thoại ra xem, chỉ duy nhất một tin nhắn đến từ Đại tiểu thư.
From: Cutie Sana
Nhớ ăn và uống thuốc, nghỉ ngơi cho khỏe. Tôi không gọi vì sợ làm phiền đến em. Tối tôi kiểm tra bệnh tình.
Dahyun nghệch mặt ra, chắc chắn là Đại tiểu thư đã giao nhiệm vụ cho Jackson oppa nhưng tại sao Đại tiểu thư biết cô bị bệnh chứ, cô nhớ mình đâu có nói với ai. Chaeng đi dã ngoại với Tam tiểu thư mai mới về, đâu ai trong phòng mà biết. Không suy nghĩ được nhiều vì tác dụng của thuốc, Dahyun lại chìm vào giấc ngủ, hình bóng xinh đẹp của Đại tiểu thư thấp thoáng ẩn hiện trong giấc mơ.
----------------------------------
Trong phòng làm việc, Jungyeon đi qua đi lại đắn đo không biết làm sao. Có nên đi qua phòng làm việc của Sana nhận lỗi trước không hay đợi mọi chuyện nguôi ngoai rồi qua. Với tính của Sana thì một khi sự việc chưa được giải quyết, qua càng muộn hình phạt càng nặng. Sáng nay Dahyun không đi làm, chắc bệnh không hề nhẹ, Sana sẽ càng giận. Qua thôi, giá nào cũng phải qua, cùng lắm thương tật đầy mình thì để Nayeon nhà cô nuôi. Lấy hết can đảm, Jungyeon đi qua hành lang, tiến về căn phòng chết chóc kia.
"Mời vào" giọng nói lạnh lùng vang lên làm Jungyeon nổi hết da gà.
"Sana! Unnie đến đây rồi, em muốn... xử tội unnie thế nào?" Jungyeon mếu máo.
Chậm rãi ngước mặt lên, Sana bắt chéo chân, hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ vô cùng tao nhã, quý phái, con mồi đang ở trước mặt, không thể chạy đi đâu thì không cần gấp gáp, cứ vờn cho đã "Unnie đã gây nên chuyện gì vậy?".
Jungyeon nuốt nước bọt 'Sana, em định chơi tâm lý chiến với unnie đó ah?'
"Unnie đã nói dối Dahyun là em thích ăn lê vàng, báo hại em nó phải lái xe mười tiếng trong đêm, còn dầm mưa và bị sốt. Unnie đã sẵn sàng chịu phạt" giọng Jungyeon run run.
"Em không hiểu, tại sao unnie lại làm vậy chứ?"
"Unnie muốn tìm câu trả lời"
"Vậy unnie có câu trả lời chưa?"
"Có rồi!"
"Thế nào?"
"Con bé sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì vì em"
Sana chớp chớp mắt, không nói nên lời, câu trả lời của Jungyeon nằm ngoài dự liệu của cô. Ừ nhỉ, lái xe mười tiếng trong đêm, dầm mưa đến sốt, tất cả chuyện này là vì sao? Là trách nhiệm của thành viên trong bang hội với tiểu thư hay là....
"Ý của unnie là... Dahyun... thích em?"
Làm kinh doanh, Sana rất mạnh dạn với các nhận định hay quyết định. Một là đúng, hai là sai, nếu sai lầm thì cố gắng sửa sai. Chưa bao giờ Sana cảm thấy e dè bất cứ chuyện gì nhưng điều Jungyeon vừa tiết lộ lại khiến cho cô có phần sợ hãi. Sợ hãi nhưng cũng xen lẫn thích thú, mừng rỡ, hạnh phúc nhưng lại không dám hi vọng... Một mớ cảm xúc phức tạp đan xen không biết nên dùng từ ngữ như thế nào để hình dung.
"Nhưng em đâu có... thích con gái"
Jungyeon nhíu mày trước câu khẳng định bật ra khỏi miệng Sana. Tại sao cứ phải cố chấp nói mình không thích con gái. Cô cũng đâu có thích con gái, cô thích Nayeon, chỉ trùng hợp Nayeon của cô là con gái thôi.
"Em chắc những cảm giác của em đối với Dahyun không gọi là thích?"
Nói đến cảm giác, Sana đưa tay chạm lên môi. Cú chạm môi tối qua với Dahyun, sự nhộn nhạo chạy khắp cơ thể, sự chuếnh choáng trong tâm hồn, sự lân lân thăng hoa như say hơi men, đây có thể gọi là rung động không? Hay chỉ vì Dahyun quá dễ thương, quá xinh xắn? Khi hôn một người đẹp bất kì, dù không yêu cũng tạo cho ta cảm giác?
"Unnie, gọi Jun Jihyun đến đây cho em, ngay lập tức" Sana muốn kiểm trả lí thuyết của mình.
Jungyeon há hốc miệng trước yêu cầu của Sana, cô biết Sana khá thích phim do Jun Jihyun đóng nhưng đang nói chuyện về Dahyun thì mời ngôi sao nữ hạng A sang chảnh, trẻ đẹp bậc nhất của Đại Hàn đến làm gì? Thật mới lạ.
Một tiếng sau, người được mệnh danh là 'mợ chảnh' của Hàn Quốc đã yên vị trong phòng của Đại tiểu thư tập đoàn Minatozaki. Có sức mạnh triệu tập Jun Jihyun trong thời gian ngắn, e là chỉ có mình Minatozaki Sana vì không chỉ dựa vào quyền và tiền - những thứ Jun Jihyun không thiếu mà còn vì một chữ 'tình', thứ mà cô cảm thấy cô nợ Sana rất nhiều. Sana đã giúp đỡ cô từ khi cô chỉ là một người vô danh đến lúc trở thành nữ hoàng của nền điện ảnh như hiện nay.
"Sana, Minatozaki Sana!!! Cô ngắm tôi đủ chưa?"
Trước cặp mắt nhìn chòng chọc như muốn bóc trần quần áo trên người mình, Jun Jihyun phải vớ ngay tập hồ sơ che đi phần trên của mình lại. Giữa cô và Đại tiểu thư kia không cần lễ phép quá mức. Cả hai đối xử với nhau như những người bạn thật sự, không kiểu cách, không lễ nghĩa, rất chân tình.
Sana tiếp tục xăm soi Jihyun. Vẻ đẹp ngời lên một cách tự nhiên, không hề qua một cuộc phẫu thuật thẩm mỹ nào, một vẻ đẹp đằm thắm nhưng cũng rất hoang dã. Ngay từ lần gặp mặt đầu tiên khi Jihyun chỉ mới là cô sinh viên của Học viện Nghệ thuật Seoul, Sana tin rằng sau này Jihyun sẽ nhất định thành công.
Mà hình như bây giờ Sana cảm thấy Dahyun còn đẹp hơn cả Jun Jihyun.
Từ chỗ mình, Sana đứng lên, đi vòng sang bàn đến trước ghế mà đại minh tinh đang ngồi. Hai tay chống lên hai tay vịnh của ghế, Sana nhìn sâu vào mắt Jihyun. Đôi mắt nâu sâu thẳm của Sana có thể khiến bất cứ nam hay nữ điên đảo. Jun Jihyun e rằng nếu bị nhìn lâu hơn nữa, cô sẽ không thoát ra được mà hoàn toàn phục tùng dưới chân Đại tiểu thư...
Khoảng cách gần đến mức nguy hiểm, hai chiếc mũi cao chạm nhau, hương thơm của mỗi người xâm nhập vào khứu giác của đối phương đầy mê hoặc.
"Jihyun, hôn tôi" Sana ra lệnh.
----------------------------------
Chậc, chỉ vài ảnh teaser cho comeback mà mọi người hoá thành Conan hết rồi, đọc phân tích mà cứ như đang đọc truyện ma ấy =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com