Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 77

CHAPTER 77

Yuri dừng xe trước KW Hotel. Cô đỗ xe vào đúng vị trí. Yulsic chuyển sang nhìn Fany đang ngồi ở ghế sau.

"Đi cùng mình được không?" Fany hỏi Yuri.

"Mình sẽ đưa cậu lên đến trước cửa văn phòng của bác ấy nhưng mình sẽ không vào cùng cậu." Yuri trả lời.

"Tại sao?" Fany bĩu môi.

"Bởi vì tôi là cấp trên của appa cậu. Bác ấy chắc sẽ không được tự nhiên và không thể nói chuyện thẳng thắn với cậu khi có sự hiện diện của mình." Yuri trả lời.

"Nếu ông ấy không thể thẳng thắn được thì ông ấy không thể làm đến chức giám đốc như ngày hôm nay đâu." Fany nói.

"Không Fany ah, ý Yuri có nghĩa là bác ấy sẽ kiềm chế bản thân mình và không nói chuyện riêng tư với cậu." Jessica nó.

"Đó là vấn đề của mình." Fany ngoan cố cãi lại.

"Được rồi vậy chúng ta đi về nhà!" Yuri nói. "Cậu không cần phải đến gặp bác ấy nếu cậu không muốn."

"Nhưng còn tấm vé thì sao?" Fany hỏi.

"Đó là vấn đề của cậu chứ không phải của mình" Yuri trả lời và mở khóa xe.

"ĐỢI ĐÃ!!" Fany chồm lên đặt tay lên vai Yuri.

Yuri khởi động xe và chuẩn bị tăng tốc chạy đi.

"Khoan đã!!! Mình sẽ đi!!" Fany nhanh chóng mở cửa sau xe. Cô nhảy ra khỏi xe và đóng sầm cửa lại.

Yuri hạ cửa xuống và nói. "Bye bye!" Để lại Fany đứng đó và lái xe đi.

"YAH! KWON YURI" Fany hét lên. "CẬU NÓI DÓI! CẬU NÓI SẼ ĐỢI MÌNH Ở BÊN NGOÀI MÀ!!!" Fany từ từ lếch bước vào khách sạn. "Grrrr"

Giờ chỉ có một mình Fany, cô hít một hơi thật sâu. Cô nhìn lên cửa sổ văn phòng của appa cô và nói. "Huh tôi không sợ ông." trước khi bước vào khách sạn. Cô ấn nút thang máy và nó nhanh chóng mở ra mà không cần cô phải chờ đợi. Cô đi thẳng đến tầng 26. Thang máy mở ra, trước mắt Fany là bảng chỉ dẫn đến phòng làm việc của các nhân viên, phòng nhân sự là 2600, phòng giám sát là 2605, phòng 2606 là của trợ lý Lee và cuối cùng Fany đọc thấy phòng giám đốc Lee là phòng 2610. Đây là lần đầu tiên cô đến thăm phòng làm việc của appa mình.

Fany đi theo chỉ dẫn của mũi tên và tiến đến phòng 2610. Cô dừng lại trước cửa vì lúc này tâm trí cô vẫn còn khá lộn xộn. Cô sẽ gặp một người cô đã rất căm ghét trong một thời gian dài từ khi cô còn là một đứa trẻ. Nhưng nếu cô vào gặp ông ấy và nói cô có thể tha thứ cho ông nhưng bản thân cô lại không muốn cho ông cơ hội để xóa đi lỗi lầm đó. Bởi là vì ông ấy mà umma cô đã qua đời. Cô tự nói là cô chỉ vào đưa vé cho ông ta và bỏ đi. Chỉ nhiêu đấy thôi. Fany gật đầu và nắm chặt tay mình lại quyết tâm.

Trước khi Fany gõ cửa thì cánh cửa đã được ông Hwang từ bên trong mở ra. "Fany" ông gọi. Ông rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Fany đứng trước văn phòng của mình. Ông rất vui khi nhìn thấy cô, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy Fany đến thăm ông. "Con muốn nói chuyện với appa?" Ông hỏi nhưng Fany không thể trả lời là có hay không. "Con vào đi" ông nắm lấy cổ tay Fany vào kéo cô vào trong. "Con ngồi đi. Appa sẽ gọi cho Yuri và nói cho con bé biết rằng appa không thể gặp con bé được." ông Hwang nói và nhanh chóng bấm điện thoại bàn của mình.

"Không cần đâu. Người mà cậu ấy muốn ông gặp chính là tôi."

Ông Hwang đứng như trời trồng. Ông cảm thấy xúc động vì cuối cùng thì con gái ông cũng muốn gặp ông. Ông hạ điện thoại xuống. Ông gật đầu và đi đến ngồi cùng Fany. Ông kiên nhẫn chờ đợi Fany nói gì đó.

Fany ngồi xuống ghế nhưng cô tránh nhìn vào ông ấy. Vì điều đó sẽ làm cô tức giận lên và nhớ đến cái chết của umma mình.

"Con muốn uống gì? Nước lọc, trà hay coffee?" Ông Hwang hỏi nhằm phá vỡ sự im lặng.

Fany lắc đầu. Cô chơi với cái đồng hồ của mình vì cô đang cảm thấy không thoải mái.

"Cô vẫn còn yêu thích đồng hồ à?" Ông Hwang hỏi. "Khi con còn nhỏ, con đã muốn appa mua cho con một chiếc đồng hồ vì con nhìn thấy appa mang nó. Thậm chí lúc đó con vẫn chưa biết xem đồng hồ nhưng con vẫn muốn mang nó. Và appa đã làm mọi thứ mà con muốn." Ông Hwang nhắc đến chuyện trước khi bà Hwang qua đời. Fany đã thật sự rất thương appa mình khi cô là một đứa trẻ. Cô bám theo appa cả ngày lẫn đêm.

"Quá khứ vẫn mãi là quá khứ." Fany nói. "Tất cả đều đã thay đổi vào lúc này."

Ông Hwang gật đầu và nói tiếp. "Con nói đúng." ông thở dài. "Đôi khi appa ước gì thời gian có thể quay lại, thậm chí chỉ một khắc thôi để appa có thể cứu umma con."

Fany cau mày. Cô thấy điều đó thật là nực cười vì nghe thấy rằng ông ấy nói muốn cứu umma mình. "Chính ông đã giết chết umma. Bởi vì ông mà umma đã phải chết, làm thế nào mà ông có thể nói ra lời này nhỉ?"

"Appa biết là con sẽ không nghe lời giải thích của appa nhưng đó hoàn toàn là một tai nạn."

"Dì nói rằng ông đã lừa dối umma. Umma chạy đi và bị xe hơi đụng phải."

Ông Hwang lắc đầu. "Trời thực sự mưa rất lớn vào ngày hôm đó. Một nữ đồng nghiệp và appa sau khi kết thúc một buổi gặp mặt kinh doanh, chúng ta bị ướt vì trời mưa đột ngột. Cô ấy sống xa Seoul, vì thế appa đã đưa cô ấy về nhà mình để cô ấy hong khô tóc mình và cho cô ấy mượn chiếc ô. Umma của con lúc đấy trở về, bà hiểu lầm và chạy đi. Appa đã đuổi theo nhưng appa đã không nhanh bằng chiếc xe định mệnh ấy."

"Tại sao tôi phải tin lời ông? Ông có thể nói bất cứ điều gì để tôi tha thứ cho ông."

"Đơn giản đó là sự thật."

"Vậy tại sao Dì phải dựng lên câu chuyện để đổ lỗi cho ông?"

"Đây là một câu chuyện rất dài nhưng appa sẽ rút ngắn nó lại. Dì của con không thích nhìn thấy em gái mình kết thúc với một chàng trai nghèo như appa. Con biết rằng ông bà ngoại của con rất là giàu có. Ông ngoại để lại toàn bộ tài sản cho umma con và dì con trước khi ông qua đời. Dì của con đã không tin tôi. Chị ấy chỉ nghĩ appa là muốn lợi dụng gia sản umma con. Nếu appa thật sự lừa dối umma con và gây ra cái chết cho bà, appa đã có thể lấy hết tiền và kết hôn với phụ nữ khác." Ông Hwang giải thích. Ông đứng lên và đi đến lấy cái gì đó từ ngăn kéo bàn của mình.

"Khi umma con qua đời, tất cả các bảo hiểm và tài sản để lại cho appa. Appa đã giữ nó trong 20 năm, đã đến lúc appa trao nó lại cho con." Ông Hwang đưa cho Fany một tập tài liệu.

Ngân hàng Hàn Quốc. Fany đọc. Cô mở ra và nhìn thấy một số lượng lớn tiền ghi trong đấy. "Tại sao?" Fany hỏi. "Tại sao ông lại làm thế?" cô không hiểu vì sao appa cô lại mở một tài khoản tiết kiệm và chuyển tất cả tiền cho cô.

"Bởi vì con xứng đáng nhận được điều đó." ông Hwang trả lời. "Appa không bao giờ có thể quên được tình yêu dành cho umma con. Con chính là bảo bối duy nhất bà ấy để lại cho appa. Appa biết cái chết của umma con là con tổn thương..."

Fany đột nhiên chạy ra khỏi văn phòng. Cô bật khóc vì đã hiểu lầm appa mình.

"Fany ah!" ông Hwang đuổi theo Fany.

Fany dùng cầu thang bộ vì thang máy không mở cửa. Cô không muốn ông Hwang nhìn thấy cô khóc. Cô cố gắng chạy nhanh nhất có thể.

Ông Hwang dùng hết sức mình để đuổi theo Fany. Ông nhảy bỏ bậc thang để nhanh hơn.

Tầm nhìn Fany như mờ đi bởi vì những giọt nước mắt. Cô lau chúng đi khiến cô bỏ lỡ một bậc thang và ngã xuống.

"FANY AH!!" Ông Hwan hét lên. "Con không sao chứ?" Ông kiểm tra cánh tay và chân của Fany để xem có chấn thương ở đâu không. Đôi mắt ông nhìn Fany trìu mến lẫn đau lòng. Ông cảm thấy đau đớn khi nhìn thấy Fany khóc. Ông ôm lấy đầu Fany vào ngực mình. "Có đau chỗ nào không con?" ông hỏi.

Fany cố ngăn không khóc lại. "Appa con xin lỗi."

Ông Hwang nâng đầu Fany lên và nhìn cô. "Con vừa mới nói gì?"

"Con thật sự xin lỗi." Fany tựa vào lòng appa một lần nữa.

Ông Hwang vui mừng không kể xiết. "Không sao đâu Fany ah. Nấm hồng nhỏ xinh của appa." ông kéo Fany vào một cái ôm thật chặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com