Chương 10
Sinh thần năm 17 của Trịnh Tú Nghiên Quyền Du Lợi vẫn không xuất hiện. Ngược lại Trịnh Dật còn như muốn khoe cho cả kinh thành này biết một năm nữa thôi hắn sẽ thực sự cưới được vị Quận chúa xinh đẹp như hoa như ngọc này về nhà.
Trịnh Tú Nghiên nhiều ngày mong chờ Quyền Du Lợi trở lại, nhưng cuối cùng chỉ nhận lại sự thất vọng. Một năm nữa thôi nàng sẽ 18 tuổi, sẽ phải cùng Trịnh Dật kết hôn. Năm xưa là ai đã hứa sẽ không để nàng phải tuân theo hôn sự ấy, là ai gieo trong lòng nàng hy vọng để rồi đây hình bóng cũng không thấy.
Trịnh Tú Nghiên muốn tức giận, muốn nói bản thân không cần Quyền Du Lợi, không muốn nhìn thấy Người nữa. Nhưng..... nàng có tư cách gì để tức giận đây. Đều là tự mình đa tình mà thôi.
Lễ thất tịch năm nay, Trịnh Dật muốn cùng nàng đi cưỡi ngựa đi dạo ở ngọn núi phía sau kinh thành. Trịnh Tú Nghiên muốn từ chối nhưng lại không thể, đành cưỡi theo con ngựa của mình cùng đoàn hộ vệ tùy tùng vào núi dạo chơi.
Trịnh Dật ba hoa vô cùng, hắn kể cho nàng nghe hắn đã từng săn bắn được bao nhiêu con thú ở đây, từng leo lên đỉnh núi thế nào, từng hạ gục bao nhiêu tráng sĩ. Trịnh Tú Nghiên đáp lại hắn bằng nụ cười nhàn nhạt như có như không. Đủ lịch sự để thấy nàng vẫn đang lắng nghe và đủ xa cách để hắn hiểu nàng không hề hứng thú với những câu chuyện như vậy.
Chỉ là bất ngờ có một kẻ hình thù quái dị chặn đường khiến đoàn người ngựa đột nhiên phải dừng lại. Trịnh Dật thân là đương kim Thái tử, đi đến đâu đều cờ phướng dong chiêng gõ trống rầm rộ. Không những đem theo người hầu kẻ hạ mà còn vô số cao thủ đại nội hộ giá.
Phía trước là yêu quái, không ai trong đoàn nhận ra nhưng Trịnh Tú Nghiên vừa nhìn đã biết. Gương mặt hắn vẫn còn vài nét hoang dã của loài thú, dáng người khúm núm lại khoác lên mình tấm lông màu vàng khiến hắn trông càng thêm rúm ró quái dị hơn. Đại nội thị vệ đi đầu rút gươm ra chỉ thẳng vào tên yêu quái đó nói: " Điêu dân to gan, không biết đây là Thái tử điện hạ hay sao mà còn dám chắn đường. Ngươi muốn tìm cái chết hả?"
Tên yêu quái cười to mấy tiếng liền rút ra một thanh đao giấu dưới tấm áo choàng lao vào đoàn người hộ tống. Có tiếng người hô lên: " hộ giá Thái tử cùng Quận chúa" liền một lớp vòng binh sĩ rút gươm đứng thành vòng tròn bảo vệ xung quanh nàng cùng Trịnh Dật. Thế nhưng tên yêu quái kia bản lĩnh không hề tầm thường, rất nhanh đã giết chết gần hết binh lính. Sự việc vô cùng hỗn loạn, Trịnh Dật mặt mũi đều tái nhợt đi vì sợ quay qua nhìn Trịnh Tú Nghiên nói: " Chạy thôi!"
Sau đó hắn thật sự bỏ mặc nàng mà thúc ngựa bỏ chạy trước, Trịnh Tú Nghiên vẫn còn chần chừ, quá nhiều người ở đây sao nàng có thể bỏ mặc họ như vậy chứ. Đội trưởng của đội thị vệ thấy Thái tử đã chạy xa nhưng Quận chúa vẫn còn chần chừ nơi đây liền thúc ngựa chạy đến đánh vào con ngựa nàng đang cưỡi ép nó chạy đi. Một đoàn ngựa hơn 10 người hộ tống Trịnh Tú Nghiên chạy xa khỏi tên yêu quái đang hung hăng chém giết này.
Thế nhưng tên yêu quái kia nào dễ dàng bỏ qua như vậy, hắn phóng người bay lên, chớp mắt đã chặn đầu trước con ngựa của Trịnh Dật khiến nó hí vang lồng lên hất hắn té xuống đất rồi bỏ chạy vào rừng sâu. Trịnh Dật vừa đau vừa sợ hốt hoảng bò lùi lại phía sau, vừa kịp lúc đoàn ngựa của Trịnh Tú Nghiên chạy tới. Các tên thị vệ thấy Thái tử té ngựa đề vô cùng hoảng sợ vộ nhảy xuống đỡ hắn đứng lên đồng thời rút kiếm ra quyết tử cùng tên yêu quái kia.
- Ngươi ... ngươi là ai .... muốn bao nhiêu vàng bạc ta đều có thể cho ngươi ..... - Trịnh Dật lắp bắp nói.
- Ta không cần vàng bạc, ta cần nàng ta - Tên yêu quái thẳng thừng chỉ vào Trịnh Tú Nghiên cười lên man rợ.
- To gan, hạng cóc nhái như ngươi mà dám mơ tưởng đến Quận chúa.
Vị đội trưởng hét lên, rõ ràng vô cùng tức giận trước sự vô lễ của tên yêu quái. Hắn ta là người rút kiếm ra trước chém về phía yêu quái. Kinh thành này hắn là đệ nhất cao thủ, chưa từng bại dưới tay bất cứ kẻ nào. Vậy mà hôm nay hắn cảm nhận thật sự được sự hoảng sợ, đối thủ của hắn không phải là con người. Hắn tung hết toàn bộ sức lực, lại thêm hợp sức của toàn bộ thị vệ kề cận bên cạnh vốn đều là đệ nhất cao thủ, vậy mà tên này chỉ nhàn nhã đáp trả, cứ như đang chơi một trò chơi trẻ con. Thậm chí ánh mắt của hắn vẫn luôn hướng về Quận chúa, tỏ vẻ thèm khát không thôi.
Trịnh Tú Nghiên khi biết mình là mục tiêu của yêu quái nàng có chút bất ngờ nhưng gương mặt vẫn luôn bình tĩnh. Trái ngược với Trịnh Dật quả thực là sợ đến mất hết cả hình tượng. Hắn nhìn thuộc hạ của mình từng người từng người ngã xuống mà thầm nghĩ hôm nay tính mạng của mình toi thật rồi. Hắn chưa kịp hưởng vinh hoa phú quý, hắn chưa kịp bước lên ngôi chí tôn thiên hạ sao lại phải chết rồi.
- Dừng tay!
Giọng nói trong trẻo của Trịnh Tú Nghiên vang lên, vừa kịp lúc ngăn thanh đao của tên yêu quái kia chém lìa đầu vị đội trưởng đội thị vệ. Trịnh Tú Nghiên nhìn những người đã ngã xuống đất trong lòng vẫn dâng lên một hồi chua xót. Biết nhiệm vụ của họ là nguyện chết để bảo vệ chủ tử, nhưng sinh mạng nhân gian có ai mà không đáng quý. Mà nàng suy cho cùng cũng chỉ là một phàm nhân, có gì quý giá để biết bao nhiêu người vì nàng phải bỏ mạng.
Nàng bước xuống ngựa, một mình tiến đến trước mặt tên yêu quái. Tà áo nàng khẽ tung bay trước những cơn gió nhẹ lướt qua những người đã vì nàng mà bỏ mạng, lướt qua cả những người vì nàng mà chiến đấu. Trịnh Tú Nghiên gương mặt không gợn một chút sợ hãi đứng trước mặt tên yêu quái bình tĩnh nói: " Nếu ngươi chỉ cần ta thì tha cho họ đi"
- Quận chúa!
- Tú Nghiên!
Cả Trịnh Dật cùng bọn thị vệ đều gọi tên nàng nhưng Trịnh Tú Nghiên một chút cũng không để ý. Nàng không quay đầu lại, chỉ hơi lớn giọng nói với bọn họ: " Các ngươi đánh không lại hắn, đừng uổng phí mạng mình. Mang Thái tử trở về đi."
- Khẩu khí khá lắm, ta không nhìn lầm, Quận chúa đây quả thực không phải là người tầm thường.
Tên yêu quái thu kiếm lại nhìn Trịnh Tú Nghiên trước mặt vô cùng thưởng thức. Hắn vốn là Hoàng Bào lão quái, là một con chuột vàng tu luyện thành tinh trốn từ Linh Sơn ra đây. Đi ngang nơi này liền ngửi thấy mùi yêu khí tinh khiết liền dừng lại. Yêu quái như hắn ngoài trừ việc tu luyện thì cách nhanh nhất để tăng cường yêu khí chính là hút yêu khí của yêu quái khác. Hắn từ Linh Sơn chạy ra thương tích khắp người mãi không khỏi. Nếu hôm nay hắn hút sạch yêu khí trên người vị Quận chúa xinh đẹp này thì nói không chừng hắn còn mạnh hơn năm xưa.
Hoàng Bào lão quái vươn vuốt ra lướt gió lao tới muốn bóp cổ Trịnh Tú Nghiên thế nhưng chưa kịp chạm vào người nàng đã bị đánh bật ra té xuống đất cách nàng vài thước. Không chỉ Hoàng Bào lão quái hoảng sợ mà cả Trịnh Tú Nghiên lẫn đám người còn lại đều vô cùng kinh ngạc. Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Từ trong người Trịnh Tú Nghiên sợi lông vũ tuyệt đẹp mà Quyền Du Lợi để lại cho nàng bay ra tỏa sáng lấp lánh phóng linh lực lên thẳng trời cao rồi hóa thành một sợi roi da đỏ rực quấn lấy tay Trịnh Tú Nghiên, phát ra uy lực vô cùng mạnh mẽ.
- Ngươi ... ngươi thực ra là ai ?
Hoàng Bào lão quái lắp bắp hỏi, hắn vốn tưởng nàng ta là yêu quái nào đó lịch kiếp làm phàm nhân thôi nhưng cớ gì lại có thần khí hộ thể.
Trịnh Tú Nghiên không muốn trả lời, roi trong tay này cũng tự động vung lên đánh xuống khiến Hoàng Bào lão quái vất vả bỏ chạy. Hắn rút kiếm ra chống đỡ nhưng đều không tránh được, thần khí này sức mạnh quá cường đại so với một tên yêu quái thương tích đầy mình như hắn.
Thế nhưng Hoàng Bào lão quái vẫn là một tên yêu quái dày dặn kinh nghiệm. Chỉ vài chiêu tung hỏa mù đã lừa được Trịnh Tú Nghiên, hắn từ phía sau đánh lén đến, muốn một đao đâm chết nàng. Thế nhưng ngay lúc đó từ trên trời cao một luồng sáng màu đỏ nhanh như chớp xuất hiện, luồng sáng đánh về phía hắn khiến đất đá nổ tung lên . Quyền Du Lợi vẫn như xưa y phục đỏ thẫm uy phong lẫm liệt đứng giữa đất trời, tà áo nàng tung bay giữa bầu trời, cao quý không gì sánh bằng.
- Sư phụ!
Trịnh Tú Nghiên vui mừng gọi to, Quyền Du Lợi cũng dịu dàng đến bên nàng. Trước cái chết Trịnh Tú Nghiên không chút hoảng sợ, thế nhưng trước mặt sư phụ nàng lại rơi nước mắt. Cũng không biết cảm xúc trong lòng lúc này là thế nào. Là kinh hỉ khi thấy Người, là tủi thân khi nghĩ Người chẳng muốn gặp lại mình, là an ủi khi biết Người sẽ cứu mình. Càng nghĩ nước mắt nàng càng chảy xuống, Quyền Du Lợi cười vô cùng dịu dàng với nàng ngón tay khẽ lau đi dòng nước mắt như những giọt sương sớm lấp lánh trên gương mặt xinh đẹp của nàng ấy.
Trịnh Dật bên này trong lòng vô cùng ghen tị, Trịnh Tú Nghiên chưa bao giờ để lộ ra vẻ yếu đuối dịu ngoan như thế trước mặt hắn.
Hoàng Bào lão quái biết mình lần này không xong rồi, vị thần tiên vừa xuất hiện chưa biết là ai nhưng hắn nhắm chừng mình còn ở lại đây thì chắc chắn khó sống. Hắn lẳng lặng hóa thành con chuột lông vàng bỏ chạy. Thế nhưng chưa kịp đi xa đã bị đạp lên đuôi khiến khắn vội vã hiện thân la hét ầm ĩ.
Kiếm của Cảnh Phong kề ngay cổ Hoàng Bào lão quái khiến cái miệng nhỏ rít rít của hắn cũng phải im bặt.
- Đại nhân xử lý thế nào ạ? - Cảnh Phong hỏi.
- Hắn đã thấy Trịnh tiểu thư rồi.
Quyền Du Lợi trả lời, nhích người một chút che đi tầm mắt Trịnh Tú Nghiên. Miễn cho đồ nhi của nàng nhìn thấy Cảnh Phong một kiếm kết liễu tên yêu quái kia. Linh Sơn đã hoàn thành, theo lý thuyết có thể tống Hoàng Bào lão quái vào đó nhưng hắn tà tâm ác ý đã giết hại không biết bao nhiêu mạng người, vốn không thể tha thứ. Chưa kể tung tích Trịnh Tú Nghiên rất dễ bị lộ từ miệng hắn. Nếu chuyện ấy xảy ra chỉ sợ tam giới lại một lần nữa chấn động.
Quyền Du Lợi vòng tay ôm lấy Trịnh Tú Nghiên nhấc chân nhẹ nhàng ôm nàng bay về lại Trịnh vương phủ, để lại đây Trịnh Dật ú ớ không nói nên lời. Hắn thảm hại là thế, từ mang nàng đi dạo lại thất thủ nhếch nhác thế này. Nữ nhân của mình mà mình lại không bảo vệ được, chỉ trách thuộc hạ của hắn thân thủ quá tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com