Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Trịnh Chí Viễn dừng chân ở Nam viện, liền hỏi hạ nhân đang đứng gác ở cửa: " Quận chúa đâu rồi?"

- Bẩm Vương gia, Quận chúa đang ở vườn đào.

Trịnh Chí Viễn gật đầu phất tay cho hạ nhân lui ra rồi từ tốn đi vào hậu viện. Trịnh Tú Nghiên năm nay đã sắp tròn 16 tuổi, độ tuổi trăng rằm đẹp nhất của đời người. Dạo gần đây Trịnh Chí Viễn nghe dân chúng bàn tán râm ran Trịnh Tú Nghiên là đệ nhất mỹ nhân trong thiên hạ. Xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn trầm ngư lạc nhạn. Nếu không có hôn ước với Thái tử Trịnh Dật chỉ sợ bây giờ số lượng nam nhân đến Trịnh Vương phủ cầu hôn xếp hàng chắc được cả dặm rồi.

Nhắc về hôn ước với Thái tử, Vương gia lại thêm phiền lòng. Hôn sự là do Hoàng đế ban cho mà Trịnh Tú Nghiên không có một chút tình cảm gì với Trịnh Dật. Mà ông cũng không an tâm lắm khi gả con mình vào cung. Chốn lồng son ấy có biết bao nhiêu mưu quyền tranh chấp, Tú Nghiên vốn không vướng bụi trần sẽ sống sót được giữa các trận chiến cung đấu đó sao. Tên tiểu tử Trịnh Dật này chưa gì đã nạp tới năm người thiếp. Chỉ sợ năm Tú Nghiên vừa tròn 18 tuổi chân chính bước lên ngôi vị Thái Tử Phi đã phải gặp nguy hiểm trùng trùng. Thế nhưng Trịnh Tú Nghiên vào cung thì binh quyền trong tay ông càng thêm củng cố. Chức vị đại tướng quân kia sớm muộn cũng sẽ thuộc về Trịnh Thiên Hạo. Gả Tú Nghiên cho Trịnh Dật chính là lợi nhiều hơn hại.

Trịnh Tú Nghiên một thân bạch y đang nghiêm cẩn ngồi dưới tán cây anh đào trăm tuổi luyện công theo khẩu quyết mà sư phụ nàng năm xưa đã dặn dò. An tĩnh như thể nàng luôn ngồi ở đây suốt sáu năm qua. Sáu năm trôi qua, nàng đã không còn là tiểu Quận chúa bé nhỏ đáng yêu mà trở nên dịu dàng xinh đẹp. Cánh hoa anh đào nhẹ rơi xuống vương lên suối tóc đen thẳng mượt của nàng, cánh hoa tươi đẹp là thế nhưng chẳng thể nào sánh được với nhan sắc của nàng. Nước da trắng mịn màng, đôi môi hồng nhuận luôn luôn tươi tắn, ngũ quan tinh xảo, eo thon mảnh tinh tế. Bên hông nàng đeo một mảnh ngọc bội hình chu tước sắc đỏ rực rỡ như một nét chấm phá khiến phong cảnh này càng thêm đẹp mắt.

- Tú Nghiên.

Trịnh Tú Nghiên nghe tiếng gọi của cha mình đôi mắt nhẹ mở ra, cung kính đứng dậy chào Trịnh Chí Viễn vừa đến.

- Ta nghe nói hôm nay Trịnh Dật mời con đi săn nhưng con từ chối - Trịnh Chí Viễn hỏi.

- Vâng, thân thể con không tốt, không hợp với những chuyện săn bắn thế này - Trịnh Tú Nghiên bình tĩnh đáp lời.

- Ta biết con chỉ tìm cớ, sức khỏe con thế nào không lẽ ta không biết. Mấy năm nay hàn tật của con chưa từng phát tác - Trịnh Chí Viễn xoa đầu Trịnh Tú Nghiên - Ta biết con không thích Trịnh Dật nhưng lệnh vua khó cãi, không thể nói từ hôn là từ được.

- Con hiểu, phụ vương an tâm.

- Ủy khuất cho Tú Nghiên của ta. Ngày mai là thượng thọ của Hoàng Thái Hậu, con nhớ chuẩn bị vào cung với ta và Thiên Hạo.

Trịnh Tú Nghiên tiễn cha mình đi rồi quay lại vào trong ngồi xuống dưới gốc đào lòng khẽ thở dài. Lấy ra chiếc lông vũ màu đỏ xinh đẹp vốn vẫn luôn mang theo bên người, Trịnh Tú Nghiên vuốt ve phiến lông vũ mềm mại. Người đã hứa sẽ quay lại nhưng đã lâu như vậy rồi người vẫn chưa trở về.

Gió thổi qua mang theo những cánh hoa anh đào rơi xuống, Trịnh Tú Nghiên vươn tay ra đón lấy những cánh hoa. Cứ như ngày nàng còn nhỏ, sư phụ cũng đón lấy cánh hoa rơi đặt vào tay nàng.

Sáng hôm sau, Trịnh Tú Nghiên nghiêm cẩn theo Trịnh Chí Viễn vào cung.

Hoàng cung xa hoa rộng lớn nay lại được chăng đèn kết hoa càng thêm lộng lẫy. Tiệc mừng thọ của Hoàng Thái Hậu rất lớn, vương tôn quý tộc đều tề tựu đủ cả, đương nhiên không thể thiếu Trịnh Dật cùng phi tần của hắn ta. 

Theo lễ nghi khi chạm mặt các nàng ấy phải cúi đầu thi lễ với Quận chúa. Trịnh Tú Nghiên dung nhan như hoa như ngọc đương nhiên sẽ là cái gai trong mắt các nàng ấy. Chưa chính thức thành thân nhưng Trịnh Dật luôn xem Trịnh Tú Nghiên là mỹ nhân trong mộng, hận không thể lập tức chiếm lấy nàng khiến cho nữ nhân vây xung quanh hắn ta đều vô cùng ghen tị.

Rất nhanh Trịnh Dật đã tìm cách rủ Trịnh Tú Nghiên cùng mình đi dạo ngự hoa viên. Nàng rất muốn từ chối nhưng Hoàng Thượng cùng Hoàng Thái Hậu đang ngồi kia, nàng ko thể chừa chút mặt mũi cho Thái Tử.

Ôi Trịnh Dật lại bắt đầu khua môi múa mép rồi, không phải lại muốn biểu diễn khinh công nhảy qua nhảy lại nhảy thẳng xuống hồ sen nữa chứ.

- Tú Nghiên, muội xem ta có quà cho muội.

Trịnh Dật bất ngờ xoay người lại xòe bàn tay ra trước mặt Trịnh Tú Nghiên, trong lòng bàn tay hắn là một quả dâu rừng căng mọng nhìn vô cùng ngon mắt. Trịnh Tú Nghiên nhìn quả dâu chín mọng tầm thường đó rồi nhìn lên gương mặt háo hức của Trịnh Dật hỏi.

- Một quả dâu dại?

- Đúng, nhưng không phải dâu tầm thường đâu mà là do ta đích thân trèo đèo lộ suối hái tặng muội đó.

- Đa tạ ý tốt của Thái Tử.

Trịnh Tú Nghiên lễ phép cám ơn, trước ánh mắt chờ mong của Trịnh Dật nàng cũng phải nhận lấy quả dâu này. 

- Muội ăn thử đi, ngọt lắm.

Trịnh Tú Nghiên bị sự đốc thúc của Trịnh Dật mà đành nhận lấy trái dâu. Thế nhưng nàng vẫn có chút nghi ngờ không ăn mà vẫn giữ lại.

- Muội ăn đi, đừng lo ta không độc chết nương tử của mình đâu.

Trịnh Dật lại một lần nữa khiêu khích, Trịnh Tú Nghiên dù có chút khó chịu với cái danh xưng nương tử kia những cũng đành cắn một miếng dâu. Đúng là quả dâu rừng bình thường, mùi vị không có gì khác biệt. Chỉ có sắc đỏ của quả dâu vương trên môi nàng càng tô điểm sắc mặt nàng thêm phần xinh đẹp. Trịnh Dật ngắm đến ngẩn người, trong lòng nổi lên sục vọng muốn mau mau chiếm giữ lấy mỹ nhân này làm của mình.

Trịnh Dật theo Trịnh Tú Nghiên quay lại tẩm cung của Hoàng Thái Hậu, trong lòng không ngừng tính toán. Đúng, quả dâu hắn đưa cho Trịnh Tú Nghiên không phải quả dâu dại bình thường. Đây là một món đồ quý hiếm do một tên đạo sỹ cho hắn. Trông thì như một quả dâu dại bình thường nhưng loại quả này ăn vào sẽ khiến đối phương bị khống chế tâm lý mà làm theo sai bảo của hắn. Nói cho dễ hiểu thì Trịnh Dật cần nói ra một mệnh lệnh sau đó kèm một ám hiệu, đối phương sẽ vô thức thực hiện mệnh lệnh đó mỗi lần nghe được ám hiệu.

Trịnh Dật hôm nay là muốn trước mặt hoàng thất, Trịnh Tú Nghiên sẽ ôm hôn hắn không những một lần mà còn là rất nhiều lần. Vị Thái tử phi tương lai này thật sự rất cứng đầu, hắn còn cảm nhận rằng nàng ấy thật sự muốn kháng chỉ từ hôn. Vì vậy lần này sẽ khiến Trịnh Tú Nghiên thật sự đừng mong từ chối được hôn sự này, không chừng còn được ban hôn sớm hơn.

Trịnh Tú Nghiên cùng Trịnh Dật giữa hai hàng ngũ thái giám cung nữ tiến vào tẩm cung của Hoàng Thái Hậu. Hoàng thất đều tề tựu đông đủ tại nơi này không thiếu một ai. Trịnh Tú Nghiên lòng vẫn mong sớm trở về phủ, thoát khỏi chốn hoàng cung như chiếc lồng son ngột ngạt này. Bỗng bên tai nàng nghe tiếng Trịnh Dật nói: " Ôm hôn ta đi!"

- Khụ khụ khụ! - Hoàng Thái Hậu lớn tuổi có bệnh liền ho rất nhiều.

- Bép - Trịnh Dật múa may quay cuồng vỗ tay một cái vô cùng điệu nghệ cùng chu môi ra chờ đợi nụ hôn của mỹ nhân.

Trước sự ngỡ ngàng của toàn bộ Hoàng thất, Trịnh Tú Nghiên bỗng dưng nhanh chân đi đến ôm chầm lấy Hoàng Thái Hậu và hôn lên má người một cái.

Trịnh Chí Viễn cả kinh bảo: " Tú Nghiên vô lễ"

Trịnh Tú Nghiên giật mình lui người lại quỳ xuống: " Nhi thần thất lễ"

Hoàng Thái Hậu một tay sờ má gương mặt ngỡ ngàng, từ Hoàng thượng đến Hoàng hậu đều là thất kinh hoảng sợ. Rồi bỗng Hoàng Thái Hậu bật cười, bà rất vui vẻ đỡ Trịnh Tú Nghiên đứng lên còn hôn đáp trả lên má của nàng một cái. Suy cho cùng có là Hoàng Thái Hậu đi chăng nữa thì Trịnh Tú Nghiên chẳng phải chính là cháu nội của người hay sao. Lễ mừng thọ cháu mình hôn mình một cái chính là thể hiện lòng yêu thương. Giữa chốn cung cấm nghiêm cẩn thế này một cái hôn từ Trịnh Tú Nghiên như tia nắng sưởi ấm lấy trái tim Hoàng Thái Hậu khiến người càng thêm yêu quý đứa cháu xinh đẹp của mình.

- Tiểu Nghiên thật đáng yêu, lớn lên xinh đẹp thế này rất giống ta lúc còn trẻ.

Hoàng Thái Hậu nắm tay Trịnh Tú Nghiên vui vẻ khen ngợi. Bầu không khí lạ lùng nãy giờ cũng vì thế mà bị đánh vỡ. Mọi người bắt đầu cùng nhau trò chuyện rôm rả, Hoàng Thái Hậu cũng bắt đầu kể lại chuyện xưa của mình.

Chỉ duy có Trịnh Dật vẫn là uất ức không thôi. Hắn len lén vỗ tay thêm hai ba lần nữa nhưng Trịnh Tú Nghiên vẫn đang nghiêm cẩn ngồi bên Hoàng Thái Hậu. Tên đạo sĩ thối tha kia dám lừa gạt hắn, lần này phải chém mới được. 

- Dật Nhi, con làm gì mà cứ đập tay thế - Hoàng thượng nghiêm mặt với Thái tử.

- Bẩm phụ hoàng, có con muỗi.....

Trịnh Dật một hai câu chống chế sau đó liền cáo lui về cung. Ở lại chỗ này nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên càng khiến cho hắn thêm tức giận. Hận không thể ép nàng ta ngay lập tức thành thân với hắn.

Trịnh Tú Nghiên mãi đến tối mới có thể trở về phủ, nàng mệt mỏi ngâm mình trong bồn tắm xa hoa của mình ánh mắt vô hồn nhìn vào khoảng không hơi nước mịt mờ. Vì cái gì mà hôm nay nàng lại thất lễ ôm hôn Hoàng Thái Hậu. Ai cũng nghĩ đó là tình cảm của con cháu nhưng nàng lại biết nó không hề đơn giản như vậy. Tựa như có một sức mạnh nào đó buộc nàng làm điều đó trong vô thức, không thể cưỡng lại được.

Trịnh Tú Nghiên không trở về phòng mà ra vọng nguyệt lâu hóng mát. Hôm nay vừa đúng ngày trăng rằm, ánh sáng bàng bạc dịu nhẹ của mặt trăng phủ một tầng ánh sáng mỏng manh xuống nơi này. Xung quanh rất yên tĩnh, Trịnh Tú Nghiên chạm tay vào mảnh ngọc bội của mình liền cảm nhận được hơi ấm chầm chậm truyền vào cơ thể mình.

Sắp tới sinh thần thứ 16 của nàng rồi, sư phụ đã hứa sẽ trở về sớm .....

- Nghiên nhi!

Trịnh Tú Nghiên ngẩng đầu lên, thế gian này chỉ duy nhất một người gọi nàng là Nghiên Nhi. giọng nói trầm ấm quen thuộc này cũng chỉ có thể là người. Quyền Du Lợi lăng không một thân hồng y phiêu dật đứng giữa hồ sen trong đêm trăng. Sắc đỏ trên người nàng phá lệ chói mắt, tựa như một đốm lửa ấm áp rực rỡ giữa đất trời. Sưởi ấm tâm hồn vốn luôn nguội lạnh của Trịnh Tú Nghiên suốt sáu năm nay.

Trăng dưới nước là trăng trên trời

Người trước mặt là người trong tim

- Sư phụ, người đã trở về.

Trịnh Tú Nghiên vui mừng nhỏ giọng gọi, Quyền Du Lợi lướt nước nhẹ nhàng đáp xuống vọng nguyệt lâu. Nàng dịu dàng nhìn tiểu Quận chúa năm nào hiện đã trở thành thiếu nữ đứng trước mặt mình :" Đồ nhi ngoan của ta, sư phụ rất nhớ ngươi."

- Người đi thật lâu, Nghiên nhi tưởng người sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Trịnh Tú Nghiên tràn ngập ủy khuất miệng thì cười rất tươi nhưng nước mắt lại chảy ra rồi. Quyền Du Lợi vươn tay nhẹ lau đi nước mắt của nàng nói: " Ngươi đó, đã thành thiếu nữ rồi còn hay khóc như vậy."

- Khụ khụ khụ!

Sáu năm trời hao tổn linh lực nguyên thần vá kết giới khiến cho cơ thể của Chu Tước gia cũng ít nhiều suy yếu. Vậy nên gió đêm nơi lương đình này cũng làm nàng phải ho khan. Chỉ bất ngờ là nàng vừa ho mấy tiếng thôi đồ nhi của nàng đã ôm lấy nàng và hôn lên má nàng một cái.

Quyền Du Lợi ngẩn người, linh lực vô tình phát ra khiến toàn bộ lửa trong kinh thành đột nhiên tắt hết. Không gian xung quanh càng thêm tối, chỉ còn ánh sáng đêm trăng phủ lên đình vọng nguyệt nơi Trịnh Vương Phủ. Quyền Du Lợi trong mắt chỉ có mỹ nhân, xúc động đến nhất thời hít thở không thông.

Trịnh Tú Nghiên đã không còn là tiểu quận chúa nhỏ bé xinh xắn của sáu năm trước. Nụ hôn này đương nhiên sức công phá trái tim Chu Tước gia mạnh hơn xưa. 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com