Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 23

Sowon khẽ nheo mắt, khó khăn cử động cơ thể sau gần hai ngày hôn mê tại bệnh viện.
" Eunha ~ " Khó khăn lắm mới tỉnh lại, cả người chỗ nào cũng đang là vết thương nhưng Sowon vì quá lo lắng đã ngay lập tức muốn lao ra khỏi giường bệnh để tìm Eunha.
" Sowon "
Bước vào phòng bệnh thấy Sowon kích động đang tìm cách tháo các thiết bị trên người mình ra, Eunha phải chạy đến ôm Sowon để người kia có thể bình tĩnh.
" Eunha à, em đừng đi. Xin em đừng đi " Sowon mừng rỡ ôm siết lấy Eunha, lúc tỉnh lại không nhìn thấy Eunha bên cạnh, Sowon đã nghĩ hình ảnh mình nhìn thấy trước khi gặp tai nạn chỉ là ảo giác. Sowon rất sợ cô ấy thật sự bỏ rơi mình và kết hôn với Chunji.
" Em hứa sẽ không rời xa Sowon " Eunha khẽ tách khỏi cái ôm, mỉm cười vuốt ve gương mặt Sowon. Khoảnh khắc Sowon gặp tai nạn Eunha đã rất sợ hãi, cô sợ bản thân sẽ không còn cơ hội nói với Sowon rằng cô yêu Sowon rất nhiều và người mà cô đã lựa chọn là Sowon.
" Chị yêu em " Sowon dùng đôi bàn tay đầy vết trầy xước của mình dịu dàng ôm lấy gương mặt Eunha và nhìn thật sâu vào mắt cô ấy " Chị thật sự rất yêu em "
Eunha mỉm cười thẹn thùng và khẽ gật đầu. Đây là lần đầu tiên Sowon chân thành, mặt đối mặt ở khoảng cách gần như thế nói yêu Eunha nên cô cảm thấy có chút ngượng ngùng.
" Eunha à, chị yêu em rất nhiều. Chị không thể mất em. Xin em đừng kết hôn với Chunji " Sowon ôm siết lấy Eunha lần nữa. Thật sự đến giờ Sowon vẫn còn ám ảnh và rất lo lắng sẽ mất Eunha.
" Em không kết hôn. Em cũng sẽ không rời xa Sowon "
" Em biết chị đã đau lòng nhiều thế nào không ? Nghĩ đến việc em sẽ kết hôn với Chunji là chị chỉ muốn kết thúc luôn cuộc sống đau khổ này "
" Em xin lỗi. Sẽ không thế nữa " Eunha mỉm cười khi thấy gương mặt kể lể nhăn nhó vô cùng đáng yêu của Sowon. Tựa cằm lên vai, dịu dàng xoa lưng, Eunha đang muốn dùng hành động thực tế để xin lỗi và dỗ dành Sowon.
" Cả người chị chỗ nào cũng là vết thương. Chỗ này cũng rất đau " Sowon thụn mặt, nắm lấy bàn tay Eunha đặt lên ngực trái của mình " Em chỉ nói một câu xin lỗi làm sao bù đắp được đây ? "
Nhất thời chưa thích nghi được với hình ảnh Sowon dùng aegyo để ăn vạ mình nên Eunha chỉ biết im lặng mỉm cười. Tình thế hiện tại có chút kì lạ khi người ăn vạ mặt dày không biết xấu hổ còn người bị ăn vạ lại đang mắc cỡ.
" Eunha a ~ "
Chủ tịch Kim nổi tiếng lạnh lùng đang tự phá nát hình tượng của mình trước mặt Eunha.
" Em xin lỗi " Không thể chịu nổi aegyo rùng rợn nên Eunha vừa xin lỗi vừa hôn lên má con người đang làm nũng kia.
" Không mà ~ " Sowon cự tuyệt nụ hôn trên má và lộ liễu chỉ vào môi mình.
" Sowon còn đang bị thương đó " Eunha bĩu môi cương quyết lắc đầu.
" Chị bị thương chỗ khác chứ có bị thương ở môi đâu " Không chịu từ bỏ tham vọng, Sowon chu môi ra phía trước, chớp chớp mắt chờ đợi nụ hôn của Eunha.

Đầu hàng vô điều kiện với miệng lưỡi dụ dỗ của Sowon nên Eunha nghiêng người tới, bờ môi khẽ chạm vào môi Sowon. Chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng khi Eunha đang định rời ra thì Sowon đã bất ngờ ôm lấy, kéo cô ấy ngã xuống giường và lật người nằm đè lên người cô ấy. Hoàn toàn không có cơ hội phản kháng bởi vì sau đó Eunha đã bị Sowon hôn đến mụ mị đầu óc. Vừa mới tỉnh lại, cơ thể vẫn còn rất nhiều vết thương nhưng bản năng của Sowon thật sự rất mạnh mẽ. Điều này Eunha có lẽ đã được kiểm chứng vào đêm Sowon bị sốt cao.
" Chị thật xấu xa " Eunha đánh nhẹ vào ngực Sowon rồi đỏ mặt đưa tay chỉnh lại quần áo sau hơn 20 phút bị Sowon vừa hôn vừa sờ mó khắp nơi.
" Phạt em bắt chị chờ đợi hết 10 năm " Sowon đỡ Eunha ngồi dậy rồi tranh thủ hôn lên môi cô ấy lần nữa.
" Là ai không cần em ? "
" Chị bảo không cần em khi nào ? "
" Vậy lúc em mới trở về, là ai lạnh lùng với em ? " Eunha lườm yêu, véo mũi Sowon. Nhớ đến vẻ mặt khó ưa, lạnh lùng của Sowon mấy tháng trước là cô đã thấy ghét không để đâu cho hết.
" Em bỏ đi 10 năm không một lần liên lạc nên chị mới giận " Sowon thụn mặt kể khổ và làm ra vẻ mình đang bị oan ức.
" Em không ở bên cạnh chị nhưng suốt 10 năm, ngày nào em cũng hỏi Appa những chuyện về chị. Có chị không nhớ đến em thì có "
" Aigoooo ~ Tại em với Appa không cho chị biết. Nếu chị biết thì đã sớm qua Mỹ bắt cóc em về rồi "
" Ghét ~ "
Miệng nói ghét nhưng Eunha lại tựa đầu vào vai Sowon và để người kia ôm lấy mình.
" Chị định chờ em đủ 18 tuổi sẽ kết hôn với em. Không ngờ em đi lâu như vậy " Sowon thở dài như thể mình đã đợi Eunha đến 1 tỷ năm.
" Ai nói sẽ kết hôn với chị chứ ? " Eunha mắc cỡ rút sát vào ngực Sowon.
" Năm 12 tuổi chính em đã hứa sẽ trở thành cô dâu của chị còn gì. Chị định chờ thêm 6 năm không ngờ em lại bỏ sang Mỹ "
" Lúc đó em còn nhỏ không tính " Eunha bĩu môi sau đó rời ra khó hiểu nhìn Sowon " Sao Sowon lại muốn kết hôn sớm vậy chứ ? "
"Cô Jung.  14 tuổi chị đã yêu thầm em rồi biết không ? "
" Em không biết " Eunha ngây thơ lắc đầu.
" Cô bé ngốc này " Sowon bẹo má Eunha " Em suốt ngày cứ đi theo chị, còn gọi chị là Hoàng tử Wonie. Aigooo ~ đúng là còn nhỏ đã biết câu dẫn người khác "
" Em không có. Chị biến thái ~ " Eunha xấu hổ úp mặt vào ngực Sowon.
" Giờ em biết rồi vậy có phải là nhanh chóng kết hôn với chị để bù lại ... Để xem, năm nay em 22. Tính ra trễ mất 4 năm trong kế hoạch của chị " Sowon chép miệng thở dài đầy tiếc nuối.
" Muốn người ta kết hôn với chị ít ra cũng phải cầu hôn thật lãng mạn. Nhìn chị bây giờ giống như đang đòi nợ em vậy " Eunha rời khỏi cái ôm, khẽ lườm Sowon.
" Tại em làm gián đoạn kế hoạch của chị. Nếu đúng tiến độ lẽ ra lúc này em phải sinh cho chị 2 baby rồi "
Sowon mặt dày không biết xấu hổ nhưng Eunha nghe xong kế hoạch kia cả gương mặt đã giống như quả cà chua. Eunha nghĩ cũng không dám nghĩ Sowon biến thái từ nhỏ đã yêu thầm mình còn tỉ mỉ lên kế hoạch kết hôn sinh baby. Nhắc đến chuyện sinh baby đúng là càng khiến Eunha mắc cỡ, không phải Sowon định bắt cô sinh nguyên cả đội bóng chứ ?

" Đợi chị trị lành mấy vết xẹo xấu xí này rồi chúng ta kết hôn được không em ? Chị không thể đợi lâu hơn nữa " Sowon đột nhiên trở nên nghiêm túc và nắm lấy tay Eunha.
" Lúc chị xảy ra tai nạn em thật sự đã rất lo sợ " Eunha xót xa vuốt ve gương mặt vẫn còn hằn lên những vết xước của Sowon.
" Lúc đó thật sự rất kì lạ, chiếc xe đó dường như cố ý nhắm thẳng vào chị " Sowon chắc chắn đây không đơn thuần chỉ là một tai nạn bình thường. Kì lạ hơn nữa là khoảnh khắc chiếc xe đó lao thẳng về phía mình, Sowon đã trông thấy một luồng sáng xanh chặn phía trước, cản bớt lực va chạm của chiếc xe và cơ thể Sowon. Bị hất văng lên rồi ngã xuống đường nhưng Sowon chỉ trầy xước nặng bên ngoài và rạng xương chân. Đó có thể là phép màu nhưng cũng có thể là do Appa và Umma đang âm thầm muốn bảo vệ Sowon.
" Cũng may chị không sao. Nếu không em cũng không biết mình sẽ sống thế nào nữa "
" Chị làm sao có thể xảy ra chuyện được. Chị còn phải sống để kết hôn với em. Chúng ta còn rất nhiều chuyện chưa làm cùng nhau " Sowon mỉm cười, ôm lấy Eunha để trấn an cô ấy.
" Chị còn phải sống để điều tra xem kẻ nào muốn hại chị "
Trong thời gian Sowon nằm điều trị tại bệnh viện thì ngoài kia rất nhiều tin tức được báo chí thêu dệt để gây bất lợi cho Queen. Chỉ mới vài hôm, giá cổ phiếu của Queen trên thị trường đã xuống đến mức thấp nhất. Giám đốc các phòng ban và các thành viên trong hội đồng quản trị như đang ngồi trên đống lửa vì không thể chống đỡ nổi cả tập đoàn khi không có sự lãnh đạo của Chủ tịch Kim. Đối với tình trạng cổ phiếu Queen giảm mạnh dẫn đến thua lỗ, người đắc ý nhất là Chunji, anh ta chính là người vung tiền cấu kết với báo chí tung những tin tức bất lợi với mục đích khiến Queen sụp đổ. Kế hoạch trả thù của Chunji chỉ vừa bắt đầu, anh ta sẽ không dễ dàng bỏ qua và trơ mắt nhìn Sowon cùng Eunha hạnh phúc bên nhau. Tai nạn hôm đó không giết được Sowon là do Sowon cao số, lần sau Sowon nhất định không may mắn như vậy.
Ngày thứ 12 Sowon nằm viện, các vết thương đang có dấu hiệu lành lại. Vết rạng ở chân của Sowon cũng không còn gì đáng lo ngại. Có sự đồng ý của các bác sĩ, hôm nay là ngày Sowon được phép xuất viện. Thời gian nằm viện tuy không thể trực tiếp lãnh đạo công ty nhưng Sowon vẫn có những chỉ đạo đầy thông minh mang tính quyết định để bình ổn lại giá cổ phiếu của Queen trên thị trường. Bên cạnh đó Sowon còn âm thầm cho người điều tra người hôm đó điều khiển chiếc xe gây tai nạn cho mình cũng như kẻ thật sự đứng đằng sau âm mưu đó. Tất cả đều đã sáng tỏ và chỉ còn chờ Sowon xuất viện thì cuộc đấu sẽ chính thức bắt đầu.
Hôm nay là ngày Sowon xuất viện nên Eunha đã chuẩn bị rất nhiều bất ngờ để chào đón Sowon trở về. Tự tay dọn dẹp trang trí lại phòng ngủ, Eunha cùng Thím Lee nấu rất nhiều món Sowon thích ăn sau đó cô mới lái xe đến bệnh viện để đón Sowon. Trong những ngày Sowon nằm viện, tranh thủ những lúc rảnh rỗi Eunha đã dọn quần áo đồ đạc trở về nhà chung của hai người. Eunha đã quyết định sau này sẽ ở bên cạnh Sowon.
Mang theo tâm trạng vui vẻ đến bệnh viện để đón Sowon nhưng vừa đi được nửa đường Eunha đã nhận được một cuộc điện thoại bất ngờ. Đó là số của Chunji. Suy nghĩ rất lâu, Eunha đắn do không biết có nên trả lời hay không. Kể từ lúc cô bỏ chạy khỏi hôn lễ, hai người đã không còn liên lạc. Mặc dù cảm thấy có lỗi nhưng Eunha thật sự không muốn gặp lại Chunji, cô không biết phải nói gì với anh ta và càng không muốn Sowon hiểu lầm.

" ... " Phải đến cuộc gọi thứ 3 Eunha mới ấn vào nút trả lời nhưng cô lại giữ im lặng.
" Eunha. Là anh đây " Chunji nhẹ nhàng lên tiếng nhưng ở đầu dây bên kia anh ta đang bóp chặt điện thoại để ngăn lại sự tức giận. Việc Eunha cố tình không muốn trả lời điện thoại chẳng khác nào một cái tát vào lòng tự tôn của Chunji.
" ... " Eunha khẽ thở dài, cô thấy áp lực và không hoàn toàn thoải mái với cuộc trò chuyện này.
" Eunha. Anh có chuyện muốn nói với em. Gặp anh được không ? "
" Em ... "
" Không mất nhiều thời gian của em đâu " Chunji lên tiếng cắt ngang vì anh ta biết chắc Eunha sẽ từ chối.
" Em xin lỗi. Hiện tại em phải ... "
" Anh thật sự không giận em. Anh vẫn muốn chúng ta làm bạn " Giọng nói đầy chân thành, Chunji đang muốn Eunha tin là anh ta không giận chuyện cô ấy bỏ rơi anh ta tại hôn lễ.
" Nhưng em ... " Eunha lưỡng lự vì cô còn phải đến bệnh viện để đón Sowon.
" Anh thật sự có chuyện muốn nói. Một chút thôi " Không ngừng ra sức thuyết phục, Chunji biết Eunha cảm thấy có lỗi nên cô ấy sẽ không tuyệt tình từ chối anh ta.
" Được rồi. Em sẽ gặp anh " Eunha miễn cưỡng đồng ý.
Thay vì đến bệnh viện đón Sowon, Eunha đã rẽ xe sang một hướng khác đi gặp Chunji. Chỉ 10 phút và đây là lần cuối cùng. Eunha chỉ đến đó xin lỗi, trả lại nhẫn đính hôn cho Chunji rồi sẽ trở về.
Trễ 20 phút so với thời gian Eunha hứa đến đón Sowon. Bắt đầu sốt ruột, Sowon không ngừng gọi cho cô ấy. Đã là cuộc gọi thứ 9 nhưng điện thoại Eunha hoàn toàn không có tín hiệu, lo lắng không biết cô ấy xảy ra chuyện gì nên Sowon gọi về nhà cho Thím Lee và được bà trả lời rằng Eunha đã rời khỏi nhà từ 1 tiếng trước. Linh cảm có chuyện chẳng lành Sowon lập tức cho vệ sĩ tỏa ra các hướng đi tìm Eunha. Lẽ ra ngay từ đầu Sowon phải cho vệ sĩ theo sát, bảo vệ cô ấy chứ không phải vì thấy bất tiện, không thoải mái như lời cô ấy nói mà bỏ qua một việc quan trọng và vô cùng cần thiết như thế.
Thêm 30 phút chờ đợi, Eunha vẫn không đến, điện thoại cô ấy cũng không liên lạc được. Sowon cảm nhận được một việc gì đó rất khủng khiếp sắp xảy ra nên đã tức tốc rời khỏi bệnh viện và lao đi tìm cô ấy.
Khi Sowon cùng hai vệ sĩ thân cận đang trên đường đến căn hộ cũ của Eunha thì điện thoại Sowon đột nhiên đổ chuông. Màn hình hiển thị một dãy số lạ. Mặc dù nghi ngờ nhưng Sowon vẫn quyết định trả lời.
" Kim Sowon " Sowon còn chưa lên tiếng đầu dây bên kia đã nghe thấy tiếng rít qua kẽ răng của Chunji.
" Nhận được điện thoại của tôi bất ngờ lắm đúng không ? " Giọng nói Chunji mang theo một tia hiểm ác và bỡn cợt.
" Đồ khốn, tôi không có thời gian đùa giỡn với anh "
" Chỉ cần cô tắt điện thoại, cả đời này cô chắc chắn sẽ hối hận "
" Anh có ý gì ? " Sowon ngờ ngợ trong câu nói của Chunji là một lời đe dọa vô cùng nguy hiểm.
" Nghe cho rõ đây. Eunha đang ở trong tay tôi. Lập tức lái xe đến gặp tôi. Nhớ là phải đến một mình. Nếu cô giở trò hay có ý định báo cảnh sát thì đừng trách tôi nặng tay với cô dâu bỏ trốn này "
" Đồ khốn, không được làm hại cô ấy " Nghe đến Eunha đang ở trong tay Chunji, Sowon trong lòng đã lo lắng như có lửa đốt.
" Yên tâm. Người tôi muốn đối phó là cô " Chunji nhếch mép nhìn Eunha đang bị trối chặt vẫn ra sức giãy giụa và liên tục lắc đầu khi nghe những lời anh ta vừa nói. Cô ấy càng lo lắng cho Sowon thì Chunji càng hận Sowon.
" Địa chỉ. Mau nói địa chỉ " Sowon gấp gáp, lo lắng cho an toàn của Eunha nên không hề nghĩ đến việc mình sắp phải đi nộp mạng cho Chunji.
Chunji đọc xong địa chỉ, tắt điện thoại ung dung ngồi đó tận hưởng cảm giác thợ săn chờ con mồi của mình đến nộp mạng. Hôm nay là ngày Chunji đã chờ đợi rất lâu, anh ta nhất định sẽ tính thật kỹ mối nhục Sowon nợ mình.
~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com