Chap 31
FLASHBACK
Hyung nhếch miệng cười thỏa mãn trong khi nhìn vào màn hình trước mặt. Có rất nhiều ảnh chụp của "họ", thực sự nhiều hơn cả hắn nghĩ. Hắn nhanh chóng cắm USB và bôi đen toàn bộ những tấm hình, nhấp chuột phải, sau đó copy và chép chúng vào USB của mình.
"Tóm được rồi!" hắn vui vẻ bật ngón tay khi quá trình sao chép hoàn thành trong chưa đầy một phút.
Hắn đứng dậy từ ghế sau khi đóng cửa sổ, chắc chắn rằng màn hình vẫn ở trạng thái như lúc trước, như trước khi chủ nhân của nó rời khỏi phòng.
"Sao em có thể bất cẩn đến vậy, em yêu, để lại máy tính của mình trong khi có buổi chụp hình, thậm chí còn không khóa lại nó bằng mật khẩu..." hắn cười và lẩm bẩm. "Nhưng không sao," hắn lại âm thầm nói. "Vì nó sẽ khiến mọi chuyện dễ dàng hơn..."
"Tôi thường nghe người ta nói rằng cách tốt nhất để chiếm giữ trái tim một cô gái là khi cô ấy đau khổ và cảm thấy vô cùng yếu đuối... Hãy để tôi chứng minh điều đó lần này."
"Với tôi, em sẽ không bao giờ cảm thấy muốn gì hơn nữa, cưng à."
Hắn lại nhếch miệng cười, lần này, là nụ cười đắc thắng.
HIỆN TẠI
"Hwang SinB ssi," viên cảnh sát gọi cô với giọng nghiêm nghị.
"Cô có thể cho tôi biết cô đã tìm thấy Sowon ssi như thế nào và giải thích cụ thể tình huống khi cô đi tìm cô ấy?"
Cảnh tượng đau lòng ấy một lần nữa lặp lại trong tâm trí cô; khiến cô không thể chịu đựng nổi. Trong sự tuyệt vọng SinB đột nhiên đứng dậy và đập tay xuống bàn, khiến viên cảnh sát có chút giật mình.
"Tôi đã bị hỏi câu y hệt thế này trước đó, trước nữa, và cả trước nữa nữa!! Tại sao tất cả các người cứ hỏi tôi một câu hỏi hết lần này đến lần khác??? Các người nghĩ rằng tôi vui vẻ lắm khi nhớ lại những chuyện đó hay sao? Nhớ lại từng chi tiết khi bạn thân của tôi bị đâm... bảy nhát dao! Tôi thấy máu ở khắp mọi nơi... thậm chí cả ở trên tay của tôi... Dù tôi đã rửa tay sau đó, nhưng tới tận bây giờ tôi vẫn cảm nhận được máu ở trên tay mình!"
Yerin đang ngồi gần đó vội vàng đứng dậy và tới gần bạn gái của mình, người rõ ràng vẫn đang bị sốc nặng. Đây là lần đầu tiên cô chứng kiến Hwang Seobang mạnh mẽ khóc thật lớn; để lộ khía cạnh yếu đuối của cô ấy trước mặt mọi người, bao gồm cô. Yerin ôm chặt lấy cô ấy từ bên cạnh, đỡ cô ấy ngồi xuống trở lại.
"SinB," cô khẽ nói và xoa lưng cô ấy vài lần để xoa dịu cảm xúc của cô ấy. Và nó đã có hiệu quả.
SinB dường như đã trấn tĩnh trở lại. Cô ấy buông một tiếng thở dài và úp mặt vào lòng bàn tay một lúc.
"Em biết chuyện này rất khó khăn với Sinie, với chúng ta. Nhưng bằng cách cung cấp thông tin mà họ cần, Sinie sẽ giúp họ tiến gần hơn đến việc làm sáng tỏ sự thật, để bắt kẻ thủ ác đó. Phải có người tìm ra kẻ chịu trách nhiệm đằng sau chuyện này, đúng vậy không?"
SinB yếu ớt gật đầu. Yerin tiếp tục nhẹ nhàng xoa gáy cô ấy.
"Em biết Sinie đủ mạnh mẽ để vượt qua tất cả những chuyện này. Đã có em ở đây với Sinie."
SinB gật đầu lần nữa, buông tay xuống, và nhìn người bạn gái yêu thương của mình. Bạn gái cô cũng nhìn lại, nở một nụ cười động viên với cô, rốt cuộc làm cho cô cũng có thể mỉm cười lại với cô ấy.
"Cảm ơn em," cô chân thành nói. Yerin mở rộng nụ cười, sau đó quay lại phía viên cảnh sát.
"Ông có thể tiếp tục cuộc điều tra bây giờ," cô nói và trở lại chỗ ngồi của mình.
"Xin lỗi," SinB xin lỗi viên cảnh sát. "Tôi sẽ trả lời câu hỏi và mọi thứ ông cần biết."
"Không sao," viên cảnh sát cảm thông đáp lại. "Cô không phải là người đầu tiên cư xử thế này. Chúng tôi thực sự hiểu hoàn cảnh của cô. Giờ, chúng ta tiếp tục chứ?"
"Tôi tìm thấy Sowon ssi lúc 9 giờ tối, ở công viên cô ấy thường đến khi cảm thấy cô đơn... Cô ấy thường làm vậy khi gặp rắc rối... Tôi đến đúng lúc hung thủ đâm cô ấy nhát cuối cùng..."
"Cô có biết lý do đằng sau hành động tấn công của hung thủ không?"
"Tôi đoán là...có," SinB yếu ớt nói. "Khi tôi tới gần cô ấy, cô ấy vẫn còn tỉnh," cô ngừng lại một chút như cố gắng để tiếp tục câu chuyện. "Cô ấy mỉm cười với tôi, như thể cô ấy không phải chịu đau đớn chút nào... Nó thực sự... thực sự rất đau lòng..."
Viên cảnh sát ghi chép lại những điều SinB nói và kiên nhẫn đợi cô ấy tiếp tục.
"Cô ấy nói với tôi 'may quá, hắn ta không lấy được thứ hắn muốn, SinB...' "
" 'Thứ hắn muốn' là sao?"
"Chiếc thẻ nhớ," SinB đáp ngắn gọn. "Hắn ta muốn chiếc thẻ nhớ."
Viên cảnh sát dời ánh nhìn về phía tờ giấy trước mặt mình một lần nữa, sau đó lôi ra một chiếc túi nhựa chứa một chiếc điện thoại bên trong. Chỉ liếc mắt, SinB đã nhận ra đó là điện thoại di động của Sowon.
Sau khi đeo găng tay, ông cẩn thận lấy chiếc điện thoại ra ngoài và bấm vài lần, SinB nhận ra ông ấy đang lần theo lịch sử cuộc gọi.
"Cô có nhận ra số điện thoại này không?" viên cảnh sát hỏi và cho cô xem cuộc gọi cuối cùng Sowon nhận được trước khi vụ việc xảy ra.
SinB lắc đầu.
"Tôi nghĩ dù cho đó là ai, thì cũng sẽ là nhân chứng chủ chốt trong vụ án của Sowon-ssi," viên cảnh sát nói.
"Và bây giờ chúng tôi đã có anh ta ở đây," ông ấy bỗng nói thêm và sau đó vẫy tay ra hiệu cho vài cảnh sát dẫn một người tới chỗ họ.
Một người đàn ông lớn tuổi bước vào và ngồi xuống khi viên cảnh sát mời ông ấy ngồi.
"Ông là Kang MinHo phải không?" viên cảnh sát kiểm tra lại lần nữa.
"Vâng," người đàn ông xác nhận.
"Ông nhận ra cô gái này chứ?" viên cảnh sát đưa cho ông ấy một bức ảnh của Sowon.
"Có," ông ấy gật đầu.
SinB có vẻ hơi ngạc nhiên khi nghe ông ấy nói, nhưng cô vẫn không thể hiểu được điều gì. Sao người đàn ông này lại có thể có liên quan tới tất cả những bi kịch xảy ra với bạn thân của cô?
"Giờ ông có thể nói cho tôi biết tại sao ông gọi cho cô ấy tối qua không?"
"Tôi cần gặp cô ấy," ông ấy đáp. "Để đưa một vật mà tôi nghĩ cô ấy rất cần."
"Là vật gì?"
MinHo hướng ánh mắt về phía chiếc thẻ nhớ.
"Ông đã có nó rồi," ông ấy ngắn gọn đáp.
"Ông có biết vì sao có người cố tình sát hại cô ấy chỉ vì đồ vật nhỏ bé này không?"
"Yeah," MinHo lại gật đầu. "Thật ra tôi là đội trưởng bộ phận an ninh ở Tập đoàn giải trí Park."
Mắt SinB trợn tròn khi nghe ông ấy nói. Vậy ra... ông ta là một trong số nhân viên của công ty Park... Nhưng... quan hệ của ông ấy với Sowon là gì?
Như thể đọc được suy nghĩ của SinB, MinHo quay về phía cô ấy và nở nụ cười.
"Sowon ssi là một cô gái có trái tim nhân hậu," ông ấy nói. "Tôi nợ cô ấy. Cô ấy đã từng cứu con gái tôi khỏi một vụ tai nạn."
Với lời ông ấy nói, đột nhiên SinB có cảm giác rằng sự thật đang dần được hé lộ. Cô cảm thấy như đã có thể giải mã mọi chuyện. Người đàn ông tiếp tục với câu chuyện của mình.
"Hãy đưa nó vào trong máy tính và tôi sẽ cho ông thấy người sẽ giải đáp tất cả những câu hỏi mà ông muốn hỏi tôi."
---*---
Hyung ôm chặt Eunha, để cô khóc nức nở trong ngực hắn bao lâu cô muốn. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve cô và không buông lỏng cô ấy ra dù chỉ một giây. Eunha, giống như một người mất hồn, tựa đầu vào ngực hắn trong khi tâm trí cô không giây phút nào ngưng nghĩ về Sowon.
"Cậu ấy đang phải chịu đau vì em, Oppa," cô thì thào.
"Không đâu," Hyung đáp. "Đừng tự đổ lỗi cho mình, Eunha~a... Cô ấy chắc chắn sẽ buồn nếu thấy em tự đổ lỗi cho mình thế này. Cô ấy muốn em hạnh phúc, phải vậy không?"
"Làm thế nào em có thể hạnh phúc, khi mà hạnh phúc của em chỉ là được ở bên cậu ấy?"
Hyung âm thầm nghiến răng khi nghe Eunha nói vậy.
"Em yêu cô ấy nhiều vậy sao?" hắn hỏi, cố gắng ra vẻ bình tĩnh hết sức có thể.
Eunha gật đầu.
"Hơn cả... tình yêu của em... dành cho anh?" hắn hỏi lần nữa, lần này hơi lắp bắp.
"Xin lỗi, Oppa," Eunha nói. "Em không biết tại sao, nhưng em nghĩ mình sẽ không bao giờ yêu một ai khác giống như cách em dành tình cảm cho cậu ấy," cô thẳng thắn thừa nhận.
"Không sao," Hyung cảm thông đáp trong khi vỗ lưng cô.
"Oppa," Eunha lại lên tiếng. "Em nghĩ anh xứng đáng với một cô gái tốt hơn..."
"Đừng nói vậy, Eunha~a," hắn nói. "Em đang đau khổ và anh cũng vậy. Tại sao chúng ta không vượt qua nó và cùng nhau bắt đầu một chương mới?"
Eunha dường như bị bất ngờ bởi lời nói của hắn ta.
"Anh vô cùng nghiêm túc khi cầu hôn với em, Eunha. Anh không chút nào bận tâm đến muốn quan hệ nữ-nữ của em. Anh tin em vẫn là người tốt nhất dành cho anh," Hyung chân thành nói, khiến Eunha thấy cảm động.
"Oppa...," Eunha không thể nói được gì và Hyung cố gắng giấu đi cái cười nhếch mép của mình.
(Nhìn em xem, Eunha... Vài tháng trước em giống như một viên kim cương sáng chói ...
Em thể hiện sự kiêu ngạo của mình bằng việc phớt lờ và từ chối tôi...
Và giờ thì... nhìn em xem... Thật yếu đuối, thật mong manh, thật dễ vỡ...
Em chẳng khác nào thứ đồ xám xịt bám đầy bụi mất đi sự lấp lánh của mình...
Và bây giờ, số phận của em hoàn toàn nằm trong tay tôi...
Oh, tôi gần như không thể tin nổi! Thế giới thực sự đứng về phía tôi!)
"Eunha, để anh giúp em thư giãn," Hyung dịu dàng nói và đỡ cô nằm xuống giường. Eunha, vẫn chưa khôi phục tinh thần, nghe theo hắn ta một cách vô thức.
Hyung mỉm cười và khẽ hôn trán cô, sau đó bàn tay hắn bắt đầu di chuyển xuống dưới, mở cúc áo của Eunha vẫn đang mất hồn.
"A- anh đang làm gì vậy, Oppa?" Eunha lắp bắp hỏi.
Hyung tiếp tục cúi người và chạm vào má cô, trong khi tay kia vẫn bận rộn cởi nốt đồ của cô.
"Không sao đâu," hắn cười. "Sau chuyện này mọi đau đớn của em sẽ tan biến. Anh hứa!" hắn mở rộng nụ cười.
Ngay lúc ấy, Eunha đột nhiên cảm thấy vô cùng bất an! Thế nhưng... thế nhưng... đã muộn.
Mắt cô mở to đầy kinh ngạc, nhưng cô biết, lúc này, đã không có lối thoát. Chỉ có hai người họ trong phòng. Và cô cũng hiểu rằng, lần này Kim Sowon không bao giờ có thể đến cứu cô một lần nữa...
.
.
to be continued...
---------*---------
Xem xong nhớ cày view cho gái nha mn!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com