Chap11 Hiểu Lầm
Sowon cẩn thận vén chiếc áo đã rách toạc của Eunha trong khi cô ấy nằm trên giường và nghiêng đầu nhìn cô. Cô nghiến răng khi bắt gặp một vết thâm tím ngay phía trên ngực cô ấy, cô biết vết bầm ấy là do tên khốn đó gây ra. Vẫn trong tư thế quỳ gối, Sowon nhẹ nhàng xoa lên vết thương và nhận thấy trong phút chốc Eunha đã nhắm mắt cố nhịn đau. Cô nhanh chóng xoa nhẹ bờ má hồng mềm mại của cô ấy để làm dịu đau, nhưng ngay sau đó Eunha đã nở một nụ cười tươi với cô, như thể nó không là gì.
"Có đau không?' Sowon thốt ra một câu hỏi có vẻ ngớ ngẩn, nhưng Eunha chỉ lắc đầu, tỏ ra bình thường.
"Không đau nữa sau khi cậu xoa nó," cô ấy nói. Sowon suýt chút nữa không nhịn được mà phá lên cười sau khi nghe thấy câu đó.
Làm thế nào mà cơn đau có thể đột nhiên biến mất chỉ bằng việc xoa chứ?
Eunha nhận thấy biểu hiện khác thường trên khuôn mặt Sowon và ngầm hỏi Sowon bằng ánh mắt nghi hoặc của mình. Sowon không thể che giấu được nữa.
"Tôi nghĩ mình sẽ mở một vài phòng khám khi mà tôi phát hiện ra mình có thể làm hết đau chỉ bằng cách xoa vết thương," cô nói và lấy kem thoa lên vết bầm một lần nữa. "Cố chịu một chút," cô thì thầm. "Chỉ đau chút xíu thôi," cô mỉm cười và bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp.
Eunha nở nụ cười, "Cậu thật đáng ngạc nhiên" cô ấy nói. "Tôi không còn cảm thấy đau đớn gì nữa khi có cậu ở bên," cô ấy thẳng thắn thú nhận và câu nói đó khiến Sowon sững sờ trong giây lát. Cô liếc nhìn gương mặt của người bên cạnh. Eunha khẽ cử động, chuyển tư thế của cô ấy từ nằm trên giường sang dựa người vào thành giường. Cô ấy nắm chặt lấy bàn tay Sowon.
"T-tôi không hiểu," Sowon lắp bắp và tỏ vẻ bối rối.
"Cậu không nhớ sao?" Eunha thận trọng nói trong khi nhìn chằm chằm cô gái đối diện. "Tôi từng nói với cậu, người duy nhất có thể làm tôi khóc và khiến tổn thương nhất là..."
"Chỉ mình tôi?" Sowon hoàn thành câu nói của Eunha, vẫn với vẻ mặt bối rối.
Sowon nuốt xuống. "T-tôi đã nghe, Eunha~aaa," cô nói. "Nhưng tôi không hiểu... cậu đang nói về điều gì," Sowon mơ hồ. Eunha nhíu mày thất vọng.
"Sowon, tôi cần cậu," cô ấy chậm rãi nói. "Tôi không hiểu vì sao, vậy nên đừng hỏi tôi lí do vì tôi cũng không thể hiểu được ý nghĩa đằng sau nó," Eunha thẳng thừng nói. "Tôi cũng không biết nó bắt đầu từ khi nào. Nhưng tôi phát hiện ra rằng tôi thực sự rất cần cậu và cảm thấy cần dựa dẫm vào cậu rất nhiều, trái tim tôi cũng đau đớn khi chứng kiến cậu bị tổn thương và bỏ đi... Cậu thật sự không hiểu được, tôi đã sợ hãi và cảm thấy tồi tệ đến thế nào lúc đó, tôi đã tự trách bản thân nhiều đến thế nào vì đã gây ra nỗi đau cho cậu... Cậu có thể nghĩ tôi thật tồi tệ, nhưng cậu thật sự không hiểu được, Sowon..." Eunha thành thật nói ra hết những suy nghĩ của mình. Không chút do dự.
Sowon cố tránh ánh mắt của Eunha. Cô đứng dậy từ chỗ của mình và lấy một chiếc áo mới sạch sẽ trên chiếc bàn gần đó.
"Để tôi giúp cậu thay quần áo," cô nói. Eunha không nói gì thêm. Cô ấy làm theo lời Sowon và cởi áo ra. Giờ thì toàn bộ phần cơ thể phía trên của cô hoàn toàn được phơi bày ngoại trừ kho báu đẹp đẽ nhất vẫn được che lại bởi chiếc bra màu trắng. Sowon vừa định mặc chiếc áo mới vào cho Eunha thì đột nhiên Eunha nắm lấy tay cô khiến cô ngừng lại. Sowon một lần nữa sửng sốt. Eunha dịch người sang bên trái và ra hiệu cho Sowon ngồi xuống chỗ trống bên cạnh bằng một nụ cười.
Sowon không hỏi gì và chỉ làm theo điều Eunha muốn.
"Sowon," cô ấy nhẹ nhàng gọi tên cô. "Có thể nói cho tôi biết vì sao cậu quyết định quay lại được không?"
Sowon ngẫm nghĩ và hồi tưởng lại.
"Lúc đó tôi đi trên đường, lang thang không mục đích," cô nói. "Tôi đã nghĩ đến việc trở về quê, nhưng tôi đã do dự... vì tôi không muốn khiến mẹ mình thất vọng... Thực tế là tôi vẫn chưa đi quá xa khỏi nhà cậu... Và tiếp đó, sau khi tôi suy nghĩ xong, tôi bắt gặp một người trông rất quen đang rẽ vào nhà cậu," cô giải thích. "Tôi chắc chắn đó là anh ta."
Eunha chăm chú lắng nghe.
"Nhất thời, chân tôi cứ thế bước đi, không bận tâm đến bất cứ điều gì khác," cô thừa nhận và Eunha cảm thấy trái tim mình bất chợt đau nhói nhưng cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
"Xin lỗi, Sowon, nếu tôi làm cậu tổn thương..."
Sowon nở một nụ cười ấm áp với Eunha và nắm tay cô ấy.
"Không sao," cô nói. "Tôi đã vượt qua chuyện đó rồi," cô trấn an. "Khi cậu nói về lý do của cậu đêm đó, về cảm giác của cậu khi lớn lên mà không có mẹ bên cạnh, và nói rằng tôi sẽ không bao giờ có thể hiểu được vì tôi không trải qua nó..."
"Giống như có thứ gì đó kích động trong trái tim tôi. Kích động cơn giận dữ, sự phẫn nộ, nỗi đau và tất cả mọi thứ trong tôi. Cảm xúc xáo trộn thật khó để diễn tả. Tôi đã cần rất nhiều thời gian để vượt qua chuyện đó, để chấp nhận sự thật rằng ba tôi đã ra đi, vì thực sự, khi ông ấy rời xa tôi, tôi cảm thấy như mình cũng đã chết... Nhưng thời gian trôi qua, và một ngày tôi nhận ra tôi không thể buông xuôi bản thân để đi theo ông ấy... Tôi cần vượt qua nó và chỉ vì tôi vẫn muốn ông ấy tự hào về mình ~ Tôi mường tượng rằng ông ấy đang dõi theo tôi từ đâu đó trên trời cao ~ Tôi đã hạ quyết tâm phải sống tiếp và sống tốt hơn."
Vẻ mặt Sowon không thay đổi khi cô kể về phần cay đắng nhất trong cuộc đời của mình; mặt khác, giữa họ lại có một khoảng yên lặng khó xử.
"Sowon... Tôi- tôi thật sự xin lỗi," Eunha nói với nước mắt đong đầy. Sowon nhanh chóng lắc đầu và mỉm cười.
Cô đã học được rằng, mỉm cười thực sự là cách duy nhất để vượt qua những hoàn cảnh thế này; nó giúp cô không bị sa vào những ý nghĩ đau khổ chỉ làm cô thêm yếu đuối.
"Cậu không cần xin lỗi," cô thuyết phục. "Tất cả đã qua rồi. Cậu thấy đó, giờ tôi không sao."
Eunha không rời mắt khỏi Sowon. "Và hơn nữa, thật ra... tôi ghét sự thương hại. Tôi không cần có người nhìn vào tôi với ánh -mắt-cùng-một-kiểu-thương-cảm bất cứ khi nào họ nghe câu chuyện này và nghĩ rằng cô bé này mới đáng thương làm sao. Không, tôi không muốn như vậy nữa. Có thể tôi đã từng cần nó rất rất lâu về trước, khi tôi vẫn là một đứa trẻ, khi tôi vẫn còn quá yếu đuối và dễ tổn thương, nhưng tôi chắc chắn một điều, giờ tôi không cần và không thể chịu đựng được bất cứ sự thương hại nào," Sowon khẳng định.
"Thật đáng xấu hổ," Eunha lắc đầu.
"Sao cơ?"
"Tôi. Nhìn tôi này. Thật đáng xấu hổ, không đúng chút nào. Tôi từng nghĩ rằng mình có thể sống nhờ sự thương cảm. Và bây giờ, những lời cậu nói như một cú đánh thức tỉnh tôi, khiến tôi nhận ra rằng mình còn hơn cả một cô gái yếu đuối. Có vẻ như tôi nắm quyền lực trong tay và nói một cách đơn giản, là có tất cả mọi thứ. Có vẻ như tôi chỉ cần búng tay và sẽ có được thứ mình muốn. Nhưng giờ cậu có thể thấy, tôi không là gì cả..."
Eunha không thể kìm nén dòng nước mắt đã chực tuôn trào từ vài phút trước và cô để mặc chúng lăn dài xuống hai bên má.
Sowon không có cơ hội để sắp xếp lại từ ngữ, cô ôm Eunha vào lòng. Eunha nép người trong lòng cô. Sowon có thể cảm thấy làn da mịn màng trần trụi của Eunha cọ qua lớp quần áo dày của mình. Eunha khóc nức nở trên ngực cô và Sowon cảm thấy thực sự thoải mái lúc này; vì vậy cô không muốn phá vỡ khoảnh khắc này với việc nhắc nhở cô ấy mặc áo.
"Eunha," Sowon nhẹ nhàng gọi. "Lúc đó, sau khi bước được vài bước," cô tiếp tục câu chuyện để khiến Eunha xao lãng khỏi những suy nghĩ khiến cô ấy thêm cắn rứt. "Không hiểu sao tôi đã nghĩ, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân nếu có chuyện gì đó tồi tệ xảy ra với cậu. Nó khiến tôi cảm thấy tệ khi hình dung ra việc tôi đã nhìn thấy cảnh báo mà không có bất cứ hành động nào, phớt lờ nó như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Nếu tôi để tên tội phạm hành động, tôi sẽ chẳng khác gì chúng."
"Hơn nữa...," Sowon có vẻ ngập ngừng nhưng cuối cùng cô cũng hoàn thành câu nói.
"Hơn nữa, đó là cậu. Vì Chúa, đó là cậu. Tim tôi đập nhanh hơn vào lúc đó. Tôi quay lại và vội vã, vì tất cả những cảnh tượng tồi tệ nhất cứ quay vòng trong đầu tôi. Tôi biết tên khốn đó có thể làm bất cứ việc gì với cậu.. Và tôi sẽ không để nó xảy ra," Sowon thẳng thừng nói.
"Xin lỗi cậu, Eunha~aaa.. Nếu tôi tới sớm hơn vài phút... Nếu tôi không ngu ngốc và ích kỉ tốn thời gian chỉ để cân nhắc..."
Smooch
Sowon không có cơ hội để hoàn thành câu nói của mình vì môi của Eunha lúc này đang ở trên môi của cô, khiến cô đột ngột im bặt. Thực tế nó chỉ là một nụ hôn phớt. Trong giây tiếp theo, Eunha đã dứt ra và nhìn chăm chăm vào Sowon đang sững sờ. Sowon cố gắng hết sức để không hành động kì quặc khi cô thấy Eunha rất bình tĩnh và thản nhiên.
Nó không là gì cả, Kim Sowon. Chỉ là một nụ hôn an ủi.
Đừng hành động kì quặc và tạo ra tình huống khó xử!
"Uhm, Eunha~aaaa, mặc áo của cậu vào đi," Sowon nói để xóa đi sự ngượng ngùng.
"Mặc cho tôi," Eunha nũng nịu nói.
"Được! Được!" Sowon mỉm cười và làm như cô gái kia muốn.
Sau đó là một khoảng im lặng kéo dài.
"Sowon," Eunha lần nữa lên tiếng.
"Cảm ơn cậu vì đã cứu tôi, cảm ơn vì cậu đã quay lại, cảm ơn vì đã không rời bỏ tôi, cảm ơn cậu vì tất cả. Hứa với cậu, tôi sẽ không làm phiền cậu nữa."
"Ugh, quá nhiều rồi, Eunha~aaa," Sowon mỉm cười chân thành.
"Cậu rất hậu đậu," cô nói. "Chỉ là tôi không thể bỏ lại cậu như vậy."
"Ughm," Eunha khoanh tay trước ngực và nhướng mày. "Cậu sẽ lại rời bỏ tôi nếu như tôi không còn hậu đậu nữa phải không?" cô đùa cợt.
"Lúc đó sẽ có một chàng trai hấp dẫn ở bên cạnh cậu, cưng à," Sowon nói và lại mỉm cười. Nhưng nụ cười của cô chợt tắt khi cô nhận ra mình là người duy nhất mỉm cười; cô nhận thấy sự u sầu lóe lên trong đôi mắt đẹp của Eunha.
"S- sao? Tôi xin lỗi, tôi chỉ đùa thôi. Tôi sẽ không r-rời xa cậu... Thậm chí sau khi cậu kết hôn, tôi vẫn sẽ luôn..."
Nhưng vẻ mặt của Eunha càng trở nên tối sầm. Sowon có vẻ sửng sốt và không thể tìm ra bất cứ lí do nào đằng sau nó.
"Eunha~aaa? C-có chuyện gì vậy?" cô có chút lắp bắp. Mắt cô dán chặt vào mắt Eunha lúc này.
Eunha từ từ quay đầu lại, đối mặt với cô. Mắt cô ấy nhìn sâu vào mắt Sowon. Cô ấy nghiêng người về phía trước vài inch, sát lại gần mặt Sowon.
"Sowon~aaaa... Cậu chưa hiểu sao?"
"H-hiểu gì cơ?"
"Sowon~aaa... Tớ không cần ai khác ngoài cậu. Tớ yêu cậu rất nhiều...," cô ấy thẳng thắn bày tỏ. Khuôn mặt cô ấy từ từ sát lại gần, và gần hơn nữa. Tim Sowon đập liên hồi. Máu trong cơ thể như đông lại.
Eunha không để cho cô có bất cứ cơ hội nào thậm chí là để thở. Cô ấy một lần nữa áp môi mình vào môi Sowon trong khi nhắm mắt lại. Đôi môi của họ gặp nhau. Sowon có thể cảm nhận được làn môi ấm áp mềm mại trên môi mình lúc này. Cô cũng có thể cảm nhận được Eunha nghiêm túc thế nào với những lời cô ấy nói- cô có thể cảm nhận được rất nhiều tình cảm của cô ấy qua nụ hôn. Nó không chỉ là một cái hôn phớt. Nó không chỉ là một nụ hôn an ủi. Nó là một nụ hôn của tình yêu, một nụ hôn chân thành say đắm.
Nhưng...
GOSH!
Cô ấy nghĩ sai về tôi?
Đây là một sự hiểu lầm...
Tôi thẳng...
Tôi không hứng thú với điều này...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com