Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7

Đúng như kế hoạch, chiều ngày hôm sau, Woohyun lên một chiếc tàu thủy nhỏ, cũ kĩ - phương tiện duy nhất lưu thông giữa Seoul và đảo Kangsoo. Myungsoo thì không thể đi theo anh vì cậu ấy còn được giao nhiệm vụ ở nhà để thực hiện cả núi việc của công ty còn dang dở.

Woohyun đứng ở lan can của tàu, đưa mắt nhìn ra xa mà suy nghĩ mông lung. Bản thân anh đến giờ phút này cũng chưa biết phải giải quyết sao cho thỏa đáng mọi việc. Lần này đến đảo Kangsoo để lấy mấy tấm hình đó nhưng lấy rồi thì sao? Còn cái cậu Sunggyu kia với cả đứa bé nữa, nên làm gì đây? Chịu trách nhiệm? Anh hoàn toàn có thể, gia cảnh nhà anh thừa sức để nuôi lớn một đứa trẻ. Nhưng còn Sunggyu, liệu cậu ta có thể nuôi con một mình, với cái tính cách như cậu ta ư? Thật không dám nghĩ. Rồi còn Sungjong nữa, khi em ấy về biết giải thích thế nào? Những câu hỏi đó cứ luẩn quẩn trong đầu Woohyun khiến đầu anh đau nhức và choáng váng. Cảm thấy hơi mệt, anh loạng choạng tiến về khu hành khách, toan kiếm một chỗ ngồi nghỉ ngơi... Nhưng... là không thể nghỉ ngơi. Bóng dáng của một cậu thanh niên trẻ mắt híp cùng chiếc balo quen thuộc xuất hiện trước mặt anh. Còn ai khác vào đây, chỉ một người, Kim Sunggyu. Còn có thể trùng hợp đến vậy sao? Anh rõ là không biết là đã vô tình giáp mặt cậu bao nhiêu lần rồi nữa. Nhưng thấy cậu trầm ngâm nhìn ra cửa sổ như vậy, anh lại nhớ tới hôm qua, khi anh đã bắt gắp cậu thử thai, khi cậu đã vụt chạy khỏi anh và hình như là có khóc nữa. Anh thiệt sợ, sợ giáp mặt cậu lúc này.

Woohyun chùn bước, đầu lại hơi choáng kiểu say sóng, tiến không dám tiến, lùi không dám lùi, anh bèn ngồi xổm xuống ngay tại cửa ra vào cho đỡ chóng mặt. Một giám đốc Nam kiêu ngạo, lạnh lùng như anh cuối cùng cũng có lúc trong bộ dạng này sao, đúng là nực cười.

Đột nhiên chiếc tàu lắc mạnh, nghiêng ngả, cái chốt cửa cũng vì thế mà tuột, cửa ra vào mở tung, Woohyun vì chẳng thèm bám chắc chắn gì cả nên...

*Ùm*

Woohyun rơi thẳng xuống biển.

Sunggyu nghe có tiếng vang lớn, cư nhiên tò mò quay đầu lại nhìn nhưng là chẳng thấy ai nên cậu cũng không bận tâm nữa, tiếp tục dòng suy nghĩ.

Woohyun trồi dậy khỏi mặt nước, vuốt mặt và thở hổn hển.

- Chết tiệt.

Anh chửi thầm. Đúng là xui xẻo, quá xui xẻo. Đá đá nước vài cái, anh không khỏi tức giận đến phát hỏa. Hai hàng lông mày nheo mạnh, rơi xuống biển... là rơi xuống biển đó! Lại chỉ có đúng mình anh bị, Woohyun thật không còn gì để nói nữa rồi, chỉ có sự bực bội là cứ như lửa thiêu đốt trong lòng. Nhưng cũng may là anh còn bơi giỏi, cộng thêm cũng không còn xa bờ nên anh đành cố gắng sức cuối cùng bơi vào bờ.

------

Lên được bờ, Woohyun mừng thầm. Anh bò bò vào bên trong, thở dốc vì kiệt sức do bơi nhiều, nhìn bộ dạng lúc này của anh quả thực thảm hải hết chỗ nào, quần áo thì xộc xệch, toàn nước và cát, đầu tóc rồi bú ướt nhẹp. Nhưng anh chẳng còn sức mà để tâm chuyện đó nữa, Woohyun nằm dài trên chân đồi ở gần bờ mà nghỉ ngơi dưỡng sức. Bỗng nghe ở gần đó có tiếng xì xầm nói chuyện, Woohyun tiến đến gần họ, toan định nhờ sự giúp đỡ, nhưng mà lại là gặp trúng người.

- Vậy là sáng nay tên giám đốc họ Nam đã đến đây, hừ, hắn đúng là liều, còn giám vác mặt tới!

- Không sao đâu hyung, mọi người trên đảo đã chuẩn bị sẵn vũ khí rồi, chỉ cần hắn lộ diện là chết ngay!!!

- Phải rồi, mẹ chúng ta đâu phải dạng vừa. Hắn ta tìm đến đây coi như là tìm đường chết! Muahahaha!!!!!!

Tiếng cưới đắc thắng vang lên khắp đồi. Woohyun nổi cả gai ốc, nuốt nước bọt ừng ực khi nghe từng câu chữ. Anh vốn là không sợ bọn họ nhưng với tình hình hiện tại, khi anh chỉ có một mình, trong khi bọn họ thì có cả đống người với vũ khí, một mình anh mà chống lại thì có khi chết thật. Nghĩ bụng hôm nay có lẽ không thể thương lượng với bọn họ, tốt hơn là nên về, anh nhanh chóng tìm điện thoại.

- Phải gọi cho Myungsoo mới được, bảo cậu ta cho cano ra đây đón mình.

Nhưng chính là tìm hoài khắp người mà không thấy điện thoại, cả ví cũng mất. Thôi xong! Chắc chắn là rơi xuống biển trong lúc bơi rồi.

- Asihhh, chết tiệt.... Thôi đành vào trong đảo nhờ người dân nào đó giúp vậy. Nhưng cũng không được, bọn họ mà thấy mình thì chết...

Đầu óc rối rắm, Woohyun bế tắc, không biết làm cách nào nữa. Cũng không thể bơi ngược trở lại ra đất liền được, sức đâu chịu cho nổi. Đắn đo một hồi, hết cách, anh đành liều mạng. Woohyun cúi thấp, lẻn đi sau Sungyeol và Dongwoo, cố không để cho họ biết rồi chạy nhanh vào trong khu dân cư trên đảo.

-----

Cùng lúc đó, chiếc tàu của Sunggyu cũng vừa cập bến. Quả không sai, nhiều người dân trên đảo Kangsoo đã tập kích sẵn ở bến, chính là chờ tên Giám đốc Nam đáng ghét đó cho một trận. Đứng đầu trong số họ không ai khác chính là bà Kim và Kim Kibum, mỗi người một cây chổi, cây xẻng chờ sẵn. Mọi thứ đều tươm tất, chỉ có một điều là họ... không biết mặt tên Nam Woohyun đó. Người duy nhất trên cái đảo này biết mặt anh chỉ có Sungyeol và Dongwoo, à quên, còn một người nữa thì phải.

Từng người từng người một bước ra từ chiếc thuyền, và người cuối cùng chính là cậu. Sunggyu sợ hãi, rón rén bước ra, thấy thế trận như thế mà hoảng sợ, cứ tưởng là dành cho mình bởi chuyện mua công xưởng trên đảo, cậu cũng chỉ biết chút ít.

Hình bóng cậu lướt qua mặt, bà Kim mới kịp nhận ra thằng con út của mình đồng thời cũng nhớ lại chuyện xấu hổ kia nên ngay lập tức cùng Kim Kibum tiến đến chỗ cậu.

- M... M-Mẹ...

- Kim Sunggyu!!!!! Đi theo ta. - Khuôn mặt bà tức giận đến đỏ ửng, nắm chắt tay cậu mà kéo đi, theo sau là Kibum. Trước khi đi, bà quay lại nói với những người khác. - Nhà có chút chuyện nên chúng tôi phải giải quyết, tôi về trước nhé!

- Ừ, bà cứ về đi. Để tụi tôi lo tên Giám đốc kia cho.

Cứ vậy, bà Kim cùng Kibum llôi cậu đi về. Những người khác thì ở lại, bọn họ cũng đã thừa biết phong phanh chuyện nhà bà nhưng bọn họ với bà Kim là hàng xóm thân thiết, tôn trọng nhau nên cũng không bàn ra tán vào. Nhiệm vụ của bọn họ bây giờ là tập trung bắt tên Nam Woohyun kia kìa. Nhưng đợi hoài mà vẫn không thấy đâu, đinh ninh chắc hắn đã lẻn lên đảo, tất cả bắt đầu đi lục soạt từng nhà, quyết bắt anh cho bằng được.

-----

~Tại nhà Sunggyu~

- Mau quỳ xuống ngay.

Tiếng nói đi kèm với những tiếng đánh mạnh từ chổi lông gà lên bàn. Sunggyu co rúm người, sợ hãi quỳ xuống trước mắt bà, cúi gằm mặt. Kibum ngồi ở gần bà Kim, dù có muốn cũng không thể can thiệp hay cứu cậu.

- Trời ơi là trời!!!! Ông mau nhìn xuống mà xem, đứa con út của ông làm cái trò gì đây này!!!!!- Bà Kim bắt đầu kêu la, hai mắt cũng vì tức mà đỏ hoe. - Bản thân chưa kết hôn mà dám ngủ cùng người lạ, còn đâu là danh tiếng nhà họ Kim này, còn đâu là phẩm giá nữa hả? Mẹ biết mày không thể ăn to nói lớn như người ta nhưng cũng đừng làm xấu mặt nhà này như vậy chứ? Danh dự của gia đình này đều bị mày bôi bác hết rồi...

Bà Kim nói một tràng rồi dừng lại vuốt ngực, bà tức quá mà.
Sunggyu vẫn quỳ ở đó, ghim mặt xuống nền nhà, òa khóc nức nở, miệng lắp bắp vài tiếng.

- C-Con... x...xin... lỗi... mẹ... Đứa bé... con sẽ tự giải quyết.... và chăm sóc.

- Đứa bé!!!??? - Bà Kim ngạc nhiên trợn mắt nhưng một lúc sau cũng đã hiểu. - Trời ơi... đứa bé... còn có em bé nữa rồi.... Trời ơi là trời, tôi tức chết mất thôi...

Bà Kim tăng xông đứng không vững nên loạng choạng ngồi xuống, mặt mũi đỏ phừng phừng vì tức giận. Kibum bên cạnh sợ sệt chạy ra dìu bà. Sunggyu cũng thương mẹ nên đưa tay, định đứng dậy để đỡ bà.

- Ai cho đứng?

Bà Kim vụt mạnh cây chổi lông gà vào mặt bàn, tạo nên một tiếng động lớn làm Sunggyu, Kibum, thậm chí là cả bà giật mình. Cậu run run lập tức thu tay về, cả người trở về hình thái quỳ ban đầu, nước mắt vẫn hoài rơi.

-----

Woohyun với bộ dạng thảm hại, lang thang khắp trên đảo. Không hiểu sao, nhà dân nào cũng đóng cửa, đường ngõ lại vắng tanh. Chợt anh nghe từ xa có nhiều tiếng bàn tán cùng tiếng nói chuyện.

- Lục soát kĩ từng nhà, quyết phải tìm cho được tên Nam Woohyun đó mới thôi.

Bọn họ bắt đầu tản ra, dò xét hỏi từng người xem có thấy ai lạ hya khả nghi không.

Nghe thấy tên mình, hiểu ra bọn họ đang là truy lùng mình, Woohyun mới luống cuống tìm chỗ trốn. Có người tiến lại gầm chỗ anh, Woohyun không kịp nghĩ leo ngay vào khuôn vườn của một nhà gần nhất. Núp trong đó, anh lặng lẽ quan sát.

- Nhà bà Kim đang có việc riêng, thôi chúng ta đừng vào.

- Ừ, là chuyện của Sunggyu đó.

- Thôi, chúng ta mau đi tìm ở nhà khác.

Hai người đó rời đi, Woohyun mới thở phào, xém thì chết. Nhưng mà "Sunggyu"? Không lí nào... Nhưng trong nhà quả thực đang có tiếng la mắng rất lớn. Anh bắt đầu tò mò, liền mon men lại gần cửa, ngó đầu vào trong. Hai con mắt không tự bảo cũng mở to, chính xác là cậu Sunggyu mắt híp đó.

- Nói mau. Chủ nhân của cái thai, cha của đứa bé là ai?

Bà Kim quật mạnh chiếc chổi lần nữa, giận dữ quát lớn.

- Anh ấy không có lỗi. Chỉ là hiểu nhầm thôi-i...

- Mày còn bênh cái tên đó! Đúng là tức chết mà. Mày có nói không, cha của đứa bé là ai?

- ... - Sunggyu vẫn kiên quyết im lặng không nói tên anh, hai hàng nước mắt cứ ứa ra, chảy dài trên gò mà.

- Không nói đúng không? Thôi được rồi, mẹ đánh chết mày, xem mày còn bảo vệ hắn được bao lâu?

Bà Kim đứng bật dậy, giơ cây chổi lông gà lên định giáng xuống một nhát thật mạnh cho cậu tỉnh. Sunggyu nắm chặt tay, cắn chặt môi đón chờ. Kibum bên ngoài không dám lên tiếng bảo vệ can ngăn mà chỉ nín thở, lặng nhìn.

Woohyun bên ngoài thấy cảnh tượng đó lòng như lửa đốt. Đến giờ phút này mà cậu vẫn còn đứng ra bảo vệ anh. Woohyun phân vân có nên vào hay không. Nếu ra thì kiểu gì cũng bị bắt nhưng nếu vào cũng sẽ bị ăn đòn. Nhưng anh cũng không thể vô cảm đứng nhìn khi thấy cậu đang mang thai mà bị đánh được.

Trước khi cây chổi hạ xuống thì...

- Tôi chính là cha của đứa bé.

Woohyun bước ra đứng trước cửa hét lớn. Mọi ánh mắt trong nhà đổ dồn về anh, đặc biệt là Sunggyu. Cậu không thể nào tin vào mắt mình nữa, là anh sao? Sao anh lại ở đây?

Mất chục giây ổn định lại tinh thần, bà Kim bèn lên tiếng.

- Hóa ra cậu là cha của đứa bé hả?

- Đúng vậy - Wohyun liều lĩnh tiến ra đứng chắn trước Sunggyu, cậu sợ sệt đứng lên nấp sau người anh. - Tôi chính là cha của đứa bé trong bụng Sunggyu.

- Giỏi lắm, được lắm!

Bà Kim nhăn trán, không lượng lữ mà vung từng nhát đánh lên người Woohyun, kêu chan chát. Mặc cho Sunggyu có cố gắng che chắn rồi ra đỡ cho anh nhưng những nhát chổi vẫn cứ thế đáp thẳng trên người Woohyun. Anh xoay người tứ phía để đỡ nhưng cũng chẳng giảm bớt cái đau. Bà Kim vẫn cứ tiếp tục, Sunggyu thì lấy tay đỡ cho anh nhưng bị trúng, rát nên cũng phải thụt lại. Cảnh tượng hỗn loạn khiến Kibum ngồi bên không dám lại gần, mặt nhăn nhó theo từng tiếng chát của vết đánh.

Sau khi đánh một hồi thấm mệt, trời cũng đã gần tối, bà Kim mới dừng tay. Bà lại gần Woohyun, nhìn bộ dạng thảm hại của anh mà lắc đầu ngao ngán. Bà hỏi anh ở đâu, làm nghề gì, Woohyun cũng không biết trả lời sao, chỉ nói là đã mất điện thoại và ví. Bà Kim cũng muốn gia đình anh chịu trách nhiệm với cậu nên hỏi anh số điện thoại ở nhà, bảo bản thân sẽ tự gọi họ đến đây đón anh. Còn anh, bà đẩy xuống nhà kho, cho ngủ ở đó đêm nay.

-------

~Tại Nam gia~

Nam Lão Phu nhân vừa nhận được một bưu phẩm lạ, liền vào mở xem. Là một chiếc USB. Bà tò mò cắm nó vào tivi, những hình ảnh cần hiện đang từ từ hiện ra. Là cháu nội bà đang ở trên giường với một người nào đó, người đó thì bị che mặt nhưng mặt của Woohyun thì không nhầm lẫn vào đâu được. Nhìn từng ảnh, sắc mặt bà cũng bắt đầu dần dần thay đổi, từ ngạc nhiên đến đỏ ửng rồi tối sầm lại. Woohyun mà cũng dám làm trò này sau lưng Sungjong hay sao? Bà nam thắc mắc cũng cảm thấy những hình ảnh này hơi khả nghi, liền gọi Myungsoo muốn cậu làm rõ.

10 phút sau, Myungsoo có mặt tại Nam gia. Vừa bước vào phòng khách, đập ngay vào mắt cậu là những hình ảnh "giường chiều" đêm đó ở trên tivi, ngồi dưói chính là bà Nam tức giận đến tím mặt. Myungsoo bắt đầu lo lắng, người run lên bần bật. Chết, Nam Lão phu nhân biết chuyện mất rồi.

- Myungsoo! Cậu nói mau, chuyện này là sao? Hả?

- Dạ? - Giọng bà Nam không quá to nhưng cũng đủ làm Myungsoo giật mình thót tim. - À... chuyện này... thưa bà... ừm... nó... - Myungsoo ấp úng nói không thành lời.

- Cậu mau nói, hay cậu muốn ngày mai khỏi đi làm.

Nghe đến vậy, Myungsoo càng thêm hoảng sợ. Phải rồi, Nam Lão phu nhân còn to hơn Giám đốc cơ mà. Nên tôi đành xin lỗi anh vậy giám đốc.

- Thưa bà, mọi chuyện là #&$(£#%€&₩¥£&$€# Và hiện giờ, cái cậu đó đang.... - Myungsoo chợt im bặt.

- Hửm? Đang sao? - Bà Nam nhăn mày cau có, lòng cảm thấy nghi nghi, mờ ám.

- Dạ... là đang có thai.

- CÁI GÌ?????

Bà Nam đột nhiên đứng phắt dậy làm Myungsoo tái mét mặt mày. Cậu thầm nghĩ sắp phải chịu cơn giận dữ lôi đình từ bà Nam, ai dè...

- Ai goooo... Có thai thật sao? Ôi, thằng chó con giỏi quá! Vậy ta là sắp có cháu bế bồng rồi đây... Hahahaha...

Trái với suy đoán, bà Nam không những không giận, mà ngược lại còn rất vui, rất hớn hở. Sao cậu quên được nhỉ? Nam lão phu nhân vốn là cực muốn một đứa chắt. Myungsoo khẽ thở phào. Ngay lúc đó, tiếng chuông điện thoại bàn trong nhà reo vang. Bà Nam vui vẻ nghe máy.

- Alo.

"Có phải Nam gia đó không?"

- Đúng vậy. Xin hỏi bà là ai?

"Tôi là mẹ của cậu con trai mà cháu bà đã làm cho có thai đây."

Bà Kim trầm giọng, tỏ vẻ khó chịu. Trái lại, bà Nam lại cực kì niềm nở, sung sướng.

- Ai gooo... Bà thông gia!!!

"Cái gì? Bà thông gia gì chứ? Mai bà phải đến đảo Kangsoo này mà đón thẳng cháu quý tử về cũng như chịu trách nhiệm với con trai tôi."

- Được chứ, được chứ!

"..."

- Ok, chào bà.

Bà Nam cúp máy, ánh mắt vẫn giữ nét cười vui sướng. Bà liền sai Myungsoo tìm ngay chiếc cano để bà đến đảo Kangsoo ngay lập tức, không những đón thằng cún con Woohyun của bà, mà còn đón cả đứa chắt và mẹ nó nữa chứ!

============

Thấy Au ngoan ghê chưa, đăng chap mới sớm hơn cho mọi người nè^^ Tuần sau đc nghỉ lễ Au sẽ ra liền 2 chap mới cho mọi người nha:)))

Cơ mà bộ fic này mình viết dở lắm hả mọi người? :((( Thấy chẳng ai cmt gì cả T^T Có dở mọi người cũng cứ cmt nha, Au xin nhận hết và hứa sẽ rút kinh nghiệm mà! Mọi người cmt tí cho Au có động lực viết đi mà, chứ Au dễ nhụt chí lắm, mà fic này lại dài, Au sợ phải drop nó mất T^T















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com