Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2: Điên Loạn

Thiên Tỉ đi đến giữa cầu thang đã nghe thấy tiếng gào thét và đập phá. Đi đến bậc cuối thì tiếng động ấy vang lên rõ ràng hơn, dữ dội hơn. Tiếng gào thét là của Chí Hoành.

Căn phòng của hai người mở toang cửa, vú nuôi cùng hai cô hầu đứng lấp ló bên cửa, vẻ mặt lo lắng hoang mang vô cùng.

- Chuyện gì?

Biết đã có chuyện, anh vội vàng chạy đến. Nhưng đáp lại anh là tiếng la hét đến thất thanh của Chí Hoành.

- Tiểu Hoành!

Đưa mắt nhìn vào phòng, Thiên Tỉ suýt bị Chí Hoành dọa đến bất tỉnh. Những gì có thể đập vỡ đều đã bị cậu phá nát. Căn phòng bây giờ không khác một bãi tha ma. Chí Hoành ngồi giữa căn phòng, hai tay ôm lấy đầu, bờ vai run lên bần bật. Hôm nay cậu mặc chiếc áo cộc màu trắng nên để lộ ra cánh tay thon thả đã bị trầy xước đến tươm máu. Vết thương còn rất mới, có lẽ trong lúc đập phá, không may để lại.

- Em làm gì vậy? Tại sao lại làm mình bị thương?

Thiên Tỉ lao vào ôm ghì lấy cơ thể gầy yếu đang co rúm lại.

- Cha! Con sợ lắm.

Chí Hoành thút thít nói, hai tay chợp lấy tay anh nắm chặt, nước mắt chỉ chờ thế mà trào ra.

- Tiểu Hoành! Em làm sao vậy? Anh là Thiên Thiên, là Thiên Thiên, là ca ca của em đây.

Anh lay mạnh bờ vai của cậu, giọng gấp gáp nói.

- Thiên? Thiên!

Ngước đôi mắt ngập nước lên nhìn anh, cậu như gặp được ân nhân, đôi mắt bừng sáng lên, bàn tay càng bám chặt lấy anh hơn.

- Anh phải bảo vệ em! Em sợ lắm. Cha mẹ chết rồi. Người tiếp theo sẽ là em. Nhất định là em. Cha mẹ đã nằm bất động trên sàn rồi. Người theo sau chắc chắn là em. Ông ta cũng tới rồi. Ông ta sẽ giết em.

Cậu buông bàn tay nắm lấy anh ra rồi di chuyển tay ôm lấy cổ của bản thân.

- Em sợ lắm. Nếu ông ta không bắn chết em, thì ông ta sẽ làm gì em đây? Là treo cổ? Hay cắt cổ?

- Tiểu Hoành!

- Thiên! Anh là ca ca của em phải không? Là ca ca tốt nhất của em phải không? Xin anh, mau đưa em rời khỏi đây. Xin anh.

Chí Hoành lại túm lấy bàn tay anh, lay thật mạnh rồi bật khóc. Cậu hiện tại rất hoảng loạn, có lẽ do tâm lý chưa thật sự ổn định thì kẻ thù giết cha mẹ lại xuất hiện ngay trước mặt, làm cậu nhớ đến đêm kinh hoàng ấy.

- Tiểu Hoành! Đừng sợ. Đừng sợ! Có ca ở đây, ca sẽ bảo vệ em.

Thiên Tỉ cắn môi đầy chua xót. Dang rộng vòng tay, anh dịu dàng. ôm lấy cậu vào lòng, bàn tay ấm áp vỗ nhẹ tấm lưng đã thấm mồ hôi lạnh.

- Tiểu Hoành! Bình tĩnh lại. Không việc gì phải lo cả. Không sao cả. Còn có ca ở đây. Em mệt rồi, nhắm mắt ngủ một chút đi. Khi tỉnh dậy mọi chuyện đã giải quyết xong rồi. Ngủ đi. Ngoan nào, ngoan nào!

Chất giọng khàn khàn trầm ấm của Thiên Tỉ vô cùng có mị lực, cứ như thôi miên Chí Hoành, giúp cậu dần bình tĩnh rồi từ từ nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong còn mê man, cậu cong môi cười nhạt một cái, khẽ thì thầm:

- Phải! Còn có ca ở đây.

Chí Hoành sau khi chìm vào giấc ngủ sâu, Thiên Tỉ khẽ ra hiệu cho người hầu vào dọn dẹp căn phòng, bản thân thì bế Chí Hoành mang đi vào một căn phòng khác ở tầng lầu thứ 2. Đặt cậu xuống chiếc giường đã được trải chăn ga đơn giản, anh nhìn gương mặt mệt mỏi của cậu mà lòng không ngừng quặn lên. Đây chỉ là một đứa trẻ thôi mà, tại sao ông trời lại nỡ đối xử với cậu như vậy? Có phải muốn cậu chịu hết mọi tổn thương đến mức hóa điên thật sự, ông ấy mới chịu dừng tay ban họa.

Xoay người ra khỏi phòng, chốc lát sau anh trở vào với hộp cấp cứu trong tay. Bước đến bên mép giường, Thiên Tỉ ngồi xuống rồi nhẹ nhàng tẩy trùng vết thương và băng bó. Mọi chuyện phải làm trong âm thầm và hết sức nhẹ nhàng vì anh không muốn kinh động tới cậu. Chỉ cần cậu nhíu mày, anh sẽ lập tức dừng lại rồi thổi gió vào để làm dịu cơn rát. Xong xuôi mọi chuyện, anh dẹp hộp cấp cứu sang một bên rồi im lặng nhìn cậu say ngủ. Lúc này mới cảm thấy cậu thật sự được an toàn, mới cảm thấy cậu vô lo vô nghĩ. Đưa tay vuốt nhẹ tóc mái che khuất góc trán cao của cậu, Thiên Tỉ nhướn người đặt lên đó một nụ hôn sâu. Chỉ cần còn có anh ở đây thì nhất định anh sẽ không để bất kì anh làm tổn thương cậu. Đứng dậy kéo chăn cẩn thận, Thiên Tỉ rời giường đi đến bên ghế tựa phía đối diện, cách giường ngủ không xa ngồi xuống đấy. Anh không muốn lên giường vì sẽ gây tiếng động mạnh, sợ là cậu sẽ thức giấc, nên quyết định di chuyển sang đây. Hôm nay cũng đã nhiều chuyện xảy ra lấy đi không ít năng lượng của anh rồi, tốt hơn nên nghỉ ngơi chốc lát. Đôi mắt hổ phách đầy mệt mỏi chậm chạp khép lại. Không lâu sau Thiên Tỉ cũng chìm vào giấc ngủ sâu.

***

Khi Chí Hoành tỉnh lại thì cũng đã gần đến giờ cơm chiều. Mở mắt ra là một căn phòng xa lạ, bên cạnh giường cũng không có người thân quen, lòng cậu bất giác hoang mang, cho tới khi nhìn thấy nam thiếu kia đang tựa lưng ở ghế tựa đối diện nghỉ ngơi thì lòng mới yên tâm.

- Thiên ca!

Rời giường, Chí Hoành tiến đến nơi ghế tựa, khẽ lay Thiên Tỉ thức giấc.

- Hửm?

Anh nheo mắt rồi tỉnh dậy.

- Nếu anh còn mệt thì về giường ngủ đi. Ngủ ở ghế không tốt cho xương sống đâu.

Cậu kéo anh đứng lên, muốn đẩy anh đi về phía giường nhưng chân anh như trụ lại vị trí cũ, có đẩy cũng không động đậy hay xê dịch đi dù chỉ là một chút.

- Em thức rồi à? Có đói không?

Anh xoa đầu cậu khẽ hỏi. Cậu lắc đầu.

- Anh đi nghỉ đi, trông anh còn mệt lắm. Nếu đói bụng thì em tự mình đi tìm đồ ăn.

Cậu vừa nói vừa tiếp tục đẩy.

- Không sao. Mà em có ngủ thẳng giấc không? Có còn gặp ác mộng nữa không?

Anh nắm lấy tay cậu ý bảo cậu dừng lại. Sực nhớ tới những cơn ác mộng thường xuyên quấy nhiễu cậu, khiến cậu chưa bao giờ tròn giấc, anh lo lắng hỏi.

- Không a. Hôm nay không còn nữa. Em ngủ thẳng đến bây giờ.

Chí Hoành cong mắt cười. Điều đó làm anh an tâm.

- Mà ca ơi! Sao chúng ta lại ngủ ở đây?

Chí Hoành ngó xung quanh rồi tò mò hỏi. Căn phòng trước giờ hai người vẫn ngủ rất tốt kia mà, sao tự dưng lại chuyển phòng, lại còn chuyển đi trong lúc cậu đang ngủ nữa kia chứ.

Thiên Tỉ mở to mắt ngạc nhiên. Chẳng lẽ cậu không nhớ chuyện gì đã xảy ra?

- Tiểu Hoành! Em không nhớ đã xảy ra chuyện gì à?

- Chuyện gì là chuyện gì? Ca! Sao anh lại hỏi thế? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Nhìn thấy gương mặt hoang mang của anh, cậu cũng lo lắng theo không ít. Đã xảy ra chuyện gì mà khiến anh ngạc nhiên như thế?

- À không có gì! Thật ra căn phòng đó cần sửa chữa lại nên anh mới đưa em lên đây ngủ tạm. Khi nào sửa chữa xong thì chúng ta sẽ lại về phòng đó.

Anh mỉm cười trấn an. Thì ra cậu không nhớ chuyện gì đã xảy ra. Cũng tốt! Ít ra cậu không cần nhớ những chuyện kinh hãi ấy, sẽ vô tâm với mọi thứ đang diễn ra.

- Có thật là không có chuyện gì không?

Chí Hoành nheo mắt nghi hoặc.

- Tiểu tử ngốc! Có bao giờ ca gạt em không?

Thiên Tỉ đưa tay cốc đầu cậu.

- Không có...nhưng vẻ mặt kinh ngạc với lo lắng của ca ban nãy, thật sự suýt dọa chết em.

- Được rồi. Xem như Thiên ca này có lỗi với em. Sao nào? Có đói chưa? Muốn ăn gì không? Thiên ca sẽ đích thân xuống bếp nấu ăn cho em.

- Gì cũng được cả. Chỉ cần do ca nấu thì em đều ăn.

Chí Hoành nhảy cẫng lên vòng tay ôm lấy cổ của Thiên Tỉ. Nhìn thấy Chí Hoành thoải mái như thế, Thiên Tỉ thật cảm thấy không yên. Sao cậu lại không nhớ chuyện gì đã xảy ra? Là cậu hoàn toàn không nhớ hay giả vờ không nhớ. Nhưng nhìn biểu hiện của cậu cho thấy thì cậu không hề giống giả vờ, đóng kịch. Vậy chuyện này rốt cuộc là sao? Tuy anh rất muốn cậu quên đi mọi chuyện thật, nhưng chuyện này có điều khá mơ hồ, anh nhất định phải xem xét cho rõ mới được.

- Tiểu Hoành ngoan! Tivi ở đó, laptop của ca để trên bàn, em tắm xong rồi thì xem tivi hoặc lướt wed chút đi. Khi nào đồ ăn xong thì ca sẽ mang lên.

- Vâng ạ!

Chí Hoành líu lo đáp.

- Nhớ lời ca dặn, tuyệt đối không được rời khỏi căn phòng này, có biết không?

- Tại sao a?

- Không phải ca nói rồi sao? Nhà đang sửa chữa mà. Chính vì thế xung quanh đều là bụi, dụng cụ của thợ xây cũng vứt lung tung. Chỉ có căn phòng này là gọn gàng và sạch sẽ thôi. Nếu em rời khỏi phòng, không may bị bụi làm nhiễm bệnh thì sao? Hoặc là sẽ bị dụng cụ của thợ xây làm bị thương thì sao? Em muốn ca đau lòng chết phải không?

Trước khi mọi chuyện được rõ ràng về triệu chứng này của Chí Hoành, anh phải bảo toàn cho cậu, không thể để cậu gặp chuyện gì, càng không thể để cậu gặp cha anh rồi lại kích động.

- Được rồi! Được rồi! Em sẽ ngoan ngoãn ở lại đây. Tắm xong sẽ xem tivi hoặc lướt wed chờ Dịch thiếu gia mang cơm đến hầu hạ em, sẽ không rời khỏi phòng dù chỉ nửa bước. Có được chưa?

Chí Hoành chu môi nói. Thật sự thì Thiên Tỉ vốn là người lạnh lùng và kiệm lời. Nhưng không hiểu sao riêng với cậu thì luôn nói dong, nói dài thế không biết. Mà dù sao đó cũng là quan tâm, lo lắng cho cậu nên thôi, bỏ qua.

Thiên Tỉ hài lòng với câu nói của Chí Hoành, hôn nhẹ lên trán cậu một cái rồi rời đi. Chí Hoành đưa tay lên trán nơi anh vừa đặt lên đó nụ hôn, thật không hiểu Thiên ca này gặp chuyện gì nữa, sao lại cứ nhiên mà hôn cậu chứ. Mà không nên quan tâm, giờ việc cậu cần làm chính là tắm rửa cho sạch sẽ đã, người cậu bốc mùi rồi.

Đến tủ lấy bừa một bộ quần áo, Chí Hoành xoay người bước vào phòng tắm ở góc phòng. Mở nước gần ngập bồn tắm, cậu thoát hết quần áo ra, chuẩn bị lao đến bồn nước mát mẻ kia thì vô tình nhìn vào tấm gương lớn được đặt bên cạnh cửa.

- Sao trên người mình toàn là vết thương không vậy?

Nhìn vải băng vết thương xuất hiện chi chít ở cánh tay và chân của mình, Chí Hoành mở to mắt hoang mang. Linh tính của cậu không sai. Thật sự có chuyện xảy ra mà. Nhưng vì sao Thiên Tỉ lại giấu cậu? Chuyện gì đã xảy ra thế này?

Chí Hoành nhíu mày, cố ép ra đoạn kí ức đã mờ nhạt đi. Đầu bỗng dưng nhói lên, hai tay cậu ôm lấy đầu. Không nhớ! Cậu thật sự không nhớ ra được chuyện gì cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com