Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

3. Không muốn làm anh em (p1)

Trước mặt là một mớ hỗn độn, hình ảnh đôi mắt đỏ hoe và đôi môi mím chặt của Giản Tùy Anh vẫn in sâu trong tâm trí Thiệu Quần. Hắn kiệt sức ngồi xuống ghế sofa.

Bất chợt, Thiệu Quần nhớ lại lần đầu tiên gặp Giản Tùy Anh.

Khi đó, hắn đang học đại học, sắp bước vào những năm cuối cấp, theo các giáo sư đi khắp nơi để giao lưu. Những cuộc gặp gỡ ấy thường vô cùng nhàm chán và tẻ nhạt. Trong lúc Thiệu Quần đang vô cảm lang thang trong khu vườn, chính lúc đó, hắn gặp Giản Tùy Anh khi cậu mới 7 tuổi.

Cậu bé Giản Tùy Anh vừa đi chơi về, đôi má trắng trẻo ửng hồng, vầng trán mịn màng lấm tấm mồ hôi mỏng, đôi mắt trong veo thuần khiết, ánh lên nét hồn nhiên của một đứa trẻ. Cậu chớp mắt nhìn Thiệu Quần rồi cười toe toét, sau đó lấy ra một chiếc bánh quy nhỏ từ trong túi và nhét vào lòng bàn tay hắn.

"Anh ơi, ăn bánh quy đi. Mẹ em làm đấy." Giọng nói trẻ con ngọt ngào như sữa.

Không đợi Thiệu Quần đáp lại, cậu bé đã cất bước nhỏ chạy đi mất.

Lần gặp lại tiếp theo, cậu bé Giản Tùy Anh đang nũng nịu trong vòng tay mẹ.

Sau này, khi mối quan hệ kinh doanh giữa hai gia đình Thiệu và Giản ngày càng thân thiết. Giản Tùy Anh cũng càng bám lấy Thiệu Quần nhiều hơn.

Ban đầu, Thiệu Quần luôn coi Giản Tùy Anh là em trai, là một cậu nhóc đáng yêu. Mỗi ngày cậu đều cười đùa vô tư, theo sát hắn như hình với bóng, lúc thì gọi "Thiệu Quần ca ca", khi lại gọi "Thiệu ca". Về sau, cậu còn không giữ lễ, trực tiếp gọi thẳng tên "Thiệu Quần."

Thiệu Quần không nhớ chính xác từ khi nào hắn nhận ra cậu bé đã trưởng thành. Có lẽ là năm mẹ Giản Tùy Anh qua đời.

Năm ấy, Giản Tùy Anh mới 15 tuổi. Trong tang lễ của mẹ, cậu cắn răng cố kìm nén nước mắt, đôi vai khẽ run rẩy. Nhưng cậu vẫn ra vẻ cứng cỏi và gắt gỏng đáp trả từng lời ác ý của họ hàng.

Rồi khi thấy Thiệu Quần đến, cậu liền nhào vào lòng hắn, vùi mặt vào vai hắn mà lặng lẽ khóc.

Mười lăm tuổi, Giản Tùy Anh đã trở thành một thiếu niên cao ráo, lẽ ra phải kiêu ngạo, rạng rỡ, nhưng ở tuổi ấy, cậu đã mất đi người mình yêu thương nhất, ngay cả khóc cũng không muốn phát ra tiếng.

Trong mắt người ngoài, Giản Tùy Anh, với tư cách là trưởng nam nhà họ Giản, hiển nhiên là một người may mắn và hạnh phúc. Nhưng trong ngôi nhà ấy, nơi thiếu thốn tình yêu và hơi ấm, không còn gì để cậu lưu luyến. So với nó, cậu thà chọn ở bên Thiệu Quần.

Sự kiềm chế và nhẫn nhịn lâu ngày đã khiến một người vốn thông minh sắc sảo như Thiệu Quần cũng không rõ từ khi nào tình cảm này bắt đầu biến chất. Có lẽ là khi Giản Tùy Anh 17 tuổi, có lẽ là 18, hoặc cũng có thể là ở tuổi 19 hiện tại.

Từ trước đến nay, tình cảm đơn phương của Giản Tùy Anh dành cho Thiệu Quần luôn rất rõ ràng, trái ngược hoàn toàn với sự che giấu của hắn. Cậu không hề ngần ngại biểu lộ qua từng hành động, ánh mắt. Cậu ghen khi thấy hắn thân thiết với người khác, nói những lời ghen tuông không đâu và cứ luôn quấn lấy hắn, yêu cầu hắn ở bên cậu.

Chính vì thế, Thiệu Quần cảm thấy bản thân mấy năm nay thật hèn hạ và vô liêm sỉ. Dù chưa bao giờ rõ ràng bước qua ranh giới đó, hắn vẫn thụ hưởng sự phụ thuộc tuyệt đối của Giản Tùy Anh, trong khi bên ngoài vẫn duy trì những mối quan hệ khác. Một mặt hắn cố giữ khoảng cách, mặt khác lại cố ý làm mờ ranh giới với "người em trai" này.

Khoảng cách tuổi tác và những lời đồn đoán từ bên ngoài buộc hắn phải kiềm chế tình cảm của mình, nhưng trong thâm tâm, hắn lại không thể ngăn bản thân ích kỷ muốn giữ cậu bên mình mãi mãi.

Rõ ràng Giản Tùy Anh đã thể hiện rõ ràng như vậy, nhưng hắn vẫn không dám đối diện. Đến 30 tuổi, hắn nhận ra bản thân cũng chỉ là một kẻ hèn nhát.

Thiệu Quần rít xong điếu thuốc giữa ngón tay, thở dài, lo lắng cho Giản Tùy Anh vừa bỏ chạy ra ngoài một mình, vội khoác áo đi tìm cậu.

------

Bốn tiếng trước, Giản Tùy Anh hẹn gặp Lý Văn Tốn.

"A Văn, cậu chắc cái này có tác dụng chứ?" Giản Tùy Anh cầm lấy thứ Lý Văn Tốn đưa, cẩn thận xem xét kỹ lưỡng.

"Yên tâm đi, chắc chắn hiệu quả." Lý Văn Tốn vỗ ngực đảm bảo.

"Không ảnh hưởng đến sức khỏe chứ?"

"Không đâu, chỉ để tăng khoái cảm thôi. Mà này, cậu định dùng cho ai vậy?"

"Cậu không cần biết. Tôi đi trước, cảm ơn nhé."

Trở về nhà, Giản Tùy Anh nhìn viên thuốc trong tay, có chút do dự.

Tình cảm cậu dành cho Thiệu Quần không phải chỉ ngày một ngày hai. Cậu không nhớ nó bắt đầu từ khi nào, chỉ biết những lần gọi hắn là "Thiệu Quần ca ca" rồi thành "Thiệu ca" và bây giờ, khi nhận ra tình cảm đặc biệt dành cho Thiệu Quần, cậu quyết định không gọi "ca" nữa. Nhưng dù thế nào, Thiệu Quần vẫn không chút động lòng. Mỗi lần nghĩ đến đây, cậu vừa tức giận vừa buồn bã. Nếu Thiệu Quần không có tình cảm với cậu, sao lại luôn bảo vệ cậu, nuông chiều cậu mọi lúc mọi nơi như vậy?

Giản Tùy Anh liếc nhìn đồng hồ, tính toán thời gian Thiệu Quần về đến nhà, cắn răng quyết định, có chút bướng bỉnh, uống viên thuốc cùng nước.

Hiệu quả thuốc phát tác rất nhanh. Chẳng mấy chốc, cậu đã cảm thấy cả người nóng rực, theo dõi thời gian rồi lẻn vào phòng Thiệu Quần.

Khi Thiệu Quần về đến nhà, hắn nhìn thấy cảnh tượng đó.

Phòng ngủ chỉ mở một chiếc đèn nhỏ, ánh sáng ấm áp hắt xuống, đủ để hắn nhìn thấy Giản Tùy Anh cuộn mình trên giường. Khuôn mặt cậu ửng đỏ không tự nhiên, mắt khép hờ, trông đầy vẻ đáng thương. Khi nhìn thấy hắn bước vào, ánh mắt cậu lấp lánh như đang ngấn lệ, vươn tay ra như muốn được hắn ôm.

Sốt sao?

Thiệu Quần cởi áo khoác, bước đến gần, kéo cậu vào lòng, dùng tay khẽ chạm lên trán cậu. "Sao em lại vào đây? Không khỏe chỗ nào?"

Giản Tùy Anh thầm mắng Lý Văn Tốn mấy câu. Không phải nói là chỉ để tăng khoái cảm thôi sao? Sao lại mạnh đến mức này? Khiến đầu óc cậu choáng váng.

"Tùy Anh, nói gì đi, em làm sao? Khó chịu ở đâu?"

Ý thức dần mờ nhạt, Giản Tùy Anh chỉ thấy khuôn mặt Thiệu Quần như đang chao đảo. Cậu cảm thấy nóng bức, khó chịu, cắn môi mình, không nói thành lời, chỉ biết vặn vẹo trong lòng hắn, tay nắm chặt cổ áo. "Nóng quá..."

"Thiệu Quần...em khó chịu..."

Giản Tùy Anh quấn chặt lấy cổ Thiệu Quần, ngửi mùi hương quen thuộc trên người hắn, trong lòng khao khát mãnh liệt được chạm vào hắn, muốn tiến gần hơn, muốn có được hắn.

Hai cơ thể áp sát không một kẽ hở.

Không đúng, đây không phải là sốt.

Nhận ra sự khác thường của Giản Tùy Anh, với kinh nghiệm dày dặn trong tình trường, Thiệu Quần lập tức hiểu ra. Hắn đen mặt nâng cằm Giản Tùy Anh lên, giọng nói trở nên gay gắt:

"Em đã uống cái gì? Ai đưa cho em? Ai dám to gan như vậy?"

Giản Tùy Anh co người lại, như bị giọng điệu của Thiệu Quần dọa sợ. Đôi môi đỏ mọng hé mở, nhưng không nói được gì. Sự thôi thúc của ham muốn khiến cậu ngay lập tức dán chặt vào Thiệu Quần lần nữa.

"Giản Tùy Anh, nói chuyện đi."

"Em khó chịu...Thiệu Quần...đừng hung dữ với em..."

Người trong lòng không chịu yên, đôi tay không ngừng sờ soạng người hắn. Thiệu Quần bị Giản Tùy Anh cọ đến mức miệng lưỡi bắt đầu cảm thấy khô khốc.

Hít sâu mấy hơi, Thiệu Quần không ngừng tự nhắc nhở bản thân: Đây là Giản Tùy Anh, đây là Giản Tùy Anh, không được hành động thiếu suy nghĩ.

"Thiệu Quần, anh giúp em được không, em khó chịu lắm...Em muốn được ôm...anh ôm em được không...đừng đẩy em ra..."

"Anh không muốn em sao...Em muốn anh mà, Thiệu Quần..."

Không chịu được nữa, Giản Tùy Anh đưa tay định cởi cúc áo của Thiệu Quần, học theo mấy video khiêu dâm mà cậu từng xem, dùng lưỡi liếm cổ hắn, thậm chí còn muốn đưa tay xuống chỗ đó của hắn.

Chưa kịp chạm vào, cổ tay cậu đã bị Thiệu Quần mạnh mẽ nắm chặt, sau đó cả người bị ném sang bên kia giường. "Tỉnh táo lại đi! Em biết mình đang nói gì không? Nhìn rõ xem anh là ai!"

Lần đầu tiên bị Thiệu Quần mắng như vậy, nước mắt Giản Tùy Anh lập tức trào ra, như một con thú nhỏ bị thương âm thầm nức nở, ngồi ở một góc giường nhìn lên trần nhà, cảm thấy cả thế giới như đang quay cuồng.

Nếu bình thường bị Thiệu Quần mắng một trận như vậy, với tính khí thiếu gia của Giản Tùy Anh, chắc chắn cậu sẽ nổi giận. Nhưng lúc này, ham muốn đã chiếm lấy cả lý trí, trong mắt cậu chỉ còn lại hình bóng của Thiệu Quần.

Thiệu Quần quay lưng lại với Giản Tùy Anh, lấy điện thoại ra định gọi điện. Nhưng chưa được bao lâu, hắn đã cảm nhận được cơ thể ấm nóng của cậu lại quấn lấy mình từ phía sau.

Giản Tùy Anh đã tự cởi hết quần áo, đầu dựa lên vai Thiệu Quần, hơi thở nóng rực phả vào người hắn, miệng phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ. Thiệu Quần cảm thấy sợi dây lý trí cuối cùng của mình sắp đứt.

Từng ngón tay đang bị cậu tách ra, Thiệu Quần phải gắng hết sức để đè nén cả tâm lý lẫn sinh lý của mình.

Giản Tùy Anh không còn sức lực, chân đứng không vững, bị Thiệu Quần nửa ôm nửa kéo vào phòng tắm.

Vòi sen bật lên, dòng nước lạnh buốt xối xả lên người cả hai. Thiệu Quần thì chịu được, nhưng Giản Tùy Anh bị nước lạnh tạt từ đầu đến chân, cơ thể run lên từng đợt.

Giản Tùy Anh thở dốc, trong làn nước chảy xiết, cậu bám chặt lấy cánh tay Thiệu Quần như cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Nước lạnh làm dịu đi phần lớn tác dụng của thuốc, ham muốn dần lắng xuống, lý trí trở lại. Cùng với đó là cảm giác xấu hổ và hối hận dâng trào, ngập tràn trong lòng Giản Tùy Anh.

Không muốn đối mặt với sự thật, Giản Tùy Anh nhắm chặt mắt, không muốn nhìn thấy biểu cảm của Thiệu Quần lúc này, cũng không muốn nghe những lời hắn sắp nói.

Cậu cảm thấy lòng tự tôn và thể diện của mình đã hoàn toàn tan vỡ bởi sự từ chối thẳng thừng của Thiệu Quần, tất cả như tan biến cùng với cơn dục vọng bị thuốc khơi dậy.

Hóa ra chỉ là đơn phương.

Hóa ra thật sự chỉ là anh em.

Hóa ra dù cậu đã làm đến mức này, Thiệu Quần cũng không muốn chạm vào cậu.

"Đã tỉnh táo chưa?"

Giản Tùy Anh cúi đầu, cắn chặt môi, không muốn trả lời.

"Bây giờ trả lời anh, thuốc là ai đưa cho em, hay là em tự uống?"

"Giản Tùy Anh, nói đi!"

Thiệu Quần cũng đang rất khó chịu, nhưng cố tỏ ra cứng rắn để che giấu sự hỗn loạn trong lòng.

Cả hai chìm vào im lặng.

Không gian chỉ còn lại tiếng nước nhỏ từng giọt trên sàn gạch.

Thiệu Quần nhìn thiếu niên trước mặt, thân trên trần trụi, vai khẽ run, tóc ướt dính vào trán, đôi môi bị cắn đến đỏ, khóe mắt đỏ hoe, trên gương mặt ướt nhòa chẳng thể phân biệt được đâu là nước, đâu là nước mắt.

Thiệu Quần lấy một chiếc khăn tắm phủ lên người cậu, rồi đưa bộ quần áo của mình cho cậu thay.

Giản Tùy Anh vội vàng mặc đồ, không dám ngước nhìn Thiệu Quần lấy một lần.

Nhìn cậu như vậy, Thiệu Quần gần như đã đoán ra thuốc là do Giản Tùy Anh tự uống, và lý do thì hắn cũng hiểu rõ.

Giản Tùy Anh kém hắn hơn 10 tuổi, tâm tư của cậu, hắn nhìn là biết ngay. Nhưng Giản Tùy Anh không giống những người tình một đêm khác của hắn.

Thiệu Quần sợ rằng Giản Tùy Anh chỉ là bồng bột nhất thời, sợ rằng cậu còn trẻ, chưa phân biệt được tình thân và tình yêu. Sợ bản thân mình sẽ sa vào lưới tình, sợ mọi thứ, nên chỉ dám đứng nguyên tại chỗ.

Giản Tùy Anh vội vã chỉnh trang lại, cầm chiếc áo khoác lên, nghẹn ngào nói mấy từ đứt quãng:

"Em xin lỗi...ca..."

Rồi vội vã rời khỏi đó như chạy trốn.

Thiệu Quần đưa tay tự tát mình một cái. Hắn có tư cách gì để ra vẻ làm anh mà dạy dỗ cậu chứ?

------

Trở lại hiện tại.

Thiệu Quần nhìn thấy từ xa bóng dáng của Giản Tùy Anh đang ngồi trên bậc thềm đá.

Thân hình mảnh khảnh một mình ngồi đó, khoác chiếc áo khoác mà tháng trước Thiệu Quần tặng, ngẩng đầu nhìn lên trời, thỉnh thoảng đưa tay lau mặt, không rõ biểu cảm trên gương mặt cậu.

Đêm nay đặc biệt tối, từng đám mây nặng nề che khuất ánh sao và trăng, bao trùm cả con phố ồn ào, khiến không khí như nghẹt thở.

Thiệu Quần muốn bước đến, nhưng hết lần này đến lần khác lại dừng bước.

Giản Tùy Anh ngồi đó bao lâu, Thiệu Quần cũng đứng lặng chờ bấy lâu.

Khi Giản Tùy Anh đứng lên rời đi, Thiệu Quần bước theo sau, giữ khoảng cách 50 mét, lặng lẽ nhìn cậu từng bước trở về nhà.

Quãng đường 10 phút thường ngày nay bỗng dài lê thê.

Thiệu Quần không biết tối nay Giản Tùy Anh sẽ trải qua thế nào, liệu cậu có tiếp tục buồn bã, liệu cậu có khóc không.

Nhưng hắn biết rõ, đêm nay hắn chắc chắn không thể ngủ ngon. Mà có lẽ từ nay về sau, mỗi đêm đều như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com