Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 49

Gương mặt Ji Yeon lúc này đã tràn đầy nước mắt nhưng nụ cười trên miệng cũng không hề dứt. Tay phải run rẩy đặt lên ngực trái, nơi con tim cô tưởng chừng như đã muốn ngừng đập từ lâu nay, bỗng chốc lại nhảy loạn không ngừng. Chính là cảm giác này, cảm giác khi đứng trước mặt người con gái cô yêu, cái cảm giác ngỡ như đã muốn mất đi từ hai năm trước. Ji Yeon một mực duy trì tư thế nhìn lên khung cửa sổ kia, cả người giống như đã hóa đá không thể nhúc nhích, ánh mắt không chớp hướng về cái bóng in trên cửa sổ thủy tinh như muốn nhìn xuyên qua nó. Chỉ là bất chợt cái bóng đen kia rời đi và không còn nữa, khung cửa sổ lại trở về là khung cửa sổ bình thường giống như kia chỉ là một ảo ảnh khiến Ji Yeon trợn to mắt hốt hoảng, giống như bị mất đi thứ gì trân quý nhất. Trái tim vẫn nhảy loạn vừa rồi bỗng chốc cũng thắt lại, đau đớn cùng tuyệt vọng lại một lần nữa lan tràn toàn bộ cơ thể. Nụ cười vui vẻ mang theo hi vọng vừa rồi lại được thay thế bằng nụ cười khổ đầy chua xót. Có lẽ bởi vì quá nhớ nhung, quá đau khổ cho nên bản thân đã sơm không phân biệt được đâu là hiện thực đâu là ảo giác nữa rồi. Thở dài bất đắc dĩ, Ji Yeon xoay người trở về trên xe, liếc nhìn khung cửa sổ kia một lần nữa mới luyến tiếc khởi động xe rời đi.

My memory...

Tôi nhớ từng khoảnh khắc

Ngay cả khi nhắm mắt lại

Tôi vẫn nhớ những điều nhỏ bé nhất

Một tay chống lên cửa sổ đỡ đầu, một tay điều khiển vô lăng, Ji Yeon một lần nữa lại bị bửa vây bởi những ký ức trước đây. Con đường này không phải quá quen thuộc, thậm chí đây mới chỉ là lần thứ hai cô đi qua, nhưng, nó lại chất chứa quá nhiều kỉ niệm. Dáng vẻ ngây ngô của Hyo Min lúc chỉ dẫn sai đường trên bản đồ, dáng vẻ bối rối của Hyo Min lúc nói rằng cô ấy không biết lái xe, dáng vẻ sợ hãi của Hyo Min lúc nghe cô nói cô ấy phải ở lại trên xe một mình, từng biểu hiện dù là nhỏ nhất đều hiện rõ trong tâm trí cô. Chỉ là, mọi thứ cũng chỉ còn lại trong ký ức, người con gái cô yêu đã sớm không còn tồn tại trên thế giới này nữa. Nước mắt không biết đã rơi bao nhiêu lần, lúc này cũng lại không thể kiềm chế mà rơi thêm một lần nữa.

You far away...

Một nơi nào đó tôi không thể chạm tới

Vậy mà tôi đã không nói lời yêu em

Hay chờ đợi em...

Tay chống lên cửa xe khẽ động xoa nhẹ giọt nước mắt vừa rơi xuống. Trái tim lại đau nhói đến khó thở. Cô thật sự không biết mình sẽ sống những ngày tiếp theo như thế nào nữa. Dù cho hai năm qua không có Hyo Min ở bên cạnh, nhưng trong lòng luôn thầm nhủ rằng cô ấy đang sống hạnh phúc ở một nơi nào đó trên thế giới này. Nhưng hiện tại, ngay cả khi cô đứng trên đất nước Hàn quốc này, hơi thở của cô ấy cũng đã không còn tồn tại nữa. Hyo Min không hề hạnh phúc như cô tưởng, thậm chí còn đau đớn đến tận cùng như vậy, cô sống còn có ý nghĩa sao? Tự hỏi và cũng tự trả lời câu hỏi ấy, nếu như không còn Hyo Min, cô cũng không cần thiết phải tiếp tục sống nữa.

"Minnie ah, đợi em!"

Ji Yeon nhắm mắt lại, tay cũng dần dần buông ra khỏi vô lăng, có lẽ đây chính là cái kết tốt đẹp nhất đi. Nếu như kiếp này không thể ở bên cạnh nhau, vậy thì cô sẽ đi tìm Hyo Min ở kiếp sau, sẽ cùng cô ấy tiếp tục mối tình dang dở này. Mặc kệ tiếng còi xe inh ỏi đang vang lên ở phía trước, nét mặt Ji Yeon mang theo nhè nhẹ vui vẻ, cô sắp được gặp lại người con gái ấy, không phải sao?

"Ji Yeon ah! Không được!"

Bỗng nhiên giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, hình ảnh Hyo Min với gương mặt hốt hoảng xuất hiện ở trong đầu, hốc mắt đỏ hoe tràn đầy nước khiến Ji Yeon đau lòng. Không biết tại sao, cả người Ji Yeon bỗng rung lên, hai mắt mở to lại bị ánh đèn từ chiếc xe đi ngược chiều làm cho chói mắt mà híp lại. Hai tay theo bản năng bẻ tay lái khiến xe kịp thời tránh khỏi chiếc xe kia, chân đạp phanh dừng xe ngay trước rào chắn sát đường, cả người theo quán tính mà đổ mạnh về phía trước, đầu đập xuống hai tay trên vô lăng.

"Haha, Park Ji Yeon ah Park Ji Yeon!"

Ji Yeon vẫn không ngẩng đầu lên, miệng bật cười lên tiếng mang theo chút mỉa mai châm chọc.

"Rốt cuộc mày vẫn chỉ là một kẻ hèn nhát, ngay cả đến chết cũng không dám"

Vừa khóc lại vừa cười, Ji Yeon cảm giác bản thân mình lúc này không khác một kẻ điên. Không điên sao được khi mà trái tim đau đớn đến muốn chết, nhưng vẫn là không có đủ can đảm để chết đi. Trong lòng ngập tràn khinh bỉ bản thân mình, cuối cùng là cô không dũng cảm như Hyo Min, cuối cùng là tình yêu của cô không thể sánh bằng tình yêu của Hyo Min. Cô ấy có thể vì tình yêu của mình mà chọn lựa cái chết, còn cô, vẫn là không thể.

Ngẩng đầu nhìn con đường phía trước là một mảnh đen tối cũng giống như những ngày tiếp theo của cô, không có Hyo Min, cuộc đời cô cũng là tăm tối như vậy. Cả người vô lực dựa vào lưng ghế lái, cuộc sống này thật mệt mỏi, sống như vậy còn thống khổ hơn là chết đi. Nhắm hai mắt lại, Ji Yeon không biết bây giờ mình muốn gì, cũng không biết bây giờ mình nên đi đâu, làm gì nữa. Cứ như vậy lặng yên ngồi trong xe. Nhưng chỉ sau vài phút, cả người chợt ngồi thẳng dậy, mở hai mắt ra, đôi lông mày chợt nhíu lại, cũng không hề suy nghĩ liền khởi động xe, quay vô lăng cho xe quay đầu trở lại.

Tôi thực sự không thể hình dung rằng

Có thể gặp lại em một lần nữa

Tôi vẫn yêu em

Ngay bây giờ tôi sẽ thành thật với em

Tôi muốn mãi mãi yêu em

Nếu điều đó không quá muộn màng

Ji Yeon không biết phán đoán của mình là đúng hay sai, cô chỉ biết tin vào cảm giác của mình, bởi vì cảm giác luôn là thành thật nhất. Cô tin cảm giác trong phút chốc ấy là thật, Hyo Min thật sự đã ở bên cạnh cô vào khoảnh khắc ấy. Nghĩ như vậy mà chân cũng đạp ga mạnh hơn khiến chiếc xe xé gió lao đi trong màn đêm tối thăm thẳm.

"Két!"

Tiếng phanh xe đột ngột vang lên giữa sự tĩnh lặng của màn đêm, cửa xe bị mở ra một cách mạng mẽ, chỉ thấy người bên trong xe lao ra nhanh như một cơn gió chạy thẳng đến trước cổng khu nghỉ dưỡng. Ji Yeon nhìn lên phía khung cửa sổ kia, nhận ra đèn vẫn sáng như lúc mình rời đi, vội vã nhấn chuông lại đập cửa không ngừng. Đợi đến lúc bảo vệ ra mở cửa xem rốt cuộc có người nào nổi điên lại đến làm loạn giữa đêm tối như vậy, nhưng lại một lần nữa, cô như một cơn gió lao vào bên trong bỏ mặc người bảo vệ ở phía sau hoảng hốt hô lên. Ji Yeon chạy thẳng tới trước cửa phòng khách vẫn còn sáng đèn, định sẽ tiếp tục chạy vào trong lại bị hai người đàn ông ngăn lại.

"Tôi muốn gặp Park Hyo Min, tránh ra!"

Ji Yeon nhìn hai người đàn ông đứng chắn trước người mình, ánh mắt sắc bén cùng giọng nói đầy dứt khoát vang lên khiến hai người đối diện cũng hơi sửng sốt. Bọn họ không nghĩ tới người này xông vào lúc tối muộn như vậy lại là với mục đích này, nhưng chỉ sau vài giây, một người trong đó cũng trấn định lại, nghiêm giọng nói.

"Xin lỗi, ở đây không có ai tên như vậy, mời cô rời khỏi đây!"

"Tôi không tin, Hyo Min nhất định là đang ở đây"

Ji Yeon quả quyết nói, nếu như không phải Hyo Min, căn phòng đó sẽ không sáng đèn đến tận bây giờ. Hơn nữa, cô lại cảm nhận được tim mình đập nhanh như lúc nhìn thấy cái bóng kia, nhất định là vì Hyo Min đang ở đây.

"Nếu như cô không rời khỏi đây, buộc lòng chúng tôi phải..."

Người đàn ông còn chưa nói hết câu đã bị Ji Yeon đẩy mạnh một cái lảo đảo ngã xuống đất, người đàn ông còn lại thấy đồng nghiệp bị đẩy liền nhanh chóng bắt lại cổ tay Ji Yeon muốn kéo cô ra ngoài. Nhưng Ji Yeon là ai, đai đen tam đẳng Taekwondo hơn nữa lại một lòng muốn nhanh chóng đi gặp người mình yêu cho nên cũng không nghĩ ngợi mà xoay người đạp vào bụng đối phương. Lúc này, bảo vệ ngoài cửa cũng chạy vào tới mà một vài người giúp việc khi nghe thấy động tĩnh khá lớn ở phòng khách cũng đi ra xem. Người đàn ông bị đẩy ngã kia đã kịp đứng dậy, tiến lên muốn chế ngự lại cánh tay Ji Yeon. Dù Ji Yeon cố gắng thoát ra nhưng vẫn là không lại được với sức mạnh của một người đàn ông, hơn nữa người bị đạp kia nằm trên đát cũng nhanh chân đá vào chân trụ của Ji Yeon khiến cô khuỵu xuống. Hai bên giằng co một lúc cho đến khi có một giọng nói vang lên.

"Dừng tay lại!"

Hai người đàn ông kia nhìn thấy người vừa lên tiếng liền hơi cúi đầu xuống, tay vẫn đang ghì chặt giữ lấy Ji Yeon chờ đợi người kia ra lệnh, chỉ nghe thấy một tiếng thở dài cùng giọng nói đầy bất đắc dĩ.

"Để cô ấy đi đi!"
"Nhưng mà chủ tịch đã nói..."

"Việc này tôi sẽ chịu trách nhiệm với chủ tịch"

Người phụ nữ trung niên giơ tay lên ngăn cản lời nói của người đàn ông, nghiêm mặt nhìn hai người kia không phục mà buông Ji Yeon ra.

"Cảm ơn!"

Ji Yeon được buông ra liền gật đầu đối với người phụ nữ kia, vội vã hướng về phía cầu thang mà chạy đi. Chỉ là khi định bước lên cầu thang liền bị gọi lại.

"Khoan đã"

Người phụ nữ nhìn Ji Yeon quay người lại, gương mặt không hiểu nhìn mình, ngập ngừng nói.

"Cậu... không, cô Ji Yeon, lần này sẽ không rời đi nữa chứ?"

"Có chết cũng sẽ không!"

Ji Yeon không do dự, kiên định trả lời.

"Được rồi, đừng làm tiểu thư kích động"

Người phụ nữ gật đầu một cái căn dặn.

"Cô biết phòng của tiểu thư rồi, phải không?"

Ji Yeon gật đầu đáp lại rồi cũng không kịp chờ đợi mà đi lên cầu thang. Trước mắt Ji Yeon lúc này là một hành lang dài được chiếu sáng bằng những ánh đèn dịu nhẹ không quá sáng. Sự yên tĩnh đến đáng sợ bao trùm cả đoạn đường mà cô đang bước đi. Trái với sự vội vã vừa rồi, bước chân Ji Yeon lúc này lại nặng trĩu, từng bước từng bước tiến đến phía cuối hành lang, nơi mà cô muốn tiếp cận nhưng cũng lại mang theo sợ hãi đến gần. Ji Yeon không biết mình mất bao lâu để đi đến trước cửa phòng cuối hành lang. Cô biết Hyo Min đang ở bên trong, lúc này hai người chỉ cách nhau một cánh cửa mà thôi. Không phải là khoảng cách nửa vòng trái đất như hai năm qua, cũng không phải là âm dương cách biệt như cô vẫn tưởng, nhưng trong lòng cô lại hiện lên bất an. Có thật là Hyo Min đang ở phía trong căn phòng này không, hay đây chỉ là một giác mơ, khi cô mở cửa ra sẽ chỉ là một mảnh bóng tối đáng sợ. Bàn tay run rẩy đưa ra nắm lấy chốt cửa, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu để lấy hết can đảm, Ji Yeon nhẹ nhàng mở cửa ra. Căn phòng không được mở đèn, chỉ có ánh sáng phát ra từ chiếc TV trong góc phòng đang được mở cho nên mọi thứ đều không thể thấy rõ ràng.

"Happy birthday to you!!! Happy birthday to you!!!"

"Chúc em sinh nhật vui vẻ, Hyo Min"

Giọng hát của chính bản thân mình chẳng lẽ Ji Yeon lại không nhận ra hay sao? Cô nhìn theo nơi phát ra âm thanh kia, là gương mặt ngạc nhiên của Hyo Min khi nhìn thấy cô đang cầm chiếc bánh sinh nhật trên tay, là nụ cười vui vẻ của hai người khi cùng nhau thổi nến. Đó chẳng phải là lần đầu tiên cô được chúc mừng sinh nhật Hyo Min ngay tại chính nơi đây sao? Thì ra nó đã được ghi hình lại.

"Dì Kim?"

Là giọng nói của Hyo Min. Đây là thanh âm mà cô thích nghe nhất, cũng là âm thanh mà cô nhớ nhung và nghe thấy nhiều nhất mỗi đêm trong giấc mộng. Thanh âm này vẫn như vậy, không hề thay đổi một chút nào. Chỉ là hai chữ mà thôi nhưng cũng khiến cho hốc mắt cô đong đầy nước. Cô muốn lên tiếng đáp lại Hyo Min, nhưng miệng lại mấp máy không thành lời, giống như một kẻ bị câm không thể nói.

"Con chỉ xem nốt lần này thôi, sau đó con sẽ đi ngủ"

Không đợi Ji Yeon lên tiếng, đối phương lại tiếp tục nói.

"Ji Yeon nói, không thể thức quá khuya, như vậy sẽ có nếp nhăn trên mặt, con không muốn mình xấu xí trong mắt em ấy"

Nước mắt rốt cuộc cũng vỡ đê mà tràn ra. Ji Yeon đưa tay lên che miệng không để tiếng khóc của mình bật ra, nhưng mà điều đó chỉ khiến thân thể cô càng thêm run rẩy. Theo hướng của giọng nói kia phát ra, Ji Yeon quay đầu nhìn thấy một thân ảnh mập mờ không rõ trước ánh sáng yếu ớt phát ra từ chiếc TV. Bàn chân như đang đeo đá, chậm rãi lại nặng nề từng bước tiến lên. Hiện tại, Hyo Min đang ở trước mặt cô, là sự thật chứ không phải là mơ. Mặc dù không nhìn rõ mặt vì cô ấy đang ngồi quay lưng lại với cô nhưng cô biết đây chính là Hyo Min của cô, là người con gái cô yêu. Tuyệt đối không thể sai, bởi vì mùi hương quen thuộc trên người cô ấy, có chết cô cũng vẫn không quên được.

Hyo Min lại không nói gì nữa, chỉ im lặng giống như không hề tồn tại mà Ji Yeon cũng không thể thốt lên lời, gương mặt đã sớm đẫm nước mắt. Nhìn người trước mắt đang thu mình lại trên ghế sofa, khẽ thở dài bất đắc dĩ rồi mới luyến tiếc tắt TV đi, Ji Yeon đau lòng không dứt, đưa tay ra, không do dự mà ôm cả thân thể kia vào lòng mình. Trong nháy mắt bị bao trùm bởi một cái ôm, Hyo Min giật mình, thân thể cứng ngắt. Tiếng khóc rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà bật thốt lên, điều duy nhất mà Ji Yeon muốn làm lúc này và cũng chỉ có thể làm lúc này là ôm thật chặt người con gái này. Cảm nhận người trong lòng gầy đi rất nhiều, gầy đến mức vòng tay của cô phải siết thật chặt mới có thể cảm nhận mình đang ôm cô ấy. Park Ji Yeon ngu ngốc! Park Ji Yeon khốn kiếp! Quả nhiên Hyo Min sống không tốt, không hề tốt một chút nào!

"Ji Yeon?"

Người trong lòng khẽ lên tiếng, mang theo chút nghi ngờ không xác định.

"Là Ji Yeonie, phải không?"

"Là em đây, là Ji Yeon của unnie đây"

Ji Yeon vừa khóc vừa không ngừng gật đầu trả lời.

Lại không nghĩ tới Hyo Min nghe xong câu này liền giãy giụa khiến Ji Yeon giật mình hoảng sợ, nhưng đó cũng chỉ là trong vài giây ngắn ngủi, Ji Yeon vẫn gắt gao ôm lấy Hyo Min không hề buông tay. Thấy Hyo Min đã không còn sức lực giãy giụa nữa, Ji Yeon đang muốn lên tiếng lại cảm thấy sau lưng bị người trong lòng dùng tay đánh từng cái từng cái một. Cảm nhận được sự đau đớn sau mỗi lần cánh tay kia hung hăng đập xuống, cũng biết Hyo Min dùng hết sức lực đánh mình, cô ấy hẳn là rất hận mình đi. Nghĩ như vậy, trong lòng Ji Yeon lại còn đau đớn hơn gấp ngàn lần nỗi đau thể xác kia.

"Em lừa tôi!"

Rốt cuộc Hyo Min cũng mở miệng, cô kêu lên đầy ai oán.

"Tại sao em lại lừa tôi?"

"Xin lỗi, Minnie"

Ji Yeon lại ôm Hyo Min chặt hơn, nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống

"Thật xin lỗi!"

"Em đã đi đâu?"

Hyo Min nức nở kêu lên, hai tay vẫn không ngừng đánh vào trên lưng Ji Yeon.

"Rốt cuộc em đã đi đâu?"

"Thật xin lỗi"

Lúc này Ji Yeon thật sự không biết phải nói gì ngoài ba chữ này, dù cô biết rõ hơn ai hết, Hyo Min muốn không phải là ba chữ này.

"Em đã nói sẽ ở Seoul đợi unnie về, em đã nói sẽ không rời bỏ unnie!"

Ji Yeon không thốt lên lời, đột nhiên cảm nhận trên vai mình đau đớn, là Hyo Min đang cắn cô đi. Vẫn gắt gao ôm lấy Hyo Min, để mặc cho Hyo Min phát tiết mọi ủy khuất đau khổ. Dù rất đau nhưng mà đau đớn này làm sao so sánh được với đau đớn mà Hyo Min đã phải chịu đựng trong những ngày qua.

"Minnie"

Ji Yeon nghẹn ngào nói.

"Em đã trở về rồi, Minnie!"

Sau khi Ji Yeon nói xong, Hyo Min cũng buông miệng ra khỏi vai Ji Yeon, cánh tay cũng dừng lại động tác không còn đánh vào lưng Ji Yeon nữa, mà thay vào đó là vòng tay ôm thật chặt.

"Tại sao lại bỏ lại unnie?"

Hyo Min chôn đầu trên vai Ji Yeon, nức nở nói.

"Là unnie đã làm gì sai sao?"

"Không, không phải vậy"

Ji Yeon lắc đầu vội vàng phủ nhận, trái tim vì câu nói của Hyo Min mà đau đớn như đang vỡ nát ra.

"Là em sai, tất cả là lỗi của em"

"Tại sao bây giờ em mới trở về?"

Hyo Min nghẹn ngào hỏi.

"Tại sao lại đối với unnie như vậy?"

Ji Yeon không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể ôm Hyo Min thật chặt. Vào lúc này, tất cả mọi lời nói, mọi giải thích đều trở nên vô nghĩa. Những đau khổ mà Hyo Min đã phải chịu đựng đều là hiện thực không thể thay đổi được. Park Ji Yeon, rốt cuộc mày đã làm cái gì vậy?

"Unnie rất nhớ em, unnie vẫn luôn đợi em"

Hyo Min ngẩng đầu lên, đối diện với Ji Yeon, đôi mắt đầy nước, gương mặt hiện lên khổ sở.

"Đừng đi, đừng rời bỏ unnie!"

"Không đi, em sẽ không bao giờ đi nữa"

Ji Yeon lắc đầu, mặc kệ nước mắt vẫn đang chảy dài trên gương mặt mình, hai tay nâng lên lau đi nước mắt trên mặt Hyo Min.

"Muộn rồi, unnie nên đi ngủ thôi"

"Không được, em không được phép đi"

Hyo Min vội vã giữ chặt lấy vạt áo của Ji Yeon, chỉ sợ cô ấy lại một lần nữa biến mất.

"Em không đi"

Ji Yeon lắc đầu, nhẹ giọng nói, cũng đồng thời bế Hyo Min lên, thật nhẹ!

"Em sẽ ở bên cạnh unnie!"

Hyo Min vòng tay ôm cổ Ji Yeon, đầu vùi vào trên vai Ji Yeon, thì ra đây chính là thật mà không phải là ảo giác như mọi ngày. Đợi Ji Yeon bế Hyo Min vào trong phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô ấy ở trên giường, muốn đứng dậy lại phát hiện Hyo Min một lần nữa lại giữ chặt vạt áo của mình, thở dài bất đắc dĩ, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô ấy.

"Đừng lo, em chỉ muốn cởi áo khoác ra thôi"

Lúc này Hyo Min mới không thôi buông vạt áo Ji Yeon ra nhưng ánh mắt vẫn một mực hướng về phía Ji Yeon, nhìn chằm chằm không chớp mắt, giống như sợ rằng nếu cô chớp mắt một cái Ji Yeon sẽ lại biến mất không dấu vết. Để áo khoác xuống một bên, Ji Yeon tiến lại ngồi xuống mép giường, một tay vén tóc trên trán Hyo Min, ánh mắt ôn nhu lại áy náy, thấp giọng nói.

"Thật xin lỗi, Minnie!"

"Ji Yeonie"

Hyo Min đột nhiên lên tiếng.

"Unnie đã giữ lời hứa với em, khi em không ở bên cạnh, unnie đã ăn cơm đủ bữa, mặc áo ấm khi trời lạnh, ngủ đúng giờ"

Ji Yeon không nhịn được liền cúi người xuống ôm Hyo Min, khóc nức nở trên người con gái mình ngày nhớ đêm mong. Mà lúc này, Hyo Min lại không hề khóc, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng Ji Yeon an ủi, im lặng không lên tiếng.

Park Ji Yeon, khóc cái gì mà khóc, mày có tư cách khóc trước mặt Hyo Min sao?

Ji Yeon tự khinh bỉ chính mình ở trong lòng, cố gắng kiềm nén cảm xúc lại, ngồi thẳng người nhìn xuống Hyo Min. Gương mặt Hyo Min đã không còn hoảng hốt sợ hãi bất an như mới rồi, thay vào đó là ánh mắt ôn nhu nhìn Ji Yeon, hai tay nâng lên xoa mặt Ji Yeon, giúp Ji Yeon lau đi nước mắt vừa chảy ra. Rốt cuộc vẫn không kìm nén được Ji Yeon lại cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán Hyo Min. Đã bao nhiêu lâu không được làm như vậy đối với Hyo Min? Thậm chí còn bỏ lại cô ấy ở đây, một mình gánh chịu hết tất cả thống khổ. Từ từ hôn lên khóe mắt đã đỏ bừng vì khóc của Hyo Min, lại hôn lên vệt nước mắt đã khô trên má cô ấy, Ji Yeon muốn dùng hành động này để cho Hyo Min biết tình yêu của mình đối với cô ấy. Thân thể Hyo Min theo từng động tác của Ji Yeon mà nhẹ nhàng run lên. Cuối cùng dời xuống trên đôi môi Hyo Min, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi của mình để làm dịu đôi môi khô khốc kia, cứ như vậy tiến vào một nụ hôn thật sâu, nụ hôn của nhớ nhung.

Ji Yeon luyến tiếc rời khỏi đôi môi hấp dẫn kia, cúi người nhìn đối phương đã đỏ ửng cả khuôn mặt, tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt gầy đến đáng thương của Hyo Min, đau lòng không dứt. Cuối cùng cô cũng trở lại, tuyệt đối sẽ không rời khỏi người con gái này một lần nào nữa.

"Unnie mệt mỏi rồi, ngủ sớm đi!"

"Unnie muốn ngủ cùng em"

Hyo Min khẩn trương nói.

Ji Yeon gật đầu đáp ứng, cũng nhanh chóng nằm lên giường, kéo chăn đắp lên cho hai người. Mà khi Ji Yeon vừa nằm xuống, Hyo Min liền chui vào trong ngực cô, hai tay siết chặt eo của cô. Khẽ thở dài, Ji Yeon cũng ôm lại Hyo Min vào lòng, tay khẽ xoa trên lưng Hyo Min, muốn dùng nhiệt độ cơ thể mình để sưởi ấm cho thân thể gầy yếu lạnh lẽo này.

"Ji Yeonie"

Hyo Min ở trong lòng Ji Yeon, nhẹ giọng nói.

"Lúc em đi vắng, unnie đã ôm gối để ngủ, nhưng mà... vẫn không ngủ được"

Hai tay Ji Yeon lại thêm siết chặt Hyo Min trong lòng, tim lại một lần nữa đau nhói, không thể thốt lên lời nào.

"Tại sao em đi lâu như vậy?"

Hyo Min lại ngẩng đầu lên hỏi.

"Việc của Bo Ram unnie đã xong rồi sao?"

Ji Yeon sửng sốt, tại sao Hyo Min lại hỏi như vậy? Nhíu mày cúi đầu nhìn người trong ngực, đôi mắt trong suốt đang chăm chú nhìn mình, dường như có chút chuyện cô cần phải tìm hiểu rõ.

"Em sẽ không đi nữa, phải không?"

"Uhm, em không bao giờ rời xa unnie nữa"

Ji Yeon khẽ cười, hơi cúi đầu hôn lên trán Hyo Min, tay vỗ nhẹ lên lưng cô ấy, khẽ nói.

"Ngủ đi!"

Nhìn Hyo Min từ từ nhắm hai mắt lại chìm vào giấc mộng, Ji Yeon cảm thấy lúc này mình mới thật sự được sống, trái tim bây giờ mới thực sự được lấp đầy. Khi quyết định trở về, cô đã sớm có chuẩn bị hết thảy. Mặc kệ ngày mai như thế nào, mặc kệ chủ tịch Park muốn làm gì, cô cũng sẽ không lùi bước. Hyo Min đã dũng cảm vì cô như vậy, chẳng lẽ cô lại không thể?

Buổi sáng, dù rèm cửa sổ có dày đến mức nào cũng không thể ngăn được ánh nắng chói chang rọi vào trong phòng, Ji Yeon khẽ nhíu mày khi bị ánh nắng làm phiền, cố gắng mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên nhìn thấy lại là gương mặt xinh đẹp đang say ngủ của người yêu. Miệng bất giác nâng lên một đường cong, bàn tay cũng khẽ đưa ra vuốt nhẹ lên sợi tóc vương trên mặt Hyo Min. Cảm xúc trên tay cho cô biết mình không phải đang nằm mơ như mỗi ngày thức dậy trong suốt hai năm qua, người trước mắt sẽ không biến mất trong nháy mắt một lần nào nữa. Khẽ rút tay Hyo Min ở trên người mình ra, Ji Yeon ngồi dậy, hơi nghiêng người cúi xuống hôn lên trán Hyo Min, sau đó xuống giường. Cô có rất nhiều việc phải làm, rất nhiều chuyện cần hiểu rõ về cuộc sống của Hyo Min trong suốt hai năm qua.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Ji Yeon đi xuống phòng khách, từ trên cầu thang cũng đã nhìn thấy người phụ nữ trung niên đã giúp mình tối hôm qua. Mà người phụ nữ kia cũng là nhìn thấy Ji Yeon, nở một nụ cười hiền hậu, gật đầu một cái. Tiến lên trước mặt người phụ nữ kia, Ji Yeon khẽ cúi đầu, mỉm cười nói.

"Dì Kim, phải không?"

Nhận được cái gật đầu trả lời của đối phương, Ji Yeon mới cúi người 90 độ, giọng nói mang theo sự biết ơn.

"Cảm ơn vì tối hôm qua đã giúp đỡ!"

"Tôi không phải là giúp cô"

Dì Kim lắc đầu cười nói.

"Chỉ là muốn tiểu thư không còn phải khổ sở thêm nữa"

"Có thể cho tôi biết mọi chuyện về cô ấy trong suốt hai năm qua sao?"

Ji Yeon ngẩng đầu, ánh mắt thành khẩn hướng về phía người đối diện.

Dì Kim không vội vàng trả lời, chỉ đưa ánh mắt quan sát người trước mặt mình. Hơn hai năm trước chính là cậu con trai thư sinh anh tuấn, phong độ lịch lãm khiến cho hết thảy người làm trong nhà đều không khỏi trầm trồ khen ngợi cùng cảm thán về sự xứng đôi với tiểu thư của bọn họ. Mà ngày hôm nay, đứng trước mặt bà, vẫn là gương mặt đó, vẫn là dáng người đó, chỉ là mái tóc đã dài hơn một chút, nhưng cả người lại toát lên một vẻ đẹp rất nữ tính. Điều này khiến bà có chút không quen mắt, khẽ thở dài quay đầu qua hướng khác, bàn tay đưa ra hướng về phía cửa ra vào, giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

"Cô có muốn cùng tôi đi dạo ngoài vườn một chút không?"

Tia nắng buổi sáng vẫn xuyên thấu qua rèm cửa, len lỏi qua những kẽ hở mà chiếu sáng cả căn phòng, Hyo Min khẽ cựa mình, muốn ôm thân thể đối phương tìm hơi ấm, lại không nghĩ tới đưa tay ra cũng chỉ là một khoảng không trống rỗng. Khẽ nhíu mày, bàn tay vẫn vươn ra cố gắng tìm tòi một điều gì đó nhưng kết quả lại là vô ích, hai mắt chợt mở ra. Nhìn vị trí bên cạnh mình trống không mới hoảng hốt bật người ngồi dậy, ánh mắt tìm kiếm xung quanh căn phòng. Kết quả vẫn không có gì thay đổi, hai tay ôm lấy đầu mình cố nhớ lại chuyện đã xảy ra tối ngày hôm qua. Rõ ràng Ji Yeon đã xuất hiện trước mắt cô, rõ ràng Ji Yeon đã ôm cô, tại sao bây giờ lại không thấy Ji Yeon đâu? Chẳng lẽ cô lại là nằm mơ hay sao?

"Không, rõ ràng không phải là mơ"

Hai tay nắm lấy tóc, Hyo Min không ngừng lắc đầu phủ nhận.

Ánh mắt chợt dừng lại ở trên chiếc ghế sofa gần đó, kia chẳng phải là áo khoác của Ji Yeon hay sao? Hyo Min vội vã xuống giường, cũng không quan tâm mình là đang chân trần, chạy tới ghế sofa, hai tay cầm lên chiếc áo khoác ôm vào trong ngực. Đây chính là áo của Ji Yeon, cô chắc chắn mình không phải là mơ. Nhưng mà Ji Yeon đâu? Chẳng lẽ Ji Yeon lại một lần nữa rời cô mà đi hay sao? Nghĩ tới khả năng đó, Hyo Min liền lao ra khỏi phòng, chạy xuống tầng dưới.

"Mỗi ngày tiểu thư cũng sẽ ngồi trên chiếc ghế này ngẩn người, một hồi cười, một hồi lại khóc"

Giọng nói dì Kim mang theo đau lòng kể lại.

"Nhưng cứ đến đúng giờ ăn, tiểu thư sẽ tự mình đi vào trong nhà đòi ăn cơm, miệng còn lẩm bẩm nói [Ji Yeon nói phải ăn đủ bữa, như vậy Ji Yeon sẽ trở về]"

Nhìn người bên cạnh đang cúi đầu không nói gì, bà thở dài một cái tiếp tục nói.

"Thấy tiểu thư như vậy, tất cả chúng tôi đều là đau lòng, cô ấy đã từng là một cô gái hoạt bát vui vẻ, thậm chí khi có cậu Park Ji Yeon ở bên cạnh, trong ánh mắt cô ấy đều lóe lên hạnh phúc. Nhưng mà cuộc sống đúng là không thể ngờ được"

Bà khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười lại mang theo xót xa.

"Tôi không biết giữa hai người con gái có thể tồn tại tình yêu hay không, nhưng có một điều tôi có thể chắc chắn, đó là tiểu thư không thể sống nếu không có người tên là Park Ji Yeon, dù cho đó là một cô gái"

"Tôi..."

Ji Yeon ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn người bên cạnh, không biết phải nói lời gì. Cô không biết cuộc sống của Hyo Min đã trôi qua khổ sở đến như vậy, thậm chí cô còn từng suy nghĩ cô ấy đang hạnh phúc cùng một người đàn ông khác. Quả nhiên, cô là đang không tin Hyo Min, không tin vào tình yêu của cô ấy, Park Ji Yeon cô thật đáng chết!

"Ji Yeon! Ji Yeon!"

Tiếng gọi cất lên khiến cả Ji Yeon và dì Kim đều quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, lại chỉ thấy Hyo Min trong chiếc váy ngủ xốc xếch, gương mặt hoảng hốt tái nhợt, trên tay còn ôm chiếc áo khoác của cô đang chạy từ trong nhà đi ra, phía sau là hai cô giúp việc đang đuổi theo. Cả hai người đứng dậy, đồng thời vội vã tiến về phía Hyo Min, mà Hyo Min trong nháy mắt nhìn thấy Ji Yeon, giống như đóa hoa hướng dương tìm được ánh nắng mặt trời, vội vã chạy tới nhào vào trong ngực Ji Yeon.

"Ji Yeon, không được đi"

Hyo Min kích động kêu lên.

"Không được bỏ lại unnie mà đi nữa, tuyệt đối không thể!"

"Không đi, em sẽ không đi đâu hết"

Một tay vuốt ve mái tóc xõa dài trên vai Hyo Min, một tay vỗ nhẹ lưng an ủi cô ấy, Ji Yeon nén nước mắt nhẹ giọng nói.

"Không được đi, không cho phép em rời khỏi unnie"

Hyo Min chôn mặt vào trong ngực Ji Yeon, vừa lắc đầu vừa khóc, giọng nói nghẹn ngào lại mang theo quả quyết.

"Đừng lo, em tuyệt đối sẽ không đi nữa"

Ji Yeon kéo Hyo Min ra khỏi ngực mình, hai bàn tay áp lên đôi má đỏ bừng của Hyo Min, dùng ngón cái lau đi nước mắt của cô ấy, cúi đầu ôn nhu nói.

"Ngoan, mau đi dép vào, nếu không sẽ bị lạnh"

Vừa nói, Ji Yeon vừa cúi người xuống lấy dép trong chân của mình ra đi vào chân của Hyo Min.

Đúng lúc này, một chiếc xe từ phía ngoài tiến vào bên trong khu nghỉ dưỡng khiến cho mấy người giúp việc bên cạnh rối rít hướng ánh mắt nhìn theo. Cho tới khi chiếc xe dừng lại ngay gần chỗ bọn họ đứng, Ji Yeon cùng Hyo Min mới quay đầu nhìn sang. Trưởng phòng Yoon từ trên ghế phụ lái bước xuống vội vã mở cửa xe phía sau, tất cả mọi người ở đó đều cung kính cúi đầu chào người đàn ông bước xuống từ trên xe.

"Chủ tịch!"

Ji Yeon cũng không vội vàng hoảng hốt, nhẹ nhàng giúp Hyo Min đi dép xong mới đứng thẳng người lên. Mà Hyo Min khi vừa nhìn thấy chủ tịch Park cũng liền kinh hãi, nhanh chóng nép phía sau lưng Ji Yeon, tay nắm vạt áo Ji Yeon thật chặt. Nhẹ nhàng nắm chặt tay Hyo Min, muốn cho cô ấy biết mình vẫn sẽ ở đây, cùng cô ấy đối mặt với mọi chuyện, Ji Yeon mỉm cười lắc đầu ý nói không có việc gì. Ánh mắt cuối cùng là kiên định nhìn về phía người đàn ông trước mặt mình, lần này cô sẽ không trốn tránh nữa, sẽ không bỏ chạy nữa, sẽ không bỏ lại Hyo Min một mình nữa, có chết cô cũng muốn đưa Hyo Min đi.

--------------------------------------

Park Hyo Min của mấy chế xuất hiện rồi nga =))))))))) tính cho chap này end luôn mà tại nó là chap 49, số không được đẹp cho lắm nên tui cố kéo thêm 1 chap nữa đó ^^ end sớm mọi người lại bỏ tui mà đi, tui buồn *chấm nước mắt kèm nước mũi* ah, mà tui đang đắn đo xem có nên viết bonus hay là chuyển qua hoàn thành sớm cái "Chúng ta là gì của nhau?", góp ý cho tui đi nào :))) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com