Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

#67

Chương 67 Cung Âu trả thù

Có cần phải cách xa hắn như thế sao?

Cung âu nhíu lông mày đem cả người cô lật qua, cúi đầu xuống dùng sức tại môi cô hôn một cái đem cô ôm trọn trong lòng ngực của mình, cảm nhận được hơi ấm trên người cô, lúc này mới thỏa mãn.

Môi cô bị chính cô cắn nát , máu không chảy những vẫn là có mùi máu tươi nhè nhẹ, hô hấp lúc nhanh lúc chậm, tựa như đang ở trong giấc mơ thấy cái gì tự như....

Là ác mộng sao.

Cái này lại để cho hắn hôm nay ở trong xe nhìn thấy toàn cảnh.

Qua cửa sổ thủy tinh nhìn cô và một người phụ nữ trung niên nào đó đang ngồi trong quán cà phê nói chuyện, cô cầm bút mà tay run đến lợi hại nhu nhược bất lực.

Hắn đưa tay mình sơ đếǹ tay cô cầm chặt , ngón tay nhỏ của cô hết sức mềm mại nhưng lạnh như băng tuyết.

"........."

Cung Âu nắm tay cô một hồi lâu rồi bỏ ra, bắt đầu đi vào phòng tắm tắm gội thay đổi áo tắm đi ra ngoài.

Thiên Chi Cảng buổi tối không có người hầu chỉ một mình Phong Đức trong phòng khách loay hoay lấy một ḷo hoa, đêm càng dư thừa, thấy Cung Âu đi ra lập tức cung kính cúi đầu " Thiếu gia."

"Tìm hiểu cho tôi tất cả người trong gia đình Thời Tiểu Niệm."

Cung Âu một bên lạnh lùng nói, vừa đi đến trên ghế salon ngồi xuống.

"Thời gia." Phong Đức sửng sốt một hồi lập tức gật đầu "Vâng, thiếu gia."

Cung Âu di chuyển một chân đôi mắt thâm thúy nhìn về phía Phong Đức đang loay hoay bình hoa " Lúc anh điều tra Thời Tiểu Niệm có phải là không điều tra được nàng cùng gia đình quan hệ không tốt."

Quan hệ của Thời Tiểu Niệm với gia đình hắn trước kia cũng không có để ở trong lòng.

Nếu hôm nay không chứng kiến hắn cũng không biết đến Thời Tiểu Niệm bị cha mẹ nuôi cắt đứt quan hệ.

Phong Đức cầm kéo cắt bỏ cành hoa nghe vậy suy nghĩ vài giây mới chậm rãi nói " Thời Tiểu thư là con nuôi, từ nhỏ thành tích cũng không tệ lắm nhưng thế nào cũng không bằng em của cô, mà cô lớn lên cũng không phải đứa con tốt, lúc đó bác sĩ tâm lí phần tích qua Thời tiểu thư vì quanh năm tự ti mà bị hoàng tưởng mới có thể tìm đến Thiếu gia hạ dược, muốn trèo cao một bước lên trời, nhưng hiện tại xem ra Thời tiểu thư không phải là người như thế." 3 năm trước đây Thời Tiểu Niệm cũng không biết vì sao lại hạ dược hắn.

"Phong Đức." Cung Âu từ sau đi lại gần, hờ hững mở miệng, Phong Đức nhìn về phía hắn.

" Anh đi thành lập một bộ phận toàn diện chèn ép Thời gia, chỉ cần là có quan hệ cùng Thời gia đều chèn ép." Cung Âu dùng giọng nói trầm nhất tần nhẫn đưa ra một mệnh lệnh "Nhất là cái cô em kia của Thời Tiểu Niệm, nghe nói cô ta là mình tinhh đúng không, ta muốn cô ta không thể lăn lộn nỗi trong làng giải trí."

Nghe anh phân phó Phong Đức có chút kinh ngạc nhìn về phía Cung Âu, cảm thấy nghi ngờ những vẫn là nghe theo " Tôi hiểu ...Thiếu gia."

Đây là cái gì. Sự tình là làm sao ?

Cung Âu ưu nhã mà ngồi sắc mặt âm trầm, đáy mắt ẩm nấp một tia nguy hiểm lát máu trong sáng giống như thợ săn nghe được mùi máu của con mồi.

Hắn chằm chằm nhìn Phong Đức cắt bỏ một cành hoa rời trên bàn trà đột nhiên hỏi " Tại sao lại cắt một cành?"

Phong Đức theo tầm mắt của hắn nhìn qua, bàn tay vuốt ve hoa trong bình kiều diễm." Bởi vì nó e ngại, đấy là một cành cởi mở nhìn xem cái này một cành hoa tách ra xinh đẹp hơn."

Phần cắt hoa nghệ thuật Phong Đức mười phần đắc y.́

Cung Âu âm trầm liếc hắn một cái, bỗng đừng từ trên ghế salon đứng lên nghiêng về phía trước, ngón tay thon dài trực tiếp đem một cành hoa trong bình vứt xuống đất cầm lấy cành bỏ cắm vào trong bình, tiếng nói cao cao tại thượng liều lĩnh " Tôi muốn cái cành ai cũng chướng mất này tách ra tại chỗ nào cũng chối mắt nhất."

Nói xong Cung Âu quay người rời đi vừa đi vừa nói " Chuyện này tạm thời đừng để Tiểu Niệm biết."

Để cô lãng quên chuyện này trong thời gian nhanh nhất " Vâng, thiếu gia."

Phong Đức gật đầu đôi nếp nhắn xung quanh lập tức hướng tới bình hoa lâm vào trầm tư.

Xem ra thiếu gia lúc này là đang làm cho một cành hoa động tâm ...

Thiên chi cảng ... tại một lâu đài ở chỗ khác.

Mộ Thiên Sơ cùng Thời Địch định ra khỏi nhà thì ở trong truyền đến một thành âm sắc bén "Cái gì? Chị cùng Cung Âu ở chung một chỗ, mẹ có phải nhìn lầm không."

Thời Địch ngồi trang điểm trước gương, lúc này mới hướng trên mặt trong điểm, lúc này mới khiếp sợ mà quay đầu lại nhìn về phía phía mẹ.

Trong phòng ba người không hẹn mà cùng mà nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy Mộ Thiên Sơ âu phục thẳng mà từ bên ngoài đi tới, ánh mắt hờ hững, trên mặt không có biểu lộ cảm xúc gì.

"Thiên Sơ, con về rồi." Mân Thu Quân cùng lúc lập tức đứng thẳng thân thể.

Tuy nhiên là con rể của mình, nhưng Mộ Thiên Sơ cao cao tại thượng là Mộ thị thiếu gia, bọn họ Thời gia ở trước mặt hắn luôn cúi đầu nhất đẳng.

Thời Địch đang trang điểm trang điểm trước gương đứng lên, có chút kích động mà nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, "Anh bây giờ làm sao vậy? Vừa nhắc tới Thời Tiểu Niệm, anh lại nói giúp chị ta, anh trước kia không phải như thế."

Trước kia, Mộ Thiên Sơ đối với Thời Tiểu Niệm tràn đầy chán ghét.

Trước kia, Mộ Thiên Sơ đối với cô rất nhiều yêu thương, cô không muốn ở cùng nhà với đại gia tộc, phải làm hài lòng vẻ mặt cha mẹ chồng, hắn tựa mặt khác tại Thiên Chi cảng mua nhà, làm cho cô chỉ làm một mình anh hài lòng.

Có thể từ sau khi kết hôn, chỉ cần cô vừa nói tới Thời Tiểu Niệm, Mộ Thiên Sơ liền không cho cô nói tiếp, đối với cô cũng không còn cưng chiều như trước kia, làm cho cuộc sống hôn nhân ngày càng tụt dốc.

"Vậy các người có ý kiến phê bình họ sao?" Mộ Thiên Sơ liếc nhìn bọn họ, nhàn nhạt mà nói "Một nhà ba người ở chỗ này không phân biệt tốt xấu phê bình người con gái của Cung Âu. Có chuyện không thể ở trước mặt lên tiếng hỏi sao?"

"Đây là sự thật! Chẳng lẽ lại Cung Âu lại có hứng thú với chị ta? Chị ta tính toán muốn lấy cái gì vậy?" Thời Địch căm giận mà nói.

"Thời Tiểu Niệm có cái gì không đáng để lấy?"

Mộ Thiên Sơ nhàn nhạt mà hỏi lại.

"Anh......" Thời Địch nhìn xem hắn như thế bảo vệ Thời Tiểu Niệm, lập tức khi không đứng một chỗ.

Mân Thu Quân lôi kéo cô, dùng ánh mắt ý bảo cô đừng tìm Mộ Thiên Sơ tranh chấp, sao vậy nói Mộ gia đều so là cao hơn quá nhiều, cô như vậy nhao nhao không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Thời Địch tròng mắt đi lòng vòng, tay che lên bụng của mình, "Ah, đau quá ah......"

"Xảy ra chuyện gì, Tiểu Địch?"

Thấy thế, Thời Trung cùng Mân Thu Quân lập tức lo lắng mà đỡ lấy Thời Địch.

Thời Địch ôm bụng, ủy khuất mà nhìn về phía Mộ Thiên Sơ hờ hững mặt, mang chút ít âm thanh âm ai oán bắt đầu đặc biệt động lòng người, "Thiên Sơ, anh thay đổi, tại sao hiện tại anh chỉ biết giúp chị nói chuyện? Em mới là vợ của anh, là mẹ của con anh."

"Bây giờ." Thời Trung đứng ra nói, "Thiên Sơ, chúng ta Thời gia đối với con không tệ, ta ở công ty giúp con làm, Thời Địch vì con thai nghén, vậy mà con lại giúp Thời Tiểu Niệm, nha đầu kia đã nói cái gì sao, chúng ta đã cùng nó đoạn tuyệt quan hệ, từ nay về sau, chúng ta Thời gia không có đứa con gái nào là Thời Tiểu Niệm."

Đoạn tuyệt quan hệ.

Mộ Thiên Sơ đứng ở nơi đó, con mắt quang quét thoáng một phát, cái này mới phát hiện Mân Thu Quân trong tay còn cầm một phần hồ sơ, tiêu đề rõ rành--« Giấy đoạn tuyệt quan hệ cha con ».

Bọn họ đem Thời Tiểu Niệm triệt để đuổi ra khỏi nhà.

Tốt.

Rất tốt.

Mộ Thiên Sơ sắc mặt không có gì biến hóa, sau nửa ngày, hắn hướng Thời Địch đi tới, thò tay đem cô ôn nhu tiến vào trong ngực, thấp con mắt dừng ở cô, "Không có ý gì, là anh gần đây tâm tình không tốt, nói chuyện không chú ý, anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra xem."

Gặp Mộ Thiên Sơ thái độ mềm hoá xuống, Thời Địch minh bạch thấy tốt thì lấy, y như là chim non nép vào người mà dựa sát vào nhau tiến trong lồng ngực của hắn, ôn nhu nói, "Cái kia cũng không cần, chỉ cần anh cùng em là tốt rồi."

"Đương nhiên, anh sẽ một mực cùng em."

Mộ Thiên Sơ ôm cô, trắng nõn trên lưng cô vỗ nhè nhẹ, thanh âm như lúc ban đầu thật ôn nhu, một đôi mắt lại cũng không nhìn xem cô, mà là nhìn về phía Mân Thu Quân trong tay là giấy đoạn tuyệt.

Thời Tiểu Niêm ngủ một giấc rất sâu, một mực ngủ đến sáng ngày thứ hai.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào hoa lệ phòng ngủ, Thời Tiểu Niệm từ trên giường mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, hai chân đau nhức, đêm qua vừa về đến nàng đã bị Cung Âu giày vò tới mệt rã rời, cuối cùng hoàn toàn là mệt mỏi ngã vào trong ngực của hắn.

"......"

Thời Tiểu Niệm hướng bên người nhìn thoáng qua, Cung Âu cũng không trên giường.

Cô ngồi xuống, đưa tay lên ngửi qua, có nhàn nhạt mùi sữa tắm thơm ngát, cô không nhớ rõ tối hôm qua có tắm rửa qua.

Thời Tiểu Niệm thò tay gõ gõ đầu, hồi tưởng lại, cô tối hôm qua ngủ vào thời điểm hỗn loạn, là cảm giác được có người đem cô ôm vào ôm ra.

Là Cung Âu.

Nam nhân này rõ ràng vì cô mà tắm rửa.

Thời Tiểu Niệm có chút quẫn bách, vén chăn lên xuống giường, nhìn thời gian, rõ ràng đã là 9h sáng.

Như thế đã muộn.

Lúc này, Cung Âu rõ ràng không có đòi cô làm bữa sáng? Bình thường, cô bắt đầu muộn một chút, hắn đều kêu la om sòm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #tổngtài