Chap 43: Chỉ vì anh thích em
Lúc trước cô đã đáp ứng đãi anh một trăm bữa ăn.
Nhưng mà việc này cũng căn bản không có thực hiện xong, không giải quyết được gì.
Hiện tại, anh đột nhiên lại nhắc tới ......
Chu Phạn Phạn biết, trọng điểm lần này căn bản không phải ăn cơm. Có lẽ...... trọng điểm lần trước cũng không phải ăn cơm?
Chẳng lẽ những gì bọn Thất Thất nói trước đây là sự thật, mọi chuyện chỉ là "Âm mưu" mà thôi.
Nhưng nếu như vậy cũng quá sớm đi, lúc ấy chẳng lẽ anh đã thích cô sao?
Nhưng cô nhớ rõ ràng, khi đó anh biết cô tiếp cận anh chỉ vì Quan Tri Ý, đã rất tức giận, lẽ ra lúc đó anh nên ghét cô mới đúng, làm sao có thể thích cô được.
Chu Phạn Phạn nghĩ trăm lần cũng không ra, nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy, bất luận thế nào thì hiện tại anh nói thích cô là sự thật.
Nói thật ra, trước khi Quan Nguyên Bạch tỏ tình, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc có một mối quan hệ yêu đương thực sự......
Cô chỉ mơ hồ cảm thấy mình có chút cảm xúc khác với Quan Nguyên Bạch.
Nhưng loại cảm xúc này, rốt cuộc có được gọi là động tâm hay không?
Ngày hôm sau, Từ Hiểu Thiên sáng sớm liền ra cửa để dạy kèm cho cháu gái Tống Lê.
Chu Phạn Phạn vẫn lo lắng cho cô, nhưng cũng không làm gì được. Hơn nữa, Từ Hiểu Thiên nói cô ấy cảm thấy vui vẻ nên cô không có lý do gì lại làm phiền hạnh phúc của người khác.
Buổi sáng, sau khi làm xong hết bài tập, cô lái xe đến Tinh Hòa Loan.
Đúng vậy, cô vẫn quyết định đến nhà Quan Nguyên Bạch để gặp anh.
Bởi vì cô muốn biết cảm xúc của chính mình khi cùng anh ở bên nhau, có phải là động tâm hay không.
Phải chăng vì thích anh nên cô không thể từ chối anh...
Đến nhà Quan Nguyên Bạch, cô xuống xe, ngựa quen đường cũ mà ấn mật khẩu.
Tích ——
Cửa mở.
Chu Phạn Phạn do dự đưa tay ra, cuối cùng đẩy cửa ra. Ở sảnh, đôi dép nhung màu hồng của cô đã được đặt sẵn ở đó, biểu hiện chủ nhà đã sớm nghênh đón cô.
Cô nhìn chằm chằm đôi dép một hồi, treo túi xách sang một bên rồi, thay đổi dép lê.
Phòng khách trống không, Quan Nguyên Bạch không có ở đó. Cô vốn tưởng rằng anh có thể còn ở công ty nên chưa vội quay trở về, nhưng cô lại nghe động tĩnh trong bếp.
Chu Phạn Phạn đi qua, vừa tới cửa phòng bếp, nhìn thấy một người đàn ông đưa lưng về phía cô, đang làm bít tết.
Nghe được động tĩnh, anh quay đầu lại, "Em tới rồi à"
Quan Nguyên Bạch mặc một chiếc áo len trắng rộng thùng thình, quần tây màu xám nhạt, đeo tạp dề, tóc không hề rối, mềm mại rũ xuống nhìn vô cùng ôn nhu.
Chu Phạn Phạn ngẩn người, nói: "Anh đang làm gì vậy."
Quan Nguyên Bạch nói: "Bạn anh cho anh bít tết, hôm nay em tới, vừa lúc lấy nó ra ăn luôn."
Chu Phạn Phạn: "Anh làm được chứ, có cần em gì giúp gì không?"
Quan Nguyên Bạch nói: "Không cần, em ra ngoài ngồi một lát, cái này anh sẽ làm xong nhanh thôi."
Động tác anh trông có vẻ không thuần thục chút nào, rõ ràng là anh vừa học được.
Chu Phạn Phạn mặc dù lúc này rất khẩn trương, nhưng vẫn tiếng lên trước, "Cái kia...... Có cần em giúp không?"
"Những nguyên liệu khác anh đã chuẩn bị xong, không cần giúp gì đâu." Quan Nguyên Bạch vẫn đang cẩn thận xử lí thịt bò, đột nhiên nói, "Em giúp anh kéo một chút tay áo lên đi."
Áo len của anh là loại rất rộng, tay áo xắn lên không ổn lắm, lúc này tay áo đột nhiên xõa xuống, mà hai tay anh đều dơ.
Chu Phạn Phạn lập tức duỗi tay: "Ừ! Được."
Cô nắm hai bên tay áo chuẩn bị xắn lên.
Nhưng xắn tay áo lên không thể tránh né đụng tới cánh tay anh, đầu ngón tay chạm vào làn da có chút mịn màng và ấm áp của anh...... Chu Phạn Phạn nháy mắt dừng lại.
Quan Nguyên Bạch cũng dừng lại, anh hơi rũ mắt xuống, ánh mắt rơi xuống vành tai của cô.
Sợi tóc buông xuống, vành tai ẩn trong đó, đỏ tươi ướt át, phần cổ một mảnh cũng có màu đỏ.
Ánh mắt anh tối sầm lại, nhẹ nhàng hỏi cô: "Như thế nào không xắn."
"A...... xắn."
Chu Phạn Phạn tựa hồ bừng tỉnh phản ứng lại, vội vàng xắn tay áo lên đến khuỷu tay.
Cô lập tức rút tay về: "...... Được rồi."
Anh mắt Quan Nguyên Bạch vẫn dán chặt vào tai cô,không rời đi: "Ừ, cảm ơn em."
Chu Phạn Phạn đột nhiên không ý thức được, thở nhẹ một hơi, đổi chủ đề: "Anh học qua sách sao? Được chứ, thịt bò tốt như vậy, đừng lãng phí."
Quan Nguyên Bạch nói: "Không khó, chỉ cần chiên một chút là được."
"Được...... Vậy, em ra ngoài trước nha?"
"Ừm."
Chu Phạn Phạn vội vàng bỏ chạy, chạy chậm vào phòng khách.
Cô sờ sờ mặt, cảm thấy gương mặt có chút nóng.
Là bởi vì biết anh đối với mình có ý tứ, cho nên cảm xúc cô phập phồng hơn trước?
Chỉ xắn tay áo lên thôi ! Tại sao mặt cô lại đỏ!
Thật xấu hổ......
Một lúc sau, gương mặt cuối cùng cũng nguội dần.
Chu Phạn Phạn lúc này mới chú ý tới trên bàn có rất nhiều món ăn, ngoài trái cây, còn có đủ loại đồ ăn vặt.
Quan Nguyên Bạch ăn đồ ăn vặt sao...... Trước kia chưa thấy bao giờ.
Là chuẩn bị cho cô?
Chu Phạn Phạn nhìn về phía phòng bếp, nhịn không được nhếch lên khóe miệng, lấy một túi nhỏ trái cây sấy khô mở ra.
Để phân tán sự chú ý, cô mở TV tìm chương trình tạp kỹ xem.
Xem một hồi, đột nhiên thấy Quan Nguyên Bạch đi ra: "Quên nói vói em, đừng ăn đồ ăn vặt."
Chu Phạn Phạn trong tay còn cầm gói đồ ăn vặt, nghe tiếng ngượng ngùng buông xuống: "Cái này...... Không thể ăn sao."
"Là anh mua cho em, nhưng em đừng ăn trước bữa ăn." Quan Nguyên Bạch nhìn xem cô ăn gì, thấy cô không ăn nhiều mới nhẹ nhàng thở ra, "Đừng ăn, đợi lát nữa ăn không vô bữa tối."
"Ồ......"
Nửa giờ sau, nhà ăn bên kia cũng có động tĩnh.
Chu Phạn Phạn mơ hồ ngửi thấy mùi thơm, cô không tiếp tục xem TV, đứng dậy đi vào phòng bếp.
Quan Nguyên Bạch quả nhiên đã làm xong bò bít tết, còn làm một chút món ăn kèm.
"Đi rửa tay đi."
"Ừm."
Sau khi đi rửa tay về, Quan Nguyên Bạch ra hiệu cho cô ngồi xuống đối diện anh, bắt đầu ăn bữa tối.
Chu Phạn Phạn ngồi xuống, cầm lấy dao nĩa, cắt miếng bò bít tết.
Miếng bít tết rất mềm, độ nóng được kiểm soát tốt đến không ngờ. Cô cắn một miếng, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt Quan Nguyên Bạch liền nói: "Ăn rất ngon."
Mọi người nấu ăn đều hy vọng món ăn của mình được người khác khen ngợi, Chu Phạn Phạn biết rõ.
Quan Nguyên Bạch: "Thật sao?"
Chu Phạn Phạn gật đầu: "Rốt cuộc cũng là bít tết ngon......"
Quan Nguyên Bạch cười: "Cho nên là bởi vì bò bít tết ngon, cùng anh không có liên quan gì."
"Không phải, anh chỉnh nhiệt độ và thời gian tương đối thích hợp" Chu Phạn Phạn lại cắn một miếng, lại lần nữa khẳng định, "Em nói thật."
Quan Nguyên Bạch tâm tình vui vẻ: "Ừm, vậy em từ từ ăn đi."
Chu Phạn Phạn gật đầu, lại hỏi: "Sao hôm nay anh ở nhà làm bít tết, ở công ty không có việc gì sao."
Quan Nguyên Bạch: "Anh về sớm."
Chu Phạn Phạn hơi hơi hé miệng, đột nhiên không nghĩ ra được câu hỏi tiếp theo "Sao anh lại về sớm", bởi vì đáp án tựa hồ có điểm rõ ràng.
"Lần trước kỳ thật em còn muốn hỏi anh......" Đang chuẩn bị ăn xong, Chu Phạn Phạn mới lại đột nhiên lên tiếng.
Quan Nguyên Bạch buông dao nĩa xuống: "Cái gì?"
"Anh, sao anh lại thích em? Em cảm thấy khá kỳ lạ." Thời điểm hỏi ra những lời này, đỉnh đầu cô muốn bốc khói.
Quan Nguyên Bạch tạm dừng ,nói: "Sao lại kỳ lạ, trong mắt em, em như vậy không đáng để thích sao?"
"Không phải...... Em chỉ là cảm thấy, nếu không có yếu tố gia đình thì hai chúng ta không thể quen nhau, rất nhiều điểm chung đều không giống nhau a."
Không giống như những ngày còn là sinh viên, có cùng môi trường, cuộc sống sinh hoạt giống nhau, độ tuổi tương tự...... Khi đó, ngây thơ mờ mịt liền có thể ở bên nhau.
"Những người tương đồng không nhất định phải dễ dàng bị thu hút bởi nhau." Quan Nguyên Bạch nói, "Chúng ta có nhiều điểm khác biệt, nhưng điều này không liên quan gì đến việc chúng ta có thích hay không."
"...... Phải không."
"Anh thích em, chỉ là bởi vì thích em." Quan Nguyên Bạch suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi nói, "Nếu một hai phải nói nguyên nhân, có lẽ là bởi vì ở bên em anh cảm thấy vui vẻ. không thể khống chế được nhịp tim của mình, không phải sao."
Trước mắt Quan Nguyên Bạch không nói những lời hoa mỹ, nhưng ánh mắt lại hết sức nghiêm túc.
Nhịp tim không thể kiểm soát được.
Những lời này, giống như một chút cũng chưa sai.
Hiện tại tim cô đập rất nhanh...... có lẽ đây cũng gọi là nhịp tim không thể kiểm soát?
Quan Nguyên Bạch nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng thực chất trong lòng đang thấp thỏm.
Bởi vì anh biết rằng mọi tình cảm của Chu Phạn Phạn dành cho anh đều bắt nguồi từ Quan Tri Ý. Ngay từ đầu là bởi vì anh là anh trai cô ấy, cho nên cô mới nguyện ý tiếp cận.
Sau lại cũng là vì không muốn Quan Tri Ý cho rằng nhân phẩm mình không tốt nên cô đã đi theo anh, đáp ứng yêu cầu "Nấu cơm" vô lý của anh.
Từ đầu đến cuối, cô đối với anh tốt, đều dựa vào khí chất " anh trai của idol" của anh.
Anh biết tất cả mọi thứ vì vậy anh không có cơ sở.
"Trước đây anh đã nói rồi, anh không vội nhận câu trả lời của em. Anh nói cho em biết, anh thích em, là bởi vì anh cảm thấy không thể che giấu được tình cảm của mình dành cho em nữa. Về phần tình cảm của em đối với anh, anh hy vọng em có thể hoàn toàn suy nghĩ cẩn thận, có phải...... tình yêu thuần khiết không." Quan Nguyên Bạch nói: "Nếu em xác định em cùng anh không có khả năng ở bên nhau, xác định em đối với anh một chút cảm giác đều không có, thì hãy nói cho anh biết, như vậy quan hệ chúng ta hiện tại có thể đến đây kết thúc. Nhưng trước đó, anh hy vọng chúng ta vẫn bảo trì trạng thái trước mắt."
Một bữa cơm ăn không tính nhẹ nhàng.
Nhưng khi ra khỏi nhà Quan Nguyên Bạch, tâm trạng căng thẳng của Chu Phạn Phạn đã thỏai mái hơn rất nhiều.
Bởi vì, Quan Nguyên Bạch cho cô một môi trường thoải mái, anh sẽ không ép buộc cô, anh là thật sự muốn cho cô suy nghĩ rõ ràng.
Về đến nhà, Chu Phạn Phạn tắm xong nằm trên giường.
【 Em về đến nhà chưa? 】
Hơn mười phút trước, Quan Nguyên Bạch gửi tin nhắn cho cô, nhưng lúc đó cô đang ở trong phòng tắm.
Cô quay người lại, trả lời: 【 Đã đến rồi, giờ em chuẩn bị đi ngủ 】
Nghĩ nghĩ, lại trả lời: 【 Cảm ơn anh vì món bít tết hôm nay, nó thật sự rất ngon 】
Quan Nguyên Bạch: 【 Vậy lần sau em lại tới ăn nhé 】
Chu Phạn Phạn: 【 Vẫn là anh làm......】
Quan Nguyên Bạch: 【 Ừm 】
Chu Phạn Phạn: 【 Em đột nhiên nhớ tới, em còn thiếu anh 86 bữa cơm】
Quan Nguyên Bạch: 【 Nhớ rõ rõ ràng như vậy? 】
Chu Phạn Phạn: 【 Đương nhiên, lúc trước em tính từng bữa một...... Cho nên, là hủy bò à? 】
Quan Nguyên Bạch: 【 Không hủy bỏ. 】
Chu Phạn Phạn: 【 A......】
Quan Nguyên Bạch: 【 Còn lại, đến lượt anh làm. 】
Chu Phạn Phạn: 【 Thật ngượng ngùng aaa o.o】
Quan Nguyên Bạch: 【 Anh đang theo đuổi em, cũng không cần ngượng ngùng đi 】
Chu Phạn Phạn gần như có thể tưởng tượng ra Quan Nguyên Bạch nếu nói chuyện này với cô mặt đối mặt, trong mắt anh nhất định mang theo một chút ý cười, có điểm vui đùa ý vị. Nhưng lại sẽ cảm thấy, anh vẫn là nghiêm túc.
Ánh mắt Chu Phạn Phạn nhất thời tập trung vào ba chữ "theo đuổi em", trong lòng có chút vui vẻ và ngọt ngào. Cô đột nhiên hưng phấn mà lăn lộn trên giường, sau đó lại móc điện thoại ra xem.
Anh đang theo đuổi cô......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com