Chương 6: Lửa Lò Và Lửa Xưa
Ánh bình minh nhạt nhòa len qua những kẽ hở trên tường gỗ của lò rèn nhà Marrow, chiếu lên bóng dáng Gavyn Storme đang khuân những khúc củi khô từ đống gỗ ngoài sân. Đôi tay phong trần của anh, dù đã quen với kiếm và giáp, giờ đây nhuốm đen vì tro bụi, nhưng anh làm việc không chút phàn nàn. Tiếng củi va vào nhau vang lên khô khốc, hòa cùng tiếng búa gõ đều đặn của Torin Marrow bên trong lò. Gavyn đã thức dậy từ sớm, trước cả khi Eryn nhóm bếp để nấu cháo, như thể muốn chứng minh rằng lời hứa làm việc của anh không chỉ là lời nói suông. Ánh mắt xanh thẳm của anh thỉnh thoảng lướt qua Lysa, người đang đứng gần lò lửa, đôi tay nhỏ nhắn khuấy than với sự tập trung quen thuộc. Dáng vẻ cô trong chiếc váy thô lấm lem tro, mái tóc đỏ rực buộc lỏng dưới ánh sáng buổi sớm, làm anh nhớ đến một ngọn lửa sống – không rực rỡ như ngọn lửa trong lò, mà âm ỉ, bền bỉ, và đầy sức hút kỳ lạ.
Torin ngừng búa, lau mồ hôi trên trán bằng mu bàn tay, rồi nhìn Gavyn với ánh mắt bớt nghi ngờ hơn hôm qua.
“Ngươi làm tốt đấy.”
Ông nói, giọng trầm nhưng không còn cộc lốc.
“Củi này đủ dùng cả ngày. Giờ vào nhóm lò với Bryce, ta cần lửa mạnh để sửa kiếm của ngươi.”
Ông chỉ tay vào thanh kiếm gãy đặt trên bàn gỗ, lưỡi kim loại cùn nhụt phản chiếu ánh sáng yếu ớt từ lò.
Gavyn gật đầu, bước vào lò rèn, nơi Bryce đang đổ nước vào thùng làm nguội.
“Đừng làm chậm tay ta.”
Bryce nói, giọng nửa đùa nửa cảnh giác, rồi đưa cho Gavyn một cây gậy gỗ dài.
“Khuấy than đi, để lửa đều.”
Gavyn cầm gậy, bắt đầu công việc, ánh mắt thoáng lướt qua Lysa đứng cách đó vài bước. Cô không nói gì, nhưng đôi mắt xám của cô lặng lẽ quan sát anh, như thể đang tìm kiếm điều gì đó trong dáng vẻ phong trần ấy.
Khi lò lửa bùng lên mạnh mẽ, Torin cầm thanh kiếm gãy lên, đặt nó vào ngọn lửa đỏ rực.
“Kim loại này cứng hơn ta nghĩ.”
Ông lẩm bẩm, giọng trầm ngâm.
“Rèn từ thời xưa, chắc chắn không phải của đám lính đánh thuê quanh đây. Ngươi nói nó từ gia đình ngươi, nhưng ta chưa từng thấy hoa văn thế này ở Eldraine bây giờ.”
Ông ngẩng lên, nhìn Gavyn với ánh mắt dò xét.
“Ngươi biết gì về nó?”
Gavyn khựng lại, tay vẫn khuấy than, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt anh làm nổi bật vết sẹo nhỏ trên má.
“Không nhiều.”
Anh đáp, giọng trầm.
“Cha ta nói nó là di vật của dòng họ, rèn từ thời các vua đầu tiên. Nhưng ông không kể gì thêm trước khi…”
Anh ngừng lại, đôi mắt thoáng u tối, như thể ký ức ấy là một vết thương chưa lành.
Lysa, từ góc lò, bất ngờ lên tiếng.
“Thời các vua đầu tiên?”
Giọng cô nhỏ nhưng đầy tò mò, khiến cả Torin và Bryce quay sang.
“Ý anh là thời Vương triều Hắc Thạch sao?”
Cô bước tới gần, đôi mắt xám sáng lên như than hồng.
Gavyn nhìn cô, thoáng ngạc nhiên.
“Cô biết về thời đó?”
Anh hỏi, giọng pha chút thích thú.
Torin hừ nhẹ, chen vào.
“Con bé thích nghe chuyện cũ từ mẹ nó. Nhưng đừng tin hết, toàn chuyện cổ tích.”
Ông quay lại thanh kiếm, giáng một nhát búa xuống để làm nóng kim loại.
“Không phải cổ tích đâu, cha.”
Lysa phản bác, giọng kiên định hơn thường lệ.
“Mẹ kể rằng Eldraine từng là vương quốc hùng mạnh nhất phương Tây, thời Vương triều Hắc Thạch cách đây hơn ba trăm năm. Các vua đầu tiên – Vua Eldric, Vua Torwyn – xây những lâu đài bằng đá hoa cương đen, rèn những thanh kiếm bất khả chiến bại để đánh bại lũ quái thú và quân xâm lược từ phía đông. Người ta nói thợ rèn thời đó không chỉ dùng lửa, mà còn dùng phép thuật cổ để khắc những lời nguyền hoặc祝福 lên kim loại.”
Cô ngừng lại, đỏ mặt khi nhận ra mọi người đang nhìn mình.
Bryce cười khẩy.
“Phép thuật? Em tin mấy chuyện đó thật à? Mẹ kể để ru em ngủ thôi.”
Anh quay sang Gavyn.
“Đừng để con bé làm ngươi sợ. Kiếm của ngươi chắc chỉ là đồ cũ, chẳng có nguyền rủa gì đâu.”
Gavyn không đáp ngay, ánh mắt anh dán vào Lysa.
“Có thể không phải cổ tích.”
Anh nói chậm rãi.
“Ta đã thấy… thứ gì đó từ kiếm này. Đêm trước khi đến đây, hoa văn trên chuôi sáng lên, như thể nó sống vậy.”
Anh kể lại cảnh trong rừng – ánh sáng xanh nhạt, hình ảnh mờ ảo của tháp đổ và vầng trăng đỏ – giọng trầm nhưng đầy sức hút, khiến cả lò rèn rơi vào tĩnh lặng.
Torin ngừng búa, nhìn Gavyn với ánh mắt nghiêm trọng.
“Ngươi không đùa chứ?”
Ông hỏi, giọng trầm xuống.
“Nếu thật, thì kiếm này không đơn giản. Eldraine giờ chỉ còn là cái bóng của thời xưa, nhưng ta từng nghe ông nội kể rằng Vương triều Hắc Thạch sụp đổ vì một lời nguyền – một lời nguyền được rèn vào kim loại bởi chính những thợ rèn giỏi nhất. Họ muốn bảo vệ vương quốc, nhưng cuối cùng lại phá hủy nó. Lâu đài Blackspire – chỗ đám lãnh chúa đang ngồi – là tàn tích cuối cùng của thời đó.”
Lysa bước tới gần hơn, đôi tay nắm chặt váy, mắt sáng rực.
“Vậy anh nghĩ kiếm này liên quan đến lời nguyền đó sao?”
Cô hỏi, giọng pha lẫn tò mò và phấn khích.
Gavyn lắc đầu.
“Ta không biết. Nhưng ta muốn tìm hiểu. Đó là lý do ta cần sửa nó.”
Anh nhìn Torin.
“Ông có thể khắc lại hoa văn không? Ta muốn xem chúng rõ hơn.”
Torin nhíu mày.
“Khắc lại? Ta rèn kiếm, không làm trò trang trí. Nhưng…”
Ông nhìn thanh kiếm, rồi quay sang Lysa.
“Con bé có tay khéo. Nếu ngươi muốn, để nó thử. Ta không rảnh làm mấy việc tỉ mỉ đó.”
Lysa giật mình, đỏ mặt.
“Cha, con không…”
Cô định phản đối, nhưng Gavyn cắt lời.
“Ta tin cô làm được.”
Anh nói, ánh mắt xanh nhìn thẳng vào cô, vừa thách thức vừa tin tưởng.
“Cô hiểu hoa văn đó hơn ta nghĩ.”
Bryce hừ một tiếng.
“Đùa à? Lysa mà khắc kiếm? Cha, đừng để tên này xỏ mũi.”
Nhưng Torin giơ tay, ra hiệu im lặng.
“Để nó thử.”
Ông nói, giọng quyết định.
“Nhưng không phải bây giờ. Ta cần xong kiếm trước. Ngươi ở lại thêm một ngày, Gavyn. Làm việc tiếp, rồi mai ta xem con bé làm được gì.”
Gavyn gật đầu, thoáng mỉm cười với Lysa – nụ cười nhạt nhưng đủ làm cô bối rối.
“Cảm ơn.”
Anh nói, rồi quay lại khuấy than, như thể không muốn kéo dài khoảnh khắc ấy.
Ngày trôi qua trong tiếng búa gõ và khói lò. Gavyn làm việc không ngừng – khuân củi, nhóm lửa, thậm chí giúp Bryce khuấy nước làm nguội – với sự kiên nhẫn của một người từng quen với gian khó. Lysa, dù bận rộn bên lò, không thể ngừng nghĩ về thanh kiếm và câu chuyện của Gavyn. Khi hoàng hôn buông xuống, cô lén lấy mẩu sắt cô từng khắc đêm trước từ dưới sàn, so sánh với ký ức về hoa văn trên kiếm. Chúng không giống hoàn toàn, nhưng có nét tương đồng kỳ lạ – như thể cô đã vô tình chạm vào một phần lịch sử Eldraine mà mẹ từng kể.
Đêm đó, trong căn nhà gỗ, Eryn kể lại chút ít về Vương triều Hắc Thạch khi cả nhà quây quần bên bếp lửa.
“Người ta nói sau khi Vua Torwyn chết, lời nguyền lan ra từ những thanh kiếm cuối cùng.”
Bà nói, giọng trầm ấm.
“Triều đình tan rã, lâu đài bị bỏ hoang, và Eldraine rơi vào hỗn loạn. Giờ chỉ còn chiến tranh và đói nghèo.”
Bà nhìn Gavyn.
“Nếu kiếm của ngươi từ thời đó, hãy cẩn thận. Lửa xưa không chỉ sưởi ấm, mà còn thiêu đốt.”
Gavyn gật đầu, không đáp, nhưng ánh mắt anh lướt sang Lysa. Cô ngồi im, tay nắm chặt mẩu sắt giấu trong váy, cảm giác trái tim mình đập mạnh hơn bao giờ hết. Lịch sử Eldraine, thanh kiếm gãy, và người lạ mặt này – tất cả đang dệt nên một sợi dây vô hình, kéo cô và Gavyn vào một ngọn lửa lớn hơn cả lò rèn nhỏ bé của gia đình cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com