Chap 38: Bảo vệ tài liệu mật
Trở lại công việc sau kỳ nghỉ, Engfa và Charlotte được giao nhiệm vụ bảo vệ một tài liệu tuyệt mật. Lần này, không chỉ có họ, mà còn có Tif và Tina, hai đồng nghiệp thân thiết, cũng tham gia hỗ trợ. Dao – người bạn đồng hành cùng Engfa xây dựng công ty từ những ngày đầu – được giao quản lý công việc tại công ty trong lúc Engfa tập trung vào nhiệm vụ đặc biệt này.
Trong không khí căng thẳng của văn phòng, Engfa và Charlotte ngồi đối diện nhau, bàn bạc chi tiết kế hoạch bảo vệ tài liệu. Ánh đèn mờ ảo chiếu lên khuôn mặt họ, tạo ra bóng đổ kỳ ảo khiến khung cảnh thêm phần nghiêm trang.
• "Chị nghĩ chúng ta nên phân chia nhiệm vụ rõ ràng," - Engfa đề xuất, giọng nói toát lên sự nghiêm túc.
• "Em đồng ý. Có lẽ Tif và Tina nên phụ trách giám sát bên ngoài, còn chúng ta sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ tài liệu trong phòng," - Charlotte gật đầu, ánh mắt quyết tâm.
Buổi tối trước khi nhiệm vụ chính thức bắt đầu, cả nhóm quyết định họp lại để rà soát kỹ lưỡng kế hoạch. Tif tươi cười nắm tay Tina, động viên tinh thần cả nhóm:
• "Chúng ta làm việc với nhau lâu rồi, và đã trải qua nhiều thử thách. Cứ tin rằng lần này cũng sẽ thành công."
Tina vỗ vai Engfa và Charlotte, cười động viên:
• "Có hai chị ở đây, tụi em hoàn toàn yên tâm!"
Ngày hôm sau, khi nhiệm vụ bắt đầu, không khí căng thẳng bao trùm. Engfa và Charlotte giữ vững vị trí, ánh mắt không rời khỏi tài liệu cần bảo vệ. Tif và Tina đảm nhận nhiệm vụ giám sát bên ngoài, quan sát từng chi tiết lạ.
Trong những giây phút chờ đợi căng thẳng, Engfa nhận thấy Charlotte có vẻ áp lực, ánh mắt nàng thoáng chút lo âu khi nhìn những tờ tài liệu. Thấy vậy, Engfa nhẹ nhàng nắm tay Charlotte và thì thầm:
• "Em có muốn nghỉ một chút không? Chị ở đây, đừng lo lắng quá."
Charlotte nhìn Engfa, đôi mắt ngập tràn sự tin tưởng:
• "Em thật sự cảm thấy bình yên hơn khi có chị bên cạnh. Nhưng trách nhiệm lớn thế này... em vẫn thấy áp lực."
Engfa mỉm cười, khẽ đặt một nụ hôn lên tay Charlotte:
• "Chúng ta sẽ vượt qua tất cả, cùng nhau."
Trong suốt quá trình làm việc, họ không ngừng trao đổi, phối hợp nhịp nhàng để tạo ra một hệ thống bảo vệ chặt chẽ. Cả hai động viên và hỗ trợ nhau, minh chứng cho sự gắn bó không chỉ trong tình yêu mà còn cả trong công việc.
Một ngày nọ, khi đang kiểm tra lại tài liệu, Engfa bất ngờ bị tấn công bởi một kẻ đột nhập.
Cuộc tấn công xảy ra bất ngờ vào một đêm khi cả nhóm đang túc trực bên những tài liệu tuyệt mật. Không khí trong phòng tĩnh lặng đến nỗi chỉ còn nghe tiếng gõ nhẹ của bút và tiếng thở đều đặn. Engfa, Charlotte, Tif và Tina đã phối hợp chuẩn bị kĩ lưỡng, nhưng vẫn không ai ngờ rằng sự tấn công lại diễn ra quá đột ngột và nguy hiểm.
Trong đêm tối, tiếng động nhỏ từ bên ngoài hành lang khiến cả nhóm giật mình. Charlotte nhíu mày, ánh mắt cảnh giác hướng ra cửa. Cô trao đổi ánh mắt với Engfa, truyền tín hiệu rằng có người đang đến gần. Ngay lập tức, Tif và Tina, đang giám sát bên ngoài, rút vũ khí, ra hiệu cho nhau tiến lại gần phòng tài liệu.
Bất chợt, một bóng đen lướt qua cửa sổ, nhanh như cắt. Cánh cửa bị đẩy bật mở, và một nhóm người lạ mặt lao vào với tốc độ đầy quyết liệt. Trong phút chốc, căn phòng yên tĩnh biến thành chiến trường căng thẳng. Ánh đèn trở nên mờ ảo dưới ánh đèn bảo mật, tạo nên một khung cảnh vừa hỗn loạn vừa căng thẳng.
Engfa nắm lấy tay Charlotte, giọng cô thì thầm nhưng chắc chắn:
•“Em ở lại đây, chị sẽ ra ngoài phối hợp với Tif và Tina. Nhớ giữ chặt tài liệu này, nó rất quan trọng!”
Charlotte định phản đối nhưng Engfa đặt tay lên vai cô, ánh mắt kiên định và dịu dàng như một lời hứa bảo vệ. Charlotte hiểu rằng, trong tình huống này, tin tưởng nhau là điều quan trọng nhất. Cô gật đầu, lòng tràn ngập lo lắng nhưng cũng đầy quyết tâm.
Bên ngoài, Tif và Tina đã đối đầu trực diện với những kẻ tấn công. Tif, nhanh nhẹn né tránh các đòn tấn công, tung cú đá nhanh như chớp vào đối phương, làm chúng lùi lại. Tina lùi về phía Engfa để che chắn, ánh mắt quyết tâm bảo vệ bạn mình.
Engfa bước tới hỗ trợ, tạo thành hàng phòng thủ chắc chắn trước căn phòng chứa tài liệu. Những kẻ đột nhập tỏ ra dày dạn kinh nghiệm, nhưng không ngờ rằng nhóm Engfa lại phối hợp chặt chẽ đến thế. Trong tình huống này, không một lời nói nào cần thiết; ánh mắt, cử chỉ của từng người đã nói lên tất cả.
Engfa vừa thủ thế vừa quét ánh mắt tìm kiếm yếu điểm của kẻ thù. Khi một trong số bọn chúng bất ngờ lao về phía cô với một con dao sắc bén, Engfa xoay người, dùng khuỷu tay chặn đứng đòn tấn công, nhưng mũi dao vẫn rạch một vết dài trên cánh tay cô.
Tif và Tina kịp thời đến, sau khi đánh ngã vài kẻ xâm nhập, quyết định khóa cửa để bảo vệ tài liệu và ngăn những kẻ đột nhập khác tiếp cận. Họ đứng chắn bên ngoài, trao nhau ánh nhìn, như một lời hứa rằng sẽ bảo vệ căn phòng bằng mọi giá.
Trong không gian tối mờ của căn phòng, khi trận tấn công vừa kết thúc, Charlotte lao tới bên Engfa, thấy máu chảy từ cánh tay cô. Sự lo lắng dâng tràn trong mắt nàng, giọng nàng nghẹn lại:
• “Engfa! Chị có sao không? Trời ơi, chị bị thương rồi!” - Charlotte không kìm được, ôm lấy Engfa thật chặt, nước mắt lăn dài. Ánh mắt nàng như muốn chất vấn vì sao Engfa lại mạo hiểm đến vậy.
Engfa quay lại nhìn Charlotte, dù đang đau nhưng vẫn nở một nụ cười trấn an.
•“Không sao đâu em! Em cứ yên tâm giữ tài liệu, chị sẽ bảo vệ em!”
Engfa khẽ mỉm cười, nắm lấy tay Charlotte, ra hiệu rằng cô ổn.
• “Em đừng khóc. Chỉ là vết thương nhỏ thôi mà.”
Nhưng Charlotte không thể giữ bình tĩnh, giọng nàng run run, trách móc:
• “Em xin lỗi vì đã không thể bảo vệ chị! Nếu em tỉnh táo hơn, có lẽ chị sẽ không bị thương như vậy.”
Engfa khẽ chạm vào má Charlotte, ánh mắt dịu dàng như đang an ủi nàng.
• “Charlotte, em không có lỗi gì cả. Trong cuộc sống này, điều duy nhất chị không muốn mất… là em.”
Charlotte nắm chặt tay Engfa hơn, cảm nhận từng nhịp đập từ lòng bàn tay người mình yêu. Cả đêm, nàng ở bên cạnh, chăm sóc và băng bó vết thương một cách cẩn thận, từng chút một. Charlotte đưa tay nắm nhẹ tay Engfa, giọng nàng nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc:
• “Chị phải hứa với em rằng sẽ cẩn thận hơn nhé. Em không thể chịu nổi nếu chị có chuyện gì xảy ra.”
Engfa nhìn nàng thật sâu, gật đầu đồng ý, cảm nhận rõ sự yêu thương và lo lắng từ người con gái ấy. Cô nhẹ nhàng kéo Charlotte lại gần, thì thầm:
• “Chị hứa, từ nay sẽ không bao giờ để em phải lo lắng nữa. Có em bên cạnh, chị sẽ cẩn thận hơn.”
Vết thương trên tay Engfa càng khiến Charlotte thêm đau lòng và lo lắng. Nhìn thấy những giọt máu nhỏ xuống từ cánh tay Engfa, lòng nàng như thắt lại. Tuy vậy, Charlotte vẫn cố gắng giữ chặt tài liệu và kìm nén cảm xúc, quyết tâm không để Engfa phân tâm.
Charlotte giọng đầy xúc động:
•“Chị ngốc quá! Đáng lẽ không cần phải liều như vậy…”
Engfa cười nhẹ, xoa đầu Charlotte:
•“Em biết mà, chị không để ai đụng đến em được đâu.”
Charlotte khẽ nắm lấy tay Engfa, băng bó vết thương cho cô, lòng nàng tràn đầy sự lo lắng nhưng cũng tự hào về lòng dũng cảm của người yêu. Engfa đặt tay lên má Charlotte, ánh mắt trìu mến:
• "Có em bên cạnh, chị chẳng sợ gì cả."
Tina và Tif nhìn hai người, mỉm cười nhẹ nhõm. Sự gắn bó và tình yêu giữa Engfa và Charlotte không chỉ là nguồn động viên tinh thần mà còn là niềm tin giúp cả nhóm vượt qua mọi thử thách. Cả bốn người đứng bên nhau, cảm nhận được sự đoàn kết và sức mạnh trong tình yêu và tình bạn.
Đêm đó, dù mệt mỏi sau cuộc chiến, nhưng Engfa và Charlotte vẫn ngồi bên nhau, nắm tay nhau thật chặt, cảm thấy biết ơn vì có nhau trong cuộc đời.
Trong ánh sáng yếu ớt của căn phòng, hai người tựa vào nhau, tìm thấy bình yên giữa những khó khăn và thử thách. Engfa vuốt ve mái tóc của Charlotte, cảm nhận sự ấm áp và an toàn mà nàng mang lại. Thời gian như ngừng lại, chỉ còn lại hai người trong khoảnh khắc đó, nơi tình yêu vượt lên trên tất cả sự đau đớn và lo lắng.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com